Chương 263: Tên là Lăng Thiên
Chương 263: Tên là Lăng ThiênChương 263: Tên là Lăng Thiên
Trót leo lên lưng hổ nên giờ không xuống được!
Âu Tử Lôi vốn chỉ là không nuốt trôi cơn tức nên mới chế nhạo Tiêu Dương vài câu, không ngờ được Tiêu Dương lại đưa ra yêu cầu muốn đấu một trận với gã, đã vậy lại còn hỏi là gã có dám không?
Gã biết sức mình đến đâu, cũng biết bản thân không phải là đối thủ của Tiêu Dương!
Gã nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, toàn thân run rẩy, sắc mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, khóe miệng giật giật, hừ lạnh một tiếng rồi... quay người bỏ đi.
Bạch Húc Húc không chút khách khí, cười nhạo:
- Tôi khinh. Cái đồ nhát gan lại còn to mồm!
Bước chân của Âu Tử Lôi có chút xiêu vẹo, sắc mặt đen như đít nồi.
Phải nhịn!
Gã bước đi nhanh hơn.
Tiêu Dương khẽ cười, liếc mắt sang nhìn Lam Hân Linh, hỏi:
- Giờ đã có thể vê chưa?
- Chưa đâu.
Lam Hân Linh nói:
- Phải đợi thêm lát nữa, những người vượt qua sát hạch sẽ phải ở lại để làm một số thủ tục rồi mới có thể trở thành thành viên chính thức của Thiên Tử các. Hơn nữa...
Lam Hân Linh dừng lại một lát rồi mới nói tiếp:
- Giờ anh đã có tư cách thành lập tiểu đội cho riêng mình nên cũng có thể nhân cơ hội này chiêu nạp đội viên cho đội của anh. Với sự thể hiện vừa rồi của anh, tôi tin sẽ có không ít người muốn ra nhập vào đội của đấy.
- Em là người đâu tiên!
Bạch Húc Húc vội đứng lên, cười giả lả, nói:
- Em thề sẽ mãi mãi đi theo đại cal
Tiêu Dương mỉm cười vỗ vai Bạch Húc Húc, nghoảnh mặt sang nhìn Lam Hân Linh, nói:
- Nếu như muốn trở thành thành viên của đội tôi thì không cần là người có thực lực mạnh nhất mà phải là người đáng tin nhất.
Lam Hân Linh chợt thấy rùng mình, lúc này Tiêu Dương lại hỏi:
- Một tiểu đội phải có ít nhất mấy người?
Lam Hân Linh trả lời:
- Bốn người.
Bạch Húc Húc hỏi:
- Đại ca, giờ đội có em với anh là hai người rồi, vậy tìm đâu ra thêm hai người nữa?
Tiêu Dương ngẫm nghĩ một lát rồi, ngẩng mặt lên hỏi: - Thành viên bên ngoài có thể gia nhập tiểu đội không?
Uông Thắng đang mặ ủ mày chau nghe thấy vậy hai mắt lập tức sáng lên, vội vã quay đầu nhìn chằm chằm Lam Hân Linh, tâm tình có vẻ kích động.
Lam Hân Linh có chút sửng sốt.
- Thành viên ở bên ngoài cũng là những người có năng lực xuất chúng chỉ là không đủ tư cách trở thành thành viên chính thức của Thiên Tử các mà thôi! Nếu như có thể trở thành thành viên ở bên ngoài của Thiên Tử các thì nhiệm vụ chủ yếu là thu thập tin tức tình báo và thực hiện một số nhiệm vụ đơn giản.
Lam Hân Linh nói thêm:
- Mặc dù không có quy định rõ ràng nhưng dường như từ trước đến giờ chưa có tiểu đội nào thu nhận thành viên ở bên ngoài. Bởi vì số lượng thành viên quy định là có hạn, mà trong Thiên Tử các cũng có không ít các thành viên hoạt động độc lập, vì vậy không cần thiết phải...
Đối với những người bình thường thì việc có thể trở thành thành viên bên ngoài của Thiên Tử các cũng là một vinh hạnh lớn lao.
- Vậy thì cứ quyết định thế đi.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Uông Thắng, nói:
- Nếu như tiểu Thắng có thể thông qua thẩm hạch cuối cùng để trở thành thành viên ở bên ngoài của Thiên Tử các thì chúng ta sẽ thành lập một đội gồm ba thành viên!
Lam Hân Linh nhìn Tiêu Dương, thầm nói: Quả nhiên là người không thích tuân theo nhưng quy tắc thông thường.
Thấy vậy Uông Thắng lại càng thêm khẩn trương hơn, trong lòng bàn tay cũng đã đổ một lớp mồ hôi lanh, ánh mắt không ngừng liếc về phía lôi đài, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Bạch Húc Húc lại hỏi:
- Đại ca, thế còn một người nữa thì sao?
Tiêu Dương nhíu mày.
Đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
- Tôi có thể gia nhập không?
Tiêu Dương nhếch mày, ngạc nhiên hỏi:
- Cô vẫn chưa gia nhập tiểu đội nào sao?
Người lên tiếng chính là Lam Hân Linh.
Lam Hân Linh lắc đầu.
Bạch Húc Húc mừng rỡ, nói:
- Có Linh Nhi tiểu thư ra nhập vào tiểu đội của chúng ta nhất định sẽ làm cho thực lực của đội tăng mạnh!
Lam Hân Linh có chút chờ mong nhìn Tiêu Dương...
Cô vẫn không gia nhập vào bất cứ tiểu đội nào là vì mục tiêu của cô chính là có thể đạt được tư cách trở thành Đội trưởng rồi tự thành lập đội cho riêng mình. Nhưng hôm nay không hiểu sao Lam Hân Linh rất muốn được tham gia vào tiểu đội của Tiêu Dương vì vậy không suy nghĩ gì nhiều liền bật thốt lên câu hỏi đó. Tiêu Dương mỉm cười giơ tay ra, nói:
- Hoan nghênh cô gia nhập tiểu đội.
Hai người nhẹ nhàng bắt tay nhau.
- Đại ca, đội của chúng ta nhất định phải lấy một cái tên thật hoành tá tràng!
Bạch Húc Húc hưng phấn nói:
- Anh là Đội trưởng, vậy anh quyết định đi.
Tiêu Dương không thèm nghĩ ngợi liền nói:
- Vậy thì gọi là "tiểu đội bốn người" đi.
-... HHH
Ba người còn lại câm nín nhìn Tiêu Dương.
Chẳng lẽ tiểu đội của bọn họ vĩnh viễn chỉ có bốn người thôi sao?
Vị Đội trưởng này cũng vô trách nhiệm quá đấy!
Cả ba cùng nhìn nhau.
Uông Thắng lên tiếng đề nghị:
- Hay là tiểu đội Thường Thắng đi?
Bạch Húc Húc phản bác lại:
- Cắt, thế thì thà gọi là tiểu đội Húc Húc còn hơn.
- KhụlI
Tiêu Dương liếc mắt nhìn Lam Hân Linh, hỏi ý kiến của cô:
- Cô thấy sao?
Lam Hân Linh suy nghĩ một lát rồi chân chừ nói:
- Trong Thiên Tử các, tiểu đội tinh nhuệ nhất là tiểu đội Thiên Tử vì vậy trong các có không ít tiểu đội đều đặt tên gần giống với tiểu đội Thiên Tử như tiểu đội Thiên Ảnh, tiểu đội Thiên Phong vân vân, hay là chúng ta cũng lấy tên đội trong có một chữ "Thiên", có được không?
- Thiên Thượng?
- Thiên Không?
Hai anh em họ nhà kia cùng đồng thời mở miệng.
Lam Hân Linh với Tiêu Dương trực tiếp bỏ qua đề nghị của hai người này.
- Tôi từng có một ước mơ, là có thể thành lập một tiểu đội... có tên là ... Tê Thiên...
Lam Hân Linh xấu hổ cười, nói:
- Thế nhưng từ mấy năm trước tôi đã biết ước mơ này của mình nực cười đến nhường nào.
Tê Thiên, tức là muốn thành lập một tiểu đội có thể sánh ngang với tiểu đội Thiên Tử! Nhưng sau khi Lam Hân Linh quen biết với Băng Sơn, một thành viên của tiểu đội Thiên Tử thì ý nghĩ đó đã biến mất hoàn toàn rồi.
- Tê Thiên... cũng hay đấy chứ. Tiêu Dương mỉm cười, khoát tay nói:
- Tên đội chẳng qua cũng chỉ là cái danh hiệu để gọi mà thôi, mọi người không cần phải nghĩ quá nhiều về vấn đề này làm gì cả.
- Tất cả mọi người yên lặng.
Đúng lúc này, trên lôi đài vang lên tiếng nói vang rội, một người đàn ông lạnh lùng đứng ở trung tâm lôi đài, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn một lượt tất cả mọi người đứng bên dưới, tay câm một tờ danh sách, nghiêm túc nói:
- Hiện tại tôi sẽ công bố kết quả sát hạch của nghi thức nhập các lần này.
Lời của người đàn ông vừa dứt, những người đứng bên dưới nhất thời khẩn trương lo lắng, theo bản năng ngừng thở chờ đợi kết quả.
- Trong kỳ sát hạch lần này, tổng cộng có tám người thành công khiêu chiến trên lôi đài, trở thành thành viên chính thức của Thiên Tử các.
Chín mươi bảy người tham gia, chỉ có tám người trúng tuyển.
Tất cả quá trình mọi người đều tận mắt chứng kiến nên không có bất cứ kinh ngạc nào, chỉ là thâm cảm thán mà thôi.
- Cuối cùng, các thành viên được lựa chọn trở thành thành viên ở bên ngoài có tổng cộng hai mươi ba thành viên!
Người đàn ông đảo mắt, nói tiếp:
- Tôi gọi đến tên ai, người đó lập tức bước lên lôi đài! Trần Hạo!
- Cói
Một bóng người hưng phấn chạy vọt lên.
Lam Hân Linh nhỏ giọng nói:
- Những người được đọc tên đại đa số đều là Thuộc tính giả.
Lúc này hai nắm đấm của Uông Thắng đã siết chặt lại, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Nhất định phải qua! Nhất định phải quaI
- Hai mươi mốt, Cổ võ, Uông Thắng!
- Oa ha ha hai
Bạch Húc Húc dường như còn phấn khích hơn cả Uông Thắng, gã vỗ thật mạnh lên vai Uông Thắng, mừng rỡ nói:
- Chúc mừng anhl
Tiêu Dương cùng Lam Hân Linh cũng mỉm cười, nói:
- Chúc mừng anhl
Uông Thắng giật mình rồi vội vã bước lên lôi đài.
Nhận giấy chứng nhận!
Tất cả trình tự đều được tiến hành thuận lợi...
- Tiếp theo, tôi đọc đến những tên sau đây, ai có tên bước lên lôi đài.
Lúc này, Phương Nhị bước lên lôi đài, trong tay là bản danh sách các thành viên chính thức của Thiên Tử các, chỉ có điều cô ta lại chỉ đọc có bảy cái tên.
Sau khi trao giấy chứng nhận cho bảy người đó xong, ánh mắt Phương Nhị có chút phức tạp liếc nhìn Tiêu Dương sau đó nghiêm giọng nói;
- Thành viên cuối cùng thông qua kỳ sát hạch nghi thức nhập các, Tiêu Dương, sẽ do Các lão Lam Chấn Hoàn đích thân trao giấy chứng nhận.
Lời của cô ra vừa dứt, lập tức mọi người lại bắt đầu xôn xao bàn tán, ánh mắt bọn họ đều là hâm mộ, chỉ có điều lúc này ai ai cũng tâm phục khẩu phục, biểu hiện xuất sắc vừa rồi của Tiêu Dương mọi người đều tận mắt nhìn thấy, trong lòng cũng âm thầm ghi nhận! Hơn thế nữa, khi hắn đến lôi đài thừ bảy cũng không phải là bị đánh bại mà là tự nhận thua, vì vậy trong lòng mọi người chưa chắc Tiêu Dương đã không qua được lôi đài thứ bảy.
Vẻ mặt Tiêu Dương bình tĩnh, vững bước đi lên lôi đài, lúc này Lam Chấn Hoàn đã đứng chờ sẵn ở trên lôi đài rồi.
Lam Chấn Hoàn đứng trên lôi đài, ánh mắt có mấy phần oán giận, ông trừng mắt lườm Tiêu Dương, nhỏ giọng hậm hực hỏi:
- Tại sao lại không đi tiếp hả?
Tiêu Dương lắc đầu đáp:
- Đi không nổi.
-... HHH
Lam Chấn Hoàn trong lòng thâm oán, thằng nhóc chết tiệt cậu cứ giả vờ ngây thơ đi!!!
Mặc dù ông không biết thực lực thật sự của Tiêu Dương đến đâu nhưng ông tin chắc với thực lực của hắn chắc chắn có thể đánh bại Phương Nhị.
Lam Chấn Hoàn bó tay nhìn Tiêu Dương, im lặng một lát sau mới nghiêm nghị mở miệng, tiếng nói của ông vang mà rõ khiến tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, ông nói:
- Tiêu Dương, giờ tôi cho cậu hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là tự mình thành lập một tiểu đội, đội viên gồm bốn người trở lên, mười người trở xuống. Lựa chọn thứ hai...
Lam Chấn Hoàn nhấn mạnh từng chữ:
- Gia nhập tiểu đội Thiên Tử.
Bên dưới kinh ngạc la lên!
Người có thể tiến vào tiểu đội Thiên Tử trong nghi thức nhập các chỉ đếm được trên đầu ngón tay! Hơn nữa những thiên tài này sau khi vào tiểu đội Thiên Tử, thực lực sẽ tăng vọt và đồng thời đạt được vô số thành tựu để đời!
Đây quả đúng là một cơ hội trời cho!
Đương nhiên những cơ hội như vậy chỉ dành cho những người có thực lực thật sự.
Tiếng ồn ào nghị luận kèm theo tiếng cảm thán, chỉ một lát sau, Lam Chấn Hoàn đã đưa tay lên chặn lại, mọi người xung quanh lập tức yên lặng, mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
Tất cả đều đang chờ đợi hắn lựa chọn.
- Tôi chọn... thành lập tiểu đội!
Tiêu Dương cũng không để mọi người phải chờ quá lâu, thế nhưng đáp án của hắn lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ai ai cũng trố mắt ra nhìn hắn. - Hắn bỏ qua cơ hội được vào tiểu đội Thiên Tử sao?
- Tên này... đầu úng nước à?
Con người Lam Chấn Hoàn co lại, chậm rãi hỏi:
- Tiêu Dương, cậu chắc chắn chứ?
Tiêu Dương trả lời không chút do dự:
- Tôi chắc chắn.
Đối với hắn mà nói thì tiểu đội Thiên Tử chẳng có chút hấp dẫn nào.
Lam Chấn Hoàn nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Được rồi, mỗi người có một chí hướng khác nhau. Tiêu Dương, muốn thành lập tiểu đội thì cũng phải có ít nhất bốn thành viên, cậu gọi thành viên của đội cậu lên lôi đài đi.
- Tôi tới đây!
Tiêu Dương còn chưa kịp mở miệng thì Bạch Húc Húc đã toe toét chạy lên lôi đài.
Uông Thắng cùng Lam Hân Linh đi theo sau.
Mọi người đứng ở dưới kinh ngạc trừng lồi cả con mắt.
Ba thành viên còn lại của tiểu đội này, một người thì chiến thắng một cách khó hiểu, một người là thành viên bên ngoài, một người thì trước giờ nhất quyết không gia nhập tiểu đội nào!
Tổ hợp này thực sự hết sức kinh dị, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Ánh mắt của Lam Chấn Hoàn có chút thâm thúy liếc nhìn Lam Hân Linh một cái, Lam Hân Linh không dám nhìn thẳng vào mắt ông mà đảo mắt nhìn sang bên cạnh.
- Cái con bé này...
Lam Chấn Hoàn nhẹ giọng than thở, việc Lam Hân Linh gia nhập tiểu đội của Tiêu Dương thật sự khiến ông rất bất ngờ.
- Tiêu Dương, tiểu đội của cậu tên là gì?
Lam Chấn Hoàn hỏi Tiêu Dương một câu sau đó quay mặt về hướng mọi người, nghiêm túc tuyên bố:
- Trước mặt tất cả mọi người, tôi là người đảm bảo, từ nay về sau, Thiên Tử các sẽ có thêm một tiểu đội anh dũng thiện chiến nữa!
Lời của ông vừa dứt, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tiêu Dương.
Kể cả Lam Hân Linh cũng có chút khẩn trương, thầm nghĩ: hy vọng Tiêu Dương sẽ không nói ra cái tên mà mình vừa nói lúc nãy! Nhất định đừng nói ra... ! Đấy chỉ là suy nghĩ nhất thời của Lam Hân Linh mà thôi, giờ cô đã thấy rõ được hiện thực tàn khốc như thế nào, nếu như hắn thật sự lấy cái tên "Tê Thiên" vậy chẳng khác nào tát một phát vào mặt cô, vì thực lực của tiểu đội Thiên Tử, không phải tiểu đội nào cũng có thể sánh được.
Tiêu Dương cũng không suy nghĩ nhiều, hắn mỉm cười rồi quăng ra bốn chữ.
- Tên là “Lăng Thiên !