Chương 264: Phân chia nhiệm vụ!
Chương 264: Phân chia nhiệm vụ!Chương 264: Phân chia nhiệm vụ!
Lăng Thiên!
Lời của hắn làm chấn động toàn hội trường!
Vào thời điểm đó, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, ánh mắt trợn ngược nhìn lên người thanh niên đứng trên lôi đài, đầu óc tất cả đều trống rỗng, mọi suy nghĩ như dừng lại ở khoảng khắc này.
- Tên là Lăng Thiên!
Trong lời nói có một loại bá đạo khiến người khác kính sợ.
Tựa như sấm sét bên tail
Lúc này Lam Hân Linh cũng há miệng to hết cỡ, sửng sốt ngẩn người.
Cô đang không ngừng cầu khẩn Tiêu Dương sẽ không nói ra cái tên 'Tê Thiên kết quả là được như ý nhưng Tiêu Dương lại nói ra cái tên khiến ai ai cũng sửng sốt.
Lăng Thiên!
Áp đảo trời caol
Dường như mọi người đều cảm nhận được tính khiêu khích trong cái tên này.
Thế này có khác nào tự kéo thù vào thân đâu!
Mặc dù trong Thiên Tử các cũng có không ít tiểu đội lấy tên có chữ "Thiên" nhưng vẫn có một điều cố ky đó chính là không được có ý so sánh với "Thiên" (trời)!
Trong tất cả các tiểu đội có chữ "Thiên" chỉ có mình tiểu đội Thiên Tử là được phép!
- Lăng Thiên...
Một lúc lâu sau Lam Chấn Hoàn mới hồi hồn, hỏi nhỏ:
- Tiêu Dương, cậu thật sự muốn lấy cái tên này sao?
Vẻ mặt Tiêu Dương hết sức thản nhiên, hắn lạnh nhạt đáp lời:
- Mặc dù tên là Lăng Thiên nhưng hoàn toàn không hề có ý 'Lăng Thiên (áp đảo trời cao)!
Lam Chấn Hoàn hoàn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cười ha hả, nói:
- Tiêu Dương, không ngờ tôi lại phải cần cậu nhắc nhở suy nghĩ của tôi đấy! Hay lắm! Chẳng qua cũng chỉ là cái tên để gọi mà thôi, nếu như lấy tên là Lăng Thiên mà lại có thể áp đảo trời cao thật thì chỉ sợ sau này sẽ có ngày trời cao sụp xuống mất!
- Tuy nhiên...
Lam Chấn Hoàn hạ giọng, nói nhỏ:
- Tiêu Dương này, tuy nói thì nói vậy nhưng cái tên này chỉ e sẽ rước vê không ít hiềm khích đâu, nhất là những người ở trong tiểu đội Thiên Tử, tất cả bọn họ đều là những người kiêu ngạo... cậu thật sự vẫn muốn lấy cái tên này sao?
Tiêu Dương gật đầu:
- Tôi vẫn sẽ lấy cái tên này.
Lam Chấn Hoàn im lặng nhìn Tiêu Dương nửa ngày sau đó mới ngẩng đầu, tiếng nói vang rội cất lên:
- Được rồi! Bắt đầu từ ngày hôm nay, Thiên Tử các sẽ có thêm một tiểu đội, tên là 'Lăng Thiên! Toàn hội trường lúc này lặng ngắt như tời
Tất cả đều há mồn trợn mắt nhìn Lam Chấn Hoàn trao giấy chứng nhận cho các thành viên trong tiểu đội Lăng Thiên...
Nghỉ thức nhập các đã kết thúc nhưng các đề tài về tiểu đội Lăng Thiên lại chỉ mới bắt đầu lan truyền, có người khiếp sợ, có người không quan tâm, có người kính nể và cũng có cả người cười nhạo!
Phản ứng của mọi người đều không giống nhau.
Nói tóm lại, cái tên Tiêu Dương này đã trở thành cái tên hot nhất ở Thiên Tử các rồi.
Sau khi nghi thức kết thúc, Tiêu Dương bị gọi riêng vào trong một căn phòng. Lúc này trong phòng ngoại trừ Lam Chấn Hoàn ra thì còn có Âu Thái cùng Thẩm Thiên Vân, Tiêu Dương vừa mới bước vào phòng liền cảm nhận được ba đôi mắt tự như những con dao đang lia về phía mình, hắn dừng bước nhìn lại ba người.
Lam Chấn Hoàn vẫy tay, mỉm cười nói:
- Tiêu Dương lại đây ngồi đi.
Tiêu Dương thản nhiên bước tới, ngồi xuống.
- Đội trưởng tiểu đội Lăng Thiên.
Thẩm Thiên Vân lên tiếng đầu tiên, ông nhếch miệng cười, nói tiếp:
- Tôi nghĩ chắc là qua hôm nay thôi sẽ có không ít người trong tiểu đội Thiên Tử "nhớ" đến cậu đấy.
Lam Chấn Hoàn nhìn Tiêu Dương rồi đáp lời:
- Nếu như hắn sợ thì đã không dùng cái tên này.
Tiêu Dương xua tay, thản nhiên nói:
- Người của tiểu đội Thiên Tử các cũng không đến nỗi nhỏ nhen thế chứ! Chẳng lẽ chỉ vì một cái tên mà cũng muốn gây khó dễ với tôi sao?
Với cả hắn cũng không có ý định sẽ tiếp xúc va chạm với thành viên của tiểu đội Thiên Tử bởi dù sao thì bình thường bọn họ đều thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài, rất ít có cơ hội tụ tập cùng nhau.
Lam Chấn Hoàn đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Tiêu Dương, cậu không cảm thấy tò mò vì sao bọn tôi lại gọi riêng cậu vào đây sao?
Tiêu Dương thẳng thắn trả lời:
- Dù thế nào thì cũng chắc chắn không phải là khởi binh hỏi tội.
Lam Chấn Hoàn cười ha hả, nghoảnh mặt nhìn Âu Thái rồi mỉm cười nói:
- Cho dù có là khởi binh hỏi tội thật thì cũng là chuyện của ông ta. Tiêu Dương, cậu chắc còn không biết hôm nay người mà cậu khiêu khích, Âu Tử Lôi đó, là cháu họ của Âu Thái tiền bối đó.
Nghe vậy, Tiêu Dương nhăn trán nhìn sang Âu Thái.
Âu Thái trừng mắt lườm Lam Chấn Hoàn rồi nói:
- Tôi đây không phải loại người chỉ biết người nhà mình không đâu, ân oán của bọn thanh niên, tôi sẽ không xen vào.
- Tiêu Dương, thật ra lần này gọi cậu tới là vì hai chuyện.
Lam Chấn Hoàn lúc này không còn vẻ cười cợt đùa bỡn lúc nãy nữa, ông nghiêm túc nói:
- Chuyện thứ nhất, hôm nay dù nói thế nào thì cậu cũng đã đắc tội với không ít thành viên trong tiểu đội Thiên Tử. Và tôi cũng phải nhắc cậu một câu, thành viên của đội Thiên Tử đều là những thiên tài có thực lực, thậm chí những người mạnh nhất còn mạnh hơn cả tôi.
Tiêu Dương bình tĩnh gật đầu.
- Chuyện thứ hai chính là chuyện về Ngọc tỷ truyên quốc.
Lam Chấn Hoàn nghiêm nghị, nói:
- Căn cứ vào báo cáo phân tích của tình báo Thiên Tử các, đứa con của vị giáo sư kia giờ này rất có thể đã trà trộn vào trong Phục Đại rồi, chỉ là không thể xác định được đó là ai. Và không chỉ có vậy, có không ít các hội dị thuật trong và ngoài nước cũng đang chú ý đến chuyện này, mục đích là để tranh đoạt Ngọc tỷ. Vì vậy cậu hãy lưu ý đến những chuyện phát sinh ở Phục Đại trong khoảng thời gian này.
- Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên của tiểu đội Lăng Thiên sau khi thành lập.
Âu Thái nói:
- Chỉ có điều, nhiệm vụ này không hề đơn giản, các cậu sẽ phải đối đầu với không ít các thế lực lớn nhỏ ở khắp nơi cả trong và ngoài nước. Thế nhưng cậu cứ yên tâm, trong khoảng thời gian này bọn tôi đều ở lại đây để tổ chức cuộc thi lựa chọn Tinh anh, vì vậy có thể trợ giúp các cậu nếu cần.
Ba Các lão lần lượt dăn dò Tiêu Dương đôi câu, chủ yếu là nhấn mạnh tính quan trọng của nhiệm vụ này.
Lam Chấn Hoàn uống ngụm nước, thấy không còn phải nói thêm gì nữa liền ngẩng đầu hỏi Tiêu Dương:
- Cậu có vấn đề gì muốn hỏi không?
Tiêu Dương chần chừ một lát sau đó mới nhướng mắt nói:
- Có, tôi muốn biết vì sao mười lăm năm qua chú Lan không được phép rời khỏi Phục Đại nửa bước?
Nghe hắn hỏi vậy, cả ba người đều sửng sốt ngẩn người, một lát sau Lam Chấn Hoàn mới họ nhẹ rồi khoát tay nói:
- Không phải là không được phép, chẳng qua là ông ta không muốn thôi! Năm đó Lam Như Lan vô cùng hăng hái, rất tự tin mình sẽ hoàn thành được nhiệm vụ tìm kiếm Ngọc tỷ nên đã đánh cuộc với người khác, chỉ cân một ngày không hoàn thành được nhiệm vụ này thì ông ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi Phục Đại nửa bước! Kết quả thoáng cái đã mười lăm năm trôi qua...
Tiêu Dương ngạc nhiên nhăn mày, hỏi:
- Đánh cuộc? Đánh cuộc với ai?
Lam Chấn Hoàn đột nhiên nghiêm túc nói:
- Tiêu Dương à, tôi không hy vọng cậu dính vào chuyện này.
Ánh mắt Tiêu Dương chợt sắc lạnh, đáp lại:
- Tôi chỉ muốn biết mà thôi.
- Mười lăm năm trước, người đó cũng giống như tôi là Đội trưởng của một tiểu đội, hiện giờ tôi đã là một trong bát đại Các lão, phụ trách xử lý các loại sự vụ lớn nhỏ của Thiên Tử các, còn người kia thì đã gia nhập Tiểu đội Thiên Tửi
Lam Chấn Hoàn trầm giọng nói:
- Người đó tên là Đào Giang Đàol
- Đào Giang Đào.
Tiêu Dương âm thầm ghi nhớ cái tên này. Sau đó Lam Chấn Hoàn đưa cho Tiêu Dương một chiếc hộp rồi nói:
- Trước đây tôi đã từng hứa sẽ tặng cho cậu một món quà, giờ tôi sẽ thực hiện lời hữa, trong này là chìa khóa và giấy tờ nhà đất, tôi tặng cậu một căn hộ ở gân Phục Đại. Còn về phần xe thì lát nữa tôi sẽ bảo Linh Nhi dẫn cậu đến gara tùy chọn lấy một cái.
Phúc lời của Thiên Tử các tốt đến mức Tiêu Dương không biết làm gì hơn, chỉ có thể yên lặng nhận lấy.
Ra khỏi căn phòng, cả ba thành viên còn lại của đội đều đang chờ hắn ở bên ngoài.
- Đại ca, sao rồi?
Bạch Húc Húc gấp gấp hỏi:
- Có phải là có nhiệm vụ đúng không?
- Mũi cậu thính như mũi chó ấy nhỉ!
- Đương nhiên rồi.
Bạch Húc Húc ưỡn ngực tự hào, nhưng trong nháy mắt lại ai oán nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
Lam Hân Linh khẽ cười, hỏi:
- Đội trưởng, nhiệm vụ là gì vậy?
- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện.
Tiêu Dương thấy những người xung quanh đều liếc mắt nhìn bọn họ thì lập tức khoát tay nói:
- Linh Nhi, chúng ta trước tiên hãy đi chọn một chiếc xe để đi lại cái đã, sau đó tìm một chỗ nào đó tôi sẽ phân chia nhiệm vụ lần này cho mọi người.
Ba người đều gật đầu đồng ý.
Tiêu Dương cũng hiểu lắm về các loại xe cộ, dựa theo lời đề nghị của Bạch Húc Húc liền chọn một chiếc Lamborghini màu đen rồi ngồi vào ghế lái phóng vụt ra ngoài.
- He he, phúc lợi của Đội trưởng đúng là thích thật!
Bạch Húc Húc không ngừng ca thán.
- Đại ca, đi theo anh, tiểu đội Lăng Thiên của chúng ta nhất định sẽ thành công vang dội.
Tiêu Dương đã dần dần học được cách bình tĩnh trước những lời nịnh hót của Bạch Húc Húc.
Chiếc xe trực tiếp chạy thẳng về quán cà phế Túy Vũ.
- Giám đốc Tiêu.
Tiêu Dương trực tiếp phân phó:
- Nhanh chóng chuẩn bị cho tôi một căn phòng riêng yên tĩnh một chút.
Bạch Húc Húc ngẩn người hỏi:
- Đại ca, anh là ông trùm của nơi này hả?
Tiêu Dương gật đầu, thừa nhận:
- Ừ.
Lam Hân Linh hỏi:
- Nơi này chẳng phải là sản nghiệp của Vũ Phong Quán hay sao?
Đám Tiêu Dương cùng nhau đi vào trong phòng: - Cũng đều là nhờ có Giám đốc Tạ ưu ái.
Bọn họ cũng không nói thêm nhiều về vấn đề này nữa, đợi người phục vụ đi rồi, Tiêu Dương lập tức đưa chọn bọn họ tập tư liệu đã ngả vàng mà hắn đã chuẩn bị sẵn.
- Mọi người hãy xem cái này trước đi, xem hết rồi chúng ta sẽ nói tiếp.
Ba người cũng không chần chờ thêm lập tức nhận lấy tài liệu rôi cầm lên cẩn thận đọc.
Một lát sau...
- Ngọc tỷ truyên quốc?
- Mười lăm năm trước?
Bạch Húc Húc với Uông Thắng dường như là lên tiếng cùng một lúc, con ngươi trừng đến độn muốn lòi cả ra ngoài...
- Vụ án Ngọc tỷ truyên quốc mười lăm năm trước?
Lam Hân Linh tổng kết lời của hai người kia, bản thân cô cũng không thấy kinh ngạc lắm, chỉ nhăn mày nói:
- Năm đó chuyện này đã làm náo loạn khắp nơi, đến mức Thiên Tử các phải điêu động người, còn dùng sức mạnh mới có thể đè chuyện này xuống.
- Tiểu đội của chúng ta vừa mới thành lập xong đã phải nhận một nhiệm vụ khó nhằn như vậy...
Ánh mắt Bạch Húc Húc có chút thâm thúy liếc Tiêu Dương một cái, nói:
- Đại ca, chắc không phải là bố vợ anh tính đào hố chôn chúng ta đấy chứ?
Bụp!
Đầu Bạch Húc Húc lĩnh một chưởng đau điếng.
Bạch Húc Húc ôm đầu nhe răng trợn mắt, nhất thời lỡ miệng mà quên mất Lam Hân Linh đang ngồi ngay bên cạnh mình. Lời này Tiêu Dương có thể nói bởi vì Lam Hân Linh không đánh lại được hắn nhưng Bạch Húc Húc thì khác, mở mồm ra là dính chưởng ngay.
Lam Hân Linh hừ lạnh:
- Còn nói vớ vẩn nữa tôi sẽ đích thân đạp cậu xuống hố rồi vùi lại.
- Nghe tôi nói này.
Lúc này Tiêu Dương đưa tay lên cản hai ngươi kia rồi chậm rãi nói:
- Bất luận thế nào thì nhiệm vụ này cũng đã được giao cho tiểu đội Lăng Thiên chúng ta, vì vậy tất cả mọi người đều phải chuẩn bị sẵn sàng.
- Đúng vậy, em tin tưởng dưới sự dẫn dắt của đại ca, tiểu đội Lăng Thiên chúng ta nhất định sẽ thành công hoàn thành nhiệm vụ.
Tốc độ đổi giọng của Bạch Húc Húc còn nhanh hơn cả tốc độ phóng nước tiểu.
- Vậy tôi sẽ chia nhiệm vụ cho mọi người.
Tiêu Dương suy nghĩ một lát rồi trâm giọng nói:
- Nhưng điều kiện tiên quyết là mọi người phải nghĩ cách dùng thân phận danh chính ngôn thuận để trà trộn vào trong Phục Đại! Chúng ta phải tìm thấy đứa con vị giáo sư kia để lại trước các thế lực khác! Bạch Húc Húc, nhiệm vụ chính của cậu là điều tra các sinh viên năm nhất năm hai, còn Uông Thắng, anh phụ trách điều tra sinh viên năm ba và năm tư. Lam Hân Linh, cô hãy đi điều tra đám người không phải là sinh viên của trường Phục Đại.
Tiêu Dương mỉm cười đứng dậy, nói:
- Cứ quyết định thế đi, hội nghị đến đây kết thúc.
-... HH
Ba người cùng trợn tron mắt, tất cả đều thẫn thờ nhìn Tiêu Dương.
Một lúc sau...
Bạch Húc Húc mở miệng thử hỏi:
- Đại ca, thế ... còn anh thì sao?
- Nhiệm vụ của tôi tương đối nặng nhọc nhưng không sao, tôi là Đội trưởng mài
Tiêu Dương điềm nhiên như không nói:
- Không một ai biết mười mấy năm qua đứa con của vị giáo sư kia đã sống ở đâu, vì vậy tôi sẽ nhân dịp nghỉ lễ này đi khắp nơi xem có tìm ra được dấu vết nào không.
- IIH