Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 275 - Chương 276: Quỳ Trên Tuyết Sơn!

Chương 276: Quỳ trên Tuyết Sơn! Chương 276: Quỳ trên Tuyết Sơn!Chương 276: Quỳ trên Tuyết Sơn!

Trong nháy mắt Tuyết Sơn vừa rồi còn bình yên bỗng nổi gió điên cuồng. Phía sau hai người, gió bụi mịt mù trắng xóa thổi mạnh về phía bọn họ.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Tiêu Dương dứt khoát buông tay Dư Ngọc Mai ra trực tiếp ôm lấy eo cô, nghiêng người trượt một đường, nháy mắt đã trượt xa mấy chục mét.

Âm!I

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nổ rug trời.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Dư Ngọc Mai vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay Tiêu Dương.

Tiêu Dương quay đầu lại nhìn chỗ lúc nấy bọn họ đứng lúc này tuyết trắng mù mịt âm ầm đổ xuống, giọng nói của hắn bỗng lớn hơn:

- Nếu như đã tới rồi thì đừng có như con rùa rụt cổ như vậy!

- Khà khà! Tiêu Dương - Phục Đại, quả nhiên là có bản lĩnh.

Trong làn tuyết trắng chợt hiện ra bảy người mặc trang phục màu đỏ tựa như những linh hồn bò ra từ địa ngục, khuôn mặt chỉ để lộ một đôi mắt sắc lạnh như loài chim ưng, bọn họ xếp thành một hàng đồng loạt bước về phía Tiêu Dương.

Nghe bọn họ nói vậy, Tiêu Dương khẽ nhăn trán.

Tiêu Dương- Phục Đại?

Hắn vốn tưởng con chó cùng đường nhà họ Liêu cho người đến đối phó mình nhưng lại không ngờ những kẻ mai phục còn biết hắn đến từ Phục Đại.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn vào đám người trước mặt, lạnh lẽo cất tiếng:

- Mấy người là ai?

- Muốn biết sao?

Tên bịt mặt áo đỏ cầm đầu đám người đó lạnh lùng cười, nói:

- Đi gặp Diêm vương mà hỏi!

Vùi

Tên áo đỏ phất tay, lập tức sáu tên còn lại đồng loạt xông lên, tất cả đồng thời vung tay.

Xung quanh lập tức nổi lên gió lớn.

- Thuộc tính giả "Phong!

Tiêu Dương kinh ngạc, vẻ mặt có phần nghiêm trọng, cả sáu tên trước mặt đều cùng một thuộc tính. Không những thế thực lực cũng không phải dạng vừa, sáu cơn cuồng phong kết hợp lại khiến cả không gian nháy mắt trở nên hỗn loạn, bên tai là tiếng gió thổi vù vù mãnh liệt khiến người ta có cảm giác không có chỗ để trốn.

Đồng thời, tuyết trắng xung quanh đều bị cuốn lên bay khắp trời đất, trong nháy mắt xung quanh đã xuất hiện không ít tuyết trắng. Sáu người kết hợp, sức mạnh quả nhiên khiến người không dám tưởng tượng.

- Đừng nhúc nhích!

Tiêu Dương cúi xuống nói bên tai Dư Ngọc Mai, hắn ôm chặt lấy cô dùng cơ thể mình che chắn cho cô sau đó nháy mắt tung người bay lên lùi vê phía sau.

Tốc độ lùi thần tốc!

Tốc độ truy kích cực nhanh!

Trên Tuyết Sơn mịt mù, cơ thể hắn phóng đi tựa như sao băng trên bầu trời.

Vùi

Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Tiêu Dương lập tức buông Dư Ngọc Mai ra, tiếng nói vang vọng bên tai cô:

- Đứng ở đây đừng đi đâu.

Dư Ngọc Mai còn chưa kịp hoàn hồn thì Tiêu Dương đã xoay người lại, trên trán hắn xuất hiện một luồng ánh sáng lạnh lẽo, cơ thể lập tức nhảy lên một cây đại thụ, bình tĩnh nhìn bảy người đang đuổi tới...

- Ồ, không trốn nữa sao?

Tên thủ lĩnh áo đó lạnh lẽo lên tiếng, lập tức sáu tên còn lại đều đồng loạt tung người nhảy lên bao vây xung quanh Tiêu Dương, ánh mắt sắc lạnh tập trung lên người hắn.

Khuôn mặt tên thủ lĩnh lạnh lẽo âm trâm mở miệng:

- Giờ để xem cậu trốn đi đâu.

Tiêu Dương lạnh lùng nhìn thẳng vào tên thủ lĩnh, một lúc sau hắn thờ ờ mở miệng nói:

- Nếu đã không thoát được thì tôi cũng muốn biết rốt cuộc là ai muốn đồn tôi vào chỗ chết.

Trong mắt tên thủ lĩnh đây khinh thường, y cười nhạo:

- Đừng tưởng cậu biết mấy chiêu thức cổ võ là có ý nghĩ cóc đòi ăn thịt thiên nga!

Tiêu Dương lập tức bật thốt hỏi:

- Mấy người là người của nhà họ Quân?

Tên thủ lĩnh tự tin cười, nói:

- Đúng vậy! Thì làm sao?

- Nhà họ Quân...

Tiêu Dương nhỏ giọng lẩm bẩm tự giễu, trong đầu không ngừng xuất hiện ba chữ này, sau đó hắn đột nhiên ngẩng đầu lên. Trong khoảng trời đất mênh mông, một bóng dáng cao gây hiên ngang đứng trên cây đại thụ điên cuồng cười lớn, ánh mắt lạnh lẽo đầy khinh thường, ngạo nghễ nói:

- Nhà họ Quân! Người nhà họ Quân được lắm!

Ánh mắt Tiêu Dương tựa như đao, hắn liếc mắt nhìn phía trước, giọng nói lạnh lùng cất lên:

- Tiêu Dương này muốn làm như thế nào, phải làm gì và muốn làm gì đến lượt mấy người chõ mũi vào sao? Một đám tiểu nhân tự cho mình là đúng!

Nghe hắn nói vậy, tên thủ lĩnh lập tức biến sắc, giọng nói trầm khàn tỏ rõ khó chịu:

- Cậu muốn chết nhanh hơn đúng không?

- Chất? Tiêu Dương khinh thường nhìn bọn người trước mặt, khuôn mặt lạnh lẽo cười gắn, nói:

- Những việc tôi muốn làm không một ai có thể ngăn cản!

- Tên nào dám cản tên đó phải chết!

Bỗng nhiên sát khí cuồn cuồn ngập trời!

Hắn ở tận Thiên Sơn xa xôi như vậy mà nhà họ Quân cho cho người đuổi giết tới tận đây, Tiêu Dương có thể tượng tượng ra ở thủ đô, Quân Thiết Anh sẽ bị đối xử như thế nào!

Ngay lúc này, trong lòng Tiêu Dương sát khí bùng lên dữ dội.

Mục đích chuyến đi này của hắn chính là để lấy cỏ Huyết Hãn sau đó sẽ tới thủ đô.

Bất luận kẻ nào muốn ngăn cản hắn, Tiêu Dương đều lựa chọn cách dùng sức mạnh tiêu diệt hết.

Trên Tuyết Sơn mịt mù không ngừng vang vọng tiếng nói của Tiêu Dương.

- Ăn nói ngông cuồng!

Tên thủ lĩnh áo đỏ thực sự tức giận, y phất tay, sáu tên bao vây xung quanh Tiêu Dương đồng thời nhảy lên, lập tức cuồng phong nổi lên khiến cả vùng trời Tuyết Sơn trắng xóa.

Tiêu Dương hiên ngang đứng thẳng trên cây đại thụ dường như trở thành trung tâm của cơn lốc xoáy.

Cuồng phong kịch liệt thổi bay mọi thứ...

Nguy hiểm trùng trùng!

Tiêu Dương vẫn hết sức bình tĩnh, hai mắt nhìn thẳng về phía trước sau đó hắn đột ngột đạp chân, cơ thể lập tức bay vút lên, đồng thời cây đại thụ mà hắn đứng bỗng nhiên có tiếng nổ ầm ầm, cả cây đại thụ bị nhổ bật gốc bay lên theo Tiêu Dương...

Vùi! Vùi! Vùi

Khi Tiêu Dương thi triển khinh công đến giới hạn cao nhất, sau khi bay thẳng lên trời cách mặt đất mấy mét, cơ thể hắn đột nhiên như chim yến phi thẳng xuống, hai tay ngưng tụ sức mạnh tóm lấy cành cây đại thụ. Trong mắt hắn đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, sau đó hắn hét lớn một tiếng, cây đại thụ lập tức mạnh mẽ quét ngang một đường.

Âm! Âm! Ầm!

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Một cú này đã đánh tan sự liên kết của sáu tên bao vây hắn, cơn lốc đang điên cuồng thổi trong trung bỗng chốc biến mất.

Vụt!

Tiêu Dương buông tay thả cây đại thụ rơi tự do xuống bên dưới, đồng thời cơ thể hắn nhanh như chớp phóng thẳng về phía một tên bịt mặt áo đỏ.

- Phong đaol

Vù! Vùi Vùi

Phong đao rợp trời bay vù vù về phía Tiêu Dương...

Cổ tay Tiêu Dương khẽ động, khi cách đối thủ khoảng mười mét thì hét lớn:

- Xem kiếm của ta đây!

Tên áo đỏ chợt thấy hoảng sợ, trợn mắt nhìn thẳng vào Tiêu Dương. Bằng!

Một âm thanh nhẹ nhàng dứt khoát vang lên.

Tên áo đỏ cảm thấy mắt mình bỗng nhiên tối sâm, trong nháy mắt cơ thể hoàn toàn mất cảm giác, ở ngay giữa hai đầu lông mày gã lúc này xuất hiện một lỗ thủng đầy máu...

Máu tươi lập tức phun trào...

Khoảnh khắc trước khi chết, suy nghĩ duy nhất trong đầu tên bịt mặt là...

Quá nhanh!

Trong suy nghĩ của gã thì Tiêu Dương cách mình những mấy mét, cho dù hắn có dùng kiếm thì cũng phải tiếp cận mình mới có thể phát động tấn công. Thế nhưng, gã lại không thể ngờ được trong tay Tiêu Dương không phải là kiếm mà là một khẩu súng!

- Hèn hại

Tên thủ lĩnh biến sắc, ánh mắt nhìn Tiêu Dương trở nên tàn nhẫn.

Tiêu Dương khẽ thổi đầu súng, nhếch mép cười lạnh, liếc mắt nhìn tên thủ lĩnh:

- Dùng súng thì là hèn hạ sao? Thế các người mai phục ở trên Tuyết Sơn, lấy nhiều đánh ít thì gọi là quanh minh chính đại?

Tiêu Dương nói như vậy khiến sắc mặt tên thủ lĩnh nháy mắt đen thui.

Y nhìn chăm chằm vào cây súng trong tay Tiêu Dương, trong mắt có vẻ kiêng ky đồng thời cảm thấy nghi hoặc. Chỉ cân phòng bị một chút, đối với bọn họ những tay súng bình thường đều không có tác dụng, thế nhưng tên thuộc tính giả "gió' vừa rồi lại hoàn toàn không kịp chống cự đã mất mạng dưới một phát súng của Tiêu Dương. Điểm này khiến tên thủ lĩnh chợt nghĩ tới một loại khả năng!

Tên thủ lĩnh đột ngột hỏi:

- Cậu đã gia nhập Thiên Tử các?

Người của nhà họ Quân đương nhiên là biết đến sự tôn tại của Thiên Tử các.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh băng, hắn cười lạnh nói:

- Muốn biết sao? Xuống gặp Diêm vương mà hỏi.

Sau đó hắn lại đưa tay lên, nòng súng chĩa thẳng phía trước...

Sắc mặt tên thủ lĩnh lập tức biến đổi, thực ra cũng không phải là kiêng ky thân phận thành viên Thiên Tử các của Tiêu Dương bởi y cũng biết một số quy tắc của Thiên Tử các. Trừ khi là thật sự cần thiết nếu không người trong Thiên Tử các sẽ không nhúng tay vào chuyện ân oán cá nhân của các thành viên trong các!

Thứ khiến y phải kiêng ky chính là thực lực của Tiêu Dương!

Hiện tại hắn đã đề cao cảnh giác, trong tay lại có súng, giờ y muốn bắt Tiêu Dương lại cho dù có được thì cũng phải mất nửa cái mạng.

- Rút!

Sau khi đắn đo thiệt hơn, tên thủ lĩnh lập tức hạ lệnh rút lui, trong nháy mắt một trận cuồng phong ập đến phóng về phía Tiêu Dương.

Tiêu Dương điểm chân nhảy lên, nháy mắt đám người áo đỏ trước mắt đã biến mất.

Hắn thả người xuống dưới.

Tiêu Dương khẽ nhíu mày, hắn vốn tưởng đám người này sẽ quyết tâm liêu mạng với mình nhưng không ngờ bọn họ lại trực tiếp bỏ chạy! Cứ như vây nguy hiểm rất có thể sẽ lại lần nữa xuất hiện...

Suy nghĩ một lát sau đó khẽ lắc đầu, Tiêu Dương không muốn nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức ngẩng đầu lên, mấp máy mở miệng:

- Chị Mai.

Tiêu Dương lập tức xoay người chạy tới chỗ Dư Ngọc Mai đứng, hắn vừa mới chạy được vài bước thì đã thấy Dư Ngọc Mai đang đi về phía này. Khi cô nhìn thấy Tiêu Dương thì có chút kinh ngạc, ngẩn ngơ nhìn hắn.

Dư Ngọc Mai đã tận mắt chứng kiến toàn bộ trận chiến đấu ngắn ngủi vừa rồi, kinh hãi trong lòng cô không thể dùng lời diễn tả. Một người bình thường chứng kiến một cuộc chiến như vậy cho dù là nằm mơ cũng chẳng bao giờ mơ thấy.

Tiêu Dương khẽ mỉm cười, bước lên trước mấy bước rồi lên tiếng:

- Chị Mai, không có gì phải sợ hết! Trên đời này có rất nhiều chuyện chúng ta chưa từng thấy bao giờ. Tôi cũng chỉ là một người bình thường, chẳng qua thân thủ có chút nhanh nhạy hơn người thường chút thôi!

Dư Ngọc Mai thẫn thờ gật đầu, nhìn Tiêu Dương một lát, miệng khẽ hé ra mãi một lúc cũng không biết nói thế nào, cuối cùng quyết tâm hỏi:

- Cậu... tại sao cậu lại mang súng bên người?

Thực ra lúc này Dư Ngọc Mai hết sức hoài nghi thân phận của Tiêu Dương!

Tiêu Dương mỉm cười bước đến trước mặt Dư Ngọc Mai, chậm rãi mở miệng:

- Chuyện đã đến nước này thì tôi cũng không muốn dấu chị nữa. Thật ra tôi là thành viên của một tổ chức đặc biệt của quốc gia! Liêu Xương cũng là bởi vì sau khi biết thân phận của tôi nên mới thay đổi thái độ một cách chóng mặt như vậy!

Khi nghe hắn nói vậy, hai mắt Dư Ngọc Mai lập tức lóe lên ánh sáng kích động, toàn thân run lên sau đó ngoài dự liệu của Tiêu Dương, Dư Ngọc Mai bỗng nhiên hạ người xuống.

Trên Tuyết Sơn mịt mờ, cô chẳng thèm quan tâm dưới chân toàn là sỏi đá.

Đột ngột quỳ mạnh xuống!
Bình Luận (0)
Comment