Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 261 - Chương 262: Có Dám Không?

Chương 262: Có dám không? Chương 262: Có dám không?Chương 262: Có dám không?

Mục tiêu ban đầu của Tiêu Dương thực ra hết sức đơn giản đó là có tư cách trở thành Đội trưởng của tiểu đội.

Làm cho những người không phục mình phải tâm phục khẩu phục.

Chỉ như vậy thôi!

Hắn hoàn toàn không hề nghi ngờ lời của Lam Hân Linh, vẫn cứ tưởng phải đến lôi đài thứ bảy mới có tư cách trở thành Đội trưởng.

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Tiêu Dương lại tung người nhảy lên lôi đài thứ sáu. Tung quyên như gió, thế mạnh như hổ, quét chân đánh bay ngàn quân!

Qua năm cửa chém sáu tướng!

Nhẹ nhàng nhanh gọn, những lôi đài trước đó dường như vẫn chưa đủ đến khiến hắn sử dụng hết sức. Bắt đầu từ lôi đài thứ sáu trở đi người trấn thủ lôi đài đều là thành viên của Tiểu đội Thiên Tử.

Đến cửa ải này quả thật Tiêu Dương cũng gặp phải chút trở ngại nhưng vẫn chiếm được thế thượng phong.

- Giỏi lắm!

Mọi người xung quanh vô cùng phấn kích, đáy lòng thâm thâm phục, sự nghỉ ky trước đó giờ đã không còn, chỉ còn lại sự kinh hãi sâu sắc.

Thật khó tinI

Bạch Húc Húc kích động nắm chặt hai tay, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Tiêu Dương đang đứng trên lôi đài, phấn kích hét lớn:

- Đại ca thật tuyệt vời!

Trên đài cao, lúc này Âu Thái cùng Thẩm Thiên Vân đã hoàn toàn tin tưởng những lời Lam Chấn Hoàn đã nói lúc trước, mắt cả hai đã trừng đến sắp rơi ra ngoài rồi

- Thiên phú dị bẩm!

Một lúc sau, Âu Thái mới nặn ra bốn chữ để hình dung chàng trai này, ông ta thở một hơi thật sâu, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn Lam Chấn Hoàn ngồi bên cạnh, nói:

- Cái lão già này, ông phát hiện ra một thiên tài yêu nghiệt như thế này ở đâu vậy? Trong số các thành viên có cùng độ tuổi trong Thiên Tử các có không đến năm người có thể sánh ngang với tiềm lực của cậu 1a.

- Người phụ trách trấn thủ lôi đài thứ sáu, thực lực ở cảnh giới Hư khí bát vân trung kỳ vậy mà Tiêu Dương vẫn có thể thuận lợi chiến thắng, e là thực lực của Tiêu Dương ít nhất cũng phải đạt đến Hư khí cửu vân!

Ánh mắt Thẩm Thiên Vân khẽ động không giấu được sự kinh hãi, thốt lên:

- Tuổi còn trẻ như vậy mà đã đạt đến trình đội Hư khí hóa thực rồi sao?

Người luyện Cổ võ thuật chủ yếu là luyện tụ khí ở đan điền tạo ra hình dáng của mây.

Để chính thức bước vào ngưỡng cửa Cổ võ thì phải lyện được Khí giả, Hư khí nhất vân, sau đó mỗi lần tăng cấp vân thực lực cũng sẽ tăng theo. Sau cảnh giới Hư khí cửu vân, chín lần chín quy vê một, trở thành Hư khí hóa thực. Thực khí đọng lại sẽ biến hóa khôn lường trở thành Vân đóa trạng ngưng tụ tại đan điền, chín tâng vân tương ứng với Thực khí nhất vân đến cửu vân!

Ba người ngồi trên đài cao đương nhiên cũng thuộc diện thiên tài kiệt xuất, hiện tại đã bốn năm mươi tuổi, người có thực lực cao nhất là Lam Chấn Hoàn cũng mới chỉ là Thực khí nhị vân hậu kỳ, hai người còn lại đều là Thực khí nhị vân tiền kỳ.

Chính vì vậy khi tận mắt nhìn thấy một người thanh niên mới chỉ khoảng hai mươi tuổi mà đã có thực lực đạt đến cảnh giới Hư khí hóa Thực đương nhiên phải khiếp sợ rồi!

- Thái tử của Thiên Tử các được coi là thiên tài có thiên phú bẩm sinh xuất sắc nhất cũng đạt đến cảnh giới Hư khí hóa Thực ở tuổi hai mười.

Ánh mắt Âu Thái lúc này đã bình tĩnh trở lại.

- Thế nhưng, Thái tử là thiên tài ngàn người mới có một hơn thế còn được Thiên Tử các dốc tâm bồi dưỡng nên mới có thể tiến triển thần tốc như thế. Nhưng còn chàng trai này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Thiên phú của hắn còn vượt qua cả Thái tử hay sao?

Trước đó Lam Chấn Hoàn đã biết thực lực của Tiêu Dương như thế nào nên lúc này hoàn toàn không hề kinh ngạc, khuôn mặt tươi cười, hỏi móc:

- Giờ các ông có còn cảm thấy tôi gọi các ông đến đây là làm xấu mặt các ông nữa không?

Lam Chấn Hoàn dừng một lát sau đó quay xuống chăm chú quan sát tình hình chiến đấu bên dưới, nghiêm túc nói:

- Tôi dám khẳng định, trong đám thanh niên của Thiên Tử các, ngoại trừ những thiên tài dị bẩm của Tiểu đội Thiên Tử ra thì không một ai có thể trở thành đối thủ của chàng trai này.

Bịch! Bịch! BịchI

Lời của Lam Chấn Hoàn vừa dứt, dường như là để chứng thực lời nói của ông, thành viên trấn thủ lôi đài thứ sáu đã bị Tiêu Dương quật ngã xuống đất.

Lôi đài thứ sáu, thắng!

Những người đứng dưới lôi đài lúc này đồng loạt hít sâu, hai mắt nhìn chằm chằm lên đôi đài. Dương như tất cả đều có cùng một cảm giác đó là hôm nay mình đã được chứng kiến một khoảng khắc lịch sử có một không hail

- Không biếst hắn có thể lên đến lôi đài cao nhất không nhỉ?

- Trong số các thanh niên trong Thiên Tử các chỉ có duy nhất một mình Thái tử là người có thể lên được lôi đài cao nhất!

- Hắn tuy là mạnh thật nhưng chắc chắn không thể nào đạt được đến cảnh giới của Thái tử được! Hơn thế nữa, lúc Thái tử lên lôi đài cao nhất đã bị đánh bại!

- Ai mà biết được người này mạnh như thế nào chứ!...

Vùi

Tiêu Dương dường như không nghe thấy những lời bàn luận ở bên dưới, hắn trực tiếp nhảy lên lôi đài thứ bảy.

Mục tiêu của hắn chính là lôi đài thứ bảy.

Tiêu Dương chưa bao giờ muốn tạo ra lịch sử gì đó, hắn chỉ duy trì mục tiêu từ ban đầu của mình là đến lôi đài thứ bảy để có được tư cách trở thành Đội trưởng mà thôi.

Giàu thì người ta ghét, đói rét người ta khinh còn thông minh thì người ta tìm cách tiêu diệt!

Mặc dù vẻ mặt Tiêu Dương lúc này rất bình tĩnh nhưng thật ra hắn cũng đã cảm nhận được ánh mắt khác thường từ những người xung quanh, đây không phải là điều Tiêu Trạng Nguyên của chúng ta mong muốn.

Hắn đứng đối diện với người trấn thủ lôi đài rồi lên tiếng:

- Tiêu Dương, Cổ või

Người trấn thủ lôi đài thứ bảy là một cô gái mặc váy hoa, ánh mắt của cô ta hết sức thận trọng đánh giá Tiêu Dương rồi nhẹ nhàng gật đầu đáp lại:

- Phương Nhị, Thuộc tính giả "Hoa".

- Hoa?

Tiêu Dương ngẩn người.

Đúng lúc này, một mùi thơm thoang thoảng bay thẳng vào trái tim Tiêu Dương. Trong khoảng khắc đó, Tiêu Dương cảm giác tâm hồn có một loại cảm xúc say mê khiến hắn nhắm chặt đôi mắt nhẹ nhàng cảm nhận hương thơm này. Nhưng trong nháy mắt đó đột nhiên hắn cảm nhận được phía sau có nguy hiểm liền lập tức giật mình tỉnh lại, miệng thốt lên:

- Không ổn rồi!

Vù! Vùi Vùi

Cơ thế hắn nhanh như chớp né tránh, bị buộc phải lùi sau mấy mét.

Xoetl

Hoa hồng đỏ rực diễm lệ có khả năng tỏa ra mùi hương có thể khống chế tâm trí của con người đồng thời bên trong đóa hoa diễm lệ ấy lại ẩn giấu một cây gai dài màu đenl!

- Quả đúng là hoa hồng có gail

Tiêu Dương trong lòng thầm thấy kinh hãi, nếu như không phải vừa rồi hắn phản ứng kịp thời nếu không trong trường hợp hoàn toàn không hề có sự phòng bị như vừa rồi thì bại dưới tay Phương Nhị này là cái chắc!

Phù!

Ngọn gió nhẹ mang theo hương hoa tỏa ra khắp nơi, không gian trên lôi đài tràn ngập hương hoa thơm ngát...

- Đại ca, không được hít số phấn hoa đói

Lúc này Bạch Húc Húc đứng dưới lôi đài kích động hét lên:

- Trong phấn hoa có mê hương!

- Hừi

Phương Nhị trừng mắt lườm Bạch Húc Húc, nghiến răng nói:

- Đồ ăn cây táo rào cây sung! Cẩn thận cái miệng nếu không tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết thuộc tính của cậu đấy!

Bạch Húc Húc liền thức thời im miệng.

- Ăn cây táo rào cây sung? Tiêu Dương cảm thấy kỳ quái, nhìn Phương Nhị một cái, hỏi:

- Cô họ Phương đúng không? Cô có quan hệ thế nào với dì Lam?

Phương Nhị vô cùng kinh ngạc hỏi lại:

- Sao cậu lại biết chị tôi?

- Chỉ?

Mắt Tiêu Dương trừng lớn, cô gái trước mặt hắn cùng lắm cũng chỉ khoảng hai tám hai chín tuổi. Còn Phương Mộng Lam mặc dù chăm sóc da rất tốt nhưng ít nhất cũng đã ngoài bốn mươi rồi, hắn thật sự không ngờ Phương Mộng Lam lại có em gái nhỏ hơn mình đến mười mấy tuổi như vậy.

Tiêu Dương nhìn về phía Bạch Húc Húc, Bạch Húc Húc biết hắn muốn hỏi gì liền lập tức đáp:

- Đại ca, dì ấy thật sự là em gái của thái hậu nhà em đấy, em gọi là dì Nhị.

Thế hóa ra nãy giờ là quân ta đánh quân mình à?

Tiêu Dương thấy có chút khó xử liếc nhìn Phương Nhị, sau khi đã biết thân phận của đối phương hắn cảm thấy nếu tiếp tục ra tay thì không hay lắm vì vậy thử hỏi:

- Dì Nhị, hay là...

Ánh mắt Phương Nhị sắc bén nhìn Tiêu Dương, nghiêm nghị nói:

- Bớt lắm lời đi, muốn ra nhập Tiểu đội Thiên Tử thì hãy dùng chính thực lực của mình đường đường chính chính mà vào đội!

Nhưng ngay sau đó cô lại cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Nhóc con, rốt cuộc thì cậu với Húc Húc có quan hệ gì? Nhưng dù là quan hệ gì thì trước bao con mắt đang nhìn vào chúng ta thế này, tôi không thể nương tay cho cậu qua cửa được!

- Ra nhập vào Tiểu đội Thiên Tử là sao?

Tiêu Dương sững người sau đó lắc đầu, mỉm cười nói:

- Tôi không có hứng thú muốn vào Tiểu đội Thiên Tử.

Bên dưới lại bắt đầu dấy lên xôn xao.

Không có hứng thú?

Tiểu đội Thiên Tử là tiểu đội tinh nhuệ nhất của Thiên Tử các.

Chỉ cần là thành viên của Tiểu đội Thiên Tử đã là một vinh quang rồi, đã vậy sau khi ra nhập Tiểu đội Thiên Tử sẽ được hưởng chế độ huấn luyện tốt nhất, sẽ được bồi dưỡng nâng cao sức mạnh, và được phép chấp hành nhiệm vụ cao cấp nhất Viêm Hoàng!

Mỗi một thành viên trong Thiên Tử các đều có một mục tiêu chung đó chính là Tiểu đội Thiên Tử.

Tiêu Dương mở miệng giải thích rõ hơn:

- Tôi chỉ muốn có được tư cách trở thành Đội trưởng mà thôi...

Nghe hắn nói vậy, Lam Hân Linh chợt thấy chột dạ, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Phương Nhị nhếch lông mày, nói;

- Sau khi vượt qua được lôi đài thứ năm đã có tư cách trở thành Đội trưởng rồi!

Tiêu Dương sửng sốt quay mặt nhìn chằm chằm vào Lam Hân Linh. Thấy hắn nhìn mình Lam Hân Linh chỉ biết đảo mắt nhìn sang chỗ khác, lúc này cô không dám nhìn thẳng vào Tiêu Dương. Cô vẫn biết thực lực của Tiêu Dương chắc chắn có thể vượt qua được lôi đài thứ năm nhưng lại thấy tên này chẳng quan tâm gì đến kỳ sát hạch này nên mới muốn thử xem hắn mạnh đến đâu thôi.

Tiêu Dương hỏi lại:

- Nói như vậy tức là... giờ tôi đã có tư cách trở thành Đội trưởng rồi đúng không?

Phương Nhị gật đầu.

- Vậy là được rồi.

Tiêu Dương mỉm cười, đứng đối diện với Phương Nhị rồi chắp tay nói:

- Tôi nhận thual

Hắn nói xong liền lập tức xoay người chuẩn bị rời khỏi lôi đài...

Nhận thua?

Lúc này tất cả mọi người đều há hốc nhìn hắn.

Thấy Tiêu Dương đang chuẩn bị rời khỏi lôi đài, có không ít người chợt thấy nóng nảy, đang yên đang lành sao tự nhiên lại không đánh nữa? Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chứng kiến khoảnh khắc lịch sử ấy vậy mà tự nhiên tên Tiêu Dương này lại nhận thua là sao?!

- Chuyện này...

Ba vị Các lão ngồi trên đài cao cũng trố mắt há mồm nhìn Tiêu Dương, trong lòng như có hàng ngàn con kiến đang không ngừng bò qua bò lại.

- Cứ trực tiếp nhận thua như vậy không thấy mất mặt sao?

- Chẳng lẽ thằng nhãi này hoàn toàn không có cảm giác vinh quang người học võ hay sao?

Thời khắc Tiêu Dương lựa chọn bỏ cuộc chẳng khác nào mọi người đang xem phim truyền hình đến đoạn cao trào thì đột nhiên mất điện, cái cảm giác đó khiến người ta sôi máu!

Bên dưới lôi đài mọi người đều thở dài tiếc nuối.

Phương Nhị gọi với theo Tiêu Dương:

- Này, cậu thật sự không đấu nữa sao?

Tiêu Dương quay đầu lại, mỉm cười nói:

- Tôi không đấu nữa.

Giọng nói hết sức kiên định!

Sau đó hắn nhảy khỏi lôi đài đi thẳng về phía đám Bạch Húc Húc, ánh mắt lại lần nữa liếc đến Lam Hân Linh, cô không biết phải làm gì, tựa như có tật giật mình vậy, mở miệng muốn giải thích:

- Tôi...

Nhưng mới chỉ nói được một chữ rồi lại không biết phải nói thế nào nữa.

- Không sao, tôi hiểu mà.

Tiêu Dương cũng không để ý đến chuyện này lắm, hắn xua tay nói:

- Tôi không phải loại người bụng dạ hẹp hòi giống như một số người nào đó!

Ánh mắt Tiêu Dương lia đến một bóng người hết sức quen thuộc đang đứng cách đó không xa - Âu Tử Lôi!

Ánh mắt này của Tiêu Dương khiến mặt Âu Tử Lôi đỏ bừng, hai tay nắm chặt theo bản năng, gã hừ lạnh, trong mắt là sự không cam lòng, oán hận, nghiến răng chế giễu Tiêu Dương;

- Chưa đánh đã lui, vừa mới lâm trận đã bỏ chạy, hừ, đồ phế vật!

Giọng của gã không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để những người đứng xung quanh nghe thấy rõ ràng, bọn họ lập tức nhìn hai người, ánh mắt có chút tò mò, hình như có mùi thuốc súng thoang thoảng đâu đây, tất cả lập tức hưng phấn muốn xem kịch vui.

Âu Tử Lôi có thân phận hiển hách buông lời châm chọc người làm nên sóng trong kỳ sát hạch hôm nay - Tiêu Dương!

Bạch Húc Húc không thèm nể nang ai, lập tức quát lớn:

- Âu Tử Lôi, mày ăn nói cho cẩn thận lại!

Âu Tử Lôi không hề sợ hãi, cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ tôi nói sai sao?

Tiêu Dương liếc Âu Tử Lôi một cái rồi mỉm cười nói:

- Anh nói không sai, vậy xin hỏi, anh có dám lên đài đấu một trận với tên phế vật này không?

Có "dám" không?

Nghe thấy câu nói này của Tiêu Dương, sắc mặt Âu Tử Lôi lập tức tái như gan lợn!
Bình Luận (0)
Comment