Chương 267: Mặc cho người muốn làm gì thì làm
Chương 267: Mặc cho người muốn làm gì thì làmChương 267: Mặc cho người muốn làm gì thì làm
Một đêm mưa gió bão bùng, lần này không hề có tiếng sấm, chỉ có triền miên vô tận. Hai cơ thể hoàn toàn say mê lăn lộn trên giường, lúc đầu đau đớn kèm theo sung sướng, đến phút cuối cả hai cùng đạt đến đỉnh.
Đại chiến kết thúc, mặt trời bắt đầu ló dạng.
Gió lạnh lùa qua khe cửa sổ khe khẽ thổi vào hai cơ thể đang quấn quít trên giường.
Trên giường là một đống hỗn loạn, trong phòng vẫn còn phảng phất hương vị của một đêm điên cuồng.
Đôi lông mi khẽ run lên, hai mắt từ từ mở ra, đập vào mắt là một khuôn mặt anh tuấn vẫn đang ngủ say. Trong giây lát, khuôn mặt Lăng Ngư Nhạn lập tức ửng hồng, đôi mắt long lanh khẽ chớp, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hạnh phúc, vô thức đưa tay áp lên khuôn mặt đẹp như tạc trước mặt.
- Ưm...
Lăng Ngư Nhạn không nhịn được khẽ rên lên, lúc này, bên dưới tấm chăn, bộ ngực của cô bị một bàn tay hư hỏng tập kích, đó là nơi mẫn cảm nhất của cô, cả người cô nhất thời có cảm giác như nhữn ra.
Khuôn mặt tưởng như đang ngủ trước mắt chợt nhếch miệng cười xấu xa.
- Ngư Nhạn, mới sáng sớm ra mà em đã sàm sỡ anh rồi hả...
- Em...
Hai má Lăng Ngư Nhạn đỏ ửng.
-A..
Đột nhiên cô kinh ngạc kêu lên, cảm nhận được rõ ràng bàn tay xấu xa kia đã rời khỏi ngực cô trượt xuống bên dưới...
- Xấu xal
Lăng Ngư Nhạn nũng nịu mắng, mặt đỏ bừng, trợn mắt lườm Tiêu Dương.
- Tối qua bị ăn dày vò đến sắp chết rồi.
- Chết rồi thì sống lại thôi.
Lúc này Tiêu Dương đã mở mắt ra, toàn thân cảm thấy thoải mái. Trạng nguyên đồng tử Đại Tống nuôi dưỡng hai mươi năm cuối cùng cũng đã hoàn toàn vứt bỏ cái mác "xấu hổ” vào đêm hôm qua rồi.
Giờ đây hắn đã chính thức trở thành một người đàn ông đích thực.
Lăng Ngư Nhạn cắn môi, lườm Tiêu Dương một cái cháy mặt, tiếng rên rỉ nhỏ như muỗi kêu, hô hấp dần trở nên gấp gáp hơn, bất lực đưa tay vào trong chăn bắt lấy cánh tay đang làm loạn của Tiêu Dương, giọng nói có chút đáng thương:
- Đừng... đừng mà...
Tiêu Dương nghiêng người, cơ thể cường tráng đè lên người Lăng Ngư Nhạn, tươi cười nhìn Lăng Ngư Nhạn, hỏi:
- Đừng làm gì?
Hai tay Lăng Ngư Nhạn nắm chặt đệm giường, yếu ớt đáp lời:
- Đừng... tới đây... - Là đừng hay là tới?
Khuôn mặt Lăng Ngư Nhạn lúc này đã đỏ như gấc, hai mắt nhắm chặt, đôi môi căng mọng, khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhàng, ngoan ngoãn nói:
- Em... nghe anh.
Tiêu Dương đưa tay ra kéo mạnh chăn lên đỉnh đầu. Chỉ chốc lát sau dưới lớp chăn diễn ra một trận chiến long trời lở đất, tiết tấu nhịp nhàng đồng thời tiết tấu cũng không ngừng thay đổi kéo theo tiếng rên rỉ sung sướng.
Cuối cùng là chạy nước rút không theo quy luật nào cả.
Một người khí huyết dâng trào, mạnh mẽ rong ruổi!
Một người thuận theo mặc cho người muốn làm gì thì làm...........
Sáng sớm mưa bụi lất phất, trên đường vẫn chưa có nhiều xe cộ đi lại, một lát sau những chiếc xe ngược xuôi qua lại như thoi đưa mở màn cho một ngày mới chốn đô thị phồn hoa.
Tại một tòa cao ốc xa hoa, Ngân hàng lớn nhất thành phố Minh Châu!
Đối diện cửa lớn là ngã tư đường, các tòa nhà cao tâng sừng sững như nấm sau mưa. Trên ban công tầng thứ mười của một tòa nhà có một người cầm ống nhòm nhìn về phía trước, trong khoảng khắc người đó bỏ ống nhòm ra, khuôn mặt đó chính là...
Trịnh Thul
Ánh mắt lạnh như băng của Trịnh Thu hờ hững liếc nhìn về phía tòa nhà ngân hàng sau đó liền xoay người đi vào bên trong phòng. Đúng lúc này, cánh cửa phòng ở bên sườn mở ra, một nam một nữ ôm nhau đi ra ngoài.
Người đàn ông có mái tóc đỏ rực, cởi trần thân trên, còn người phụ nữ bên cạnh ăn mặc nóng bỏng, quần áo trên người chỉ đủ để che đi những chỗ nhạy cảm cần che, còn người đàn ông kia bên dưới cũng chỉ mặc độc một chiếc quần đùi.
Người phụ nữ liếc Trịnh Thu một cái sau đó chẳng chút kiêng nể gì ngồi xuống salon, vắt chân lên, váy ngắn bị cuốn lên gần như để lộ toàn bộ cặp đùi. Ả ta mỉm cười nhìn Trịnh Thu, giọng nói mềm mại quyến rũ cất lên:
- Trịnh Thu, xem ra anh đã đoán không đúng rồi, tên đó không hề tới ngân hàng lấy đồ.
Bọn họ chính là người đã cứu Trịnh Thu đêm hôm đó.
Trịnh Thu nhìn ả không chớp mắt, vẻ mặt lạnh như băng, giọng nói trầm thấp đáp lại:
- Tôi không tin có kẻ không bị hấp dẫn bởi bảy mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn. Cho dù hiện tại cổ phiếu Hắc Sơn có rớt giá thì chỗ cổ phần đó cũng phải lên tới hàng triệu. Tiêu Dương là một tên tham tiền, chắc chắn hắn sẽ tới lấy!
Trong mắt Trịnh Thu lúc này tràn ngập hối hận.
Lúc ấy gã chỉ vì bảo toàn tính mạng mà đã giao tất cả giấy tờ tùy thân cho Tiêu Dương, hiện giờ chỉ có Tiêu Dương mới có thể lấy được đồ ở trong ngân hàng, còn gã muốn lấy lại thì cũng chỉ còn cách chờ đợi! Chờ Tiêu Dương tới lấy sau đó mấy người bọn gã sẽ tới cướp!
- Không sao, chúng ta hãy cứ chờ đi.
Người đàn ông kia ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào bộ ngực lấp ló dưới cổ áo chữ V. Âm thầm nuốt nước miếng cái ực, sau đó mới giương mắt nhìn Trịnh Thu, trầm giọng nói:
- Tập đoàn Hắc Sơn là cứ điểm mà tổ chức coi trọng nhất ở Minh Châu, không thể cứ thế mà sụp đổ được. Vì vậy chúng ta buộc phải nhẫn nại chờ cơ hội cướp tập đoàn Hắc Sơn về.
Người đàn ông nói thêm:
- Quan trọng hơn là bên trong mật thất của tập đoàn Hắc Sơn còn có một hạng mục thí nghiệm đang tiến hành. Một khi tập đoàn bị rời vào trong tay của người khác, thí nghiệm đó của chúng ta e là sẽ không thể tiếp tục được nữa.
Trịnh Thu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Thế nhưng mà, thực lực của tên Tiêu Dương này thật sự rất khủng bố...
- Yên tâm.
Giọng nói của người phụ nữ có phần lười biếng nhưng lại quyến rũ chết người.
- Tổ chức đã cho phép chúng ta điều động người tới đây, đợi đến lúc đó đừng nói là một tên Tiêu Dương, cho dù có là đám cao thủ Âu Thái của Thiên Tử các tới cũng chưa chắc đã đánh được chúng tal
- Mạc Tuấn Khanh, anh mau đi xuống bên dưới mua bữa sáng đi.
Người phụ nữ nghiêng mặt hôn lên mặt người đàn ông kia một cái, y được hôn liền mừng như điên nghe lời chạy đi.
BịchI
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Cửa bị đóng chặt.
Người phụ nữ dùng ánh mắt nóng bỏng quyến rũ liếc Trịnh Thu, thấy gã bình tĩnh không có hành động gì liền khẽ cười. Cơ thể mềm mại như không xương yểu điệu đứng lên đi tới ngồi xuống bên cạnh Trịnh Thu, khẽ thổi một hơi vào tai Trịnh Thu, còn nũững nịu trách:
- Anh chẳng hiểu chút phong tình nào cả...
Trịnh Thu hít sâu, lập tức đứng dậy, lãnh đạm nói:
- Hồng Cơ Nữ, tôi không muốn công cụ cho cô luyện tập Hoan hỉ công.
Nói rồi xoay người bước vội vào trong phòng tắm, sau đó tiếng nước ào ào vang lên.
Trên khuôn mặt Hồng Cơ Nữ là nụ cười phong tình đầy quyến rũ, ả nhìn về phía phòng tắm, lên tiếng:
- Là không muốn... hay là không dám?.......
Tựa như gió xuân ngập tràn, ngàn hoa đua nở.
Ở bên này, không chỉ hoa mà cả người cũng chìm trong gió xuân.
Tiêu Dương lại phóng túng thêm mấy tiếng nữa, cả hai cơ thể mệt mỏi liền say giấc nông. Cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Tiêu Dương mới mở mắt một cách không tình nguyện, nhìn sang khuôn mặt đang ngủ say của người nằm bên cạnh, khóe miệng hắn bất giác nhếch lên. Hắn nhẹ nhàng xuống giường, đánh răng rửa mặt rồi mặc quân áo xong liên đi xuống lầu mua hai phần ăn sáng, mua xong lập tức quay về...
Đột nhiên có tiếng động rất nhỏ, cô gái từ trong phòng tắm đi ra, bộ áo ngủ mềm mại không thể che hết được cơ thể hoàn mỹ. Từ một người con gái trở thành một người phụ nữ, sự ngây thơ thuần khiết ban đầu giờ biến thành sự quyến rũ trưởng thành. - Em dậy rồi à? Mau tới đây ăn sáng đi.
Tiêu Dương mỉm cười đặt đồ ăn sáng nóng hổi lên mặt bàn.
Lăng Ngư Nhạn lườm yêu Tiêu Dương một cái, giận hờn trách cứ:
- Tất cả là tại anh đấy, sáng sớm đã làm chuyện xấu, giờ này chắc sắp lỡ chuyến bay rồi đúng không?
Tiêu Dương vốn đã đặt vé máy bay sáng nay rời khỏi Minh Châu nhưng kết quả là không cưỡng lại được sự hấp dẫn của người đẹp.
- Chẳng trách lại có câu: Từ nay quân vương không thượng triều sớm.
Tiêu Dương mỉm cười bước đến ôm chầm lấy Lăng Ngư Nhạn, tựa như chuồn chuồn lướt nước hôn nhẹ lên má cô sau đó ân cần dịu dàng dìu cô ngồi xuống ghế, đồng thời nói:
- Không sao, lỡ chuyến bay sáng thì lát nữa đặt vé chuyến khác là được.
Lăng Ngư Nhạn cảm giác hạ thân có chút đau đớn, toàn thân như mất hết sức lực, ánh mắt lại lần nữa liếc Tiêu Dương. Tiêu Dương có tật giật mình thấy cô nhìn mình như vậy thì bối rối cười gượng.
- Hôm nay em hãy bảo bác gái chuẩn bị trước, mấy ngày nữa anh về thì sẽ đón bác sang đây ở, dù sao thì căn hộ này cũng có nhiều phòng...
Tiêu Dương dừng lại một chút sau đó nói nhỏ vào tai Lăng Ngư Nhạn:
- Với lại hiệu quả cách âm cũng rất tốt.
Lăng Ngư Nhạn lập tức đỏ mặt, lập tức nhét chiếc bánh bao đang cầm vào trong miệng Tiêu Dương, nói:
- Anh mau ăn đi!
Sau khi ăn hết bữa ăn sáng tình yêu mật ngọt, Tiêu Dương để Lăng Ngư Nhạn vào trong phòng nghỉ ngơi, hắn cẩn thận thay chăn nệm, sau đó hai người hôn nhau một lúc, xong hắn mới quay người ra khỏi phòng, xuống lầu lái xe thẳng đến Phục Đại...
Trước đó hắn đã gọi điện báo cho Bạch Húc Húc nên khi Tiêu Dương lái xe đến trước cổng trường Phục Đại thì Bạch Húc Húc đã đứng đợi ở đó rồi. Tiêu Dương hạ cửa bảo Bạch Húc Húc lên xe sau đó hắn phóng xe thẳng đến sân bay.
Bạch Húc Húc ngồi trên xe cười ha hả, nói:
- Đại ca, em còn tưởng anh đã xuất phát từ lâu rồi chứ.
- Chuyến bay của chúng ta một tiếng sau mới cất cánh.
Tiêu Dương không đổi sắc mở miệng đáp lại câu nói của Bạch Húc Húc, hắn nghiêng đầu nhìn bộ đồng phục của nhân viên vệ sinh mà Bạch Húc Húc đang mặc trên người, thấy kỳ lạ hỏi:
- Húc Húc, cậu...
Bạch Húc Húc cười hì hì, không đợi Tiêu Dương nói hết câu đã giải thích:
- Không phải đại ca đã bảo bọn em trà trộn vào trong Phục Đại hay sao? Quên nói cho đại ca biết, hiện tại em đã chính thức được nhận vào làm nhân viên dọn vệ sinh của Phục ĐạiI
Tiêu Dương lãnh đạm mở miệng hỏi:
- Thế có phát hiện gì mới không?
- Hai hôm nay trường Phục Đại tổ chức đại hội thể thao, và còn liên kết với một số trường đại học cao đẳng tổ chức một số trận thi đấu, vì vậy trong trường có tất cả sinh viên của các trường lẫn lộn, rất khó cho việc điều tra của bọn em. Bạch Húc Húc nhíu mày chán nản nhưng giây lát sau lại lập tức lấy lại tự tin, ưỡn ngực nói:
- Nhưng em đảm bảo với đại ca, đợi đến khi đại ca quay về, bọn em nhất định sẽ điều tra ra manh mối!
-Ừ.
Tiêu Dương khẽ gật đầu.
Bạch Húc Húc tò mò hỏi:
- À đúng rồi, đại ca, trạm đầu tiên trong chuyến đi lần này của anh là nơi nào vậy?
- Thiên Sơn.
Bạch Húc Húc nghi ngờ hỏi:
- Đại ca nghi ngờ đứa con của vị giáo sư kia có khả năng đang sống ở khu vực gần Thiên Sơn hay sao?
Chuyến đi này của Tiêu Dương là lấy danh nghĩa đi ra ngoài để điều tra manh mối!
Vì vậy hắn hết sức nghiêm túc khẳng định:
- Rất có khả năng.
- Cậu hãy nói cho tôi nghe một số chuyện về nhà họ Quân đi.
Tiêu Dương không muốn bàn thêm về chuyện điều tra nữa liền đổi chủ đề.
- Tôi muốn biết những chuyện có liên quan đến Tam tiểu thư của nhà họ Quân.
Bạch Húc Húc sửng sốt, một lúc sau, vẻ mặt gã có chút phức tạp, thở ra một hơi rồi nói:
- Nói thật, em không muốn đại ca bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu của cái gia tộc này chút nào...
Bạch Húc Húc dừng một lát sau đó nhìn sang Tiêu Dương đang bình tĩnh nhìn thẳng về phía, gã do dự một lát sau đó mới nghiêm giọng nói:
- Thật ra, Tam tiểu thư nhà họ Quân vốn dĩ phải là Đại tiểu thư mới đúng!