Chương 277: Thất Diệp Huyết Hãn!
Chương 277: Thất Diệp Huyết Hãn!Chương 277: Thất Diệp Huyết Hãn!
Bụp!
Đầu gối va chạm mạnh với nền đất tuyết phát ra tiếng động.
Tiêu Dương kinh ngạc, thật sự rất bất ngờ, sửng sốt một lát mới bước tới định đỡ Dư Ngọc Mai dậy.
- Chị Mai, sao chị lại...
Lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp của Dư Ngọc Mai đã xuất hiện hai dòng nước mắt, cô cố gắng kìm nén nỗi kích động trong lòng, khóe môi run run nói:
- Tôi có chuyện muốn cầu xin cậu giúp đỡ.
Ánh mắt Tiêu Dương chợt trở nên nghiêm túc, hắn vươn tay kéo Dư Ngọc Mai dậy, chậm rãi nói:
- Chị Mai, có chuyện gì dùng miệng nói là được, đừng quỳ như vậy.
Tầm mắt Dư Ngọc Mai trở nên mơ hồ, đôi mắt ngập nước lóe sáng, giọng nói có chút nghẹn ngào đồng thời ẩn chứa sự thù hận khó giấu:
- Tôi muốn tố cáo nhà họ Liêu!
Nghe cô nói vậy, Tiêu Dương lập tức nhìn thẳng vào mắt Dư Ngọc Mai.
Dư Ngọc Mai như đang chìm đắm trong quá khứ đau thương đến nỗi móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không có cảm giác đau.
Dư Ngọc Mai tựa như quay lại quá khứ, từ từ kể lại:
- Sáu năm trước, sau khi con gái tôi vừa ra đời không bao lâu. Chồng tôi là Cao Mục là một cảnh sát bình thường công tác trong sở cảnh sát trong trấn, trong một lần anh ấy chấp hành nhiệm vụ giải quyết một vụ ẩu đả trên đường đã bị người ta đâm chết!
Vừa mới kết hôn, kết tinh tình yêu của hai vợ chồng cũng vừa mới chào đời, đây vốn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của người phụ nữ nhưng chẳng thể ngờ được tai hoạ lại bất ngờ ập đến, có thể tưởng tượng được khi đó Dư Ngọc Mai đã bị đả kích nghiêm trọng đến mức nào.
- Sau khi tên hung thủ bị bắt cũng đã bị tử hình, đây vốn tưởng chỉ là số mệnh trêu ngươi, Cao Mục vì phá án nên mới hy sinh, nhưng không ngờ được rằng...
Dư Ngọc Mai nước mắt đầy mặt, trong mắt không giấu nổi sự căm hận, nói tiếp:
- Nhưng không ngờ được rằng, có một hôm tên Liêu Tiểu Báo không bằng súc sinh đó đã xông vào nhà nghỉ giống y hệt như hôm nay, lúc đó tên khốn đó đã chính miệng nói...
Lông ngực cô phập phồng, giọng nói run rẩy:
- Nói cái chết của Cao Mục là do một tay tên khốn đó giở trò! Tên hung thủ đã đâm chết Cao Mục chẳng qua chỉ là một tên chết thay mà gã đã dùng tiền mua chuộc! Gã làm tất cả những chuyện đó, mục đích chính là vì gã đã chú ý đến tôi!
- Đồ súc sinhI
Đôi mắt Tiêu Dương cũng bùng lên ngọn lửa giận dữ, hai tay nắm chặt!
- Cũng may là khi đó thế lực của nhà họ Liêu chưa bành trướng như bây giờ, quan hệ của đồn trưởng Trương với chồng tôi rất tốt, vì vậy nhờ có ông ấy bảo vệ nên mẹ con tôi mới có thể yên ổn sống đến ngày hôm nay. Dư Ngọc Mai nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Thế nhưng trong mấy năm nay tôi vẫn không bao giờ quên cái chết oan uổng của chồng tôi! Chính là cái tên khốn họ Liêu đó đã khiến con tôi từ nhỏ đã không có bốt Tôi hận không thể băm vằm gã ra! Nhưng... tôi lại hoàn toàn bất lực!
Dư Ngọc Mai tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, mấp máy môi nói tiếp:
- Ngoại trừ câu nói do chính miệng Liêu Tiểu Báo nói ra thì tôi hoàn toàn không có chứng cứ gì chứng minh gã đã mua chuộc người giết chết chồng tôi!
Tiêu Dương hiểu ý của Dư Ngọc Mai.
Nỗi oan khuất đau đớn như vậy nhưng phải giấu kín trong lòng không thể nói ra với ai! Biết chông mình bị người ta hại chết nhưng lại bất lực không thể làm gì, phải chịu đựng loại cảm giác này người bình thường có lẽ đã sụp đổ từ lâu rồi.
Vậy mà Dư Ngọc Mai vẫn phải căn răng nuốt nỗi hận đó vào trong lòng, cố gắng chống đỡ nuôi con gái lớn khôn.
Báo án là điều không thể bởi vì ngoại trừ câu nói thừa nhận đã mua chuộc người khác giết người của Liêu Tiểu Báo ra thì Dư Ngọc Mai không có bất cứ chứng cứ nào có thể chứng minh Liêu Tiểu Báo là chủ mưu đứng sau dàn dựng vụ mưu sát! Việc duy nhất mà cô có thể làm chính là căn răng kìm nén đau khổ.
Cho đến ngày hôm nay gặp được Tiêu Dương!
Sức mạnh kinh khủng của Tiêu Dương đã vượt qua sức tưởng tượng của Dư Ngọc Mai khiến cô thực sự cảm thấy khiếp sợ. Nhưng đến khi cô biết thân phận thực sự của Tiêu Dương là thành viên của tổ chức đặc biệt của chính phủ, cô không biết Tiêu Dương có thể giúp mình hay không. Cô chỉ biết hắn là hy vọng duy nhất của cô lúc này, vì vậy cô quyết định nói ra tất cả nỗi đau cùng sự hận thù của mình bao nhiêu năm qua cho hắn nghe!
- Cái tên khốn này đáng phải chết!
Ánh mắt Tiêu Dương trở nên lạnh lếo, con ngươi đen thẫm co lại.
- Chị Mai, tôi đảm bảo với chị trước khi tôi rời khỏi đây nhất định sẽ giải quyết nhà họ Liêu, trả lại công bằng cho chị!
- Cảm ơn ân công!
Nước mắt Dư Ngọc Mai không kiềm chế được lại tràn ra, cô lại định quỳ xuống lần nữa...
Tiêu Dương vội đưa tay ra đỡ lấy Dư Ngọc Mai, lắc đầu cười nói:
- Chị cứ gọi tôi là Tiêu Dương như bình thường là được rồi.
Tiêu Dương dừng một chút sau đó mới nói:
- Xử lý nhà họ Liêu cũng là chức trách của tôi, chị không cần phải mang nặng lòng cảm ơn làm gì, chị làm vậy khiến tôi cảm thấy hổ thẹn đấy. Hơn nữa, nói đến cảm ơn phải là tôi cảm ơn chị mới đúng, thời tiết ác liệt như vậy còn bắt chị phải đưa tôi lên tận Thiên Trì!
Sau khi Dư Ngọc Mai bình ổn lại cảm xúc, hai người lại tiếp tục xuất phát.
Lúc này tại đồn cảnh sát.
- Thả tôi ra! Thả tôi raI
Liêu Tiểu Báo bị cảnh sát nhốt vào phòng thẩm vấn không phục kêu gào, hai mắt đỏ bừng giận dữ hét lên: - Đám các người bị mù hết rồi hả, không nhìn thấy là bản thiếu gia hay sao? Ngay cả bản thiếu gia mà cũng dám bắt sao?
Liêu Tiểu Báo lúc này dường như đã quên mất người sai cảnh sát bắt gã chính là Liêu Xương, bố đẻ của gã.
Lúc này cửa phòng thẩm vấn bỗng nhiên bị đẩy ra, Liêu Xương mặt mũi đen thui lạnh lùng cất bước đi vào.
- Bối
Liêu Tiểu Báo vội vã chạy tới, lên tiếng chất vấn:
- Bố bị làm sao thế hả? Tại sao lại bảo người bắt con, lẽ ra bố phải...
- Câm mồm! Bố mày còn cần mày phải dạy sao?
Liêu Xương nổi giận gầm lên, Liêu Tiểu Báo thấy bố mình giận dữ liên sợ hãi cúi đầu không dám lên tiếng nữa. Liêu Xương mặt mày hằm hằm nhìn Liêu Tiểu Báo, bất lực nói:
- Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, người phụ nữ đen đủi kia có số khắc phu, tại sao anh còn cứ cố bám lấy cô ta là sao hả?
Liêu Tiểu Báo bĩu môi, nói:
- Bố quá mê tín rồi đó...
- Mê tín?
Liêu Xương hừ lạnh, vẻ mặt âm trầm, mở miệng:
- Giờ đại họa rơi vào đầu rôi mà anh còn nói tôi mê tín?
Nghe thấy vậy, Liêu Tiểu Báo khó hiểu nhìn Liêu Xương.
- Bố, tên đó chẳng qua chỉ là một thằng trai được bao người phụ nữ kia bao dưỡng...
- Câm mồm!
Liêu Xương lập tức quát âm lên, khuôn mặt lạnh lẽo cứng ngắc, mở miệng đe dọa:
- Giờ việc anh có thể làm là hãy cầu nguyện quan hệ của người thanh niên đó với Dư Ngọc Mai không quá thân thiết. Nếu không, không ai có thể cứu được cái mạng nhỏ bé của anh đâu!
Liêu Tiểu Báo mở miệng nói:
- Bố đường đường là đồn trưởng...
- Đồn trưởng đã là cái gì?
Liêu Xương gào lên:
- Đến giờ mà anh vẫn còn không hiểu ra sao? Với thân phận của người thanh niên đó, đừng nói là một đồn trưởng đồn cảnh sát nho nhỏ như bố anh, cho dù có là Chủ tịch huyện cũng không dám chọc vào hắn!
Liêu Tiểu Báo trợn trừng mắt, kinh hãi mấp máy miệng:
- Hắn...
Liêu Xương hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cắt ngang lời của Liêu Tiểu Bảo:
- Nói tóm lại, anh chỉ cần biết rằng người thanh niên đó chúng ta không thể chọc vào! Nếu không cả nhà họ Liêu chúng ta sẽ đi đời nhà ma! Tiểu Báo, anh hãy nghe rõ cho tôi, đêm nay Tiêu Dương sẽ tới đồn cảnh sát gặp bố con mình, hắn đã từng nói, phải cho hắn câu trả lời khiến hắn hài lòng! Chính vì thế, nếu như anh còn muốn sống thì hãy ngoan ngoãn đợi ở đây cho tôi, còn nữa anh hãy suy nghĩ kỹ xem mình đã làm những chuyện phạm pháp gì, chúng ta phải tiêu hủy sạch sẽ tất cả chứng cứ phạm tội của anh!
Lúc này Liêu Tiểu Báo mới ý thức được tính nghiêm trọng của vụ việc lần này vì vậy lập tức gật đầu như băm tỏi.
Sau khoảng nửa giờ đồng hồ.
Liêu Xương mang khuôn mặt lạnh lùng bước ra khỏi phòng thẩm vấn, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng, lão trực tiếp đi ra khỏi đồn cảnh sát, lái xe trở vê nhà họ Liêu...
Bụp!
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai Liêu Xương.
- AI
Liêu Xương bất ngờ kinh hãi vội vã phanh xe lại.
Trên trán túa mồ hôi lạnh, lão vội vã xoay người lập tức nhìn thấy một người bịt mặt mặc áo đỏ...
Liêu Xương run rẩy mở miệng hỏi:
- Anh là ai?
- Tôi là ai không quan trọng.
Tên áo đỏ lạnh lùng lên tiếng:
- Quan trọng là... ông có muốn bảo vệ nhà họ Liêu hay không..........
Dư Ngọc Mai chỉ về phía trước, nói:
- Sắp tới rồi.
Tiêu Dương lập tức lấy tấm bản đồ Trương Mậu Học đã đưa cho mình ra đối chiếu với địa thế khu vực này, gật đầu nói:
- Đi về phía trước khoảng một trăm mét chính là vị trí tử vong của thi thể được phát hiện vào sáng nay.
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Dư Ngọc Mai lập tức trắng bệch, theo bản năng nhích lại gân Tiêu Dương.
Tiêu Dương cười khế, nói:
- Hay là chị đứng ở đây đợi tôi đi.
- Không...
Dư Ngọc Mai lập tức thốt lên ngay sau đó lại cảm thấy xấu hổ cúi đầu xuống.
Khu vực xung quanh Thiên Trì liên tục xảy ra các vụ án mạng liên tiếp, hiện tại cô đang đứng cách khu vực xảy ra án mạng không xa, nhiệt độ xung quanh lại lạnh lẽo thấu xương. Mà Dư Ngọc Mai cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, nếu nói không sợ hãi đương nhiên là nói dõi.
- Không sao đâu.
Tiêu Dương võ nhẹ lên vai Dư Ngọc Mai sau đó lại cúi xuống nhìn tấm bản đồ trong tay, nâng mắt nhìn về phía trước, mở miệng nói:
- Nếu thế thì chị hãy đi theo sát tôi.
Hai người tiếp tục cùng nhau đi về phía trước, mây trắng mịt mờ vờn quanh hồ nước, Tuyết Sơn sừng sững hiện ra trước mắt, cảnh tượng tuyết trắng trên đỉnh núi đẹp tựa như một bức tranh phong cảnh. Cảnh đẹp như vậy thật khó để tưởng tượng đã có mấy vụ án mạng liên tiếp xảy ra ở đây. Hai người đi đến một sườn dốc, dõi mắt nhìn về phía trước...
Hồ nước Thiên Trì rộng lớn phản chiếu hình ảnh của Tuyết Sơn, mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng tựa như tấm gương không lồ phẳng lặng nằm ở trung tâm trên núi Tuyết Sơn mịt mờ phản chiếu ánh sáng màu bạc lung linh lại cũng giống như Dao Trì trên tiên cảnh.
Tiêu Dương bị cảnh đẹp trước mắt làm cho choáng ngợp, đảo mắt nhìn cảnh đẹp xung quanh tựa như tranh vẽ, bỗng đọc lên bài thơ:
Tam phong tịnh khởi sáp vân hàn,
Tứ bích hoành trần nhiễu giải bàn.
Tuyết lĩnh giới thiên nhân bất đáo,
Băng trì diệu nhật tục nan quan.
Nham thâm khả tị đao binh hại,
Thủy chúng năng tư giá sắc can.
Danh trấn bắc phương vi đệ nhất,
Vô nhân tả hướng họa đồ khán.
- Đẹp quái
Dư Ngọc Mai cũng phải thốt lên lời khen ngợi trước cảnh đẹp chốn nhân gian này.
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước.
Tiêu Dương đưa tay nắm lấy cánh tay Dư Ngọc Mai rồi kéo đi, đi tới một vách núi hơi nghiêng thì lập tức dùng lại. Tiêu Dương nhìn sang phía bên trái bất ngờ phát hiện có một tấm biển màu đỏ cắm trên mặt đất.
- Đó là vị trí tử vong của người chết đầu tiên.
Tiếng nói của Tiêu Dương vừa dứt, Dư Ngọc Mai lập tức rùng mình, ngoảnh mặt nhìn về phía đó sau đó lại nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy có chút sờ sợ.
- Tiêu Dương, cậu nói xem... những người chết bên hồ Thiên Trì... tại sao họ lại chết?
Tiêu Dương dừng bước, tiện tay nhổ một cây cỏ gai bị tuyết trắng bao phủ, mở miệng trả lời:
- Chị Mai, chị là người ở đây chắc cũng đã nghe nói đến một số truyền thuyết vê Thiên Trì đúng không?
- Đúng vậy.
Dư Ngọc Mai gật đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn Tiêu Dương không biết hắn nói vậy là có ý gì.
- Vậy chắc chị cũng biết truyền thuyết vê cỏ Huyết Hãn chứ?
Nghe hắn nói vậy, Dư Ngọc Mai lập tức sửng sốt, ánh mắt nhìn vào cây cỏ gai trong tay Tiêu Dương, nói:
- Theo truyền thuyết, cỏ Huyết Hãn mọc ở gần hồ Thiên Trì, Vương Mẫu nương nương vì để phòng ngừa con người đến làm hỏng Dao Trì, sau khi người phất tay áo, bên hồ Thiên Trì lập tức xuất hiện cỏ Huyết Hãn, chỉ cần con người hay động vật đến gần bên hồ sẽ lập tức chảy máu không ngừng...
Nói đến đây sắc mặt Dư Ngọc Mai lập tức trắng bệch, cô nghĩ đến tình trạng của những người đã chết, tất cả đều là mất máu quá nhiều dẫn đến mất mạng!
Dư Ngọc Mai trợn mắt, lắp bắp nói:
- Chẳng lẽ... truyền thuyết...
- Đương nhiên không phải là cỏ Huyết Hãn bình thường. Tiêu Dương ném cây cỏ trong tay đi, nâng mắt nhìn xung quanh, nhàn nhạt nói: - Cỏ Huyết Hãn trong truyền thuyết là cỏ Thất Diệp Huyết Hãn!