Chương 274: Dẫn đường
Chương 274: Dẫn đườngChương 274: Dẫn đường
Nhà họ Liêu hoành hành ngang ngược khắp vùng ai cũng biết, đặc biệt là cái tính chỉ biết người nhà mình của Liêu Xương thì đã khét tiếng cả một vùng. Chính vì cái gọi là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh nên hành vi ngang ngược của Liêu Tiểu Báo phần lớn cũng là được thừa kế từ bố của gã.
Chính vì vậy khi Liêu Xương dẫn theo một nhóm cảnh sát đến vây quanh, mọi người xung quanh đều âm thâm lo lắng cho Tiêu Dương. Mặc dù Tiêu Dương có bản lĩnh hơn người nhưng dù có mạnh hơn nữa thì cũng làm sao đấu lại được với súng đạn của cảnh sát chứ?
Khi Liêu Xương quát một tiếng "Người đâu" khí thế ngút trời, dựng râu trợn mắt đã đủ nói rõ thái độ của lão ta rồi. Thế nhưng câu nói "đánh nó' tiếp theo lại khiến người ta như bị sét đánh giữa trời quang.
Bởi vì người mà Liêu Xương chỉ vào lại chính là Liêu Tiểu Báo.
Lúc này mọi người đều trợn mắt nhìn, đám cảnh sát cũng vô cùng hoang mang nhìn Liêu Xương...
- Đánh... cậu ấy sao ạ?
Mặc dù Tiêu Dương với Liêu Tiểu Báo đứng gần nhau nhưng ngón tay của Liêu Xương chỉ như vậy hình như hơi lệch quá thì phải. Ai lại có thể tin được chuyện Liêu Xương hạ lệnh cho người đánh Liêu Tiểu Báo chứ.
Một tên cảnh sát muốn hỏi rõ hơn liền lên tiếng:
- Đồn trưởng Liêu...
- Câm miệng!
Liêu Xương đã sợ đến tái mặt rồi, ngón tay chỉ thẳng vào Liêu Tiểu Báo, nổi khùng quát lên:
- Tôi nói mấy người không nghe thấy sao? Mau bắt tên khốn biết luật còn phạm luật này về đồn cho tôi!
Tất cả mọi người đều khó hiểu quay sang nhìn nhau...
- Bố, bố bị làm sao vậy?
Liêu Tiểu Báo bước lên trước, ánh mắt khó hiểu nhìn bố mình sau đó hung hăng quay đầu trừng mắt lườm Tiêu Dương lúc này đã cất quyển sổ chứng nhận đi rồi.
Khoảnh khắc Tiêu Dương lấy quyển sổ chứng nhận ra cũng chỉ có mình Liêu Xương nhìn thấy, những người khác đều không chú ý hoặc cũng có thể là có chú ý thấy nhưng cũng nhận ra quyền sổ đó có ý nghĩa gì.
- Bố, chính là thằng này xen vào chuyện của con, thậm chí nó còn khiêu khích nhà họ Liêu chúng ta...
Ball
Một cái tát trời giáng vang dội rơi vào khuôn mặt đầy thịt của Liêu Tiểu Báo, cảm giác nóng rát ở má lan ra khắp cơ thể, Liêu Tiểu Báo lảo đảo lùi về sau mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững. Ánh mắt không dám tin nhìn Liêu Xương, giọng nói cũng run lên:
- Bố... bố... bố đánh con?
- Tao thật muốn đánh chết cái thằng nghiệt tử mày!
Hiểu con không ai bằng bối
Những việc làm ngang ngược của Liêu Tiểu Báo đương nhiên đều không thể dấu diếm được Liêu Xương, nhưng chỉ vì gã là thằng con duy nhất của lão nên Liêu Xương luôn nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Đừng nói là chính mình đánh con, cho dù bình thường Liêu Tiểu Báo mất một sợi tóc cũng đủ khiến Liêu Xương nổi trận lôi đình.
Điều khiến mọi người đều không ngờ tới chính là hôm nay Liêu Xương dẫn theo một đoàn người hùng hổ lao vào trong nhà nghỉ nhưng lại không phải là để báo thù cho Liêu Tiểu Báo mà ngược lại còn lớn tiếng quát mắng thậm chí còn ra tay đánh Liêu Tiểu Báo.
Thật khó hiểu!
Liêu Tiểu Báo cũng không hiểu đang có chuyện gì xảy ra chỉ biết đứng ngây như phỗng...
Lúc này Tiêu Dương đứng ở một bên lạnh lùng nhìn một màn khổ nhục kế của bố con Liêu Xương, hắn khẽ phất tay, lạnh nhạt hỏi:
- Ông là đồn trưởng đồn cảnh sát vùng này đúng không?
- Đúng, đúng.
Liêu Xương vội vã bước lên, mặt cười tươi rói, hỏi:
- Không biết... phải xưng hô với cậu thế nào?
Thái độ cung kính, cách nói chuyện thận trọng của Liêu Xương khiến mọi người há hốc, ánh mắt đều dồn vào Tiêu Dương, tất cả đều cảm thấy hết sức kinh dị nhưng đồng thời cũng mơ hồ đoán ra thái độ thay đổi ba trăm sáu mươi độ này Liêu Xương có lẽ chính là vì chàng trai thân bí này.
Chẳng lẽ chàng trai này có thân phận vô cùng đặc biệt?
Mọi người đều âm thâm đoán...
Tiêu Dương lạnh nhạt mở miệng đáp lại:
- Tôi họ Tiêu.
- Bố...
Liêu Tiểu Báo vẫn không biết thời cuộc, giận dỗi nói:
- Chính là tên Tiêu Dương này đã đánh bọn thành ra như vậy...
- Câm mồm!
Liêu Xương lại tát thêm phát nữa, hai bên mặt thịt của Liêu Tiểu Báo giờ đã xưng đều nhau, gã lảo đảo mấy bước, nếu như không phải bên có hai cảnh sát đỡ lấy thì chắc đã ngã sấp mặt rồi.
- Cậu Tiêu...
Liêu Xương cười giả lả nhìn Tiêu Dương, nói:
- Cậu đại giá tới trấn nhỏ chúng tôi sao lại không thông báo trước một tiếng chứ?
Tiêu Dương nhếch mày, hỏi:
- Phải báo cáo cho ông biết sao?
- Không, không!
Liêu Xương sợ hãi lắc đầu, vội nói:
- Ý của tôi là cậu thông báo trước với tôi một tiếng để tôi có thể tiếp đãi cậu chu đáo hơn.
- Không cần đâu, tôi nhận không nổi.
Tiêu Dương khoát tay, giọng điệu bình tĩnh, hai người nói chuyện với nhau âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe thấy. - Đồn trưởng Liêu, ông cũng không cần thiết phải dùng khổ nhục kế trước mặt tôi làm gì.
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên lạnh lùng cười, nói:
- Những chuyện mà đứa con bảo bối của ông đã làm tôi đều nắm được không ít. Tối nay tôi sẽ tới đồn cảnh sát một chuyến. Nhớ lấy, đến lúc đó nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lý.
- Cậu Tiêu...
Sắc mặt Liêu Xương lập tức thay đổi, ánh mắt lộ rõ khó xử, lão ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương thấy vẻ mặt hắn hết sức bình tĩnh nghiêm túc dường như không giống như đang nói đùa, khuôn mặt già nua của lão lập tức co quắp, ánh mắt lia sang chỗ Liêu Tiểu Báo, cơn giận bốc lên, mở miệng quát lớn:
- Người đâu! Mắt bắt giam Liêu Tiểu Báo lại cho tôi!
Lời của lão ta vừa dứt, đám cảnh sát ngu ngơ nhìn nhau.
Liêu Xương tức giận gào lên:
- Tất cả đều điếc hết rồi sao?
Mấy tên cảnh sát đứng cạnh Liêu Tiểu Báo run lên vội vã lôi còng số tám ra còng tay Liêu Tiểu Báo lại.
- Bố! Bố làm cái gì vậy?
Liêu Tiểu Báo vùng vẫy mấy cái, khó tin nhìn Liêu Xương, gã thật sự không hiểu bố gã làm thế này là có ý gì.
- Bố... bố điên rồi sao?
Nghe thấy vậy, Liêu Xương tức đến đỏ bừng mắt mũi, phẫn nộ vung tay lên quát:
- Mau dẫn đi!
Một vài tên cảnh sát dẫn Liêu Tiểu Báo ra khỏi nhà nghỉ...
Mọi người đứng bên ngoài bắt đầu nghị luận bàn tán xôn xao.
- Liêu Tiểu Báo bị bắt sao?
- Tôi... không phải là tôi hoa mắt đấy chứ?
- Người vừa mang cảnh sát đi vào trong đó không phải là Liêu Xương sao? Ông ta ... ông ta đến là để bắt Liêu Tiểu Báo sao?
Những người vây xem đều không dám tin vào mắt mình, thậm chí còn có người đưa tay lên dụi mắt, thế nhưng trước mắt họ thực sự là hình ảnh Liêu Tiểu Báo đang bị cảnh sát bắt đi.
- Rốt cuộc bên trong nhà nghỉ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này bên trong nhà nghỉ hết sức yên tĩnh.
Tiêu Dương đứng chắp tay ra sau lưng, Dư Ngọc Mai đứng phía sau hắn cũng là vẻ mặt khó tin nhìn hắn.
Liêu Xương bước tới nhỏ giọng nói:
- Vậy... cậu Tiêu...
- Mau mang người của ông đi đi đừng làm ảnh hưởng đến công việc làm ăn của nhà nghỉ.
Tiêu Dương trực tiếp khoát tay chặn lại lời nói của Liêu Xương.
- Có chuyện gì thì tối nay nói sau.
Liêu Xương cúi đầu, vẻ mặt thay đổi liên tục, một lúc sau mới miễn cưỡng gật đầu sau đó vung tay lên, trâm giọng quát: - Thu đội.
Một đám người hùng hùng hổ hổ lao đến, kết quả sau khi bắt Liêu Tiểu Báo về, tất cả đều có vẻ mặt xám Xịt quay về.
Sau khi đoàn xe cảnh sát đã đi khỏi con phố đó, nhưng những người xung quanh vẫn có cảm giác như đang nằm mơ thậm chí còn cảm thấy giấc mơ này thật sự quá hoang đường.
Rồng mà không đánh lại được rắn.
Trong suy nghĩ của bọn họ thì chưa từng có một người nào dám đối đầu với nhà họ Liêu mà có thể sống yên ổn, huống hồ là tình huống lần này lại còn làm kinh động đến cả Liêu Xương.
Điều này có thể chứng minh chàng trai trong nha nghỉ kia chắc chắn có lai lịch không tâm thường, đến cả Liêu Xương mà còn phải tự tay đánh đứa con bảo bối của mình cũng không dám đắc tội với hắn.
Đám người vây xem bên ngoài nhà nghỉ đều dần dần giải tán, nhưng vẫn có không ít ánh mắt tò mò nhìn vào trong nhà nghỉ, tất cả đều âm thầm đoán xem thân phận của Tiêu Dương là gì.
Lúc này bên trong nhà nghỉ, Tiêu Dương khẽ phủi bụi trong tay, xoay người mang theo ánh mắt xin lỗi nói với Dư Ngọc Mai:
- Chị Mai, thật xin lỗi đã làm nhà nghỉ của chị loạn hết cả lên.
Lúc này Dư Ngọc Mai với hoảng hốt bình tĩnh trở lại, ánh mắt vẫn có chút ngây dại nhìn Tiêu Dương, khẽ lắc đầu nói:
- Phải là tôi nói lời xin lỗi mới đúng, chuyện này vốn không liên quan đến cậu. Với cả hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu.
- Cũng chỉ là tiện tay thôi mà.
Tiêu Dương xua tay, ánh mắt nhìn về một góc, lúc này cô bé Đồng Đồng đã chui ra ngoài, ánh mắt đen láy long lanh chớp chớp nhìn thẳng vào Tiêu Dương, sau đó chạy tới bên cạnh lôi kéo tay hắn, giọng nói trẻ con non nớt vang lên:
- Chú ơi, chú lợi hại thật đấy!
Tiêu Dương đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé, cười nói:
- Cái này không được coi là lợi hại, đánh đám gấu chó ỷ mạnh hiếp yếu đó là chuyện đương nhiên, chú chỉ là đánh chó thôi.
Dư Ngọc Mai nghe hắn nói vậy thì bật cười, nụ cười ấy khiến người ta có cảm giác như ngàn hoa nở rộ, ở cô toát lên một loại khí chất thành thục khiến người ta bị mê hoặc.
Đến Tiêu Dương cũng cảm thấy trong lòng có chút rung động, nhưng ngay sau đó hắn lại vội vã thu hồi lại cảm xúc của mình.
Hai mắt to tròn long lanh của cô bé Đồng Đồng vẫn không ngừng chớp chớp, mở miệng nói:
- Chú ơi, chú lợi hại như vậy, chú có thể làm bố của Đồng Đồng được không?
Phụt!
Cứ ai lợi hại là có thể làm bố của cháu sao?
Tiêu Dương suýt chút nữa đã bị cô bé con này đánh bại, hắn vội ho khan mấy tiếng sau đó khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ôn tồn nói:
- Trẻ con không được nói lung tung. - Đồng Đồng.
Dư Ngọc Mai bước đến kéo Đồng Đồng qua một bên, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dương nói:
- Thật ngại quá...
Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu.
Ở ngoài cửa nhà nghỉ có một người thanh niên có dáng vẻ thật thà chất phác cất bước đi vào.
Dư Ngọc Mai lên tiếng:
- Tiểu Kiệt, cậu tới rồi hả.
- Chào bà chủ.
Sau khi hai người chào hỏi xong, cậu thanh niên kia liếc mắt nhìn thoáng qua Tiêu Dương những cũng không nói gì nhiều mà thản nhiên bước đến chỗ bàn quầy.
- Tiểu Kiệt là nhân viên tôi mới mời tới.
Sau khi Dư Ngọc Mai giới thiệu người thanh niên cho Tiêu Dương biết liền đưa tay ra kéo tay của Đồng Đông, một tay khác thì cầm lấy cặp sách của cô bé.
- Tôi phải đưa Đồng Đồng đi học đây.
Tiêu Dương gật đầu, nói:
- Tôi cũng đi ra ngoài một chút.
Ba người sau khi ra khỏi nhà nghỉ liền tự động tách ra.
Tiêu Dương một mình đi đến ngã tư đường, đi thêm một đoạn nữa thì đột nhiên có một chiếc xe Morden narry màu vàng trông hơi cũ chậm chạp dừng lại bên cạnh Tiêu Dương.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp trưởng thành của Dư Ngọc Mai lập tức xuất hiện.
Dư Ngọc Mai lên tiếng hỏi:
- Có phải cậu đang muốn tìm người dẫn đường lên Thiên Trì đúng không?
Tiêu Dương nghe cô hỏi vậy thì có chút sửng sốt nhưng sau đó cũng gật đầu thừa nhận.
- Nếu như cậu không ngại thì tôi sẽ dẫn đường cho cậu, mau lên xe đi.
Dư Ngọc Mai nhẹ nhàng cười, nói:
- Coi như là tôi báo đáp ân tình của cậu ngày hôm nay.
Cô bé Đồng Đồng ngôi trong xe giờ phút này đã hoàn toàn không còn địch ý với Tiêu Dương như lúc ban đầu nữa, cô bé tủm tỉm cười nói:
- Chú ơi, chú lên xe đi.
Tiêu Dương suy nghĩ một lát sau đó cũng không chần chừ thêm mà trực tiếp kéo cửa xe ra ngồi vào trong.
- Để tôi đưa Đồng Đồng đi học trước rồi sẽ đưa cậu đi.
Dư Ngọc Mai khởi động xe, Đồng Đồng năm nay sáu tuổi đang học ở trường mẫu giáo ở khu vực gần đó, sau khi Dư Ngọc Mai đưa cô bé vào lớp học liên quay lại xe.
Chiếc xe Morden narry màu vàng không nhanh không chậm lái về phía Thiên Sơn...
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ