Chương 283: Anh có thể cút rồi!
Chương 283: Anh có thể cút rồi!Chương 283: Anh có thể cút rồi!
Tiêu Dương đưa một tay lên gỡ bỏ tấm vải bịt mắt Đồng Đồng, cô bé vẫn nhắm chặt hai mắt, một lát sau mới từ từ mở ra. Vẻ mặt cô bé vẫn có chút sợ hãi, quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn vào Tiêu Dương, đôi mắt ngân ngấn nước lập tức tuôn trào nhưng miệng vẫn mỉm cười tươi rói.
- Chú ơi, chú lợi hại quá, đã đánh hết đám người xấu rồi.
Tiêu Dương dịu dàng cười, nói;
- Đồng Đồng giờ đã không sao rồi, chú đưa cháu về gặp mẹ.
Đồng Đồng chớp mắt mấy cái sau đó lập tức gật đầu.
Gió đêm có chút hơi lạnh, Đồng Đồng khẽ run rẩy ôm chặt lấy cổ Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhanh chân đi ra khỏi khu rừng, đột nhiên phía trước có ánh đèn chiếu thẳng vào hai người.
Chói mắt!
Chiếc xe phóng như điên lao về phía này, khi ánh đèn chiếu vào Tiêu Dương, chiếc xe vẫn hoàn toàn không hề có ý định dừng lại, thậm chí còn cố tình đạp chân ga tăng tốc. Tựa như chiếc hộp sắt phóng như điên về phía Tiêu Dương.
Người bên trong xe có vẻ mặt dữ tợn điên cuồng.
Người đó là Liêu Xương!
Từ sau khi nghe thấy tiếng súng truyền từ trong điện thoại ra, Liêu Xương cảm giác trước mắt mình tối sầm, trong lòng gào thét điên cuồng. Liêu Tiểu Báo là đứa con duy nhất của lão, thế vậy mà giờ đây đứa con nối dõi hương khói duy nhất của gia tộc lại chết trong chính cái bẫy mà lão đào ra...
- Tiêu! Dương!
Hai mắt Liêu Xương đục ngầu, hai tay nắm chặt vô lăng, phẫn nộ nhấn ga, trong lòng điên cuồng gào lên:
- Tất cả là tại mày! Là mày đã hại chết Tiểu Báo! Là mà đã giết chết con tao! Tao muốn mày phải đền mạng!
Rừm! Brừml
Tiếng xe gầm rú phóng đến!
Tiêu Dương ôm chặt Đồng Đồng tung người nhảy về sau mấy mét, mắt nhìn thẳng phía trước, hắn cười lạnh, lại tung người nhảy lên, nháy mắt đã tránh sang một bên.
Chiếc xe chạy sát người hắn rồi điên cuồng lao thẳng về phía trước!
KétIIIII
Tiếng phanh xe chói tai.
KichI
Tiếng mở chốt súng.
Liêu Xương đẩy cửa xuống xe, lúc này trong đầu lão ta hoàn toàn không nghĩ tới bất cứ thứ gì, chỉ có một chấp niệm duy nhất chính là phải liều mạng với Tiêu Dương, giọng nói khàn khàn tràn ngập oán hận:
- Tao phải giết mày! Nắm chắc súng trong tay, Liêu Xương hùng hổ chạy về phía Tiêu Dương, giơ tay lên...
Vùi
Một cơn gió cực mạnh vút qua, ánh sáng chói mắt xé tan bóng tối, bụp một phát, một quả thông cứng ngắc bắn thẳng vào cổ tay Liêu Xương.
Lão ta hét lên, khẩu súng trong tay lập tức rơi xuống đất.
Liêu Xương cố nhịn đau vội vã cúi xuống chuẩn bị nhặt súng lên nhưng đúng lúc này Tiêu Dương đã lao đến trước mặt trực tiếp đá một cước vào bả vai của lão. Liêu Xương kêu la thảm thiết cơ thể bị đạp ngã lăn lốc trên mặt đất.
Tiêu Dương hờ hững liếc nhìn Liêu Xương, quẳng ra một câu:
- Không biết tự lượng sức!
Trong mồm Liêu Xương đã gãy mất mấy chiếc răng, máu me be bét, giương đôi mắt không cam lòng lên nhìn Tiêu Dương không chớp mắt, vẻ mặt lão lúc này vô cùng dữ tợn tựa như dã thú bị dồn vào đường cùng.
Đồng Đồng nhìn thấy ông ta như vậy liền bị dọa sợ tái mặt, sợ hãi thét lên, nắm chặt lấy vạt áo trước ngực Tiêu Dương.
- Đồng Đồng đừng sợ.
Tiêu Dương nhẹ nhàng an ủi cô bé trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Liêu Xương, nói với cô bé:
- Ông ta chẳng qua chỉ là một con gấu chó không có răng thôi mà.
- Gấu chó không có răng sao?
Cô bé Đồng Đồng tò mò quay đầu lại nhìn Liêu Xương.
- Tiêu Dương! Có bản lĩnh thì mày giết tao đi!
Liêu Xương rít gào, hai mắt đỏ như máu, điên cuồng hét lên:
- Mày ỷ thế hiếp người, là số tao chó nên mới gặp phải mày!
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn lão có chút thương hại.
Người đáng trách thì cũng có chỗ đáng thương.
Chuyện đã đến nước này nhưng Liêu Xương vẫn không hề cảm thấy hối lỗi, vẫn cho rằng những chuyện mình làm là đúng. Còn Tiêu Dương xen vào chuyện của lão ta là chõ mũi vào chuyện của người khác, tất cả hoàn toàn là lỗi của hắn!
Tiêu Dương cười lạnh lắc đầu, nhếch miệng cười, nói:
- Giết ông? Hiện tại là xã hội pháp trị, tôi là một người chấp pháp làm sao có thể giết người bậy bạ được.
Liêu Xương nhìn Tiêu Dương không chớp mắt.
Đúng lúc này, từ xa truyền tới tiếng còi cảnh sát rú lên âm ï.
Một vài chiếc xe cảnh sát phóng tới bên này, hơn mười cảnh sát nhảy xuống xe nhanh chóng bao vây Liêu Xương. Lúc này Trương Mậu Học cùng với Dư Ngọc Mai cũng xuống xe đi về phía Tiêu Dương.
- Mẹ ơi...
Hai mắt Đồng Đồng sáng lên, vội vã giãy khỏi ngực Tiêu Dương nhảy xuống như chú chim nhỏ chạy ùa về phía Dư Ngọc Mai.
Dư Ngọc Mai cũng kích động mừng rỡ chạy nhanh đến. - Đồng Đồng!
Hòn đá đè nặng trong lòng cô kể từ khi biết con bị bắt cóc cuối cùng cũng có thể buôn xuống.
Trương Mậu Học nhanh chân bước tới chỗ Tiêu Dương, mở miệng nói:
- Đội trưởng Tiêu!
Tiêu Dương gật đầu, liếc mắt nhìn sang Liêu Xương mặt mũi xám ngoét đang ngồi dưới đất, nói:
- Tôi tin rằng với những chứng cứ mà đồn trưởng Trương đang nắm trong tay cũng đủ để khiến ông đi tù mọt gông!
- Bắt ông ta lại!
Trương Mậu Học hét lớn.
- Liêu Xương, tôi đã nói với ông từ trước rồi, ông làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày gặp báo ứng.
- Tôi...
Sắc mặt xám xịt của Liêu Xương nháy mắt chuyện sang đỏ lựng, run rẩy chỉ thẳng về phía trước.
- Các người...
Rồi đột nhiên tức giận quá mức khiến tim chịu áp lực, miệng lão phụt ra một ngụm máu, hai mắt tối sâm ngã lăn ra đất.
- Đồn trưởng Trương.
Tiêu Dương ngoảnh mặt sang, lanh đạm nói:
- Bên trong rừng thông có hai bang phái hắc đạo phát sinh xung đột, hiện tại bên trong có người chết người bị thương, ông hãy dẫn người vào đó xử lý đi.
Trương Mậu Học lập tức gật đầu, vung tay dẫn một đội cảnh sát tiến vào trong rừng.
Dư Ngọc Mai kéo tay Đồng Đồng đi tới, cảm kích nói:
- Tiêu Dương, cảm ơn cậu nhiều lắm! Nếu như không có cậu, tôi thật sự không biết phải làm thế nào!
Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu đáp lại:
- Chị Mai chị nói sai rồi, nếu như không có tôi thì Đồng Đồng đã không bị bắt cóc. Tôi chỉ làm chuyện mình phải làm mà thôi.
- Chúi
Lúc này, giọng nói non nớt của Đồng Đồng vang lên, ánh mắt mong chờ, nói:
- Chú, hai là chú hãy tới ở nhà cháu đi, lúc nào có người xấu tới, chú có thể ra đánh người xấu.
Tiêu Dương bật cười, sờ đầu cô bé, nói:
- Chú còn có nhiều việc phải làm, ngày mai chú phải đi rồi.
Nghe Tiêu Dương nói vậy, Dư Ngọc Mai sửng sốt, bật thốt lên hỏi:
- Phải đi gấp vậy sao?
Tiêu Dương gật đầu, ánh mắt thâm thúy mà dịu dàng nhìn về phía xa xăm, mở miệng trả lời:
- Tôi phải nhanh chóng mang cỏ Thất Diệp Huyết Hãn về.
Dư Ngọc Mai nhìn xuống hai bàn tay bị thương của Tiêu Dương, nói: - Tay của cậu...
Tiêu Dương mỉm cười đáp lại:
- Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.
Nhìn thấy ánh mắt vội vã muốn đi của Tiêu Dương, Dư Ngọc Mai cũng không lên tiếng giữ lại nữa, chỉ chậm rãi gật đầu.
Cô bé Đồng Đồng lập tức nắm lấy tay Tiêu Dương, vẻ mặt chờ mong nói:
- Chú, chú đừng đi được không...
Tiêu Dương cười, nói:
- Đồng Đồng, chờ sau này chú có thời gian nhất định sẽ cho người tới đón hai mẹ con cháu tới Minh Châu với chú.
Lời của hắn khiến Dư Ngọc Mai vô cùng kinh ngạc.
- Giờ cũng không còn sớm nữa.
Tiêu Dương nhìn sang Dư Ngọc Mai, nói:
- Chị Mai, tôi còn có chút chuyện cần phải xử lý vì vậy tạm biệt tại đây, tôi rất vui khi được quen biết với chị.
Dư Ngọc Mai gật đầu, nói:
- Chúc cậu thượng lộ bình an. Đồng Đồng, mau tạm biệt chú đi con.
Cô bé Đồng Đồng nghiêng đầu như đang suy nghĩ gì đó, nghe thấy mẹ gọi mình liên nở nụ cười, nói:
- Tạm biệt chú.
- Tạm biệt cháu.
Tiêu Dương vẫy tay tạm biệt hai người rồi xoay người bước đi, bóng dáng hắn dần dần biết mất trong màn đêm...
Nhìn theo phương hướng mà Tiêu Dương đi một lúc sau giọng nói trẻ con của Đồng Đồng lại vang lên.
- Mẹ, chẳng phải mẹ nói... bà ngoại với cậu đều đang ở Minh Châu muốn mẹ con mình chuyển tới đó ở sao?
Dư Ngọc Mai thu hồi tâm mắt, ngồi xổm xuống véo má Đồng Đồng, mỉm cười nói:
- Vậy Đồng Đồng có muốn chuyển tới đó ở không?
- Có ạ.
Cô bé đáp lại mà không hề do dự.
- Vậy thì còn phải xem Đồng Đồng có cố gắng học hay không đã. .......
Bóng đêm thăm thẳm, tại một nơi khác xa với những nơi khác trong vùng.
Khu biệt thụ nhà họ Quân ở thủ đô.
Gần mười giờ tối, trong biệt thự thắp đèn sáng choang từ trong nhà ra đến ngoài sân, hàng loạt những chiếc xe con danh tiếng đỗ ở trước cửa, một đám nam thanh nữ tú cười nói vui vẻ cùng nhau đi vào biệt thự.
Quân Hoa Thừa muốn thực hiện lời hứa của mình rằng sẽ tổ chức cho Quân Thiết Anh một bữa tiệc sinh nhật thật xa hoa. Đối với người ở thủ đô chuyện liên quan đến Quân Thiết Anh nhà họ Quân vốn chẳng phải chuyện bí mật gì, thế nhưng khi các gia tộc cùng những người có tiếng trên thế giới khi nhận được lời mời của Quân Hoa Thừa vẫn tươi cười nô nức chạy tới nhà họ Quân.
Đại đa số mọi người đều tự hiểu trong lòng, lý do thật sự của bọn họ tới đây chẳng qua chỉ là không muốn làm Quân Hoa Thừa mất mặt. Chứ nói thật, số người thật lòng muốn tới chúc mừng sinh nhật Quân Thiết Anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Trong vườn hoa rộng lớn thắp lên vô số bóng đèn sáng rực chiếu sáng cả thảm cỏ xanh rì. Một đám người nam thanh nữ tú ăn mặc hàng hiệu túm năm tụm ba đứng cùng với nhau nói cười vui vẻ, có người bưng chén rượu đi cụng ly với mọi người, có người tươi cười vui vẻ đứng tám chuyện trên trời dưới đất...
Một bữa tiệc như vậy không phải là nơi người bình thường có thể tới tham gia.
- Quân gia chủ.
- Quân tiên sinh.
Tiếng chào hỏi liên tiếp vang lên.
Lúc này Quân Hoa Thừa mặt mày vui vẻ đi vê phía này, sau khi liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, vẻ mặt chợt có chút xấu hổ. Bác Lương đứng sau ông ta vội chạy tới, nói nhỏ:
- Tiểu thư vẫn chưa ra ạ.
- Để cháu đi gọi Nhu Anh tới.
Một người thanh niên đứng bên cạnh Quân Hoa Thừa đúng lúc lên tiếng, gã mặt một bộ comple xa hoa đắt tiền, giày da bóng loáng, kiểu tóc cực kỳ bảnh bao, vẻ mặt mỉm cười lễ phép rất có phong độ đàn ông.
Quân Hoa Thừa khoát tay, nói:
- Thành Văn, vậy phiền cháu đi giúp bác một chuyến.
- Có gì mà phiền đâu bác.
Thẩm Thanh Văn mỉm cười gật đầu sau đó xoay người đi về phía Túy Vũ Hiên nơi Quân Thiết Anh đang ở.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Thành Văn tới đây, vì vậy gã hết sức quen thuộc với từng con đường ngã rẽ nơi này. Sau khi đi qua cây cầu uốn lượn, gã đi tới trước cửa Túy Vũ Hiên, nhìn vào ánh đèn nhẹ nhàng bên trong phòng, trên mặt Thẩm Thành Văn bỗng nhếch lên một nụ cười quỷ dị. Trong lòng hết sức đắc ý, Quân Thiết Anh, để xem lần này cô giấy giụa kiểu gì, đến cuối cùng chẳng phải vẫn phải tự chui vào lòng Thẩm Thành Văn tôi sao?
Trong mắt là sự đắc ý thắng lợi, Thẩm Thành Văn bước lên hai bước, gõ cửa, lên tiếng:
- Nhu Anh, anh là Thành Văn này, em đã chuẩn bị xong cả chưa?
Một lúc sau, bên trong có tiếng nói lạnh nhạt truyền ra:
- Anh tới rồi à...
Nghe thấy vậy, Thẩm Thành Văn lập tức mừng rỡ, trên khuôn mặt càng thêm vài phần đắc ý. Chẳng trách bác Quân lại bảo mình tới đón Nhu Anh, hiện giờ nghe ngữ điệu này của cô, có lẽ đã chờ mình lâu lắm rồi...
Rốt cuộc thì cũng chịu cúi đầu rồi sao?
Thẩm Thành Văn cố kiêm chế cảm xúc kích động, gật đầu lia lịa nói:
- Ừ, anh tới rồi. - Nếu anh đã tới rồi...
Giọng nói của Quân Thiết Anh nhàn nhạt vang lên, nụ cười trên mặt Thẩm Thành Văn ngày một rộng, vô cùng chờ đợi câu nói tiếp theo của Quân Thiết Anh.
- Vậy thì...
Tiếng nói bỗng dừng lại sau đó lại nhẹ nhàng cất lên:
- Anh có thể cút rồi!