Chương 280: Cái miệng quạ đen của tôi...
Chương 280: Cái miệng quạ đen của tôi...Chương 280: Cái miệng quạ đen của tôi...
Tiêu Dương đã tỉnh.
Đúng như lời bác sĩ nói, khả năng hồi phục của hắn không giống với người thường, mất một lượng máu lớn như vậy cũng chỉ làm hắn ngất xỉu một lát.
Không những vậy, hắn còn nghe hết toàn bộ đoạn đối thoại của Dư Ngọc Mai với tên bắt cóc.
Thực ra hiện Tiêu Dương cũng hết sức kinh ngạc, Đồng Đồng bị người ta bắt có khiến hắn giật mình, mà càng khó hiểu hơn chính là tại sao bọn bắt cóc lại yêu cầu muốn nói chuyện với hắn?
Tối hôm qua hắn mới tới nhà nghỉ Quân Duyệt và quen biết với Dư Ngọc Mai.
Nếu như đối phương muốn nhắm vào hắn vậy tại sao lại bắt cóc Đồng Đồng? Chẳng lẽ bọn bắt cóc dám chắc chắn sau khi bắt được Đồng Đồng sẽ có thể khống chế được hắn?
Tiêu Dương nhận lấy điện thoại từ trong tay của Dư Ngọc Mai, bình tĩnh nói:
- Tôi là Tiêu Dương.
- Ồ, Tiêu Dương!
Giọng nói của đối phương hoàn toàn xa lại nhưng khi nghe thấy giọng của Tiêu Dương gã lại không hề hoài nghi thân phận của hắn, gã cười lạnh rồi nói:
- Hôm nay cậu cùng oai phong đấy chứi!
Nghe đối phương nói vậy, Tiêu Dương nhăn trán, hỏi:
- Anh là ai?
Tiêu Dương nghĩ đến hai khả năng, một là người nhà họ Liêu, hai là đám người bịt mặt áo đỏ nhà họ Quân.
- Cái này mày không cần phải hỏi, đợi đến khi chúng ta gặp mặt, tự nhiên mày sẽ hiểu thôi.
Bên trong điện thoại lại truyên đến một chuỗi tiếng cười, sau đó tên kia lại lên tiếng:
- Tôi nghĩ với thân phận của cậu chắc sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc là báo cảnh sát đâu nhỉ.
Tiêu Dương không muốn nói nhiều, trực tiếp hỏi thẳng:
- Gặp ở đâu?
- Được lắm, rất thẳng thắn.
Tên kia cười lớn, nói:
- Khoảng một tiếng sau, gặp nhau tại rừng thông Trấn Nam. Nhớ kỹ, tôi chỉ muốn gặp một mình cậu.
Sau khi nói xong, điện thoại liền vang lên tiếng tút tút, đối phương đã trực tiếp ngắt điện thoại.
- Rừng thông Trấn Nam?
Trương Mậu Học vội vã nói:
- Tôi lập tức phái cảnh sát tới đó.
- Đợi đã.
Tiêu Dương khoát tay, cau mày nói:
- Không cần đâu, đối phương đã nói rất rõ ràng, mục tiêu của bọn họ là tôi. Mặc kệ là người nhà họ Liêu hay sát thủ nhà họ Quân, dám can đảm chỉ đích danh hắn một mình tới đó, thì không phải kẻ mà cảnh sát bình thường có thể đối phó được.
Càng nhiều người sự việc càng rắc rối.
Tiêu Dương nghiêm túc mở miệng:
- Một mình tôi đi là đủ rồi.
- Nhưng...
Dư Ngọc Mai nhìn hai bàn tay băng vải trắng của Tiêu Dương, lo lắng nói:
- Tiêu Dương, cậu vừa mới bị thương, nếu một mình đi tới đó chỉ sợ...
Trương Mậu Học cũng lên tiếng khuyên can:
- Đúng vậy, Đội trưởng Tiêu, cậu không thể mạo hiểm tới đó một mình được.
Tiêu Dương khoát tay cản hai người, cơ thể từ từ ngồi dậy, nhìn sang Dư Ngọc Mai, nói:
- Chị Mai, hiện tại Đồng Đồng đang ở trong tay của bọn bắt cóc, nếu như chúng ta không làm theo những gì bọn họ nói chỉ e Đồng Đồng sẽ gặp nguy hiểm.
Nghe hắn nói vậy sắc mặt Dư Ngọc Mai lập tức tái đi, lúc này cô là người lo lắng hơn bất cứ ai.
- Đối phương muốn nhắm vào tôi, Đồng Đồng vì tôi mà phải chịu kiếp nạn vô cớ này, tôi phải có trách nhiệm cứu con bé ra.
Trương Mậu Học không yên tâm nói:
- Đội trưởng Tiêu, tay của cậu vẫn...
Tiêu Dương cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, chỉ có mấy đầu ngón tay lộ ra ngoài, hắn ngồi dậy đi giày rồi đứng lên, nhướng mày khẽ cười, chậm rãi nói:
- Cho dù không có hai tay nhưng chẳng phải tôi vẫn còn hai chân sao?
Không đợi hai người kia mở miệng khuyên can, Tiêu Dương đã xoay người đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa, hắn vứt lại một câu:
- Nói tóm lại, tự tôi có tính toán của mình, hai người đừng có hành động thiếu suy nghĩ, cứ ở đây chờ tin của tôi.
Sau khi nói xong câu này, bóng dáng hắn cũng biến mất khỏi cửa phòng bệnh.
Hai người đứng trong phòng bệnh im lặng một lúc, sau đó Dư Ngọc Mai có chút lo lắng nhìn sang Trương Mậu Học, hỏi:
- Đồn trưởng Trương, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trương Mậu Học im lặng suy nghĩ một lát rồi trâm giọng nói:
- Cho dù không thể cho người tới rừng thông Trấn Nam thì tôi cũng phải phái người tới khu vực gần đó để tùy thời trợ giúp.
Sắc trời lúc này đã lờ mờ tối, bên trong rừng thông cây cối um tùm, cỏ dại mọc thành từng bụi, hoang vu không một bóng người, những cây thông như những ngọn tháp nhọn phân bố khắp khu rừng. Đằng sau khu rừng là một sườn núi, lúc này trên điểm cao nhất của sườn núi có một đoàn người đang đứng.
Trong số đó có một người là Liêu Xương, lão ta mang theo mấy chục người của hắc bang tới, tất cả đều đứng thẳng người, thậm chí có không ít tên đeo súng ở bên hông.
Đứng bên cạnh Liêu Xương chính là tên thủ lĩnh đám sát thủ áo đỏ của nhà họ Quân. - Liệu có khi nào hắn không đến không?
Vẻ mặt Liêu Xương có chút bất an, đôi môi lúc này đã tái nhợt. Lão ta biết rất rõ hiện tại mình đang làm gì, chuyện giết người phóng hỏa không phải chuyện lần đầu tiên lão làm nhưng lại là lân đầu tiên ra tay với thành viên của Thiên Tử các. Nếu lỡ như không thành công mà lại còn bị lộ ra ngoài, chỉ e rằng lão có mười cái đầu cũng không đủ chặt!
Nhưng đồng thời Liêu Xương cũng hiểu được, nếu như Tiêu Dương thật sự muốn làm khó mình, một khi hắn nắm được những chứng cứ phạm tội của lão mấy năm qua thì sẽ đồng nghĩa với việc cả nhà họ Liêu sẽ bị hủy diệt.
Vì vậy lão chỉ còn cách liều một lần!
- Hắn nhất định sẽ đến.
Tên thủ lĩnh khẳng định chắc chắn.
- Tôi đã điều tra vê tên Tiêu Dương, khi còn ở Minh Châu hắn rất thích xen vào chuyện của người khác, hơn nữa hiện tại thân phận của hắn còn lại thành viên của Thiên Tử các. Hắn chắc chắn không thể trơ mắt nhìn một mạng người bị đe dọa mà không làm gì.
- Đồn trưởng Liêu, ông hãy bảo người của ông xuống dưới chuẩn bị điI
Tên thủ lĩnh nhìn sang cô bé Đồng Đồng ở bên cạnh đang bị một người giữ chặt, lúc này hai mắt cô bé bị bịt vải đen, cũng đã không còn giãy giụa nữa, y nói:
- Chúng tôi sẽ mang cô bé này đi.
Liêu Xương nghe y nói vậy liền vội vàng gật đầu, sau đó vung tay lên, đằng sau lão là khoảng ba mươi bốn mười tên chân tay sau khi nhận được hiệu lệnh liên lập tức lao xuống bên dưới tựa như nước tràn vào biền lớn, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Tất cả đều đã được sắp xếp xong.
- Đồn trưởng Liêu, ông hãy quay về đi, phòng ngừa cảnh sát sẽ chạy tới đây.
Sau khi thấy Liêu Xương rời khỏi, một tên sát thủ áo đỏ đứng bên cạnh tên thủ lĩnh lập tức lên tiếng hỏi:
- Lão đại, những thành viên hắc bang bình thường liệu có thể đối phó được với Tiêu Dương không?
Trong đôi mắt sắc lạnh của tên thủ lĩnh lóe lên tia sáng, y nói:
- Với thực lực của đám người đó đúng thật là không thể, nhưng trong tay bọn họ có súng của chúng ta với lại Tiêu Dương cũng sợ ném chuột vỡ bình, vì vậy điều này cũng khó nói lắm! Mà cho dù đám người này không phát huy được tác dụng như chúng ta mọng đợi thì ít nhất cũng có thể làm Tiêu Dương tiêu hao sức lực. Với cả trong tay chúng ta còn có con bé này nữa, lần này Tiêu Dương nhất định phải chết
Màn đêm bao phủ khắp nơi.
Thời gian hai bên thương lượng gặp nhau chỉ còn cách khoảng mười phút nữa, lúc này bên trong rừng thông lặng ngắt như tờ.
Đám người bên trong rừng tựa như ngừng thở nhìn chằm chằm lối vào của khu rừng, tất cả theo bản năng đều đặt tay lên khẩu súng ở bên hông, trong lòng có một sự hưng phấn không hề nhẹ. Mặc dù thời gian ở trong hắc đạo cũng không phải là ngắn nhưng đây là lần đầu tiên được sờ vào súng lục, không những vậy còn nhận được một mệnh lệnh sinh tử đó là phải bắn chết mục tiêu tiến vào rừng thông!
Đột nhiên, phía đằng xa có ánh sáng đèn ô tô chiếu tới.
- Tới rồi! - Tới rồi!
Không ít người thần kinh bỗng căng lên, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang tới gần...
Thậm chí đã có vài tên rút súng ra nhắm về phía chiếc xe.
Mỗi lúc một gần.
Thế nhưng bọn họ không ai chú ý đến bên trong xe có hai bóng người.
Mà người ngồi ở vị trí lái xe chính là Liêu Tiểu Báo!
Phía sau gã có một người nằm ở hàng ghế sau chĩa súng vào bên hông gã.
Liêu Tiểu Báo run như cây sấy, gã hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay sau khi bố gã mắng gã một trận rồi bỏ đi sau đó lại nhanh chóng quay về thả gã ra còn dặn dò gã phải ngoan ngoãn ở trong nhà không được phép đi lung tung.
Có lẽ cũng là bị tình huống hôm nay dọa sợ nên Liêu Tiểu Báo thật sự ngoan ngoãn ở trong nhà. Thế nhưng không ngờ tới khoảng nửa tiếng sau đột nhiên có một khẩu súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu mình, lúc đó Liêu Tiểu Báo suýt chút nữa sợ quá ngất xỉu.
Không hề kinh động đến bất cứ ai, Liêu Tiểu Báo bị người kia ép lái xe đến rừng thông ở Trấn Nam.
- Lái vào trong.
Tiêu Dương lạnh giọng ra lệnh cho Liêu Tiểu Báo, tay của hắn vẫn bị băng như cũ, tuy vậy cầm súng vẫn không thành vấn đề.
Chiếc xe từ từ lái vào trong khu rừng.
Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiêu Dương cầm chiếc điện thoại của cnm lên, nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình, khóe miệng khẽ cong lên, nhấn nút nghe, không đợi bên kia nói gì hắn trực tiếp nói:
- Tôi đã tới rồi.
- Khà khà, tốt lắm.
Bên trong điện thoại vẫn là giọng nói lạnh lùng của người lúc nãy, gã nói:
- Lập tức xuống xe, đi thẳng về phía trước năm bước.
Tiêu Dương cúp điện thoại.
Tiêu Dương quát Liêu Tiểu Báo:
- Tắt đèn.
Liêu Tiểu Bảo run rẩy vội vàng tắt đèn xe, giọng nói sợ hãi lắp bắp:
- Cậu... rốt cuộc cậu... muốn thế nào?
- Anh nói sai rồi, không phải tôi muốn thế nào mà phải hỏi là nhà họ Liêu anh muốn thể nào mới đúng!
Tiêu Dương cười cười nhìn Liêu Tiểu Báo, nói:
- Nếu như tôi đoán không lầm thì lúc này bên trong rừng thông chắc hẳn đã có không ít thủ hạ của bố anh đang ẩn núp trong đó.
Liêu Tiểu Báo sửng sốt, không hiểu Tiêu Dương nói vậy là có ý gì.
- Mở cửa ra, đi thẳng về phía trước năm bước.
Tiêu Dương quát lên, khẩu súng trong tay chĩa thẳng vào đầu Liêu Tiểu Báo, đe dọa: - Nhớ lấy, không được phép lên tiếng nếu như anh dám mở mồm nói nửa câu, tôi không dám chắc khẩu súng trong tay tôi có cướp cò hay không đâu!
Liêu Tiểu Báo vội vàng giơ hai tay lên đầu, run rẩy trả lời:
- Tôi không lên tiếng! Tôi đảm bảo sẽ không lên tiếng!
Đúng lúc này lại có tiếng điện thoại vang lên...
Là điện thoại của Liêu Tiểu Báo.
Liêu Tiểu Báo vừa cho tay vào túi lấy điện thoại ra thì ngay lập tức bị người đứng sau cướp lấy. Tiêu Dương nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình là một chữ "bố", khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, nói:
- Tôi sẽ nhận điện thoại giúp anh, mau đi ra đi.
Tiêu Dương ấn nút nghe, ánh mắt Liêu Tiểu Báo có chút hoảng sợ, run rẩy đẩy cửa xe ra, nghe thấy Tiêu Dương nói:
- Đồn trưởng Liêu...
- Cậu là... Tiêu Dương?
Mặt Liêu Xương tái mét, vội vã phanh xe lại, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào điện thoại, giọng nói có chút bối rối:
- Cậu... cậu... sao cậu...
- Đồn trưởng Liêu làm sao mà phải kích động như vậy, tôi chỉ là giúp quý công tử nhận một cuộc điện thoại thôi mài
Tiêu Dương khẽ cười, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài xe, thản nhiên nói:
- Đêm nay có người hẹn tôi tới rừng thông Trấn Nam, cậu nhà chỉ là nhiệt tình muốn đích thân đưa tôi đến chỗ hẹn mà thôi.
Sắc mặt Liêu Xương trắng bệch, nghiến răng gào lên:
- Cậu... Cậu là đồ khốn nạn!
Tiêu Dương tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
- Đồn trưởng Liêu sao lại nói như vậy? À đúng rồi, chúng tôi vừa mới tới rừng thông rồi này, lúc nãy có một cuộc điện thoại gọi tới yêu cầu tôi đi về phía trước vài bước, cậu nhà còn nhiệt tình đi thay tôi nữa đấy!
Liêu Xương run lên, ánh mắt đầy sợ hãi, trong lòng dấy lên nỗi bất an, lão gần như dùng hết sức bình sinh gào vào điện thoại:
- Mau! Mau bảo nó quay lại! Bảo nó quay lại nhanhI!!
- Quay lại làm gì?
Tiêu Dương cười ha ha, nói:
- Đồn trưởng Liêu, chỉ là đi vài bước thôi mà, không chết được đâu!
Lúc này, Liêu Xương cảm giác thế giới như đã hoàn toàn sụp đổ, mặt cắt không còn giọt máu, tay nắm chặt điện thoại không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhăn nhó đau khổ nhưng lại chẳng nghĩ ra bất cứ cách nào cứu con mình.
Lão ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng thiên la địa võng do chính lão ta bày ra cuối cùng người nhảy vào lại chính là con mình...
Chẳng lẽ lão ta phải tự mình hại chết con hay sao? - Không được! Mau bảo nó quay lại!!!
Liêu Xương điên cuông gào thét vào điện thoại, trong lòng vô cùng hối hận.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!!!
Tiếng súng liên tiếp truyền từ trong điện thoại ra khiến hai mắt Liêu Xương trừng lớn... Kèm theo đó là lời nói tự trách của Tiêu Dương:
- Ôi cái miệng quạ đen của tôi...
†r