Chương 261: Không phục thì làm cho phục!
Chương 261: Không phục thì làm cho phục!Chương 261: Không phục thì làm cho phục!
Một hòn đá tạo nên vô vàn đợt sóng.
Tiêu Dương tự ý nhảy lên lôi đài thứ hai đã là không tuân theo quy định, vốn tưởng rằng Lam Chấn Hoàn sẽ chỉ trích hắn ai ngờ ông lại ném ra một câu làm cả hội trường kinh ngạc, không ngờ ông lại bảo Tiêu Dương trực tiếp nhảy lên lôi đài thứ năm!
Tất cả mọi người kinh hãi, không dám tin nhìn vào Tiêu Dương đang đứng trên lôi đài.
Chẳng lẽ trong mắt Lam Chấn Hoàn, người trấn thủ lôi đài thứ hai không ngăn cản nổi Tiêu Dương hay sao?
Ngày hôm nay Thuộc tính giả "Kim" có biểu hiện xuất sắc nhất cũng chỉ đi đến được lôi đài thứ tư, thế mà chàng thanh niên này nhìn có vẻ còn trẻ tuổi hơn cả Thuộc tính giả "Kim" kia ấy vậy mà lại có thực lực có thể khiêu chiến lôi đài thứ năm hay sao?
Khoảng cách độ khó của lôi đài thứ tư và lôi đài thứ năm là cực lớn, nếu như có thể đánh thắng người trấn thủ lôi đài thứ năm sẽ có tư cách trở thành Đội trưởng tiểu đội của Thiên Tử các, đây là điêu bao người có mơ cũng không thực hiện được.
Toàn hội trường yên tĩnh đến chết lặng.
- Tôi không phục!
Chợt có âm thanh "leng keng" vang lên, tên Thuộc tính giả "Kim" đột ngột bước lên trước nói:
- Dựa vào cái gì mà hắn có thể không tuân theo quy tắc của nghỉ thức nhập các?
Không cần biết thực lực của tên Tiêu Dương đến đâu nhưng là Thuộc tính giả "Kim" tuyệt đối không cho phép có người đoạt đi hào quang của mình.
- Đúng thết
- Chúng tôi cũng không phục!
- Không phục!
Mọi người xung quanh bất mãn lên tiếng phản đối, mọi người đều nhìn Tiêu Dương như nhìn kẻ thù, tất cả nhất loạt phản đối.
Trong số đó có người góp vui, có người đố ky nhưng đồng thời cũng không thiếu phân của một số kẻ cố tình kích động.
Ở bên dưới, ánh mắt Âu Tử Lôi lạnh lẽo liếc nhìn Tiêu Dương đang đứng ở trên lôi đài, đôi mắt gã không hề giấu diếm sự hận thù. Gã hận không thể lao lên xé xác Tiêu Dương ra thành vạn mảnh!
Hai lần chạm mặt đều bị hắn đánh ngất, Âu Tử Lôi không thể nào nuốt trôi cục tức này, huống hồ chị, trong mắt Âu Tử Lôi gã với Tiêu Dương còn một mối hận xương tủy nữa chính là Tiêu Dương đã cướp đi người phụ nữ của gã.
Thù này không báo thề không làm người!
- Muốn khiêu chiến lôi đài thứ năm à? Nằm mơ đi!
Âu Tử Lôi đương nhiên biết Tiêu Dương có đủ khả năng khiêu chiến lôi đài thứ năm, đến gã cũng đã khiêu chiến được lôi đài thứ tư vậy mà Tiêu Dương lại có thể dễ dàng đánh bại gã như vậy chứng tỏ Tiêu Dương còn trên gã một bậc.
Nhưng nếu như có thể khiến cho Tiêu Dương tiêu hao sức lực qua bốn lôi đài trước thì đến lôi đài thứ năm chưa chắn hắn đã có thể vượt qua được! Âu Tử Lôi âm thầm nắm chặt hai tay. ...
- Lão già này, giờ thì đã cướp lên lưng cọp rồi không phải muốn xuống là xuống được đâu!
Thấy tình hình trở nên rối loạn như vậy, Âu Thái có vẻ hứng thú liếc nhìn Lam Chấn Hoàn, có chút hả hê tủm tỉm cười nói:
- Chạm phải lòng phẫn nộ của mọi người, tôi muốn xem lần này lão già ông làm sao xử lý!
Ánh mắt Lam Chấn Hoàn trở nên sắc bén đảo mắt nhìn một lượt toàn hội trường.
Chỉ cần một cái liếc mắt như vậy, cả hội trường lập tức rơi vào tĩnh lặng, tiếng ôn ào kích động biến mất không thấy tăm hơi.
- Các người không phục sao?
Giọng nói của ông vẫn nhẹ nhàng điềm tĩnh như thường, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Dương, mỉm cười, hoàn toàn không hề có dấu hiệu nổi giận như trong tưởng tượng của mọi người, vẫn hết sức bình tĩnh nói:
- Tiêu Dương, tất cả mọi người đều thấy không phục, cậu cảm thấy sao?
Bạch Húc Húc đứng dưới lôi đài bất mãn bĩu môi, lẩm bẩm:
- Hừ! Đúng là một đám có mắt không tròng!
- Cậu nói gì đó?
Xung quanh có không ít người nghe thấy lời Bạch Húc Húc nói lập tức quay sang nổi khùng quát gã. Bạch Húc Húc không chịu yếu thế cũng gân cổ lên cãi lại, toàn hội trường lập tức chia làm hai phe, một bên nhiều một bên ít. Bên nhiêu là bên không phục Tiêu Dương, còn bên ít chỉ có hai người là Bạch Húc Húc với Uông Thắng.
Toàn hội trường lúc này trở thành trận chiến quần hùng chiến đấu bằng mồm.
- Húc Húc.
Tiêu Dương đứng trên đài xua tay ý bảo bọn Bạch Húc Húc đừng cãi nhau với những người kia nữa, vẻ mặt hắn bình thản nhìn lướt qua đám người kia. Nếu như không đứng ở trên lôi đài này thì có lẽ hắn sẽ không phải chứng minh quá nhiều trực tiếp quay người bỏ đi cũng không sao. Nhưng hiện tại, hắn lại đang đứng trên lôi đài thứ hai, hơn thế nữa hắn với đám Bạch Húc Húc cũng đã từng trải qua quãng thời gian vinh nhục cùng nhau.
Vì vậy không thể không đánh trận này.
Lúc này Tiêu Dương đã âm thầm đưa ra quyết định của bản thân.
Đôi mắt sắc bén như dao của hắn liếc qua tất cả mọi người đứng bên dưới, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười đầy tự tin, nhún chân nhảy một cái quay trở lại lôi đài thứ nhất, giọng nói của hắn như gió dật sấm rền khiến người người kinh hãi.
- Không phục sẽ làm cho phục thì thôi!
Giọng nói tuy bình thản nhưng lại tràn đầy khí phách!
Khẩu khí bá đạo, tự tin hùng hồn!
Tựa như lôi đài này chẳng có chút uy hiếp nào với hắn.
Quan hệ nhân quả rất rõ ràng.
Không phục sẽ làm cho phục.
Trong nháy mắt tất cả mọi người đề há miệng theo bản năng rồi thừ người nhìn chàng trai trước mặt. Chưa một ai dám nói câu đó trong nghi thức nhập các của Thiên Tử các bao giờ.
Cho dù từng có không ít thiên tài có thể xông lên đến lôi đài cao nhất nhưng chưa một ai dám nói ba chữ “làm cho phục” trước mặt ba vị Các lão!
Tên này thật ngông cuồng!
Sau một hồi yên tĩnh, hội trường lại bắt đầu vang lên tiếng bất mãn oán giận.
- Ăn nói ngông cuồng!
- Tôi muốn xem sau khi bị đánh ngã rồi hắn còn có thể giữ được cái thái độ tự tin quá đáng đó nữa không!
- Nực cười!...
Trước những lời chỉ trích bất mãn của mọi người, Tiêu Dương vẫn bình tĩnh tự tin chắp tay đứng trên lôi đài, ngẩng đầu nhìn lại Lam Chấn Hoàn. Giờ phút này giống y như thời điểm hắn thi võ Trạng Nguyên, xung quanh là vô số lời nói nhốn nháo xôn xao, có ủng hộ, có nghi ngờ, khi đối mặt với đủ loại lời nói như vậy Tiêu Dương chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là chinh phục.
Hắn bình thản ném ra ba chữ:
- Bắt đầu đi.
Vùi
Lập tức có một người nhảy lên lôi đài, là một người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng mặc áo sơ mi màu lam, sau khi lên đài liên giơ tay tượng trưng nói:
- Trần Phi Nghiêm, Thuộc tính giả "Thủy"!
Tiêu Dương cũng đưa tay ra bắt lấy rồi nhẹ nhàng bước sang một bên, đáp lại:
- Tiêu Dương, Cổ või
- Hừi
Từ lúc ở dưới lôi đài Trần Phi Nghiêm đã ghét cái thái độ kiêu ngạo của Tiêu Dương rồi, phải khó khăn lắm gã mới giành được vị trí để lên lôi đài, khóe miệng gã nhếch lên cười lạnh, muốn khiêu chiến lôi đài thứ năm ư? Tôi sẽ khiến cậu rớt đài ngay từ vạch xuất phát!
- Thất tinh thủy tiễn! (Mũi tên Thất Tinh)
Vùi! Vù! Vùi! Vù! Vùi! Vùi! VùiI
Lập tức xuất hiện bảy mũi tên bằng nước bắn tới bao vây xung quanh Tiêu Dương.
Khí thế kinh người.
Tiêu Dương không né cũng không tránh mà lướt người phóng về phía trước, trực tiếp nghênh đón bảy mũi tên...
Mọi người đứng bên dưới đồng loạt há hộc miệng.
- Hắn... hắn không muốn sống nữa sao?
- Tên này điên thật rồi!
Lời của bọn họ còn chưa nói xong, có nhiều người lời nói đã đến bên môi còn chưa kịp nói ra ánh mắt đã trợn trừng khiếp sự nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt...
Bóng người như ẩn như hiện, vào khoảng khắc đến gần những mũi tên nước bước chân của Tiêu Dương trở nên mờ ảo quỷ dị, hắn tựa như hóa thành vô hình lướt qua hỏi bảy mũi tên nước, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trần Phi Nghiêm, hừ lạnh tung ra một chưởng...
BịchI
Cơ thể Trần Phi Nghiêm bay ra xa rồi rơi xuống chỗ thanh chắn lôi đài, may là ở dưới có người đón được nên mới không bị thương quá nặng.
Thắng lời trong nháy mắt!
Toàn hội trường yên tĩnh quỷ dị.
Nháy mắt Tiêu Dương đã trở về vị trí đứng ban đầu, khiến người nhìn hoa cả mắt, kinh ngạc không nói nên lời.
- Đây là bộ pháp gì vậy?
Ngồi trên đài cao, Âu Thái kinh ngạc há mồm, con ngươi co lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương đang đứng bên dưới. Cả hai đều hồi tưởng lại chiêu thức vừa rồi Tiêu Dương sử dụng, một một động tác nhỏ đều vừa khớp tránh được các mũi tên, nháy mắt đã đi xuyên qua cả bảy mũi tên!
Một chiêu đánh thắng đối thủi
Ông ta liếc mắt nhìn sang hai ông bạn già thấy Lam Chấn Hoàn đắc ý cười, nói:
- Giờ thì các ông đã thấy thực lực của cậu nhóc này chưa?
Tiêu Dương không cho mọi người thời gian bình tĩnh lại, hắn tung người nhảy tới lôi đài thứ hai, bình tĩnh mở miệng:
- Tiêu Dương, Cổ või
Sắc mặt người trấn thủ lôi đài thứ hai lập tức nghiêm lại tỏ vẻ thận trọng, chắp tay đáp lời:
- Vương Tuyền, Cổ või
Tiêu Dương khẽ nhăn trán, tay phải đưa lên ý bảo đối phương ra tay trước.
Vương Tuyệt khẽ giật giật huyệt thái dương, tung người lên cao, khí thế như vũ bão, chân quét ngang người Tiêu Dương.
Một cú quét chân đánh bay ngàn quân!
Vụt!
Tiêu Dương bước lên, cả cơ thể trượt vê phía trước! Đòn chân của Vương Tuyền lập tức thất bại, đầu ngón chân đập mạnh xuống mặt sàn, cơ thể lại lần nữa lấy đà, vận sức tung chân đá sang bên phải của Tiêu Dương.
Cơ thể Tiêu Dương chợt lung lay tựa như chỉ cần thêm một cơn gió thổi qua là hắn có thể ngã xuống...
Cả người hắn liên tục lắc lư.
Bước chân lảo đảo, khuôn mặt đỏ hồng tựa như say rượu...
- Đây là?
Trong lòng Vương Tuyền chợt thấy lo lắng nhưng gã không có thời gian suy nghĩ thêm, vội vã lấy đà hai chân đá ngang.
- Song Long Xuất Hải!
- TÚY...
Bước chân của Tiêu Dương lảo đảo tiến hai bước lùi ba bước, đột nhiên ánh mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, không hề sợ hãi nhìn chằm chằm vào đôi chân đang tấn công về phía mình, bỗng nhiên hắn điên cuồng cười lớn, tựa như không thể khống chế được bản thân, tùy ý đưa tay ra tấn công đối thủ.
- Túy Bát Tiên! Nâng chén kính rượu chặn cuồng phong!
Vùi! Vùi Vùi
Tiêu Dương đưa cánh tay phải lên, động tác tựa như kính rược nhưng lại thản nhiên đặt lên trên hai chân Vương Tuyền đồng thời cơ thể lắc lư nhanh như chớp trượt mạnh ngã xuống, thuận thế nắm chặt hông Vương Tuyền sau đó bất ngờ tung quyền tấn công!
BịchI
Vương Tuyền bị đánh bay lên không trung.
Vùi
Tiêu Dương nhanh nhẹn bước đến điểm Vương Tuyền rơi xuống, ra tay nhanh như chớp.
- Tiên nhân kính rượu khóa hầu!
Tay phải đưa lên nhanh như chớp nắm chặt cổ Vương Tuyền, sau đó nháy mắt lại buông ra, tựa như chuồn chuồn lướt nước nhún người liên tục lùi vê sau mấy mét.
BịchI
Cơ thế Vương Tuyền nặng nề rơi xuống đất, khó khăn lắm giữ được thăng bằng, ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm Tiêu Dương, trong mắt không giấu được sự kinh hãi tột độ. Đa số mọi người đều không nhìn ra được nhưng bản thân Vương Tuyền hoàn toàn có thể cảm nhận được thời điểm Tiêu Dương nắm chặt cổ gã có thể dễ dàng bẻ gãy cổ, kết thúc tính mạng của gã ngay lập tức.
- Tôi thua rồi.
Vương Tuyền chắp tay nói, ánh mắt lúc này là sự kính nể dành cho Tiêu Dương, dáng vẻ bình tĩnh tiêu sái bước xuống lôi đài.
Lại thắng nữa rồi!
Vẫn thắng một cách dứt khoát như vậy!
Giờ khắc này, tiếng nói trêu tức dưới lôi đài đã hoàn toàn biến mất, những người lúc nãy nói càng hăng thì lúc này càng có cảm giác muối mặt.
Tất cả im lặng dõi mắt nhìn lên chàng trai đứng trên lôi đài.
Âm!
Lôi đài thứ ba! Thắng!
Lôi đài thứ tư! Lôi đài thứ năm...
Thắng!
Thắng!
Trong nháy mắt với một cú quét chân đã quật ngã người trấn thủ lôi đài thứ năm, lúc này những người đứng dưới không còn là kinh ngạc nữa mà đã biến thành kinh hãi rồi.
Ánh mắt khó tin nhìn vào bóng dáng bá đạo đứng trên lôi đài.
Người có thể trực tiếp thông qua sát hạch Đội trưởng tiểu đội của Thiên Tử các đã xuất hiện trong nghỉ thức nhập các ngày hôm nay! Điều đáng nói ở đây chính là người đó còn rất trẻ!
Không phục sẽ làm cho phục thì thôi! Câu nói này vừa nấy là trò cười trong mắt mọi người nhưng lúc này từng từ từng chữ lại trở thành một huyền thoại! Tiêu Dương lại tiếp tục nhảy lên lôi đài thứ sáu!