Chương 278: Có một loại tình yêu gọi là không buông tay!
Chương 278: Có một loại tình yêu gọi là không buông tay!Chương 278: Có một loại tình yêu gọi là không buông tay!
- Cỏ Thất Diệp Huyết Hãn?
Dư Ngọc Mai sửng sốt.
Nếu như không tận mắt chứng kiến trận chiến không tưởng của Tiêu Dương với đám người áo đỏ kia thì có lẽ Dư Ngọc Mai sẽ không tin những lời Tiêu Dương đang nói. Bởi vì dù sao thì truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, chưa từng có người nào nhìn thấy cỏ Huyết Hãn có khả năng hút máu người thật sự.
- Chuyện này thực ra cũng chẳng phải chuyện thần linh kỳ diệu gì, chẳng qua là loại cỏ Thất Diệp Huyết Hãn đặc biệt lại hiếm thấy này bị con người chụp cho cái mác thần thoại nên mới thế thôi.
Tiêu Dương bước lên phía trước mấy bước, lạnh nhạt mở miệng nói:
- Thông thường cỏ Huyết Hãn bình thường có công hiệu như một loại thuốc, còn cỏ Thất Diệp Huyết Hãn thì lại là một loại dược liệu có tác dụng hoạt huyết thông mạch cực mạnh.
Tiêu Dương cẩn thận quan sát kỹ xung quanh, nơi này không có bất cứ dấu hiệu nào của cỏ Thất Diệp Huyết Hãn.
Hắn nhất định phải tìm được loại cỏ này, chỉ có như vậy mới có thể chữa khỏi chân cho Quân Thiết Anh.
Thực ra Tiêu Dương cũng không đặt quá nhiều hy vọng vào việc có thể tìm thấy cỏ Thất Diệp Huyết Hãn bởi vì hắn cũng chỉ biết loại cỏ này thông qua từ điển dược liệu chứ chưa được tận mắt nhìn thấy. Mà hắn cũng chẳng biết hiện giờ xung quanh hồ Thiên Trì có còn loại cỏ Thất Diệp Huyết Hãn này nữa không hay đã hoàn toàn tuyệt chủng rồi.
Khi biết đã có mấy người mất mạng ở trên này, suy nghĩ đầu tiên của Tiêu Dương chính là nghĩ ngay đến cỏ Thất Diệp Huyết Hãn.
Dư Ngọc Mai đi theo đằng sau Tiêu Dương, cô chần chừ một lúc sau đó mới mở miệng hỏi:
- Tiêu Dương, lần này cậu đi xa ngàn dặm tới đây mục đích chính là lên Thiên Trì, có phải là vì muốn lấy cỏ Thất Diệp Huyết Hãn đúng không?
Tiêu Dương ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao chị biết?
Dư Ngọc Mai trả lời:
- Trực giác.
Trong mắt Tiêu Dương bỗng xuất hiện tia dịu dàng, hắn khẽ gật đầu, bình tĩnh nói:
- Cho dù có phải lật tung là Thiên Trì lên tôi cũng phải tìm được cỏ Thất Diệp Huyết Hãn để cứu cô ấy.
Khi nghe Tiêu Dương nói như vậy, Dư Ngọc Mai bỗng cảm thấy vô cùng cảm động, cô nhìn Tiêu Dương, hỏi:
- Cô ấy là người rất quan trọng đối với cậu đúng không?
Tiêu Dương không nói gì chỉ khẽ cong khóe miệng mỉm cười...
Hai người lại tiếp tục đi sang phía khác, sau khi xác định được vị trí tử vong của cả sáu người, Tiêu Dương đứng trên một mỏm đá cao, ánh mắt phóng ra xung quanh đánh giá toàn cảnh, sau đó bỗng nhiên nhíu mày. Khoảng cách vị trí tử vong của sáu người thực ra cũng không tính là quá xa nhưng hiện tại nơi này tuyết trắng phủ khắp mọi nơi, nếu muốn nhanh chóng tìm ra cỏ Thất Diệp Huyết Hãn gần như là không thể. Lúc này bỗng nhiên Dư Ngọc Mai lại thì thào nói:
- Kỳ lạ thật...
Tiêu Dương xoay người hỏi:
- Sao thế?
- Tiêu Dương, cậu không cảm thấy lạ sao?
Dư Ngọc Mai nhíu mày nói:
- Nếu như thật sự có cỏ Thất Diệp Huyết Hãn thật thì dù nó có thần kỳ hơn nữa cũng chỉ là một cây cỏ, những người này vì đụng phải nó nên mới bị hút hết máu mà chết. Nếu như vậy thì tất cả đều phải chết gân nó mới đúng, tại sao lại có thể mỗi người một nơi như vậy?
Nghe cô nói vậy trong đầu Tiêu Dương chợt lóe lên.
- Chẳng lẽ thi thể của bọn họ đã bị người ta di chuyện vị trí?
Sau đó Dư Ngọc Mai lại tự lẩm bẩm:
- Nhưng cũng không thể có khả năng đó được...
Tiêu Dương im lặng suy nghĩ một lát, sau đó ánh mắt bình tĩnh quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào vị trí mình đang đứng, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nói:
- Tôi hiểu rồi!
- Nơi những người đó chết không phải là nơi phát hiện ra thi thể!
Tiêu Dương chậm rãi nói:
- Cũng không phải là bị người ta di chuyển ra chỗ khác mà là ... tự bọn họ tới đây!
Dư Ngọc Mai nghe vậy mặt mũi lập tức tái mét, không nhịn được nắm chặt tay Tiêu Dương, run run nói:
- Xác chết... làm sao lại di chuyển được?
Tiêu Dương bật cười, hỏi:
- Chị xem, nếu như người chết ở trên đó thì liệu có thể di chuyển không?
Tiêu Dương chỉ tay lên chỗ vách đá ở phía trên.
Dư Ngọc Mai do dự nói:
- Ý của cậu là...
- Cỏ Thất Diệp Huyết Hãn nhất định là mọc ở bên trên vách đá đó! Những người đã chết đều là người thích leo núi, rất có khả năng sau khi tới đây bọn họ đều muốn leo lên vách đá đó để lên đỉnh núi! Có lẽ lúc leo lên trên đó bọn họ đã không cẩn thận đụng phải cỏ Thất Diệp Huyết Hãn!
Tiêu Dương bình tĩnh phân tích, ngẩng đầu nhìn lên vách đá phía trên, nói tiếp:
- Nếu như nói, bọn họ sau khi chết đã rơi từ trên kia xuống vậy thì có thể giải thích cho nguyên nhân vị trí thi thể của bọn họ không gần nhau! Hơn nữa, chị thử nhìn xem vị trí thi thể của sáu người đều là những nơi từ trên kia có khả năng rơi xuống.
- Nếu nói như vậy tức là cỏ Thất Diệp Huyết Hãn nhất định là ở trên đó.
Dư Ngọc Mai phấn khởi ngẩng đầu lên, chỉ có điều phía trên chỉ có một màu trắng xóa không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
- Cao như vậy hơn nữa chúng ta lại không biết vị trí cụ thể của cỏ Thất Diệp Huyết Hãn, làm sao mà tìm đây?
- Chỉ cần xác định được phạm vi nó có thể mọc thì tôi sẽ có cách tìm được nó.
Tiêu Dương nghiêng mặt nói:
- Chị Mai, chị đứng ở đây đợi tôi.
Dư Ngọc Mai lo lắng nói:
- Cậu nhớ phải cẩn thận đấy.
Tiêu Dương gật đầu, sau đó tung người nhảy lên, nhanh tay bám vào một hòn đá nhô ra trên vách đá, hai bên sườn đều là tuyết đọng trắng xóa, bằng mắt thường rất khó để phân biệt.
Phù!
Bỗng nhiên, Tiêu Dương bất ngờ trực tiếp vương tay cào bỏ lớp tuyết phía trước mặt, lớp tuyết đọng lập tức ào ào rơi xuống, xuất hiện một tâng nham thạch.
Tuyết trắng lạnh lẽo thấm vào trong tay Tiêu Dương.
Thấy vậy, Dư Ngọc Mai đứng bên dưới càng thấy lo hơn, vội vã nói:
- Tiêu Dương, để tôi đi lấy cho cậu một cây gỗ tới.
Ở một nơi băng tuyết dày đặc như vậy, lại đi lấy tay để cào tuyết đã thế có khi lại còn bị cây cỏ hoặc đá nhọn đâm vào tay, tay đau ruột xót, hơn nữa Dư Ngọc Mai có thể cảm nhận được lúc này Tiêu Dương đang rất đau.
- Không cần đâu!
Tiêu Dương bình tính như không có việc gì, nói:
- Khi hái được cỏ Thất Diệp Huyết Hãn, ngoại trừ máu thịt có thể đụng vào ra thì không được dùng các vật khác tác động mạnh vào, nếu không sẽ làm hỏng phiến lá của nó, làm ảnh hưởng đến công hiệu của thuốc.
Xoạtl
Xoạt! XoạtI!
Một đống tuyết đọng rơi xuống người Tiêu Dương, hắn tựa như đang dán chặt người lên vách đá, một tay bám vào vách đã giữ vững trọng tâm còn một tay chịu đựng đau đớn liên tục cào tuyết, hiển nhiên làm như vậy tốc độ sẽ rất chậm đã vậy Tiêu Dương lại không bỏ sót bất cứ chỗ nào...
Tựa như con ốc sên bò trên vách đá...
Dư Ngọc Mai đứng ở dưới nhìn lên, ánh mắt có chút thân thờ nhìn Tiêu Dương, lúc này tay hắn đã có mấy vết thương do bị cào rách thậm chí còn thấy cả máu đang chảy ra.
Trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Ngay cả cô đứng ở dưới cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấm cả vào trong xương thịt, thậm chí chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm giác được nỗi đau thấu tim đó.
Nhưng cho dù như vậy Dư Ngọc Mai cũng không hề nghe thấy bất cứ tiếng kêu rên nào.
Kiên trì một cách cố chấp.
Gió lạnh hiu hiu thổi tới, Dư Ngọc Mai thừ người nhìn Tiêu Dương phía trên, miệng lẩm bẩm:
- Rốt cuộc người đó là ai, lại đáng giá để cậu phải vượt ngàn dặm xa xôi tới Thiên Trì, đã thế còn phải dùng máu thịt của mình để chinh phục cái vách đá đó... Có lẽ bất cứ ai dù không quen biết nhưng khi nhìn thấy cảnh này cũng phải cảm thấy đau lòng.
- Nhất định có thể tìm được!
Trong đầu Tiêu Dương chỉ tôn tại duy nhất suy nghĩ này.
Hắn không hề ngại bàn tay đau đớn mà ngược lại hắn còn rất mong chờ tay mình cảm nhận được nỗi đau thấu tận tim gan, cái cảm giác nóng rát tựa như thiêu như đốt, bởi như vậy có nghĩa là hắn đã tìm thấy cỏ Thất Diệp Huyết Hãn rồi!
Cơ thể nhích từng tấc từng tấc một, thời gian cứ thế châm chậm trôi đi...
Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua.
Hình ảnh đó vẫn không có gì thay đổi, chỉ có một sự khác biệt duy nhất chính vách đã phía dưới cơ thể đang treo lơ lửng kia giờ đều là nham thạch cùng cây cỏ.
Bụp!
Cánh tay Tiêu Dương run rẩy tóm lấy một hòn đá, hắn hít một hơi thật sâu, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, ánh mắt quan sát xung quanh mấy lần sau đó buông một tay ra, trên mặt hòn đá lập tức xuất hiện một vết máu kinh người, hắn lại lần nữa vươn tay ra cào bỏ lớp tuyết trước mặt...
- Tiêu Dương!
Lúc này, Dư Ngọc Mai đứng ở dưới không nhịn thêm được nữa, giọng của cô đã có chút khàn khàn:
- Nghỉ ngơi chút đi...
- Không sao, tôi có chịu được.
Tiêu Dương hít sâu mấy hơi liên tiếp, ánh mắt hắn vẫn kiên định như ban đầu.
Thời gian từ từ trôi đi...
Lại một giờ đồng hồ nữa trôi qua.
- AI
Tiêu Dương vẫn luôn cắn chặt răng, dù có đau đến mấy cũng không rên lấy một tiếng, lúc này lại hét lên đầy đau đớn, thế nhưng trong mắt hắn giờ phút này hoàn toàn không hề có đau đớn mà lại là mừng rỡi
Nóng rát!
Đau đớn tựa như bị ngọn lửa thiêu đốt!
Tìm thấy rồi!
Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!
Tiêu Dương cảm giác tay phải của mình bị vật gì đó bám chặt, đồng thời cảm nhận được máu trong cơ thể mình đã từ từ chảy ra...
Tiêu Dương dùng sức rút mạnh tay ra.
- Tiêu Dương! Cẩn thận!
Dư Ngọc Mai thật sự đã bị chàng trai cố chấp này làm cho cảm động, giọng nói nghẹn ngào, mặc dù hai người cách nhau một khoảng khá xa nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hai bàn tay đẫm máu tươi của hắn.
- Tìm thấy rồi!
Tiêu Dương tựa như đã quên mất cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay, giờ phút này hắn chỉ biết mừng rỡ hét lên:
- Tôi tìm thấy rồi!
Dư Ngọc Mai đứng bên dưới nước mắt cũng đã chảy ra, lắc đầu nói:
- Không ngờ trên đời này lại còn có người cố chấp đến như vậy...
Dư Ngọc Mai có thể cảm nhận được rõ ràng trong hơn bốn tiếng đồng hồ qua Tiêu Dương đã phải chịu đựng nỗi đau mà không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Tiêu Dương cẩn thận cào bỏ lớp tuyết phủ xung quanh, ngay lập tức trước mắt hắn xuất hiện một cây Thất Diệp Huyết Hãn đỏ như máu.
Nó mọc trong khe đá, bên trên có nham thạch nhô ra che chắn lại bị tuyết phủ lên trên vì vậy mắt thường rất khó để nhìn thấy một cây cỏ cao không bằng một bàn tay như vậy.
Trong nháy mắt lớp tuyết phủ bên trên biến mất, bảy phiến lá lập tức mở ra, một màu đỏ như máu tươi xuất hiện trước mắt Tiêu Dương, đồng thời mùi máu tanh nồng cũng lập tức xộc lên.
- Cỏ Thất Diệp Huyết Hãn!
Tiêu Dương hết sức kích động, nhìn chằm chằm vào cây cỏ mình đã mất bao công tìm kiếm, nhưng rồi hắn lại đột nhiên chú ý đến chiếc lá ở phía dưới cùng, con ngươi lập tức co lại!
Chiếc lá cuối cùng chỉ có hai phần ba lá là màu đỏ, phần còn lại đều là màu xanh.
- Còn chưa trưởng thành?
Tiêu Dương khẽ biến sắc, nhíu mày nói:
- Cỏ Thất Diệp Huyết Hãn còn chưa trưởng thành, nếu như cố hái vê sẽ làm giảm công hiệu của nó.
Mà cách có thể khiến cỏ Thất Diệp Huyết Hãn trưởng thành chỉ có một cách duy nhất, chính là dùng máu tươi để nuôi nói
Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào cây cỏ Thất Diệp Huyết Hãn trước mặt.
Hắn không thể chờ thêm được nữa!
Tiêu Dương suy nghĩ một lúc cuối cùng nhắm hai mắt lại đồng thời từ từ vươn bàn tay phải đã nhuốm đẫm máu về phía cỏ Thất Diệp Huyết Hãn...
- Tiêu Dương! Đừng!!!
Dư Ngọc Mai thấy hắn có hành động như vậy lập tức hét lên. Hai mắt cô trừng lớn trơ mắt nhìn Tiêu Dương vươn tay ra nắm lấy cỏ Thất Diệp Huyết Hãn!
Cô vốn tưởng rằng Tiêu Dương sẽ có cách khác để hái cỏ Thất Diệp Huyết Hãn không ngờ được rằng hắn lại trực tiếp vươn tay ra...
Nỗi đau thấu timI
Ngọn lửa hừng hực rực cháy trong lòng bàn tay nháy mắt lan ra khắp cơ thểt
Tiêu Dương có cảm giác xương cốt trong người mình như đang co lại, hắn cắn chặt môi chịu đựng! Sau đó từ từ mở mắt ra nhìn máu của mình đang dần dần thấm vào trong phiến lá...
Dư Ngọc Mai lo lắng hét lên:
- Buông tay ra! Tiêu Dương, mau buông tay rai
Thế nhưng lúc này trong đầu Tiêu Dương lại chỉ có một suy nghĩ duy nhất... Không buông tay! Không buông tay! Không buông tay!...