Chương 275: Diều hâu vút lên trời! Sát cơ tiềm ẩn!
Chương 275: Diều hâu vút lên trời! Sát cơ tiềm ẩn!Chương 275: Diều hâu vút lên trời! Sát cơ tiềm ẩn!
Chiếc xe chầm chậm chạy tới Thiên Sơn, càng tới gân Thiên Sơn xe cộ trên đường càng nhiều, tuy nhiên tất cả đều là đi ngược hướng trở về. Trong số đó còn có không ít xe cảnh sát gầm rú đi qua.
Vụ án sáng sớm nay trên Thiên Sơn đã khiến cho những người ở bên dưới đợi cảnh sát gỡ bỏ lệnh phong tỏa sẽ lên Thiên Sơn du lịch từ bỏ ý định, lần lượt lên xe rời khỏi đây.
Bước xuống xe, một cơn gió lạnh chợt thổi tới.
Dư Ngọc Mai siết chặt quần áo trên người sau đi cùng Tiêu Dương đến khu vực bán vé, đi đến nơi cô liên nhíu mày, nghiêng mặt nói:
- Hiện giờ đến vào cửa cũng không được phép sao?
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn về phía trước, lúc này một nhóm cảnh sát đang đứng ở khu vực bán vé vào, đúng thật là có không ít người bị cản trở không cho vào.
Dư Ngọc Mai có chút khó xử nói:
- Muốn đi tới Thiên Trì nơi xảy ra chuyện bắt buộc phải đi vào đây trước...
Tiêu Dương im lặng một lúc sau đó nhàn nhạn nói:
- Vậy chúng ta hãy qua bên đó xem sao.
Hai người cùng nhau bước tới...
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Dừng lại! Nơi này đã bị phong tỏa, xin mời quay vê!
Dư Ngọc Mai ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương, sau đó lại nhìn qua một bên, cất bước đi đến, nói:
- Đồn trưởng Trương, đây là... chẳng phải chỉ có những đường dẫn lên khu vực Thiên Trì mới bị phong tỏa thôi sao?
Người Dư Ngọc Mai hỏi là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, khuôn mặt chính trực, thông qua cách xưng hô của Dư Ngọc Mai cũng có thể đoán ra ông ta chính là đồn trưởng tiền nhiệm của sở cảnh sát, Trương Mậu Học!
- Ngọc Mai à, sao lại là cô?
Vừa rồi Trương Mậu Học không chú ý đến bên này lúc này mới giật mình sau đó khuôn mặt liền có chút chua xót nói:
- Tôi đã không còn là đồn trưởng nữa rồi, cô cứ gọi tôi là lão Trương là được rồi.
Nghe ông nói vậy Dư Ngọc Mai liền thở dài, nói:
- Đồn trưởng Trương tận tâm tận lực như vậy mà lại bị cách chức một cách vô lý như thế... chắc chắn là có kẻ giở trò sau lưng!
Trương Mậu Học lắc đầu, xua tay nói:
- Giờ nói những cái này cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa, tôi chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra được chân tướng của vụ án trên Thiên Sơn, nếu không sẽ không thể cho người dân một câu trả lời hợp lý.
Dư Ngọc Mai lại hỏi thêm:
- Nơi này... thật sự không thể đi vào được sao? Trương Mậu Học khó xử lắc đầu, nói:
- Vì để đảm bảo an toàn cho người dân, chúng tôi không thể không phong tỏa toàn diện.
- Nhưng...
Tiêu Dương lúc này đột nhiên bước tới, cười nói:
- Đồn trưởng Trương, có thể đặc cách cho qua một lân không?
Ánh mắt kinh ngạc của Trương Mậu Học nhìn sang Tiêu Dương.
Dư Ngọc Mai lên tiếng giới thiệu:
- Đồn trưởng Trương, cậu ấy là Tiêu Dương, là bạn của tôi.
Ông ta cân nhắc một lúc sau đó vẫn lắc đầu nói:
- Ngọc Mai à, không phải là tôi không thông cảm cho cô, chỉ là hiện tại trên đó tiềm ẩn rất nhiều mối nguy hiểm khôn lường, chúng tôi tuyệt đối không thể nhẹ dạ đặc cách cho bất cứ người nào. Chúng tôi làm như vậy chẳng qua cũng chỉ là vì lo lắng cho tính mạng của mọi người mà thôi.
- Đồn trưởng Trương, điều này chúng tôi cũng hiểu.
Tiêu Dương quay mặt sang nhìn Dư Ngọc Mai, nói:
- À đúng rồi, chị Mai, đồn trưởng Trương phải canh gác ở đây chắc cũng đã mệt rồi, chị đi mua cho ông ấy chai nước đi.
Trương Mậu Học lập tức xua tay, từ chối:
- Không cần đâu...
Dư Ngọc Mai nhìn Tiêu Dương, mặc dù cô cảm thấy chiêu "hối lộ' này của Tiêu Dương sẽ không có tác dụng, nhưng xét về tình vê lý mình mua cho đồn trưởng Trương một chai nước cũng không có vấn đề gì, vì vậy cô lập tức gật đầu, xoay người đi.
Đợi Dư Ngọc Mai đi ra xa, Tiêu Dương nhìn thẳng vào Trương Mậu Học, chậm rãi nói:
- Đồn trưởng Trương, chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?
Nghe hắn nói vậy Trương Mậu Học sửng sốt nhìn hắn, lúc này bàn tay Tiêu Dương khẽ lật, một tệp giấy chứng nhận viền vàng tượng trưng cho thân phận của Đội trưởng lập tức xuất hiện trước mắt Trương Mậu Học...
- Thiên Tử...
Trương Mậu Học kinh ngạc bật thốt lên nhưng ngay sau đó lập tức bịt miệng lại, trong mắt bùng lên một ngọn lửa, không dấu nổi sự kích động trong lòng mình. Ông nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, nhất thời kích động đến nỗi không biết phải làm gì cho phải, ngay sau đó liền vội vã chỉnh đốn trang phục rồi cung kính nói:
- Đội trưởng Tiêu...
Thông gia giấy chứng nhận có thể nhìn ra người thanh niên này chính là Đội trưởng tiểu đội của Thiên Tử các! Cho dù Trương Mậu Học không biết cấp bậc Đội trưởng của Thiên Tử các có ý nghĩa gì thì cũng phải biết năng lực của tổ chức này!
Tất cả đều là những tinh anh của Viêm Hoàng!
Nếu như là trong thời cổ đại thì sẽ tương đương với khâm sai của triều đình...
Ở một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như vậy đột nhiên lại xuất hiện một vị khâm sai, làm sao Trương Mậu Học lại không kích động cơ chứ! Hai cánh tay ông có chút run rẩy, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương, trong lòng chợt như nhìn thấy ánh sáng dưới bầu trời đêm tối. Hòn đá buộc chặt trong lòng ông mấy hôm nay cuối cùng cũng có thể buông xuống được rồi, hiện giờ đã có Đội trưởng của Thiên Tử các tới, có lẽ ông không cần phải lo lắng về vụ án trên Thiên Sơn nữa.
Khi gặp phải những vụ án mà cảnh sát bình thường không thể xử lý, người của Thiên Tử các đều có thể giải quyết.
- Ông cứ gọi tôi là Tiêu Dương là được rồi.
Tiêu Dương khoát tay, lãnh đạm nói:
- Đồn trưởng Trương, ông hãy nói cho tôi biết một chút về tình huống hiện tại ở trên đó đi.
Trương Mậu Học hít thở thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, một lát sau vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói:
- Tính cho đến ngày hôm nay, số người tử vong trên Thiên Sơn đã lên đến sáu người! Và điểm đặc biệt là, nguyên nhân tử vong của cả sáu người đều như nhau, không chỉ là mất quá nhiều máu như trong lời đồn, mà còn là...
Trương Mậu Học nói tới đây liền không khống chế được rùng mình một cái, sau đó lại cố gắng trấn tĩnh, nói tiếp:
- Biến thành xác khô! Máu trên người bọn họ đều bị hút hết một cách kỳ lạ, một giọt cũng không còn thế nhưng càng kỳ lạ hơn chính là trên người bọn họ hoàn toàn không hề có bất cứ vết thương nào.
Chuyện như thế này đối với những người bình thường mà nói thì chẳng khác gì phim kinh dị, vì vậy tình huống cụ thể không được công khai cho người dân biết.
- Sáu người...
Tiêu Dương khẽ gật đầu, sau đó nâng mắt lên, nói:
- Ông hãy vẽ lại vị trí tử vong của cả sáu người này thành bản đồ cho tôi, càng chính xác càng tốt!
- Không thành vấn đề.
Trương Mậu Học lập tức gật đầu sau đó đưa tay vào trong túi lấy ra một tời giấy đưa cho Tiêu Dương.
Tiêu Dương kinh ngạc nhìn tờ giấy sau đó lại nhìn Trương Mậu Học...
Trương Mậu Học gượng cười, nói:
- Tôi vẫn luôn âm thâm điều tra vụ án này, vị trí và thời gian tử vong của cả sáu người tôi đều nhớ rõ ràng và cũng đã ghi cả lại, hy vọng sẽ có tác dụng trong quá trình điều tra phá án.
Tiêu Dương nhận lấy tời giấy, ngẩng đầu nhìn lên Thiên Sơn, nói:
- Hiện giờ có những ai đang ở trên đó?
- Tôi đã phái bảy nhóm cảnh sát tới khu vực xung quanh hiện trường xảy ra vụ án để tìm kiếm manh mối khả nghi...
Trương Mậu Học lắc đầu, cau mày nói:
- Đáng tiếc, cho đến hiện tại vẫn không có bất cứ phát hiện nào.
Tiêu Dương nhìn Trương Mậu Học thấy ông nhíu chặt lông mày, hai mắt đầy tơ máu, có thể thấy được hiện tại trạng thái cơ thể ông đang rất mệt mỏi, có lẽ từ khi phát sinh chuyện này, ông đã mất ăn mất ngủ mấy ngày hôm nay. Trong mắt Tiêu Dương có chút tán thưởng nhìn Trương Mậu Học, người có thể tận tâm làm việc vì nhân dân như ông vốn không có nhiều.
- Đồn trưởng Trương, giờ ông lập tức hạ lệnh cho bọn họ dừng lại và rút xuống dưới.
Tiêu Dương khoát tay, nói tiếp:
- Bắt đầu từ giờ trở đi tôi sẽ tiếp nhận vụ án này, mọi người chỉ cân phụ trách việc tiếp tục phong tỏa Thiên Sơn là được.
Trương Mậu Học không hề do dự, lập tức gật đầu nói:
- Rõ, thưa đội trưởng Tiêu!
Lúc này, Dư Ngọc Mai đang từ từ đi về phía này...
Tiêu Dương nhìn qua rồi lập tức quay đầu nói:
- Đồn trưởng Trương, ông đã ở trấn này bao nhiêu năm như vậy chắc hẳn cũng nắm được không ít chứng cứ phạm tội của nhà họ Liêu đúng không?
Nghe hắn hỏi vậy Trương Mậu Học lại thở dài lắc đầu, tựa như là bật thốt lên theo bản năng:
- Cho dù có nắm được chứng cứ thì làm được gì...
Đang nói dở liền lập tức dừng lại, Trương Mẫu Học đột ngột ngẩng đầu lên, hô hấp tựa như bị nghẹn lại, ánh mắt đăm đăm nhìn Tiêu Dương, lúc này ông mới nhớ ra thân phận của chàng trai này!
Hắn muốn xuống tay với nhà họ Liêu sao?
Trong lòng Trương Mậu Học lúc này có một loại cảm giác kích động muốn nhảy lên, ông im lặng nắm chặt nắm đấm, hai mắt kích động nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương bình tĩnh mở miệng nói:
- Tôi cần phải nắm được một số tài liệu trong thời gian ngắn nhất.
Trương Mậu Học vội vã gật đầu mở miệng nói:
- Tôi cóI
Lúc này, Dư Ngọc Mai đã đi tới, cô đưa chai nước trong tay đến trước mặt Trương Mậu Học, nói:
- Đồn trưởng Trương uống nước đi.
Sau đó lại đưa một chai khác cho Tiêu Dương.
Tiêu Dương hỏi:
- Đồn trưởng Trương, vậy giờ chúng tôi đã có thể vào được chưa?
Trương Mậu Học lập tức gật đầu, Dư Ngọc Mai nghi hoặc không hiểu đã xảy ra chuyện gì, Trương Học Mậu còn trực tiếp dẫn hai người vào cửa.
Đưa mắt nhìn theo cho đến khi bóng dáng hai người biến mất trước mắt mình, khóe miệng Trương Học Mậu không kiềm chế được khẽ run rẩy, không khống chế được cảm xúc kích động trong lòng mình, thì thào nói:
- Tốt quá rồi! Tốt quá rồi...
Ông đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
Bóng dáng hai người cùng nhau bước đi trên bậc thang đá uốn lượn...
Dư Ngọc Mai đến giờ vẫn không thể hiểu được trong lúc mình không có mặt đã có chuyện gì xảy ra, lẩm bẩm:
- Kỳ lạ thật...
Tiêu Dương ngoảnh mặt sang hỏi:
- Sao vậy?
- Tôi rất hiểu tính cách của đồn trưởng Trương, từ trước đến giờ ông ấy chưa bao giờ làm việc theo tình cảm, tại sao lần này ông ấy lại để chúng ta vào?
Dư Ngọc Mai nhíu mày quay sang nhìn Tiêu Dương một lượt từ trên xuống dưới.
Tiêu Dương khẽ cười, nói:
- Có lẽ đồn trưởng Trương cho là bên trong còn có người phong tỏa ở các đoạn đường quan trọng vì vậy cho chúng ta vào cũng không sao.
Dư Ngọc Mai nghi hoặc nhìn Tiêu Dương sau đó đột nhiên cô dừng lại, nói:
- Không thể tiếp tục đi lên nữa.
Dư Ngọc Mai đưa tay lên chỉ về phía một con đường nhỏ:
- Đây chính là đường tắt dẫn lên Thiên Trì.
Con đường này khó đi hơn nhiều so với đường bậc thang đá nhưng chỉ là với Dư Ngọc Mai thôi.
Không biết từ lúc nào xung quanh bỗng trở nên mờ mịt, khí lạnh lan tràn khắp nơi. Hai người đi từ dưới lên nên không cảm thấy quá lạnh chỉ là con đường phía dưới càng lúc càng ghập ghênh sỏi đá khiến tốc độ của Dư Ngọc Mai mỗi lúc một chậm hơn...
- AI
Đột nhiên Dư Ngọc Mai bị trẹo chân khẽ kêu lên một tiếng. Tiêu Dương nhanh tay đỡ lấy cô, hỏi:
- Chị Mai, chị không sao chứ?
- Tôi không sao.
Khuôn mặt Dư Ngọc Mai bỗng nhiên hồng lên, nói:
- Cậu...
Tiêu Dương nghi hoặc nhìn xuống tay mình chợt thấy chột dạ, ngay lập tức buông tay ra, ánh mắt có chút xấu hổ, nói:
- Xin lỗi chị.
Vừa rồi vì tình huống xảy ra quá đột ngột nên vị trí Tiêu Dương đặt tay vào chính là ngực của Dư Ngọc Mai, chỉ là vì lúc này cô mặc quần áo dày hơn bình thường nên lúc mới đầu Tiêu Dương đã không nhận ra.
Dư Ngọc Mai lắc đầu, ngẩng đầu quan sát ngã ba trước mặt sau đó lập tức chỉ sang bên phải:
- Đi bên này.
Thấy con đường phía trước càng lúc càng khó đi, Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi đưa tay ra, vẻ mặt bình tính tự nhiên nói:
- Chị đưa tay đây tôi kéo chị đi.
Dư Ngọc Mai sửng sốt, một lát sau mới đưa tay ra nắm lấy tay Tiêu Dương.
Tiêu Dương nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, tiếp tục cất bước đi về phía trước...
Đột nhiên trước mắt hai người bỗng nhiên xuất hiện một thứ gì đó màu nâu bay vút thẳng lên trời, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
- Diều hâu sao?
Dư Ngọc Mai kinh ngạc, nói:
- Chúng ta còn cách nơi đó xa như vậy sao lại có thể xuất hiện diều hâu ở đây được nhỉ?
Tiêu Dương dừng bước nhìn phía trước, ánh mắt lập tức tối lại, không chút do dự lập tức kéo Dư Ngọc Mai xoay người, nói:
- Quay lại thôi!
Vùi
Lúc này, đằng sau hai người, gió lớn cuồn cuộn thổi tới!