Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 265 - Chương 266: Đêm!

Chương 266: Đêm! Chương 266: Đêm!Chương 266: Đêm!

Quẹt thẻ?

Bạch Tố Tâm sửng sốt sau đó lập tức giận dữ lườm Tiêu Dương đến cháy mặt.

- À, dì Lam đâu rồi?

Tiêu Dương thấy Bạch Tố Tâm có dấu hiệu nổi bão liên lập tức chuyển chủ đề.

- Mẹ tôi đi đón người rồi.

Bạch Tố Tâm trừng mắt lườm Tiêu Dương rồi đột nhiên cười quỷ dị, nói:

- Tiêu Dương, nếu như tôi là anh thì hiện tại tôi sẽ lập tức rời khỏi bệnh viện.

Tiêu Dương không hiểu, nhưng cũng chẳng trông cậy vào Bạch Tố Tâm sẽ cho hắn đáp án, hắn lập tức Xoay mặt nhìn sang Bạch Khanh Thành.

Bạch Khanh Thành nói:

- Tiêu Dương, giờ ở trong Thiên Tử các cái tên của anh vô cùng hot, đồng thời anh cũng đã đắc tội với không ít người đâu.

- Người mà dì Lam muốn đi đón là...

Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Thì ra là Đội trưởng đầy uy phong của tiểu đội Lăng Thiên đây mài

Tiêu Dương xoay người nhìn, lập tức bộ váy hoa dài đập ngay vào mắt.

Hai chị em nhà họ Bạch đồng thời lên tiếng chào:

- Dì Nhị.

Phương Nhị cùng Phương Mộng Lam sóng vai cùng nhau đi tới, nhìn gần phát hiện hai người đúng là có vài phần giống nhau. Chỉ là lúc này vẻ mặt của hai người mỗi người một kiểu, vẻ mặt Phương Mộng Lam có chút hả hê nhìn Tiêu Dương, còn Phương Nhị thì mặt lạnh như băng.

Tiêu Dương cười gượng, chào:

- Dì Nhị...

Giờ thì Tiêu Dương đã hiểu lời của Bạch Tố Tâm lúc nãy là có ý gì rồi.

Phương Nhị là thành viên của tiểu đội Thiên Tử, sau khi tiểu đội Lăng Thiên của hắn được công bố thành lập, đối với tiểu đội Thiên Tử thì đây chẳng khác nào một sự khiêu khích trắng trợn.

Hơn thế nữa Tiêu Dương lại còn ngay trước mắt họ thành lập nên tiểu đội Lăng Thiên, việc này lại càng kích thích Phương Nhị hơn. Lúc này lại nhìn thấy Đội trưởng của tiểu đội Lăng Thiên trong bệnh viện, Phương Nhị thật lòng rất muốn tẩn cho hắn một trận.

- Hừi

- Nếu như không phải là nể mặt cậu đã cứu Khanh Thành thì tôi đã cho cậu một trận rồi.

Phương Nhị hậm hực nói chuyện, từ sau khi biết được chuyện của Tiêu Dương từ chỗ Phương Mộng Lam, Phương Nhị đương nhiên là không có lý do gì để động thủ với Tiêu Dương.

- Dì Nhị, dì đừng chấp hắn.

Bạch Tố Tâm bĩu môi nói: - Hắn làm việc trước giờ đều khác người cả.

Trong mắt Bạch Tố Tâm thì Tiêu Dương không lấy tên đội là "Thống Thiên" đã là khiêm tốn lắm rồi.

Phương Nhị lạnh lùng nói:

- Dì có thể nể mặt hai đứa mà tha cho hắn nhưng thành viên của tiểu đội Thiên Tử ở Minh Châu này không phải chỉ có một mình dì.

Nghe cô nói vậy, Tiêu Dương khẽ nhướng mày, ánh mắt cảm kích nhìn Phương Nhị. Mặc dù dì nhỏ này có chút lạnh lùng nhưng lại vẫn nể mặt người nhà họ Bạch với hắn nên mới nhắc nhở hắn những lời đó.

- À đúng rồi, tiểu đội của cậu cũng nhận nhiệm vụ có liên quan đến Phục Đại đúng không?

Phương Nhị lạnh lùng nói:

- Không giấu cậu, trước khi tiểu đội của cậu được thành lập, hiện tại ngoại trừ tiểu đội Thiên Tử thì trong Thiên Tử các cũng đã có không ít các tiểu đội cũng tham gia thực hiện nhiệm vụ này. Tôi muốn xem thử xem, tiểu đội "Lăng Thiên" của cậu sẽ làm được những gì!

Phương Mộng Lam lên tiếng dặn dò:

- Tiêu Dương à, thằng bé Húc Húc trước giờ chỉ biết gây họa, sau này cậu hãy thay tôi để ý đến nó nhiều hơn.

Tiêu Dương ở lại bệnh viện tới chín giờ tối thì đứng lên chào tạm biệt bọn họ, ra khỏi bệnh viện hắn lại lên xe phóng về quán cà phê Túy Vũ.

Đêm!

Bầu trời lất phất mưa, chiếc Lamborghini dừng trước cửa quán cà phê Túy Vũ.

Một bóng dáng xinh đẹp đã đứng đợi ở trước cửa quán, ánh đèn chiếu lên bóng dáng mảnh mai, tay thon nhỏ cầm một chiếc ô, đôi mắt trông mong nhìn về phía xa xăm.

Gương mặt được trang điểm kỹ làm nổi bật lên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp động lòng người.

Con gái trang điểm vì người mình thích.

Thấy chiếc Lamborghini màu đen dừng lại trước mặt mình, Lăng Ngư Nhạn khẽ nhíu mày, nhấc bước đi ra chỗ khác. Thế nhưng khi Lăng Ngư Nhạn bước đi, chiếc xe kia cũng từ từ chuyển động lùi về sau, cuối cùng lại dừng trước mặt Lăng Ngư Nhạn...

Lăng Ngư Nhạn nhíu mày.

Cửa xe từ từ hạ xuống...

Khuôn mặt quen thuộc khẽ mỉm cười, nháy mắt với Lăng Ngư Nhạn.

- Tiểu thư xinh đẹp, có thể cho phép tôi chở em một đoạn không?

Lăng Ngư Nhạn kinh ngạc đến ngẩn người.

Người mà cô đang đợi đương nhiên chính là Tiêu Dương, chỉ là không ngờ tới Tiêu Dương đã đổi xe mà cô không biết.

Cửa xe được đẩy ra.

Tiêu Dương lại nói:

- Đừng đứng ngây ra đó nữa, bên ngoài lạnh lắm.

Lăng Ngư Nhạn không chần chừ thêm, lập tức bước lên xe. - Anh đưa em đến một nơi.

Tiêu Dương trực tiếp khởi động xe, vòng sang bên sườn quán cà phê, khoảng mười phút sau, chiếc xe từ từ lái tới trước cổng một tiểu khu cao cấp. Tiêu Dương mở cửa xe rồi quét thẻ, sau đó lái xe đi thẳng vào tiểu khu.

Lăng Ngư Nhạn nghi hoặc nhìn Tiêu Dương, hỏi:

- Nơi này là...

- Cứ đi theo anh rồi sẽ biết.

Sau khi dừng xe, Tiêu Dương cùng Lăng Ngư Nhạn sóng vai cùng nhau vào thang máy lên tâng năm, sau khi nhìn chính xác số phòng, Tiêu Dương liền lấy chìa khóa ra mở cửa.

Đèn lập tức được bật lên.

Dưới ngọn đèn sáng choang, đồ dùng thiết bị xa hoa lập tức đập vào mắt...

Lăng Ngư Nhận tán thưởng:

- Căn hộ này đẹp quá.

- Đúng là rất được.

Tiêu Dương mỉm cười đánh giá xung quanh rồi lẩm bẩm:

- Quả nhiên là nhà công phúc lợi có khác.

Lăng Ngư Nhạn không nghe rõ lời của Tiêu Dương nên quay sang hỏi:

- Anh vừa nói gì thế?

Tiêu Dương không trả lời mà mỉm cười hỏi lại cô:

- Em thích không?

Nghe hắn hỏi vậy, Lăng Ngư Nhạn sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn.

- Căn phòng thật sự rất tốt, điều kiện về vị trí địa lý cũng ổn, ngày mai em hãy đưa bác gái tới đây ở đi.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Anh em hai người cũng đi làm với đi học ở gân đây, bác gái lại mới khỏi bệnh xong, một mình bác ấy ở một nơi xa như vậy cũng không tốt lắm. Vì vậy bắt đầu từ ngày mai, mọi người hãy dọn tới đây sống đi.

Dù sao thì căn hộ này cũng là của được tặng nên ngay từ đầu Tiêu Dương đã có ý nghĩ này rồi. Với lại đối với hắn mà nói thì căn hộ xa hoa như vậy chưa chắc ở đã thoái mái được như ở phòng bảo vệ.

- Chuyện này...

Lăng Ngư Nhạn cắn môi, nhìn Tiêu Dương, nói:

- Căn hộ này chắc chắn rất đắt tiền...

Lăng Ngư Nhạn sinh ra trong gia đình nghèo khó, trong nhất thời không thể thích ứng được với sự xa xỉ này.

- Đừng nghĩ nhiều làm gì.

Tiêu Dương kéo cánh tay Lăng Ngư Nhạn qua, cơ thể Lăng Ngư Nhạn nghiêng về phía trước, hai người ép sát vào nhau, dường như còn có thể nghe thấy cả tiếng tim đập từ lồng ngực của đối phương.

Thoang thoảng ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ toát ra từ trên người cô gái, Tiêu Dương cảm thấy trong lòng có chút nhộn nhạo. Hắn hít vào một hơi thật sâu, hai tay ôm chặt lấy người Lăng Ngư Nhạn, đột nhiêu cười cười đầy xấu xa, nói:

- Anh đối xử tốt với em cũng là vì có ý đồ cả đấy.

Khuôn mặt Lăng Ngư Nhạn lập tức ửng hồng, hai má ngày một hồng hơn.

Trong đầu hai người lập tức nhớ tới đêm mưa gió kia, hình ảnh kiêu diễm ướt át tựa ùa về trong trí óc, cảnh tượng nóng bỏng cấm trẻ em dưới mười tám khiến người xem xịt máu mũi.

Kích tình trên ghế salon kích thích tình dục ẩn sâu trong hai người...

Hô hấp nhất thời trở nên gấp gáp hơn, nhiệt độ giữa hai người cũng theo đó mà tăng lên, cả hai dính sát lại gân nhau hơn. Hô hấp của hai người ẩn chứa sự mê hoặc nóng bỏng, dưới ngọn đèn mờ ảo, hai bàn tay to lớn theo bản năng lần từ dưới hông lên ngực Lăng Ngư Nhạn. Thứ cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay khiến toàn thân Tiêu Dương như chìm xuống...

Lăng Ngư Nhạn có cảm giác như muốn tan ra, cơ thể theo bản năng ô chặt lấy thân thể người đàn ông, toàn thân như có dòng điện chạy qua khiến cô khẽ rên "ư” một tiếng. Đôi mắt mê ly nhìn vào khuôn mặt anh tuấn trước mắt, âm thanh mềm mại mang theo muôn phần nhu tình.

- Em đã từng nói... sẽ tặng cho anh... món quà quý giá nhất.

Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, khi nói câu này mặt cô đỏ như gấc. Mặc dù cô nói nhỏ nhưng Tiêu Dương nhờ có công lực thâm hậu nên có thể nghe thấy rõ ràng nhưng vào lúc như thế này mọi âm thanh dường như đều là dư thừa. Mi mắt Lăng Ngư Nhan khẽ run rồi nhẹ nhàng nhắm lại, khuôn mặt tinh khiết điểm thêm chút má hồng cùng sự ngượng ngùng đáng yêu.

Lúc này dáng vẻ của cô rõ ràng là đã động tình.

Đôi môi đỏ mọng mê người tựa như trái cấm của Thượng Đế yên lặng rơi xuống trước mặt Tiêu Dương, khiến hắn không thể chờ đợi mà đến cắn một phát. Hai đôi môi chạm vào nhau lập tức bùng lên ngọn lửa chiếm hữu lẫn nhau...

Mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hai cơ thể quấn quýt tạo ra nhiệt nóng lan tỏa khắp căn phòng, quần áo trên người cả hai cũng theo thời gian mà biến mất dần đều...

Đôi tay Tiêu Dương như mang theo lửa nóng vuốt ve toàn thân Lăng Ngư Nhạn, từng vật cản trên người bị lột ra để lộ làn da trắng nõn mịn màng đầy mê hoặc.

Mất không ít khí lực,'Xử nam" Tiêu Dương mới có thể cởi được nút khóa đằng sau chiếc áo ngực màu đỏ của Lăng Ngư Nhạn, chiếc áo nháy mắt rơi xuống đất, lập tức hai bồng đảo trắng nõn cao vút khiến người ta thèm thuồng được thả ra.

Tiêu Dương không thể nhịn thêm được nữa, đưa miệng tới ngậm một bên ngực...

-Ư...

Lăng Ngư Nhạn cảm thấy cả người tê dại, cơ thể tựa như không nằm trong khống chế của mình nữa, miệng theo bản năng khẽ rên rỉ, hay tay ôm chặt lấy cổ Tiêu Dương. Hai mắt nhắm chặt, mặc cho người đàn ông liên tục tàn phá lãnh địa của mình...

Một bàn tay khác nhẹ nhàng vuốt ve một bên ngực của Lăng Ngư Nhạn, động tác của chàng "Xử nam” tuy có chút trúc trắc nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến sự kích tình đang không ngừng tăng lên giữa hai người. Vào thời điểm tình nồng ý mật thì mọi thứ đều sẽ diễn ra một cách hết sức tự nhiên.

Có một loại việc không cần thầy dạy cũng tự biết.

Khi chiếc quần lót cuối cùng trên người Lăng Ngư Nhạn bị Tiêu Dương cởi bỏ, cả người cô trần như nhộng đứng trước mắt Tiêu Dương. Lúc này, hai mắt Tiêu Dương nóng rực nhìn chằm chằm vào cơ thể hoàn mỹ trước mắt, trong mắt không giấu được dục vọng đang sôi trào...

Lăng Ngư Nhạn xấu hổ đến mức không dám mở mắt ra, một lúc sau cô hé mắt thấy ánh mắt như thiêu như đốt tràn đầy khát vọng của Tiêu Dương đang nhìn chằm chằm vào cơ thể không mảnh vải che thân của cô. Cơ thể không tự chủ được khẽ run lên, giọng nói run rẩy ngượng ngùng cất lên:

- Ôm em... Ôm em lên...

Không có một người đàn ông nào nỡ cự tuyệt một yêu cầu hấp dẫn như vậy và đương nhiên Tiêu Dương cũng không ngoại lệ. Dường như chỉ trong nhắy mắt hắn đã ôm lấy cơ thể không mảnh vải của cô lên, cơ thể mềm mại hấp dẫn này khiến Tiêu Dương sắp không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa, hắn nhanh chân bước đến bên giường rồi nhẹ ngành đặt Lăng Ngư Nhạn xuống mặt giường mềm mại sau đó như hổ đói lao lên vồ lấy con mồi.

Nháy mắt quân áo trên người Tiêu Dương cũng không cánh mà bay, hai cơ thể lõa lồ quấn lấy nhau. Trong đêm đen dường như chỉ có đối phương tồn tại, trong căn phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng rên rỉ khó kiêm chế cùng tiếng hít thở dồn dập hòa vào nhau, tạo nên một điệu nhạc mê hoặc lòng người.

- AIH

Trong bóng đêm tĩnh lặng, tiếng kêu của Lăng Ngư Nhạn dường như lớn hơn vài phần.

Đau đớn nhưng vẫn sung sướng...
Bình Luận (0)
Comment