Chương 255: Đệ nhất quốc bảo!
Chương 255: Đệ nhất quốc bảo!Chương 255: Đệ nhất quốc bảo!
Ánh mắt Tiêu Dương thâm thúy liếc nhìn chú Lan, hắn im lặng một lúc sau, không nhịn được nữa lên tiếng hỏi thứ:
- Chú Lan, hình như chú có vẻ ... vô cùng oán giận?
Chú Lan sững người, khuôn mặt khôi ngô phảng phất sự tang thương của năm tháng, dáng người hơi gù, ông nặng nề thở dài ngồi xuống ghế, tự giễu cười cười, trả lời:
- Nếu cậu giống như tôi như một đống củi bị vứt xó, vài chục năm không ai hỏi han đến, liệu cậu có oán không?
Tiêu Dương nghe ông nói vậy trong lòng cũng thấy có chút xúc động, tựa như có thể cảm nhận được tận sâu trong nội tâm của ông chú suốt ngày dùng nụ cười bỉ ổi và ánh mắt hèn mọn để làm vỏ bọc này là sự cô đơn và bất đắc dĩ.
- Không sao, phế vật mà, phế vật tự có giác ngộ của phế vật.
Chú Lan tự nhủ nói mấy lời này, cả người ông tựa như có run rẩy, một lát sau mở mắt nhìn thẳng vào Tiêu Dương, hỏi:
- Tại sao Đội trưởng lại bảo cậu tới tham gia nhiệm vụ này?
Tiêu Dương xua tay, nói:
- Cái này thì cháu cũng không biết, cho đến hiện tại cháu vẫn chưa phải là thành viên chính thức của Thiên Tử các.
- Cậu còn chưa chính thức gia nhập Thiên Tử các sao?
Ánh mắt chú Lan đột ngột sáng lên, hai tay nắm chặt lấy tay của Tiêu Dương.
Tiêu Dương thấy ông phản ứng như vậy thì nghi ngờ hỏi:
- Dạ đúng, nhưng có chuyện gì sao?
Ánh sáng trong mắt chú Lan dần dần biến mất, hai tay từ từ buông ra, vẫn nở nụ cười tự giễu, nói:
- Đây gọi là buồn đến phát hoảng hay sao vậy nhỉ? Đến mức còn có ý định ký thác hy vọng hư vô mờ mịt như vậy lên người một thằng nhóc con. Một người còn non nớt như vậy làm sao có thể thông qua sát hạch cấp Đội trưởng được ....
Không muốn nhắc nhiều đến chuyện này nữa, có vẻ như đã lâu lắm rồi chú Lan mới kích động như vậy. Chỉ chốc lát sau, ông đã bình tĩnh trở lại, đi dép lê vào cất bước đi vào một căn phòng chứa đồ, sau đó nghe thấy có tiếng loảng xoảng của đồ vật rơi xuống. Ngay sau đó chú Lan liền đi ra, tay cầm một tập tư liệu đã cũ, ông thổi nhẹ mấy cái, bụi bay mù mịt.
Bụp!
Tập tư liệu cũ được ném tới bên cạnh Tiêu Dương.
- Đây chính là thứ mà cậu muốn biết.
Chú Lan bu môi nói:
- Bọn họ cho cậu bao nhiêu thời gian?
- Một tháng.
Tiêu Dương cau mày cầm tập tài liệu lên. - Một tháng...
Chú Lan nở nụ cười tự giễu, nói tiếp:
- Mười bốn năm trước, tôi cũng tưởng rằng trong vòng một tháng có tìm được thứ đó! Nhưng kết quả... thoáng cái đã mười bốn năm trôi qua, không đúng, là mười lăm năm mới đúng, tìm ư? Tìm cái đầu mày ấy!
Cảm xúc của chú Lan chính là nguyên nhân nhiệm vụ lần này có cái tên "Tìm cái đầu mày ấy!".
Một nhiệm vụ phải chấp hành trong vòng gần mười lăm năm! Hơn nữa nghe giọng điệu của chú Lan thì trong gần mười lăm năm qua, ông một mình ở trong này không ai hỏi han quan tâm, giống như phi tân hậu cung ngày xưa bị vua ghét bỏ rồi ném vào lãnh cung vậy!
Đây rõ ràng là một cái hối
Tiêu Dương chậm rãi lắc đầu thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng, nói:
- Chú Lan, cho dù nhiệm vụ này có thể hoàn thành được hay không thì chú cũng không nhất thiết phải đóng cọc ở Phục Đại bao nhiêu năm như vậy chứ? Chú hoàn toàn vẫn có thể tham dự một số nhiệm vụ khác của Thiên Tử các mà...
Chú Lan dường như không muốn tiếp tục nói tới chuyện này nữa liên xua tay nói:
- Nghiêm túc xem tư liệu của cậu điI
Tiêu Dương cúi đầu xuống nhìn tập tư liệu trong tay, đột nhiên nhăn trán, kinh ngạc nói:
- Ngọc tỷ truyền quốc?
Đôi mắt hắn hiện rõ sự khiếp sợi
- Đúng vậy, chính là Ngọc tỷ truyền quốc, đệ nhất quốc bảo của Viêm Hoàng!
Trong mắt chú Lan ánh lên tia sáng chói mắt, hít sâu thở mạnh, tựa như muốn khiến bản thân từ từ tỉnh táo lại, ông tiện tay câm lấy điều khiển TV nhấn nút một cái, tiếp theo tiếng rên rỉ trâm bổng cùng hình ảnh "cấm trẻ em dưới 18" lại lân nữa xuất hiện trên màn hình.
- Ngọc tỷ truyên quốc!
Ánh mắt Tiêu Dương vô cùng nghiêm túc, không ngó nghiêng nhìn lên màn hình TV, hắn trầm giọng nói:
- Tần Thủy Hoàng đại đế cho đẽo Hòa thị bích thành ngọc tỷ truyền quốc, có khắc 8 chữ Triện "Thụ mạng ư thiên, ký thọ vĩnh xương" (Nhận mệnh trời ban, tôn tại mãi mãi)! Chỉ có điều theo như một số lời đồn thì sau bao thăng trầm lưu lạc, vị Hoàng đế họ Lý cuối cùng của nhà Đường ôm theo Ngọc tỷ truyền quốc chạy đến lầu Huyền Vũ rồi tự thiêu...
Ánh mắt chú Lan vẫn chăm chú nhìn vào màn hình TV trước mặt, đồng thời mở miệng nói chen vào:
- Xem ra nhóc con nhà cậu cũng biết không ít đấy nhỉ? Chỉ có điều trong lịch sử Viêm Hoàng có quá nhiều Ngọc tỷ truyền quốc thật thật giả giả, điêu này chứng tỏ rất có thể Ngọc tỷ truyền quốc - vật tượng trưng cho hoàng quyền Viêm Hoàng đã bị cháy trong biển lửa rồi, cho đến này không một ai biết tung tích thật sự của nó ở đâu. Viêm Hoàng cũng chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm kiếm khối Ngọc tỷ truyền quốc này trong đầu! Câu chuyện Ngọc tỷ thật thật giả giả đã kết thúc vào thời điểm gân mười lăm năm trước!
Hai mắt Tiêu Dương đột ngột trừng lớn, vội vã hỏi:
- Ngọc tỷ thật sự đã xuất hiện rồi sao?
Lúc này khuôn mắt chú Lan lại lộ rõ vẻ hèn hạ, bỉ ổi thường thấy, ông chăm chú nhìn vào hình ảnh trước mặt, tựa như nước dãi sắp chảy cả ra ngoài. Đến khí Tiêu Dương hỏi đến lần thứ hai, chú Lan mới trả lời.
- Đúng vậy, không những thế, nơi mà Ngọc tỷ xuất hiện lại chính là ở Phục Đại! Mặc dù đã phần nào đoán được mọi chuyện nhưng Tiêu Dương vẫn không nhịn được mà có mấy phần kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm vào chú Lan.
- Sự xuất hiện của Ngọc tỷ truyền quốc lại khiến người ta không thể không nhắc tới một câu chuyện tình yêu đẹp nhưng thê lương.
Chú Lan bắt đầu kể:
- Năm ấy, một vị giáo sư trẻ khoảng hai tám hai chín tuổi giảng dạy trong trường Phục Đại nhưng lại âm thâm lén lút yêu đương với một cô sinh viên năm tư của trường. Trước khi cuộc tình của họ bị công khai, hai người họ đã có với nhau một đứa con ba tuổi.
- Thời điểm đó, chuyện như thế này ở Viêm Hoàng đương nhiên là khiến xã hội dậy sóng, vị giáo sư kia nghiễm nhiên cũng trở thành đối tượng phỉ nhổ của hàng trăm hàng ngàn người!
Tiêu Dương khó hiểu hỏi chen ngang:
- Chuyện này thì có liên quan gì đến Ngọc tỷ hả chú?
- Cậu cứ nghe tôi kể hết đãi
Chú Lan tiếp tục kể:
- Chuyện này vốn là một hiện tượng dư luận hết sức bình thường, theo lý thuyết mà nói nó không liên quan gì đến Thiên Tử các cùng với các thế lực đông đảo trong dân gian! Thế nhưng, bởi vì bị tình hình năm đó bức bách nên vị giáo sư kia đã nói cho cô sinh viên biết thân phận thật sự của mình. Ông ta là một Khách khanh của phái Thiên Cơ, điêu khiến người ta khiếp sợ lại oán thán hơn chính là, cô sinh viên kia cũng vẫn luôn che giấu thân phận thật sự của mình, mà thân phận đó lại chính là đối thủ sống còn của phái Thiên CơiI
- Đúng là một đoạn tình cẩu huyết!
Chú Lan thổn thức lắc đầu nói tiếp:
- Hai người họ không chỉ phải đối mặt với những áp bức từ dư luận bên ngoài mà còn phải chịu đựng sự dày vò từ chính thân phận của mình! Vào chính lúc đó, vị giáo sư kia đã bất đắc dĩ phải nói ra một bí mật kinh thiên động địa!
- Ngọc tỷ truyên quốc đang ở trong tay ông tai
- Sau khi trải qua giám định, xác định được đó thật sự là Ngọc tỷ truyền quốc- đệ nhất quốc bảo của Viêm Hoàng đã mất tích bao nhiêu năm tháng! Khi đó vị giáo sư kia có ý định sẽ giao Ngọc tỷ truyên quốc cho Thiên Tử các với hai điêu kiện, thứ nhất là giúp bọn họ khôi phục lại cuộc sống bình thường, thứ hai là hy vọng Thiên Tử các ra mặt hòa hoãn hai đại môn phái, giúp bọn họ giảm được áp bức từ nhiệm vụ mà môn phái giao cho.
- Nhưng nếu chuyện này đều diễn ra theo suy nghĩ của vị giáo sư kia thì đã không có những chuyện sau này rồi!
Chú Lan cảm khái nói tiếp:
- Đáng tiếc, trời cao trêu người, sau khi tin tức vê Ngọc tỷ truyên quốc bị truyên ra, khắp các nẻo đường ngõ hẻm đều chấn động, sục sôi vì tin tức này! Thậm chí một số thế lực nước ngoài cũng muốn thò một chân vàol
- Trong một lần mâu thuẫn, người con gái trong tim vị giáo sư bị một cường giả thuộc một thế lực lớn giết chết! Lúc đó, trái tim vị giáo sư tựa như vỡ nát, ông ta hoàn toàn nổi điên, không những thế còn tàn nhẫn tuyên bố, người nào giúp ông ta báo thù thì người đó sẽ có được Ngọc tỷ truyên quốc! - Câu nói đó đã làm bùng lên một cuộc chiến gió tanh mưa máu! Cũng may khi ấy Thiên Tử các đã thông qua các ban ngành của chính phủ tùy tiện tìm môt cái lý do cảnh báo tất cả giảng viên và sinh viên của trường Phục Đại, trường Phục Đại đêm hôm đó quả đúng là Địa ngục trần gian thứ thiệt! Cuối cùng, vị giáo sư kia mang theo vết thương bỏ chạy, trong lòng ông ta vừa bi phẫn vừa không cam lòng, đối mặt với vô số áp bức từ các thế lực muốn có được Ngọc tỷ, cuối cùng, vị giáo sư đó đã chọn con đường tự mình kết liễu tính mạng của mình!
- Sau khi ông ta chết, Ngọc tỷ truyền quốc lại một lân nữa mất tăm mất tích. Trước khi lâm chung, vị giáo sư đó đã để lại di ngôn nói ông ta hận vì không thể báo thù được cho vợ của mình, nếu như ai có thể giết được tên cường giả kia, mười lăm năm sau hậu nhân của ông ta sẽ quay về Phục Đại lấy Ngọc tỷ truyền quốc về giao cho người đói
Tiêu Dương hoàn toàn đần người ra.
Yên lặng nhìn tập tài liệu đã ngả vàng trong tay, trong lòng chợt có gợn sóng lăn tăn ...
Mặc dù chú Lan vừa xem "phim" vừa kể chuyện nhưng tâm trạng dường như cũng không có gì kinh ngạc hay đau đớn thê lương, thế nhưng trong đầu Tiêu Dương lại bất giác hiện lên cảnh tượng đã xảy ra năm đó...
Vì tình yêu mà cam tâm tình nguyện chịu đựng chỉ trích của thiên hại!
Trơ mắt nhìn người mình yêu chết ngay trước mặt mình như lại không thể báo thù!
Nỗi hận này! Đau đớn này!
Đau đến chết lặng!...............
Yên lặng một lúc lâu...
Tiêu Dương thở dài một hơn, trong lòng thầm cảm thán, một lát sau, lòng cũng dần bình thản hơn, hắn suy tư một lát rồi chậm rãi hỏi:
- Vậy theo như di ngôn của vị giáo sư kia thì Ngọc tỷ truyên quốc vẫn còn ở trong trường đại học Phục Đại này sao?
- Đúng thết
Chú Lan nói tới đây lại bắt đầu cười tự giêu nói:
- Khi xảy ra chuyện đó, con của vị giáo sư đó đã biến mất không thấy tăm hơi đâu, cũng không ai biết được Ngọc tỷ truyền quốc có thật sự đang ở Phục Đại như trong lời di ngôn của vị giáo sư kia hay là đã bị con của ông ta mang đi rồi. Thế nhưng tất cả mọi người đều tin khả năng trước đó hơn! Nhiều người cho rằng khi đó trong thời gian ngắn lại nguy hiểm dồn dập khắp nơi như vậy, vị giáo sư kia không thể mang Ngọc tỷ đi nơi khác được, nhất định là ông ta đã giấu Ngọc tỷ ở một chỗ nào đó trong trường Phục Đại!
- Tuy nhiên, từ đó đến giờ tất cả mọi người đều đã lục tung tất cả các ngõ ngách nhưng vẫn không thể nào tìm thấy được Ngọc tỷ truyền quốc!
- Khi đó tình hình quá hỗn loạn, vì để trả lại cho trường Phục Đại cuộc sống trật tự bình thường nên cuối cùng Thiên Tử các đã phải điều động một lực lượng lớn để đè chuyện này xuống, trục xuất tất cả những người có liên quan đến chuyện này ra khỏi trường Phục Đại, những ai vi phạm giết không cần thông báo! Vì vậy, chuyện này mới từ từ lắng xuống!
Tiêu Dương bật thốt lên hỏi:
- Vì vậy nên chú mới được âm thầm phái tới đây để tìm kiếm tung tích của Ngọc tỷ truyền quốc đúng không? - Đúng vậy, cứ tìm mãi tìm mãi, vậy mà chớp mắt đã gần mười lăm năm trôi qua rồi!
Trong mắt chú Lan có chút ánh sáng chợt lóe lên rôi nhanh chư chớp lại biến mất.
- Đúng rồi! Mười lăm năm! Thảo nào! Ha ha ha, thảo nào bọn họ lại lần nữa chú ý tới Phục Đại, có lẽ đây chính là cơ hội để tìm ra tung tích của Ngọc tỷ truyền quốc! Mười lăm năm, đứa con mà vị giáo sư đó để lại có lẽ lúc này cũng đã lớn rồi!
Con ngươi Tiêu Dương co lại, hỏi:
- Vậy đứa con của ông ta có thật sự quay về đây không chú?
- Cũng chưa biết được.
Chú Lan lắc đầu thở dài, nói:
- Năm đó nó cũng chỉ là một đứa trẻ, cho dù nó có trở vê đây thì có mấy ai nhận ra được nó? Cũng có lẽ nó sẽ không về đây nữa nhưng cũng có lẽ nó đã trà trộn vào Phục Đại rồi...
Giọng điệu của chú Lan tựa như không có mấy hứng thú đối với việc tìm kiếm Ngọc tỷ truyền quốc.
Tiêu Dương cũng phần nào hiểu được tâm trạng của ông, nếu đổi lại là hắn phải tìm kiếm một vật đến mười lăm năm như vậy thì dù có kiên nhãn đến mấy cũng phải nản lòng. Tiêu Dương hoàn toàn không thấy kỳ quái trước thái độ tiêu cực hiện tại của chú Lan, hắn im lặng một lát rồi đột ngột nhỏ giọng hỏi:
- Rốt cuộc thì Ngọc tỷ truyên quốc cất giấu bí mật gì vậy chú?
Chú Lan mỉm cười trả lời:
- Nó được xưng là đệ nhất quốc bảo của Viêm Hoàng nên đương nhiên là Thiên Tử các muốn có được nó, không thể để nó rơi vào tay của người ngoài được!
Tiêu Dương sắc bén nói:
- Nếu như nó chỉ là một khối Ngọc tỷ bình thường thì không thể nào thu hút vô số ánh mắt tham lam của mọi người như vậy được!
- Đúng thết
Chú Lan nhìn Tiêu Dương, gật đầu nói:
- Truyền thuyết kể rằng bên trong Ngọc tỷ truyền quốc cất giấu bí mật tu luyện giúp người ta một bước lên trời! Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để khiến vô số người thèm thuồng muốn có được nói