Chương 258: Nghi thức nhập các (2)
Chương 258: Nghi thức nhập các (2)Chương 258: Nghi thức nhập các (2)
Bạch Húc Húc không thể không chấp nhận số phận.
Một khi Phương Mộng Lam ra quyết định thì Bạch Húc Húc hoàn toàn không có cơ hội đổi ý. Chuyện mẹ gã muốn gã ra nhập Thiên Tử các vốn không phải là chuyện ngày một ngày hai, hôm nay khó khăn lắm mới nắm được cơ hội này đương nhiên là hận không thể đạp gã vào trong hố lửa ngay lập tức!
Bạch Húc Húc ai oán nhìn Phương Mộng Lam, phòng bệnh rơi vào trạng thái yên tính. Mãi một lúc sau, dường như không thể chịu nổi ánh mắt của Bạch Húc Húc nữa, Phương Mộng Lam cảm thấy cả người nổi hết cả da gà thậm chí còn khẽ rùng mình. Vì vậy bà vội vàng nhìn sang Uông Thắng đổi đề tài.
- Tiểu Thắng à, cháu hãy thông báo cho bố cháu một tiếng, bảo ông ấy giúp dì tìm kiếm tung tích của Trịnh Thu, dì nghi ngờ nó vẫn đang ẩn núp trong Minh Châu.
Phương Mộng Lam nhướng mày, nếu như không hoàn toàn diệt trừ tên Trịnh Thu này, bà thật sự rất lo lắng khi để hai đứa con gái ở lại Minh Châu.
- Cháu biết rồi dì!
Uông Thắng gật đầu xoay người nhìn sang Bạch Húc Húc đang đau thương nhìn mọi người bằng đôi mắt đầy ai oán, gã vỗ vai Bạch Húc Húc rồi thở dài, nói:
- Em họ à, cậu đang sống trong phúc mà không biết hưởng đấy! Phàm là những Thuộc tính giả như cậu đều có tư cách gia nhập Thiên Tử các, còn đám luyện võ bọn tôi muốn vào Thiên Tử các còn phải trải qua ngàn chọn vạn tuyển, đấu tranh sứt đầu mẻ trán còn chẳng được vào đâu!
Lúc này Bạch Khanh Thành đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Tiểu Thắng, lần này cậu đến Minh Châu sớm như vậy, chẳng lẽ cũng là muốn tham gia... nghi thứ nhập các của Thiên Tử các hay sao?
Uông Thắng gật đầu, nhưng lại không tự tin lắm, nói:
- Mặc dù lần này không có quá nhiều hy vọng nhưng dù sao thì cũng phải thử một lần! Cho dù có thể trúng tuyển trở thành thành viên ở bên ngoài của Thiên Tử các cũng đã tốt lắm rồi.
- Haizz, thế giới này thật không công bằng mà.
Uông Thắng oán than:
- Có người trăm phương ngàn kế muốn ra nhập Thiên Tử các thì liên tục bị từ chối từ vòng gửi xe, còn có người rõ ràng có thể thuận lợi vào các thì lại cứ ba chối bốn từ...
- Câm miệng!
Rốt cục thì Bạch Húc Húc cũng không thể nhịn thêm được nữa, gã nổi khùng lên, hét lớn:
- Nếu như là anh liệu anh có thể để cho "thằng em" của mình bị người ta làm nhục để tiến vào Thiên Tử các không?
Trong phòng yên tĩnh đến lạ thường...
Uông Thắng lại lẩm bẩm:
- Tôi cũng muốn lắm chứ bộ, chẳng qua là "thằng em' của tôi không "sáng giá" được như của người ta thôi. Phòng bệnh lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, không khí trong phòng lúc này hết sức quỷ dị. Một lúc sau, có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, trước cửa phòng bệnh xuất hiện một bóng hình màu đỏ, ánh mắt dịu dàng pha chút sắc bén, cái này gọi là trong nhu có cương!
- Linh Nhi tới đấy hả cháu!
Phương Mộng Lam có vẻ như rất quen thân với Lam Hân Linh, bà mỉm cười nhìn cô, ngay sau đó ánh mắt lại bắn vê phía Bạch Húc Húc, trong mắt có ý cổ vũ, nói:
- Bạch Húc Húc, cố gắng lên, đừng quên con không chỉ đại diện cho bản thân mà con còn đại diện cho cả nhà họ Bạch nữa đấy!
Ánh mắt u oán của Bạch Húc Húc vẫn không dời khỏi Phương Mộng Lam một giây nào, gã đương nhiên biết mẹ mình nói vậy là có ý gì, mặc dù là lời cổ vũ nhưng thực chất đó là lời uy hiếp trắng trợn! Con đại diện cho nhà họ Bạch, nếu dám cố ý không dùng hết sức lực, như vậy tức là đã làm cho nhà họ Bạch mất hết thể diện!
Vì vậy gã không thể không gật đầu.
- Tiểu Thắng, cả cháu cũng phải cố gắng lên!
Phương Mộng Lam cổ vũ Uông Thắng:
- Phải cố gắng phát huy hết sức của mình, với thực của cháu chưa chắc đã không vào được cấp thành viên ở bên ngoài của Thiên Tử các!
Sau khi Lam Hân Linh đi vào phòng liền chào hỏi với Phương Mộng Lam, ánh mắt của cô từ đầu đến giờ vấn luôn nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Trong mắt cô không giấu nổi sự vui mừng, trước khi cô đến đây đã nhận được tin tức Tiêu Dương sẽ tham gia nghi thức nhập các do chính miệng bố cô nói, vì vậy lúc này cô vô cùng vui mừng.
Chỉ cần Tiêu Dương gia nhập Thiên Tử các, như vậy cơ hội được hắn truyền thụ kiếm pháp sẽ càng lớn hơn.
Đây cũng chính là cơ hội duy nhất giúp cô thoát khỏi tên Âu Tử Lôi bám dai như đỉa kial
Lúc này Lam Hân Linh lên tiếng:
- Sắp tới giờ rồi, chúng ta mau đi thôi.
Mọi người đồng loạt gật đầu, lúc này ánh mắt của Bạch Húc Húc lại đột ngột chuyển sang Tiêu Dương, vội vã nói:
- Đại ca, hay là anh cũng đi cùng bọn em đi. Với thực lực của anh, chỉ cần bác Lam cho anh một cơ hội tham gia sát hạch, em tin anh nhất định có thể tiến vào Thiên Tử các.
Nghe Bạch Húc Húc nói vậy Tiêu Dương chợt sửng sốt nhớ ra hắn vẫn chưa nói với mọi người chuyện mình cũng sẽ tham gia nghi thức nhập các. Tại căn bản là do hắn cũng không quá để tâm đến chuyện này nên mới quên không nói cho bọn họ biết.
Tiêu Dương không hề do dự gật đầu đồng ý.
Ba người đi theo Lam Hân Linh đi ra ngoài, Lam Hân Linh cùng Tiêu Dương đi ở phía trước, còn hai anh em họ nhà kia đương nhiên là thức thời mà đi sau hai người bọn họ. Không những thế cả hai còn dùng ánh mắt sâu xa nhìn cặp đôi đang đi ở phía rước.
Tiêu Dương đương nhiên không hề phát hiện ra ánh mắt khác thường của hai người đi đằng sau, hắn vẫn hết sức bình tĩnh mà đi trước.
- Tiêu Dương... Lam Hân Linh ngừng một lát sau đó lại mở miệng nhỏ giọng nói:
- Lát nữa khi tham gia sát hạch trong nghi thức nhập các anh sẽ chọn độ khó bao nhiêu?
Tiêu Dương khó hiểu nhìn Lam Hân Linh.
- À phải rồi, tôi quên mất là anh không biết những cái này.
Lam Hân Linh dừng một lát rồi mới nói tiếp:
- Trong quá trình sát hạch sẽ có mức độ khó từ thấp đến cao, nếu như thông qua sát hạch ở mức cơ bản thì sẽ có tư cách trở thành thành viên của Thiên Tử các. Còn nếu như lựa chọn các mục sát hạch có độ khó càng cao thì quyền lợi được hưởng trong Thiên Tử các sẽ càng nhiều.
Tiêu Dương cái hiểu cái không gật đầu tỏ ý đã biết.
Lam Hân Linh ngẩn người, nói:
- Hình như anh không hứng thú lắm thì phải?
Tiêu Dương cười nói:
- Quyền lợi càng nhiều tức là trách nhiệm sẽ càng nặng, mà tôi thì lại là loại người lười đến mức chẳng muốn làm gì.
Lam Hân Linh cạn lời nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, mọi người ai cũng phải đấu tranh sứt đầu mẻ trán chỉ vì muốn có được nhiều quyền lợi, ấy vậy mà thằng cha này lại không thèm quan tâm đã thế còn bày đặt giảng đạo lý. Khóe miệng Lam Hân Linh khẽ giật, im lặng một lúc lâu sau đó mới mở miệng nói:
- Nếu như anh thật sự lười đến mức đó thì tôi đề nghị anh nên lựa chọn mức sát hạch khó nhất, tốt nhất là vượt qua sát hạch dành cho Đội trưởng ấy!
Tiêu Dương ngẩn người hỏi:
- Sát hạch dành cho Đội trưởng?
- Đúng thế, chỉ cần anh có thể thông qua sát hạch dành cho Đội trưởng thì sẽ có quyên thành lập một tiểu đội có ít nhất là bốn người. Số lượng thành viên trong đội sẽ được quyết định thông qua năng lực sát hạch của anh, tuy nhiên giới hạn nhiều nhất là một trăm người!
Lam Hân Linh liếc nhìn Tiêu Dương một cái rồi lại nói tiếp:
- Nếu như thông qua sát hạch dành cho Đội trưởng thì sẽ không bắt buộc phải tham gia tiểu đội khác nhưng cũng sẽ không phải hoạt động một mình. Nếu như cấp trên giao nhiệm vụ cho đội, anh là Đội trưởng, anh sẽ có quyền chỉ huy đội viên của đội đi chấp hành nhiệm vụ.
Hai mắt Tiêu Dương sáng lên.
Lam Hân Linh nhắc nhở:
- Nhưng đương nhiên vì anh là Đội trưởng nên anh phải cố gắng hết sức đảm bảo an toàn tính mạng cho đội viên của mình.
Tiêu Dương gật đầu rồi bắt đầu trâm tư suy nghĩ.
Bốn người cất bước đi về phía thang máy đi xuống, bên dưới đã có xe chờ sẵn, bốn người lên xe đi thẳng đến vùng ngoại ô thành phố. Lái xe khoảng nửa tiếng đồng hồ, trước mặt bốn người lập tức cuất hiện một toàn biêth thự...
Xe từ từ lái vào trong biệt thự rồi lái thẳng xuống bãi đỗ xe. Sau khi xuống xe, Bạch Húc Húc với Uông Thắng đang chuẩn bị đi ra ngoài thì lại bị Lam Hân Linh gọi quay lại.
- Đi bên này.
Lam Hân Linh quay đầu đi thẳng vào bên trong bãi đỗ xe, ba người còn lại không hiểu chỉ biết đi theo phía sau.
Sau khi đi qua mấy lối rẽ thì phía trước bất ngờ có một chiếc thanh máy, sau khi đi vào thang máy Lam Hân Linh trực tiếp ấn vào nút "tâng hầm tâng 2". Tất cả mọi người như ngừng thở, chờ mong khoảnh khắc tiến hành nghi thức nhập các!
"Đinh" một tiếng, thang máy dừng lại thế nhưng cửa thang máy lại không mở ra. Cả ba người đàn ông cùng nghi hoặc không hiểu, còn Lam Hân Linh lại đưa tay lên ấn một loạt mã số trên bảng số trong thang máy, ngay sau đó trên cánh cửa thang máy xuất hiện một bàn tay năm ngón màu đỏ.
Lam Hân Linh đưa tay ra đặt lên bàn tay bằng tia hông ngoại trên cửa thang máy.
- Kiểm tra dấu vân tay, thông qua! Thành viên Thiên Tử các Lam Hân Linh, chào mừng đến với trụ sở huấn luyện của Thiên Tử các tại Minh Châu.
Âm thanh máy móc vang lên đồng thời cửa thang máy cũng được mở ra.
Đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói mắt chiếu vào khiến tất cả phải nhắm mắt lại, một lát sau mới từ từ mở mắt ra...
Mọi người cất bước đi ra ngoài, trước mặt là một khoảng sân rộng trống trải, bên trên có ánh đèn chiếu thẳng xuống dưới. Vào lúc này có khá nhiều người tụ tập thành nhóm đứng nói chuyện với nhau ở khu vực giữa sân.
Ở khu vực trung tâm dựng lên một vài lôi đài hình vuông lớn nhỏ cao thấp khác nhau. Lôi đài cao nhất cao khoảng hai mét, phía trước có một bục đài cao, bên trên có mấy bộ bàn ghế dài hình chữ nhật.
Thỉnh thoảng lại có một nhóm người đi vào, nhưng lại không phải là vào bằng lối vào mà Lam Hân Linh dẫn bọn Tiêu Dương vào đây. Ở đây ngoại trừ một số người cá biệt ra thì không có mấy người chú ý với bọn Tiêu Dương.
Bạch Húc Húc run rẩy mở miệng nói:
- Quá... quá...
- Quá tốt hả?
Uông Thắng kinh ngạc nhìn Bạch Húc Húc, hỏi lại:
- Em họ, cậu cuối cùng cũng đã nghĩ thông rồi sao?
Sắc mặt Bạch Húc Húc trắng bệch, miệng vẫn run run nói:
- Quá... quá... nhiều người!
Mãi mới phụt ra hết câu, hai chân gã như nhữn cả ra, vào khoảnh khắc này Bạch Húc Húc rất rất rất muốn quay đầu bỏ chạy!
Trước mắt bọn họ là khoảng một trăm người, đã vậy số người đến còn không ngừng tăng, đợi đến lúc bắt đầu nghi thức nhập các chỉ e ít nhất cũng phải có mấy trăm người. Đến lúc đó đứng trước hàng ngàn con mắt nhìn chăm chú, gã... tụt quần... thả huynh đệ ra...
Bạch Húc Húc thật sự rất muốn khóc, gã thật sự không biết đến lúc đó mình có dũng khí cởi quần ra không nữal Cả người gã run lên bần bật, ánh mắt sợ hãi nhìn Tiêu Dương cầu cứu, vẻ đau đớn khổ sở đó tựa như bị ngược đãi thê thảm lắm vậy.
Tiêu Dương ho khan mấy tiếng, vỗ vỗ bả vai Bạch Húc Húc, an ủi:
- Thôi đừng cau mày ủ rũ nữa, đây biết đâu lại chính là cơ hội để cậu tung chim dọa người thì sao?
Khóe miệng Bạch Húc Húc co quắp, lẩm bẩm:
- Tung chim dọa người?
Uông Thắng đứng bên cạnh không nhịn được bật cười hô hố, quay sang chế nhạo Bạch Húc Húc:
- Em họ à, cậu gắn thêm cho con chim cái miệng, như vậy mới thật sự là tung chim dọa người!
Tiêu Dương câm nín nhìn cái tên biến thái này một cái.
- Chúng ta đứng đợi ở đây đi.
Lam Hân Linh đứng lại dõi mắt nhìn về phía trước, nghiêm giọng nói:
- Mọi người đều nhìn thấy chín lôi đài ở phía trước rồi đúng không? Ở đăng sau cùng là sát hạch ở mức độ thấp nhất, càng về phía trước, độ khó càng tăng!
Ba người đồng thời gật đầu.
Tiêu Dương nhìn vẻ mặt đau đớn của Bạch Húc Húc, làm một người đại ca hắn cũng thấy có chút đau lòng cho thằng đệ này của mình, vì vậy nói:
- Húc Húc, anh có một cách giúp cậu có thể thả lỏng tinh thân một chút.
Bạch Húc Húc tựa như vớ được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, hai mắt gã sáng lên vội vàng hỏi:
- Anh có cách gì?
Tiêu Dương nghiêng đầu nói thâm vào tai Bạch Húc Húc, Bạch Húc Húc nghe xong chợt thấy sợ run người, giương mắt nhìn Tiêu Dương một lúc, sau đó khuôn mặt lập tức nở nụ cười, đầu gật như giã tỏi, nói:
- Đa tạ đại ca chỉ điểm!
Gã loáng cái đã chạy đi mất hút.
Uông Thắng không hiểu nhìn Tiêu Dương, hỏi:
- Nó chạy đi đâu vậy?
Tiêu Dương mỉm cười, nói:
- Hóa trang!
Lúc này, số lượng người trên sân ngày một đông, hơn nữa cũng xuất hiện không ít người liếc mắt đánh giá Tiêu Dương cùng Uông Thắng, ánh mắt bọn họ tỏ vẻ nghi hoặc cùng tò mò.
Đột nhiên có tiếng nổ mãnh liệt vang lên!
XoetIXoetIXoetl
Ánh mắt khiếp sợ của mọi người đều dồn về phía đài cao, ba bóng người đồng thời xuất hiện khiến tất cả kinh hãi!