Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 278 - Chương 279: Bắt Cóc

Chương 279: Bắt cóc Chương 279: Bắt cócChương 279: Bắt cóc

Phiến lá đỏ như máu tựa như có chất dính hút chặt lấy tay của Tiêu Dương.

Những người bị hút máu đến chết trước đó đều là bởi vì không dứt ra khỏi lực hút này nên mới chết, nhưng với thực lực của Tiêu Dương thì việc thoát khỏi nó là điều rất dễ dàng.

Chỉ là hắn không muốn buông tay mà thôi!

Cho dù có phải dùng máu của mình để trả giá hắn cũng nhất định phải nuôi cây cỏ có lẽ đã là cây cỏ Thất Diệp Huyết Hãn cuối cùng ở Thiên Trì này trưởng thành.

Bàn tay nóng rát như có ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, thậm chí cả người cũng như bị ném vào lò thiêu.

Lúc này, Dư Ngọc Mai đứng bên dưới chỉ biết ngây người đứng nhìn.

Khóe mắt chảy ra hai dòng nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, âm thâm cầu nguyện cho Tiêu Dương.

Khoảnh khắc chiếc lá cuối cùng chuyển thành màu đỏ, Tiêu Dương rốt cuộc cũng có thể thở phào rồi, hai mắt hắn lóe lên ánh sáng, miệng quát lớn.

- Yaahl

Cánh tay phải rút mạnh lên!

Nhổ tận gốc cây cỏ Thất Diệp Huyết Hãn!

Phù!

Bên trên vách đá, một cánh tay giơ cao lên, trong nháy mắt cỏ Thất Diệp Huyết Hãn rời khỏi đất phiến lá màu đỏ tươi lập tức biến thành màu đỏ sẫm, thế nhưng lực hút với lòng bàn tay Tiêu Dương vẫn không biến mất.

Bảy phiến lá màu đỏ im lặng nằm trong lòng bàn tay Tiêu Dương.

- Tôi thành công rồi!

Tiêu Dương xoay người, ánh sáng trong mắt lóe lên, cảm thấy mừng như điên, hắn cầm cỏ Thất Diệp Huyết Hãn đưa xuống bên dưới, mặt cười sáng lạn...

Chỉ có điều mặc dù nụ cười trên mặt rất tươi nhưng sắc mặt hắn đã tái nhợt không chút huyết sắc.

Toàn thân khẽ run rẩy.

Lúc này, Tiêu Dương mới cảm giác được cơ thể mình không còn chút sức lực nào...

Mất máu quá nhiều.

Hai mắt bỗng nhiên tối sâm, cơ thể bám trên vách đã khẽ đung đưa.

Dư Ngọc Mai lo lắng siết chặt tay, sợ hãi hét lên:

- Cẩn thận!

Tiêu Dương nắm chặt cỏ Thất Diệp Huyết Hãn trong tay, hai chân có chút run rẩy từ từ bò xuống, cố gắng kìm chế cảm giác muốn ngất xỉu...

Tốc độ leo xuống bao giờ cũng nhanh hơn leo lên, khi còn cách mặt đất khoảng hai mét nữa, Tiêu Dương trực tiếp buông tay để cơ thể rơi xuống, bịch một phát cả người ngã lăn trên nền tuyết.

- Tiêu Dương... Dư Ngọc Mai vội vã chạy tới nâng Tiêu Dương dậy, lo lắng nói:

- Cậu không sao chứ?

- Tôi không sao...

Tiêu Dương lấy một chiếc hộp gỗ hắn đã chuẩn bị trước đó ra sau đó đặt cỏ Thất Diệp Huyết Hãn vào. Sau khi đặt cỏ vào hộp xong, toàn thân hắn như mất hết sức lực không thể gắng gượng thêm được nữa, hai mắt lập tức nhắm lại, cơ thể lại lân nữa ngã xuống.

- Tiêu Dương!

Dư Ngọc Mai sợ hãi kêu lên, nhìn xuống hai bàn tay nhuốm máu của Tiêu Dương, trong lòng vô cùng cảm động.

Sau khi tìm hết mọi cách để băng bó hai tay cho Tiêu Dương, Dư Ngọc Mai lại nhìn khắp bốn phía, mày khẽ nhíu lại, im lặng một lúc cuối cùng cắn chặt răng khoác cánh tay của Tiêu Dương lên vai mình.

Cảm giác nặng nề dồn lên cơ thể.

Dư Ngọc Mai khó khăn đứng dậy, cơ thể lảo đảo mấy bước căn răng cõng Tiêu Dương đã hôn mê bất tỉnh đi xuống núi...

Đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra, hiện tại đã là xế chiều, nếu như không nhanh xuống núi chỉ sợ đến khi trời tối sẽ càng khó khăn hơn, bởi vì Dư Ngọc Mai không biết khi nào Tiêu Dương mới tỉnh lại.

Tuyết trắng bao phủ khắp nơi, Dư Ngọc Mai cắn chặt răng bước từng bước nặng nề.

Gió lạnh không ngừng thổi...

Thời gian chậm rãi trôi đi, lúc này đã là chiều tối, dưới chân núi vẫn bị phong tỏa nghiêm ngặt.

Từ sáng đến giờ tâm trạng của Trương Mậu Học vẫn chưa thể khôi phục bình tĩnh, ánh mắt luôn nhìn về phía trước, không ngừng đi đi lại lại, trong mắt có chút kích động.

Bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện tại một con đường dẫn lên núi.

- Đã quay lại rồi hả?

Trương Mậu Học nhìn về phía đo, hai mắt lập tức trừng lớn, trong lòng kinh sợ, vội vã vẫy tay gọi người tới:

- Mọi người mau tới đây!

Vừa nói Trương Mậu Học vừa vội vã chạy tới.

Đi một đoạn lại dừng lại một lúc, nghỉ một chút rồi lại tiếp tục đi.

Dư Ngọc Mai hoàn toàn không hề có suy nghĩ sẽ bỏ lại Tiêu Dương một mình trên Thiên Sơn, cô cũng không biết mình lấy đâu ra nhiều sức như vậy, chỉ biết cắn chặt răng bước đi, cuối cùng cũng xuống được đến chân núi.

Lúc thấy đám Trương Mậu Học chạy tới, thần kinh căng như dây đàn của Dư Ngọc Mai cuối cùng cũng có thể buông lỏng, toàn thân như mất hết sức lực, nháy mắt cả cô lẫn Tiêu Dương sau lưng đều đồng loạt ngã xuống đất.

Trương Mậu Học lập tức hô lớn:

- Mau lên! Mau gọi xe cứu thương tới đây!.......

Cơn gió lạnh lẽo thổi tới.

Trong một trường mẫu giáo, hiện tại là giờ tan học, đã có rất nhiều phụ huynh đứng đợi sẵn ở cổng trường. Khi cổng trường vừa được mở ra một đám con nít nô nức chạy ùa vào lòng bố mẹ mình, sau đó tất cả đều được đón về nhà.

Trong đó có một cô bé đang cố gắng mở to đôi mắt đen láy của mình nhìn khắp một lượt trong đám người lớn ngoài cổng trường nhưng cuối cùng lại không tìm thấy người mà mình muốn tìm.

- Đồng Đồng.

Đột nhiên có tiếng cười dài vang lên, một người phụ nữ tươi cười chạy tới định ôm lấy Đồng Đồng, cô bé thấy vậy sợ hãi trốn tránh.

Đúng lúc này một cô giáo trẻ tuổi xuất hiện đứng bên cạnh Đồng Đồng, lên tiếng hỏi:

- Bác là người nhà của Đồng Đồng sao?

Người phụ nữ lập tức gật đầu, nói:

- Tôi là bác của Đồng Đồng, hôm nay mẹ con bé có việc cho nên đã nhờ tôi đến đón con bé vê.

Sau đó người phụ nữ lập tức quay sang nói với Đồng Đồng:

- Đồng Đồng, giờ mẹ cháu đang ở nhà ăn cơm cùng với chú Tiêu Dương, bảo chúng ta mau chóng về nhà.

Khi bà ta nhắc tới chú Tiêu Dương, sự cảnh giác trong mắt Đồng Đồng đã vơi đi, tin tưởng lời người phụ nữ đó vội vã gật đầu.

Thấy vậy, cô giáo trẻ cũng không nghi ngờ gì nữa, đứng nhìn người phụ nữa kia ôm Đồng Đồng lên xe, nháy mắt chiếc xe liên biến mất ở góc đường phía trước...

Tại bệnh viện.

Trương Mậu Học lo lắng hỏi bác sĩ:

- Bác sĩ, sao rôi? Bọn họ không sao chứ?

- Không sao.

Bác sĩ bỏ khẩu trang ra, nói:

- Bệnh nhân nữ vì kiệt sức nên tạm thời hôn mê, còn tình trạng của bệnh nhân nam thì trâm trọng hơn, anh ta vì mất quá nhiều máu nên dẫn tới ngất xỉu. Nhưng quái lạ ở chỗ mặc dù bàn tay bị chảy máu nhưng động mạch chủ lại không bị ảnh hưởng, trên thực tế không thể nào lại mất nhiều máu như vậy được. Chỉ có điều khả năng hồi phục của bệnh nhân này đúng là đáng kinh ngạc thật, với tốc độ hồi phục này có lẽ anh ta sẽ sớm tỉnh lại thôi.

Nghe bác sĩ nói vậy Trương Mậu Học mới thở phào một hơi, mỉm cười nói:

- Bác sĩ đã vất vả rồi.

Lúc Trương Mậu Học đẩy cửa phòng bệnh bước vào, Dư Ngọc Mai nằm trên giường bệnh đã từ từ mở mắt ra...

Trương Mậu Học vội hỏi:

- Ngọc Mai, cô thấy thế nào rồi?

Lúc này đầu óc Dư Ngọc Mai hoàn toàn trống rỗng, một lát sau mới chậm rãi lắc đầu sau đó ngồi dậy, nói:

- Tôi đỡ hơn nhiều rồi, Tiêu Dương đâu? Cậu ấy sao rồi?

Dư Ngọc Mai nhìn xung quanh sau đó dừng lại ở một giường bệnh. - Bác sĩ nói cậu ấy không có gì đáng ngại.

Dư Ngọc Mai nhìn Tiêu Dương một lúc sau đó đột nhiên hốt hoảng hỏi:

- Giờ là mấy giờ rồi?

Trương Mậu Học cúi đầu nhìn đồng hồ, trả lời:

- Sáu rưỡi...

- Chết rồi!

Dư Ngọc Mai vội vã lật chăn xuống giường, nói:

- Đồng Đồng vẫn còn ở trường mẫu giáo.

Dư Ngọc Mai lo lắng đi giày, Trương Học Mậu thấy vậy liên nói:

- Từ đây đến trường mẫu giáo hết khoảng nửa tiếng, hay là cô gọi điện cho bên trường mẫu giáo báo một tiếng.

Được Trương Mậu Học nhắc nhở, Dư Ngọc Mai vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cô giáo của Đồng Đồng.

- Alo, chào cô.

Dư Ngọc Mai gấp gáp nói:

- Tôi là mẹ của Đồng Đồng, hôm nay tôi có chút việc nên chưa tới đón Đồng Đồng được... Cái gì cơ?

Giọng nói của Dư Ngọc Mai đột nhiên lớn hơn, sắc mặt trắng bệch, cơ thể không khống chế được có chút run rẩy, run giọng hỏi lại:

- Đồng Đồng đã được đón đi rồi sao?

Dư Ngọc Mai cảm giác thế giới như sụp đổ, vội vã hỏi:

- Là ai đã đón Đồng Đồng đi?

Khuôn mặt cô nháy mắt trắng bệch.

BịchI

Cơ thể Dư Ngọc Mai khẽo lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã.

Trương Mậu Học đứng một bên cảm giác được chuyện này có gì đó không ổn, liền vội hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Cô giáo ở trường mẫu giáo nói Đồng Đồng đã được bác đón đi...

Dư Ngọc Mai sợ xanh cả mặt, trong lòng có cảm giác bất an, chỉ biết âm thâm cầu nguyện nhất định đừng là...

- Ngọc Mai, cô thử gọi điện cho người nhà ở xung quanh xem, có khi là bọn họ tiện đường đi qua liền đón Đồng Đồng về cũng nên.

Dư Ngọc Mai nghe vậy liên luống cuống bấm điện thoại gọi đi nhưng tất cả đều nhận được một câu trả lời y như nhau.

- Đồng Đồng...

Sau khi ngắt cuộc điện thoại cuối, Dư Ngọc Mai rốt cuộc không thể kìm chế được sự sợ hãi trong lòng, hai tay che mặt khóc òa lên, cơ thể run rẩy, lẩm bẩm:

- Con đang ở đâu? Ở đâu? Rốt cuộc là ai đã đón Đồng Đồng? Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong tay Dư Ngọc Mai đột ngột đổ chuông...

Dư Ngọc Mai vội vã giơ điện thoại lên nhìn, trên màn hình hiển thị một số điện thoại xa lạ.

Cô nhấn nút nghe, lập tức truyền tới một giọng nói bình tĩnh mà lạnh lẽo.

- Là cô Dư Ngọc Mai đúng không?

- Anh là ai?

Dư Ngọc Mai chợt cảm thấy căng thẳng, Trương Mậu Học đứng bên cạnh con ngươi cũng khẽ co lại.

- Khà khà khà... tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... hiện tại cô chắc chắn rất muốn nghe thấy tiếng nói này...

Tiếng nói trong điện thoại đột nhiên dừng lại, sau đó lại vang lên tiếng khóc non nớt của đứa bé:

- Mẹ ơi, nơi này tối quá, mẹ ơi...

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặc Dư Ngọc Mai lập tức trắng bệch, vội nói:

- Đồng Đồng! Đồng Đồng! Hiện tại con đang ở chỗ nào?

Điện thoại lại vang lên giọng nói lạnh như băng của người đàn ông:

- Cô Dư, con gái của cô rất đáng yêu.

Dư Ngọc Mai chợt cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, giọng nói run run, tựa như mất hết sức lực nói:

- Rốt cuộc thì anh là ai? Anh không được làm Đồng Đồng bị thương!

- Một cô bé đáng yêu như vậy, chúng tôi làm sao nỡ làm cô bé bị thương được.

Người đàn ông lạnh lùng nói:

- Nhưng quan trọng là phải xem cô Dư có hợp tác hay không đãi

Mặt Dư Ngọc Mai xanh mét, hỏi:

- Anh muốn bao nhiêu tiền?

- Ha ha, quả nhiên là bà chủ có khác, thẳng thắn thật.

Người đàn ông lại nói:

- Nhưng mà rất xin lỗi, chúng tôi không cần tiền.

Dư Ngọc Mai lập tức biến sắc, cố gắng kìm chế nỗi sợ hãi trong lòng, hỏi:

- Rốt cuộc thì anh muốn gì?

- Rất đơn giản.

Người đàn ông khẽ cười, nói:

- Mau để Tiêu Dương nghe điện thoại.

- Tiêu Dương?

Nghe thấy người kia yêu cầu như vậy, Dư Ngọc Mai cùng Trương Mậu Học đều thấy kinh ngạc. Sau khi biết đám người này bắt Đồng Đồng đi, Dư Ngọc Mai liên mở loa ngoài.

Hai người thật sự không ngờ, kẻ đó bắt cóc Đồng Đồng là muốn nhằm vào... Tiêu Dương!

- Đưa điện thoại cho tôi.

Đúng lúc này, trên một chiếc giường bệnh khác đột ngột có tiếng nói bình tĩnh vang lên.
Bình Luận (0)
Comment