Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 267 - Chương 268: Tên Của Tôi Là Quân Thiết Anh

Chương 268: Tên của tôi là Quân Thiết Anh Chương 268: Tên của tôi là Quân Thiết AnhChương 268: Tên của tôi là Quân Thiết Anh

Tiêu Dương sửng sốt nghiêng đầu nhìn Bạch Húc Húc, nghi hoặc hỏi lại:

- Đại tiểu thư nhà họ Quân?

- Đúng vậy.

Bạch Húc Húc dừng lại một chút sau đó thở dài nói:

- Nhà họ Quân rất có uy danh ở đất thủ đô, có lịch sử thừa kế Cổ võ lâu đời. Người nhà họ Quân không một ai tham gia giới chính trị nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới quan chức. Trên thương trường, trong nước thậm chí là trên thế giới, xúc tua của nhà họ Quân gần như thò đến tất cả các lĩnh vực. Có thể nói rằng, nhà họ Quân từ một gia tộc Cổ võ truyền thống nay đã trở thành một gia tộc làm kinh doanh thương nghiệp.

- Chính vì thế, nhà họ Quân cũng vẫn còn giữ lại rất nhiều các thói quen cùng quy tắc truyên thống.

- Nhà họ Quân vẫn còn giữ chế độ gia chủ hà khắc thời xưa, Gia chủ của nhà họ Quân có quyền quyết định tất cả mọi chuyện trong gia tộc. Nhưng đương nhiên không phải chỉ có một mình Gia chủ có quyền quyết định duy nhất mà trong Quân gia vẫn còn có một nhóm người gọi là Đoàn trưởng lão nghị sự. Đoàn nghị sự này tôn tại là để tránh trường hợp Gia chủ mù quáng quyết định sai lầm làm ảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc, khi đó Đoàn trưởng lão nghị sự này có quyền bác bỏ quyết định của Gia chủ.

- Gia chủ của nhà họ Quân hiện nay là Quân Hoa Thừal

Bạch Húc Húc dừng một lát sau đó bổ sung thêm:

- Ông ta cũng chính là bố của Quân Thiết AnhI

Tiêu Dương nghe Bạch Húc Húc nói vậy thì kinh ngạc, hỏi:

- Nếu như bố của Đại tiểu thư là Gia chủ của nhà họ Quân thì tại sao cô ấy lại bị nhà họ Quân bài xích như vậy?

Bạch Húc Húc cười khổ, nói:

- Cũng chính vì thân phận của Quân Hoa Thừa nên Quân Thiết Anh mới rơi vào hoàn cảnh này. Dựa theo quy định của nhà họ Quân thì vị trí Gia chủ của nhà họ Quân luôn luôn là truyên lại cho con trưởng dòng chính, hàng trăm năm qua đều như cả. Dòng chính đời trước nhà họ Quân chỉ có một đứa con là Quân Hoa Thừa, đến lượt Quân Hoa Thừa cũng chỉ có mình Quân Thiết Anh vì vậy có thể nói dòng chính đến đây là hất.

Bạch Húc Húc đem tất cả những chuyện mà mình biết vê nhà họ Quân kể hết cho Tiêu Dương nghe. Quân Thiết Anh là thành viên trực hệ duy nhất của dòng chính. Còn người mà Tiêu Dương chọc vào lần trước là Quân Vô Ngân chỉ là chi thứ của nhà họ Quân, gã là con trai của em họ Quân Hoa Thừa. Chỉ có điều cơ nghiệp của gia tộc nhà họ Quân quá lớn, phân bố ở khắp mọi nơi, thực lực của chi thứ cho đến hiện tại đã hoàn toàn khác so với trước kia. Ngoài chi nhà Quân Vô Ngân ra thì còn vô số các chi khác đều muốn tranh giành cái vị trí Gia chủ gia tộc này.

Nhất là vào lúc này, Quân Thiết Anh lại không thể đứng lên được, đối với người nhà họ Quân mà nói thì cô đã hoàn toàn mất đi tư cách thừa kế chiếc ghế Gia chủ rồi! Cũng chính bởi thân phận đặc biệt của cô nên ở trong nhà họ Quân không lúc nào là không bị ghét bỏ. Quân Hoa Thừa mặc dù là một người bố nhưng đồng thời ông ta cũng còn phải gánh trách nhiệm của một Gia chủ đứng đầu gia tộc, lúc nào cũng phải đứng ở góc độ lợi ích gia tộc mà suy nghĩ. - Ở trong nhà họ Quân, từ bé đến lớn Quân Thiết Anh đều phải sống trong cảnh bị cô lập không ai giúp đỡ cô ấy.

Bạch Húc Húc thở dài, trong mắt đầy giận dữ, nói tiếp:

- Trong mắt đám người cổ hủ kiêu ngạo đó, một người bị liệt hai chân như Quân Thiết Anh vốn dĩ không có tư cách bước vào cửa nhà họ Quân! Từng có một giai đoạn, đoàn trưởng lão trong nhà họ Quân còn liên kết lại bức ép muốn hủy bỏ thân phận con nối dõi của Quân Thiết Anh, lúc ấy đến cả Quân Hoa Thừa cũng không có cách nào cản trở mấy lão già đó. Mấy năm gần đây, vị trí Gia chủ nhà họ Quân của Quân Hoa Thừa dường như đã có dấu hiệu mất quyền lực. Lúc đấy, nếu như không phải là ông nội của em nổi trận lôi đình phái quân đến bao vây nhà họ Quân thì có lẽ giờ này Quân Thiết Anh đã mất đi thân phận người nhà Quân từ lâu rồi!

- Không ngờ lại có một gia tộc quái đản như vậy!

Trong mắt Tiêu Dương ánh lên tia sáng sắc lạnh, nói:

- Nói cho cùng thì bọn họ chẳng qua cũng chỉ là vì kiêng ky thân phận của Đại tiểu thư, sợ sẽ có một ngày cô ấy lên kế thừa vị trí Gia chủ nhà Quân, đến lúc đó tất cả những cố gắng của bọn họ đều thành công dã tràng.

- HalzzZ.

Bạch Húc Húc thở dài nói:

- Chỉ tiếc cho một nhân vật si tình như Quân Hoa Thừa, cả đời chỉ yêu một người là mẹ của Quân Thiết Anh. Kể từ sau khi mẹ của cô ấy qua đời vì khó sinh, Quân Hoa Thừa vẫn luôn ở vậy nuôi con lại không chịu lấy người khác cho nên mới không có con trai nối nghiệp. Nhưng cũng phải khẳng định rằng Quân Hoa Thừa là một người đàn ông quá mức nhu nhược.

Bạch Húc Húc căm giận, nói:

- Nếu như thái độ của ông ta có thể cứng rắn hơn, có lòng bảo vệ con gái thì Quân Thiết Anh cũng đã không phải sống trong cái cảnh đó.

- Trên đời này chẳng có người cha người mẹ nào là không thương con của mình cả.

Tiêu Dương lạnh nhạt lắc đầu, nói:

- Quân Hoa Thừa chắc có lẽ cũng có nỗi khổ riêng, có thể trong suy nghĩ của ông ta thì để Quân Thiết Anh rời khỏi nhà họ Quân có khi lại tốt hơn.

- Đại ca...

Bạch Húc Húc quay sang nhìn Tiêu Dương một lượt, không nhịn được hỏi:

- Anh hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ là... anh đã thích Quân Thiết Anh rồi?

Tiêu Dương sửng sốt nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, mở miệng nói:

- Tôi là thư đông bên cạnh Đại tiểu thư, đương nhiên là muốn nắm rõ những chuyện có liên quan đến thân thế của Đại tiểu thư rồi!

- He he...

Bạch Húc Húc cười cười, sau đó lại hỏi tiếp:

- Nếu như thật sự có cơ hội thì anh có đưa Quân Thiết Anh rời khỏi nhà họ Quân không?

Im lặng...

Ánh mắt Tiêu Dương vẫn hết sức bình tĩnh, giọng nói cũng không chút gợn sóng nào, trả lời: - Không.

Bạch Húc Húc ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao?

- Chỉ có kẻ yếu mới lựa chọn rời khỏi.

Tiêu Dương lãnh đạm nói:

- Nếu như thật sự có cơ hội thì tôi sẽ dùng hết sức của tôi giúp Đại tiểu thư đoạt lại tất cả thuộc về cô ấy! Với lại tôi cũng biết với tính cách của Đại tiểu thư thì hoặc là vứt bỏ hoặc là kiên trì đến cuối cùng! Nếu như cô ấy đã ở lại nhà họ Quân lâu đến như vậy chứng tỏ cô ấy đã có lựa chọn của mình rồi.

Bạch Húc Húc kinh ngạc, có chút do dự nói:

- Đại ca, thực lực của nhà họ Quân...

Tiêu Dương thản nhiên cười, không quan tâm nói:

- Tôi không quan tâm thực lực của nhà họ Quân kinh khủng đến mức nào, tôi chỉ biết rằng mình là thư đồng thuộc về Đại tiểu thư, tôi chỉ quan tâm đến suy nghĩ và quyết định của Đại tiểu thư thôi.

- Tôi sẽ bắt những kẻ bắt nạt Đại tiểu thư phải nhận lại gấp đôi những gì họ làm với cô ấy.

Nghe Tiêu Dương nói vậy, Bạch Húc Húc chỉ biết câm nín, im lặng một lúc sau lại thở dài, nói:

- Xem ra chị của em nói không sai, quyết định đúng đắn nhất cuộc đời chị ấy chính là nhặt anh vê.

-... HH

Khóe miệng Tiêu Dương giật giật, cái gì gọi là nhặt về hả? Nếu như không phải lúc đó bản Trạng Nguyên mới tới thế giới này nhất thời không có nhà để về thì làm gì có chuyện nhận lời mời của Bạch Tố Tâm theo cô ấy về nhà. Đã thế, lúc đó hắn còn là người có ơn với Bạch Tố Tâm giúp cô ấy thoát khỏi cái tên Thiệu Lâm Phong nữa ấy chứ.

- Đúng rồi.

Bạch Húc Húc thật sự không thể kiềm chế được lòng nghi vấn của mình liền mở miệng hỏi:

- Đại ca, em thật sự rất muốn biết rốt cuộc thì anh thích chị của em hay là thích Quân Thiết Anh?

Tiêu Dương sửng sốt trước câu hỏi này của Bạch Húc Húc, nhưng chỉ lát sau hắn thản nhiên hỏi lại:

- Tại sao lại là "hay" mà không phải là "và”?

- Và?

Bạch Húc Húc trợn tròn mắt nhìn đánh giá Tiêu Dương, không nhịn được hít một hơi thật sâu sau đó đó đột ngột hét lên, hai mắt đầy kính nể, nói:

- Đại ca, câu trả lời đầy thẳng thắn và bình thản của anh thật sự khiến thằng em này quá nể anh luôn! Em...

- Tới nơi rồi.

Tiêu Dương cắt đứt lời nịnh hót của Bạch Húc Húc, hắn dừng xe lại sau đó quay mặt sang nghiêm túc nói:

- Tôi phải rời khỏi Minh Châu mấy hôm, cậu phải nhớ tranh thủ cơ hội điều tra vê chuyện Ngọc tỷ truyền quốc đấy.

- Yes, sirl Bạch Húc Húc võ ngực, nói:

- Em đảm bảo nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giaol

Tiêu Dương gật đầu xuống xe đi thẳng vào trong sân bay, chiếc Lamborghini màu đen được Bạch Húc Húc lái trở về.

Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc máy bay cất cánh rời khỏi sân bay...

Bắc Kinh, thủ đô của Trung Quốc.

Là vùng đất ngọa hổ tàng long.

Đại đa số các cơ sở đầu ngành của Trung Quốc đều tập trung ở thủ đô Bắc Kinh. Các gia đình thế gia ở Bắc Kinh nhiều vô số kể, nhưng đồng thời những cơn sóng ngầm ẩn mình ở nơi phồn hoa này khiến không ít người căng thẳng thần kinh. Tại mảnh đất khôn sống mống chết này, dưới bầu trời mịt mờ khói bụi khiến người có cảm giác áp bức nặng nề.

Tại một khu dân cư cao cấp nằm ở khu vực ngoại ô phía nam Bắc Kinh có rất nhiều tòa biệt thự nhà vườn với các loại phong cách khác nhau. Các tòa biệt thự cách nhau ít nhất khoảng một trăm mét đồng thời mỗi một tòa biệt thự đều có diện tích vô cùng lớn. Cỏ thể ở trong khu biệt thự này chắc chắn đều là những người có tiền trong những người có tiền.

Nhìn qua phát hiện đại đa số các tòa biệt thự ở đây đều được thiết kế theo phong cách kiến trúc Dương Lâu (kiểu kiến trúc thời kỳ trước giải phóng). Trong đó có một tòa biệt thự khổng lồ có vị trị dựa vào núi Thúy Sơn vông cùng tốt, phong cách thiết kế tổng thể theo lối cổ điển.

Đó chính là biệt thự nhà họ Quân ở Bắc KinhI

Có đồi, có núi, có hồ nước...

Tường gạch đỏ, hòn non bộ, hồ nước, phong cách cổ điển mà trang nhã.

Túy Vũ Hiên ở phía bên kia cầu, tiếng nước chảy róc rách kết hợp với tiếng đàn "Túy vũ địa phủ" làm trái tim tan vỡ, tiếng nhạc rất nhỏ nếu như không đi qua cầu đến tận nơi thì gần như không thể nghe thấy tiếng đàn.

Sự trở vê của Quân Thiết Anh hoàn toàn không khiến bất kỳ ai chú ý đến, có thể nói sau khi cô xuống máy bay liên bị đuổi về Túy Vũ Hiên, trong nhà họ Quân có rất ít người biết Quân Thiết Anh đã trở về.

Bên ngoài, gió khẽ thổi hiu hiu, một người đàn ông mặc áo xanh lặng lặng đứng nghe tiếng nhạc "Túy vũ" đầy bi thương, trên mặt ông không giấu nổi nụ cười chua xót.

Người đó chính là Quân Hoa Thừa.

Là bố đương nhiên không thể không biết con mình đã vê, ông ta tính tới thăm con gái nhưng khi bước đến trước cửa phòng lại có cảm giác bước chân nặng như bị núi đè lên...

Ông ta muốn gặp con gái nhưng gặp rồi thì nên nói gì đây? Và có thể nói những gì?

Ông ta không biết.

Bài nhạc Túy vũ địa phủ này không phải lần đầu tiên ông đứng ngoài cửa phòng con gái mình yên lặng nghe rồi lại lén lút rời đi. Khúc nhạc này ông ta đã từng nghe vô số lần, đương nhiên cũng hiểu ý nghĩa của nó là gì.

Một đời một kiếp một điệu múa, khi còn sống không thể đứng thẳng chỉ mong sau khi chết có thể điên cuồng múa ở chốn địa phủ.

Hơi thở buồn đau tràn ngập trong không gian... Bỗng nhiên...

Tiếng đàn bỗng nhiên trở nên dồn dập tựa như tiếng nước siết...

- Sao lại...

Quân Hoa Thừa bỗng thấy kinh ngạc, im lặng cảm nhận sự thay đổi của tiếng đàn, một lúc sau, trong mắt ánh lên ánh sáng kỳ lại, mãi sau mới lẩm bẩm:

- Xem ra mấy ngày nay, trong lòng Nhu Anh chất chứa không ít chuyện buồn lòng.

Vẻ mặt ông có chút phức tạp, bản thân cũng không dám khẳng định sự thay đổi này đối với con gái mình có thể nhẹ nhàng hạnh phúc như khúc cuối của đoạn nhạc Túy vũ địa phủ này không nữa...

Tiếng đàn từ từ biến mất, trong không khí dường như vẫn vấn vương hơi thở u buồn.

Đột nhiên trong phòng có tiếng người truyên ra:

- Vào đi.

Quân Hoa Thừa khẽ giật mình, âm thầm hít vào một hơi sau đó giơ tay đẩy cửa phòng...

Trước mắt ông, Quân Thiết Anh đang lặng lặng ngồi trên xe lăn, hai bàn tay trắng nõn đặt lên mặt đàn, lúc ông bước vào phòng đúng lúc cô ngẩng đầu lên nhìn...

Hai bố con gặp nhau.

Không gian chợt yên tĩnh...

Quân Hoa Thừa bước tới, mở miệng gọi:

- Nhu Anh.

Quân Thiết Anh lạnh nhạt đáp lại:

- Tên của tôi là Quân Thiết Anh.
Bình Luận (0)
Comment