Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 256 - Chương 257: Nghi Thức Nhập Các (1)

Chương 257: Nghi thức nhập các (1) Chương 257: Nghi thức nhập các (1)Chương 257: Nghi thức nhập các (1)

Sau khi đồng ý sẽ chỉ bảo mấy chiêu cho cô nàng "kỳ tài võ học" Tế Tế Lạp, cô vui như mở hội nhanh chân đi rót cho Tiêu Dương cốc nước. Sau đó ngay khi Tiêu Dương chuẩn bị tìm hiểu xem trình độ xem bói của Lâm Hạ đến đâu thì đột nhiên chiếc điện thoại trong túi lại đổ chuông...

- Lâm Hạ, tôi có chút chuyện phải đi trước, anh cứ chuẩn bị cho tốt, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tới kiểm tra trình độ của anh đấy!

Sau khi Tiêu Dương nhận điện thoại thì để lại câu nói này rồi nhanh chân bước ra khỏi quán cà phê, lên xe phóng thẳng đến bệnh viện Nhân dân.

Cuộc điện thoại lúc nãy là do Phương Mộng Lam dùng điện thoại của Bạch Khanh Thành để gọi tới.

Tiêu Dương bước vội vào phòng bệnh, lúc này cả ba mẹ con đang nhỏ giọng trò chuyện, không khí có vẻ rất vui vẻ, sự trâm lắng u buồn bao phủ hai ngày nay giờ đã biến mất hoàn toàn.

Bạch Tố Tâm ngẩng đầu, mỉm cười nói:

- Tiêu Dương, anh đến rồi à.

Tiêu Dương gật đầu chào, sau khi chào hỏi nhau xong, đầu tiên hắn ngồi xổm bên giường của Bạch Khanh Thành, bắt mạch một lát, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, hắn nói:

- Chị cả, tốc độ hồi phục của chị nhanh hơn so với tôi tưởng nhiều.

- Vậy có kịp tham gia trận đấu Tinh anh không?

Bạch Khanh Thành đột nhiên bất thốt ra những lời đó, ánh mắt khó giấu được vẻ gấp gáp.

- Cái con bé này, giờ đã là lúc nào rồi còn nghĩ đến Tinh anh với chả Tinh eml

Phương Mộng Lam tức giận quát cô:

- Nếu như con thật sự muốn gia nhập tổ hành động thì hoàn toàn không cần thiết phải tham ra trận đấu Tinh anh đó, mẹ có thể sắp xếp cho con một chỗ.

Đi cửa saul

Tiêu Dương im lặng không phát biểu ý kiến.

Bạch Khanh Thành cảm thấy vô cùng nhức đầu, nói:

- Mẹ! Chẳng phải con đã nói đi nói lại rồi sao? Tất cả những gì con muốn đều phải dựa vào chính thực lực của bản thân con để mà đạt được!

- Con lại còn không biết xấu hổ mà nói câu đó hả?

Phương Mộng Lam thở hổn hển nói:

- Nếu như không phải tại con thích cậy mạnh thì sẽ có chuyện như ngày hôm nay sao? Khốn kiếp, tên chết giãm nào không có mắt mà dám cả gan động đến người của Bạch gia chứ?!

Nói gì thì nói, Phương Mộng Lam như vậy cũng là vì xót lòng cho con gái Bạch Khanh Thành suýt chút nữa thì mất mạng thôi.

- Mẹt! Chị! Hai người đừng cãi nhau nữa.

Bạch Tố Tâm đứng ở một bên cố gắng giảng hòa:

- Mẹ cũng chỉ là vì lo lắng cho chị thôi, chị cũng hiểu mà. Nhưng chị cũng có nguyên tắc riêng của mình... - Biết ngay hai chị em mày là cùng một giuộc với nhau mà.

Phương Mộng Lam bĩu môi, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào Bạch Khanh Thành, nói:

- Chỉ có điều, mẹ nói trước cho con biết, chuyện như thế này không thể có lần hai biết chưa? Nếu như mẹ còn nghe thấy tin tức con bị thương phải vào viện thì cho dù có phải trói con mẹ cũng sẽ trói lại rồi ném con về thủ đô!

Hai chị em nhìn nhau không lên tiếng.

- Khu khụl

Tiêu Dương họ nhẹ hai tiếng rồi nói:

- Nếu như tôi nhớ không nhầm thì trận đấu Tinh anh sẽ diễn ra vào ngày mùng mười tháng sau, chỉ có điều từ giớ đến mười lăm tháng mười chì còn cách có hai ngày. Với tốc độ phục hồi của chị cả thì trong vòng hai tuần rất khó để hồi phục hoàn toàn.

- Có nghe thấy chưa? Ngoan ngoãn tĩnh dưỡng cho mẹ!

Phương Mộng Lam trừng mắt nhìn Bạch Khanh Thành.

Mí mắt Bạch Khanh Thành khẽ chớp, cắn chặt môi dưới không nói gì.

Phương Mộng Lam lại hỏi:

- Đúng rồi Tiêu Dương à, cậu đã làm gì Trịnh Thu rồi?

Nghe bà nói vậy Tiêu Dương liền ngẩn người, bật thốt hỏi:

- Không phải dì Lam đã cho người cướp Trịnh Thu đi rôi sao?

Lúc này, cả hai người đều hết sức kinh ngạc.

Cả hai cùng đồng thanh hỏi

- Không phải là dì sao?

- Không phải là cậu sao?

Tối hôm qua lúc Trịnh Thu bị cướp đi, Tiêu Dương vẫn cứ nghĩ đó là do Phương Mộng Lam âm thầm cho người làm, mục đích chính là muốn Bạch Húc Húc thua phải gia nhập vào Thiên Tử các.

Tiêu Dương lắc đầu kể lại chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.

Phương Mộng Lam nhíu mày, nói:

- Xem ra Trịnh Thu vẫn còn có đồng bọn khác ở Minh Châu, không những vậy còn rất có thực lực!

Lời nói này đã chứng minh người cứu Trịnh Thu không phải là bà.

Tiêu Dương lạnh lùng nói:

- Chỉ cần gã vẫn còn ở trong Minh Châu, nhất định sẽ có một ngày tung tích bị lộ.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền tới tai mọi người...

"Bằng" một phát, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một chàng thanh niên lưng hùm vai gấu xuất hiện trước mặt mọi người. Chàng trai này có vẻ hết sức tức giận, hai mắt trợn trừng, sau khi vào cửa liền đảo mắt nhìn xung quanh. Lúc mọi người còn chưa kịp có phản ứng gì thì y đã trừng mắt nhìn thẳng vào Tiêu Dương, lông mày nhếch lên, khí thế hùng hồn, vọt nhanh tới trước mặt hắn rồi quát lên:

- Tên thối tha! Gan lớn đấy nhỉ?

Vụt! Nắm đấm to lớn mang theo lửa giận lao về phía Tiêu Dương.

Tiêu Dương khẽ nhăn trán sau đó lập tức đưa tay lên mở lòng bàn tay nhìn có vẻ gầy gò ra nắm chặt lấy nắm đấm vung về phía mình."Táp" một tiếng, nắm đấm của chàng trai kia bị chặn lại.

Tiêu Dương cau mày hỏi:

- Anh bạn này có phải đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi không?

Người kia bị chặn lại nắm đấm, hai mắt trừng lớn, nói:

- Quả nhiên là có chút bản lĩnh đấy! Cậu có phải là Tiêu Dương không?

Tiêu Dương gật đầu, nói:

- Là tôi.

- Người tôi muốn đánh chính là cậu!

Ánh mắt người thanh niên chợt lóe lên, lập tức vung tay trái lên, so với cú đấm lúc trước thì cú đấm tay trái của y càng nhanh càng mạnh hơn, mặc dù thế gió không lớn nhưng uy lực lại mạnh hơn gấp mấy lần.

Bụp!

Tiêu Dương đột nhiên đứng dậy, tay hắn thả nắm đấm tay phải của chàng trai kia ra rồi đẩy một phát về phía trước, đồng thời đấm ra một quyền giáng thẳng vào nắm đấm tay trái của chàng thanh niên kia.

Bụp!

Người thanh niên liên tục lùi vê sau mấy bước.

Lúc này, trong mắt y dường như không hề có sự sợ hãi mà ngược lại còn hết sức kích động. Cái này gọi là điếc không sợ súng, chàng thanh kia dường như có một loại kích động không sợ trời không sợ đất, hét lớn một tiếng rồi lại lân nữa vọt tới.

Bịch!

Tiêu Dương bất đắc dĩ đấm một phát vào mắt bên trái của y.

Mắt trái đột nhiên tối đen, đau đớn bỏng rát.

Y lại rống lên rồi lao tới...

BịchI

Tiêu Dương lại cho thêm phát nữa vào mắt phải.

Lần này cả hai mắt sưng đều nhau!

- Tao liều mạng với mày!

Người thanh niên có vẻ không phục, gào lên lại định định lao tới...

Có tiếng hét lớn đột ngột vang lên:

- Dừng tay!

Thế nhưng người thanh niên kia lại không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục vung nắm đấm về phía Tiêu Dương. Đồng thời nghiêng mặt nhìn Phương Mộng Lam, giọng nói có vẻ nghiêm trọng:

- Dì Lam, dì mau đưa chị họ rời khỏi đây ngay đi!

- Dì Lam?

Tiêu Dương đột nhiên trợn mắt, nhanh chóng vươn tay ra bắt lấy nắm đấm của người thanh niên, hắn nghiêng đầu nhìn Phương Mộng Lam, vẻ mặt hết sức khó hiểu. - Tiểu Thắng, dừng tay lại đi!

Phương Mộng Lam nhíu mày, hỏi:

- Cháu tới đây làm gì?

Người thanh niên ngẩn người, nói:

- Dì Lam, chẳng phải em họ đã nói ở đây có người bắt nạt mọi người sao...

Phương Mộng Lam cho người thanh niên kia một ánh mắt xem thường rồi hỏi y:

- Cháu đã từng thấy người nào có thể bắt nạt được dì rồi sao?

- Ừ nhỉ!

Người thanh niên như vỡ lẽ ra nhưng sau đó lại nhíu mày nói:

- Nhưng mà em họ nói...

Sắc mặt Phương Mộng Lam đột nhiên đen thui, bà hét lên:

- Mau lăn ra đây cho tôi!

Dưới uy lực của tiếng rống giận đó, một lát sau ở ngoài cửa Bạch Húc Húc xuất hiện vâng vâng dạ dạ đi vào phòng.

Vẻ mặt Bạch Húc Húc có phần xấu hổ, cười ngu giải thích:

- Ờ... cái đó... Con chỉ là đùa anh họ chút thôi mài

- Đùa hả?

Người thanh niên kia thừ người ra, cảm nhận được hai mắt đau không mở nổi, đầu xuất hiện đầy vạch đen, dở khóc dở cười nói:

- Chuyện này...

Y nhìn Tiêu Dương một cái, trong mắt có chút kiêng dè.

- Để em giới thiệu cho hai người nhé!

Bạch Húc Húc chân chó chạy tới, cười giả lả nói:

- Đây chính là đại ca mà em mới quen, Tiêu Dương! Lần này chuyện của chị cả cũng may là có Tiêu đại ca nên mới thuận lợi giải quyết được đói

- Đại ca, đây là con trai của cô em, tên là Uông Thắng! Là nhân tài của đội cảnh sát Giang Tô, lần này anh ấy tới đây là để tham gia trận đấu Tinh anh!

Là con trai của Uông Hùng Dương!

Tiêu Dương gật đầu vươn tay ra, nói:

- Rất vui khi được gặp anh.

Uông Thắng sờ sờ đôi mắt sưng đỏ của mình chợt thấy đau đến nhe răng trợn mắt, nếu cho y một cơ hội y thật sự không muốn gặp tên Tiêu Dương này chút nào. Chỉ có điều, lần này cũng là tại mình tự dâng đến tận cửa cho người ta, vì vậy đương nhiên cũng chẳng thế trách hắn được.

- Cậu khá thật!

Uông Thắng đưa tay ra bắt tay với Tiêu Dương, trong lòng thâm khâm phục chàng trai này.

Bạch Húc Húc tươi cười nói: - Khụ khụ, hai người coi như là không đánh không biết nhau nhỉ!

Uông Thắng trừng mắt liếc Bạch Húc Húc, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thằng nhóc chết tiệt, dám lừa anh mày khiến anh mày bị đánh tơi tả thế này!

Vẻ mặt Bạch Húc Húc tỏ vẻ xấu hổ nhưng thực chất trong lòng lại âm thần tung hoa cười như được mùa. Có thể nhìn thấy Uông Thắng sưng vù cả hai mắt như vậy trong lòng hết sức hả lòng hả dạ. Đây chính là cảnh ngộ khi lần đầu tiên gã gặp đại ca đói!

Bạch Húc Húc rất vô sỉ, bởi vì lân đầu gặp Tiêu Dương bị hắn đánh cho một trận nên giờ cũng phải thiết kế bẫy khiến người khác cũng phải chịu cảnh ngộ y như mình.

Uông Thắng có chút buồn bực lên án:

- Dì Lam, chị họ, sao vừa rồi mọi người không lên tiếng cảnh báo cho cháu biết!

Bạch Tố Tâm buồn cười trả lời:

- Vừa rồi mặt cậu hằm hằm như muốn giết người ấy, chị sợ quá không nói nên lời luôn!

Còn Phương Mộng Lam lại nghiêm túc nói:

- Còn dì thì tưởng cháu với Tiêu Dương có thù oán gì đó nên mới ngại cản hai đứal

Bạch Khanh Thành gật gù nói:

- Còn chị thì muốn xem thực lực của cậu với Tiêu Dương chênh lệch đến đâu.

Uông Thắng lần này khóc không ra nước mắt.

- Húc Húc, Trịnh Thu chạy trốn rồi, con tính thế nào đây?

Phương Mộng Lam nhìn chằm chằm vào Bạch Húc Húc, ý tứ trong mắt hết sức rõ ràng.

Khuôn mặt Bạch Húc Húc đang tươi cười thì độ nhiên cứng ngắc, khóe miệng giật giật, vẻ mặt cầu xin nhìn Phương Mộng Lam, van nài:

- Thái hậu nương nương, mẹ thật sự đành lòng...

- Bỏ cái trò tình thân đấy đi!

Phương Mộng Lam bu môi, nói:

- Dám chơi dám chịu! Bạch Húc Húc, con đường đường là một đấng nam nhỉ thân cao bảy thước, đừng bảo với mẹ là con tính nuốt lời đấy nhé?

- Đương nhiên là không phải vậy!

Bạch Húc Húc ưỡn ngực ngẩng đầu nhưng nháy mắt lại cụp đuôi cong người nói:

- Mẹ à, con nói này, con chắc cũng chưa cao được đến bảy thước đâu, có phải con có thể nuốt lời đúng không?

Phương Mộng Lam tuyệt tình lắc đầu.

- Mẹ ơi...

Bạch Húc Húc lại giở khổ nhục kế ra, đau thương nói:

- Lễ nào mẹ nhẫn tâm nhìn đứa con nối dõi tông đường sau này còn có thể làm rạng danh cho tổ tông bị một đám lão già của Thiên Tử các hau háu lôi ra nghiên cứu, không những thế họ không chỉ nhìn mà còn dùng tay sờ mó các kiểu sao? Bạch Húc Húc vừa nghĩ đến chuyện này đã thấy trái tim đau nhói.

Uông Thắng dường như bắt được cơ hội trả thù, thâm thúy vỗ vai Bạch Húc Húc, nói:

- Em họ à, muốn làm nên đại nghiệp thì phải chịu được khổ về tinh thân, đau đớn về thể xác, chịu đói chịu rét...

Bạch Húc Húc lập tức hướng ánh mắt cầu cứu về phía hai chị của mình thế nhưng Bạch Khanh Thành lại làm như không thấy, vẻ mặt đầy đau đớn, kêu rên:

- Aizz, Tố Tâm, hình như vết thương của chị bị nứt ra rồi, em mau xem giúp chị.

- Để em xem nào...

Bạch Tố Tâm tỏ vẻ gấp gáp đứng lên kiểm tra chân của Bạch Khanh Thành.

Vẻ mặt Bạch Húc Húc đầy đau thương, chị hai à, chị bị thương ở vai trái tại sao lại nứt vết thương ở đùi???2?...

Ánh mắt gã lại chuyển hướng sang Tiêu Dương.

Tiêu Dương thấy vậy liên ho nhẹ, nói:

- Húc Húc lão đệ, theo tôi thấy thì cậu gia nhập Thiên Tử các cũng không tồi đâu!

Bạch Húc Húc khóc không ra nước mắt, ai oán nói:

- Gia nhập Thiên Tử các có tốt đến mấy cũng không tốt bằng việc đi theo đại ca.

- Không nói nhiều nữa!

Phương Mộng Lam đưa tay lên chặn lại, giọng nói dứt khoát:

- Mẹ đã đồng ý với bên Thiên Tử các rồi, khoảng một tiếng nữa sẽ có người tới đưa con vào Thiên Tử các huấn luyện, chuẩn bị nghi thức nhập các!

- Húc Húc à.

Bạch Khanh Thành cùng Bạch Tố Tâm nhìn em trai, tửm tỉm cười cổ vũ:

- Cố lên! Đừng để nhà họ Bạch mất mặt!
Bình Luận (0)
Comment