Chương 284: Không ngờ lại không có lông!
Chương 284: Không ngờ lại không có lông!Chương 284: Không ngờ lại không có lông!
Chỉ một chữ cút bình thản nhưng lại biểu đạt vô số ý tứ.
Khuôn mặt tươi cười của Thẩm Thành Văn nháy mắt cứng ngắc, lát sau cơ mặt khẽ giật giật, mắt trợn trừng, âm thầm hít sâu vài hơi, cố gắng kiềm chế nỗi xúc động trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười nói:
- Như Anh, đừng đùa như vậy, hiện tại tất cả mọi người còn đang chờ em đấy.
- Anh nghĩ anh có tư cách để tôi phải nói đùa với anh sao?
Trong phòng truyền ra tiếng nói lạnh lùng không chút khách khí, trong lòng Quân Thiết Anh vốn vô cùng ghét người đàn ông này, nhất là khi gã xông vào khu chung cư Thu Tâm kiêu ngạo chỉ thẳng vào mặt cô nói: Cả đời cô cũng không thể đứng lên nổi! Ngoại trừ lần đó ra gã còn không ít lần buông lời nhục nhã cô.
Quân Thiết Anh đương nhiên không muốn nể mặt mũi của Thẩm Thành Văn.
Lúc này vẻ mặt của Thẩm Thành Văn hết sức khó coi, gã siết chặt nắm đấm, sau khi âm thâm mắng một câu "đồ điếm thối" trong lòng cũng cảm thấy cân bằng hơn. Ánh mắt tàn độc nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, nghiến răng nói với người bên trong:
- Nhu Anh, bác trai bảo anh tới đón em qua đó, đêm nay gần như là phân nửa người ở thủ đô đều đến đây để chúc mừng sinh nhật em. Tất cả mọi người đều là vui vẻ mà đến em không thể để bọn họ mất hứng ra về được, đúng không?
Ngữ khí nói chuyện của Thẩm Thành Văn tựa như gã là người của nhà họ Quân vậy.
Quân Thiết Anh lạnh nhạt đáp trả:
- Tên họ Thẩm kia, anh nghe không hiểu tiếng Trung hay sao? Cút đi! Anh không hiểu hả?
- Cô...
Ngực Thẩm Thành Văn phập phồng lên xuống, siết chặt hai nắm đấm, lúc này trong lòng gã có một loại xúc động muốn đạp tung cánh cửa trước mặt.
Phía sau chợt có tiếng nói thanh thúy vang lên:
- Thành Văn thiếu gia.
Nghe thấy tiếng người gọi, Thẩm Thành Văn xoay người lại nhìn, hai con mắt phát sáng, thốt lên:
- Mộng Nhi?
Dáng người cao gầy, chân đi dôi dép cao gót thanh nhã, váy siêu ngắn để lộ đôi chân dài trắng nõn hấp dẫn chết người. Trên khuôn mặt xinh đẹp thấp thoáng nụ cười quyến rũ, phần cúp ngực màu tím lấp ló cảnh đẹp câu hồn người.
Cô ta chính là Đan Mộng Nhị, lúc ở Phục Đại thường hay đi cùng với Tôn Thiến Thiến.
- Mộng Nhi, em về thủ đô bao giờ đấy?
Thẩm Thành Văn bước lên hỏi chuyện, hiển nhiên quan hệ của hai người khá tốt.
- Trước đừng nói đến chuyện của tôi.
Đơn Mộng Nhi mỉm cười liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, mở miệng nói:
- Thành Văn thiếu gia dẫm phải đinh rồi đúng không?
Vẻ mặt Thẩm Thành Văn lập tức nhăn nhó khó chịu liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng, hạ giọng nói: - Người phụ nữ tàn phế đó đúng là đồ không biết thời thế.
Đan Mộng Nhi lắc đầu, cười nhạt, nói:
- Thành Văn thiếu gia nói vậy không hay lắm đâu, dù thế nào thì Tam tiểu thư nhà họ Quân sớm muộn gì cũng sẽ gả vào nhà họ Thẩm anh đấy.
- Hừ! Quyết định của gia tộc thôi.
Thẩm Thành Văn không cam lòng, nói:
- Bản thiếu gia không có hứng thú với một con đàn bà tàn phết
Ánh mắt gã cố ý lại như vô tình nhìn vào Đan Mộng Nhi, không kiềm chế được nuốt nước bọt cái ực, giương mắt cười, nói:
- Người đàn ông nào có thể lấy được Mộng Nhi mới được gọi là có phúc ba đời.
Đan Mộng Nhi cười rộ lên, nói:
- Thành Văn thiếu gia thật biết nói giỡn... À đúng rồi, lúc tôi vừa mới tới đầy, bữa tiệc ở trong vườn hoa hình như đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, sao đến giờ mà Tam tiểu thư vẫn chưa tới vậy?
Sắc mặt Thẩm Thành Văn lập tức đen lại, ở đó có không ít người biết hắn đi gọi Quân Thiết Anh tới, nếu như giờ chỉ có một mình gã quay lại, chỉ e sẽ mất hết thể diện trước mặt mọi người. Huống hồ chi, giờ lại còn đang ở trước mặt mỹ nhân...
- Cô ấy đang ở trong đó chuẩn bị có hơi lâu một chút, chắc sắp xong rồi.
Thẩm Thành Văn tự tin cười với Đan Mộng Nhi, sau đó liền xoay người đi đến trước cửa, trong mắt lóe lên tia sáng sắc nhọn. Gã lại đưa tay lên gõ cửa, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật dịu dàng:
- Nhu Anh, được chưa em?
Đan Mộng Nhi đứng ở đầu cầu, khóe môi cong lên, ánh mắt hứng thú nhìn phía trước...
Trong Túy Vũ Hiên lờ mờ vang lên tiếng đàn tranh thanh thoát nhẹ nhàng.
Mãi một lúc sau vẫn không hề có tiếng trả lời Thẩm Thành Văn.
Vẻ mặt Thẩm Thành Văn đen như đít nồi, rốt cuộc không thể kiêm chế được nữa, dùng sức đạp mạnh vào cửa phòng, bịch một phát, cửa phòng bị đạp ra...
Dưới ngọn đèn ấm áp, phía trước là một cô gái mặc bộ váy màu trắng thanh nhã, mái tóc được trâm gài lên, toát lên khí chất thanh tao cổ điển tựa như những tiểu thư khuê các thời xưa. Khuôn mặt xinh đẹp cúi xuống nhìn vào đôi bàn tay thon nhỏ đang gảy đàn, trong mắt dường như chỉ có chiếc đàn cùng thế giới âm nhạc riêng của mình.
Vẻ đẹp tuyệt sắc khiến người ta trâm mê chỉ là khi ánh mắt Thẩm Thành Văn liếc tới hai chân của Quân Thiết Anh, khóe miệng lại nhếch lên cười lạnh, nói:
- Có khuôn mặt đẹp hơn nữa thì sao chứ, vẫn chỉ là một viên ngọc có vết xước xấu xí mà thôi.
Thẩm Thành Văn bước tới cản lại khiến tiếng đàn thanh nhã bị cắt đi, gã nghiêm giọng nói:
- Nhu Anh, đã đến lúc phải tới bữa tiệc rồi.
Quân Thiết Anh không thèm ngẩng đầu nhìn gã, bàn tay thon dài vẫn đặt trên mặt đàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào đàn, hờ hững nói:
- Tôi không muốn nhìn thấy anh.
Nhưng trong lòng cô lại âm thâm nói thêm: Trừ khi tôi có thể đứng lên được. Quân Thiết Anh vĩnh viễn không bao giờ quên đã từng có một cánh tay khỏe mạnh đầy năng lượng đã khoác lên vai cô, câu nói khi đó của hắn dường như đã lôi cô ra khỏi thế giới hắc ám mà cô vẫn luôn phải chìm trong đó bao nhiêu năm.
Hắn nói:
- Cô ấy sẽ không phải ngồi trên lăn cả đời đâu.
- Cô ấy nhất định có thể đứng lên, sau đó đạp bay anh!
Quân Thiết Anh tin hắn.
Cô cũng đang chờ đợi.
Nhất định ngày đó sẽ đến. Mà trước khi ngày đó đến thì cô không muốn nhìn thấy tên khốn này, cho dù nghe thấy tiếng nói của gã cũng đủ khiến cô buồn nôn rồi.
Sắc mặt Thẩm Thành Văn hết sức khó coi, ánh mắt lóe lên tia tàn độc liếc nhìn Quân Thiết Anh, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Quân Nhu Anh, tất cả đều là người thông minh, cần gì phải khiến đối phương phải lâm vào cảnh khó khăn chứt
Ngón tay thon dài của Quân Thiết Anh khẽ gảy dây đàn, lành lạnh nói:
- Xin lỗi, tôi không cảm thấy anh là người thông minh.
- Cô...
Thẩm Thành Văn tức đến nỗi toàn thân run run, đột nhiên gã cười phá lên, lạnh lẽo nhìn Quân Thiết Anh, nói:
- Chắc cô vẫn chưa biết ngày mai nhà họ Quân mở hội nghị gia tộc, nhà họ Quân sẽ chính thức gả cô cho tôi! Chỉ qua ngày mai thôi, cô sẽ trở thành người nhà họ Thẩm, cô ra vẻ thanh tao đó cho ai xeml
Ngay lúc này, Thẩm Thành Văn đã hoàn toàn trở mặt với Quân Thiết Anh.
Bàn tay nhỏ nhắn của Quân Thiết Anh khẽ run lên, cô vẫn duy trì tư thế cúi đầu, giọng nói chất chứa tức giận:
- Chuyện hội nghị gia tộc của nhà họ Quân không tới phiên một người ngoài như anh chen miệng vào. Thẩm Thành Văn, tôi bảo anh cút anh nghe không hiểu sao?
- Không muốn nhìn thấy tôi đúng không?
Thẩm Thành Văn cười lạnh, nói:
- Cô tưởng trong nhà họ Quân này cô thật sự là một tiểu thư danh giá lá ngọc cành vàng hay sao? Hừi
Thẩm Thành Văn bước nhanh đến chỗ Quân Thiết Anh, cười gắn, nói:
- Cô không muốn nhìn thấy tôi thì tôi lại càng muốn bắt cô phải mở to hai mắt nhìn người đàn ông cô sắp phải gả này.
Bước chân dồn dập khoảng cách càng lúc càng gần Quân Thiết Anh...
Dù biết Thẩm Thành Văn đang lao tới nhưng khuôn mặt Quân Thiết Anh vẫn không hề thay đổi.
Chỉ cần trong lòng có lòng tin thì sẽ không sợ hãi bất cứ cái gì.
Lúc này Quân Thiết Anh chỉ có một suy nghĩ này.
Thẩm Thành Văn vọt lên duỗi tay ra định nắm lấy cằm của Quân Thiết Anh... Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Đột nhiên ở sổ bên tay trái Quân Thiết Anh bống có tiếng vụt một phát, một cây dây leo phóng vụt vào xuyên qua cửa sổ cuốn chặt lấy tay phải của Thẩm Thành Văn...
- Thuộc tính giả?
Thẩm Thành Văn kinh ngạc, lập tức lùi vê sau theo bản năng, nhưng đúng lúc này lại có một cây dây leo bò từ dưới sàn nhà đến cuốn chặt hai chân gã, dây leo đột nhiên siết lại.
Rầm!
Thẩm Thành Văn bất lực ngã râm xuống đất.
Vù! Vùi
Hai người dáng vẻ, chiêu cao cùng trang phục đều có phần giống nhau đồng thời xuất hiện.
- May là tới kịp lúc.
- Mẹ nó! Cái đồ không có mắt, người phụ nữ của Tiêu đại ca ta mà mày cũng dám đụng vào hả?
Quân Thiết Anh lập tức xoay mặt, kinh ngạc thốt lên:
- Là hai người sao?
Thiên mã song hùng, Chu Mạt và Lý Bái Thiên!
Tiêu Dương đã từng bảo hai người bọn họ bảo vệ Quân Thiết Anh nên cô có thể nhận ra hai người.
- Chị dâu.
Chu Mạt cười ha ha, cúi đầu, nói:
- Đại ca bảo bọn em đi làm chút chuyện, đợi sau khi làm xong thì tới thủ đô gặp anh ấy.
- May là anh em bọn em nhân cơ hội hôm nay nơi này nhiều người tới liền lẻn vào để thăm dò tình hình, nếu không đã không biết tên này lại dám to gan trêu chọc chị dâu.
Lý Bái Thiên nổi giận đùng đùng trừng mắt lườm Thẩm Thành Văn đang nằm lăn quay dưới mặt đất.
Quân Thiết Anh từ đầu đến cuối vẫn không hề nhìn Thẩm Thành Văn lấy một cái. Khi nghe anh em Lý Bái Thiên nói chuyện cô liên nắm được một số tin tức, ánh mắt lo lắng hỏi:
- Tiêu Dương, anh ấy ... thật sự sẽ tới đây sao?
Hiện tại Quân Thiết Anh đang lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cô đương nhiên rất hy vọng Tiêu Dương có thể đến đưa cô đi! Nhưng cô lại lo lắng nếu như Tiêu Dương tới lỡ không thể đưa cô đi lại còn gây phiền phức cho hắn...
Chu Mạt lớn tiếng nói:
- Đại ca nói, nếu như bọn em tới đây sớm hơn anh ấy thì nhất định phải tới bảo vệ cho chị dâu.
- Mấy người...
Lúc này Thẩm Thành Văn đã có chút tỉnh táo lại, sau cú ngã vừa rồi đầu óc cảm thấy có chút choáng váng, gã kinh hãi ngẩng đầu, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào anh em Lý Bái Thiên, nghiến răng hét lên:
- Hai người là ai? Dám cả gan đánh bản thiếu gial
Hai anh em Lý Bái Thiên không lập tức đáp lại gã mà quay sang nhìn Quân Thiết Anh như đợi lệnh của cô.
Quân Thiết Anh nghiêng đầu liếc qua Thẩm Thành Văn, sau đó nói với hai anh em: - Tôi không muốn nhìn thấy gã ta.
- Hì! Em biết phải làm sao rồi.
Lúc này hai anh em lập tức thu hồi lại dây leo, đối phó với tên Thẩm Thành Văn không có não này không cần thiết vào dùng đến sức mạnh thuộc tính. Chu Mạt nhảy tới phía trước, cơ thể vạm vỡ đứng trên mặt đất nhất thời khiến Thẩm Thành Văn trông có vẻ vô cùng yếu ớt, Chu Mạt đưa tay ra trực tiếp nắm lấy cổ áo Thẩm Thành Văn nhấc bổng gã lên.
- Mày... mày muốn làm gì?
Thẩm Thành Văn giãy giụa, phẫn nộ trừng mắt lườm Chu Mạt, nói:
- Cái đồ chó chết này! Nếu mày dám động vào một sợi lông của bản thiếu gia, bản thiếu gia nhất định sẽ không tha cho mày!
Chu Mạt nhướng mày, không nói không rằng đấm một phát.
Bụp!
Trúng một đấm khiến Thẩm Thành Văn kêu là thảm thiết, đau tới mức sắp chảy cả nước mắt.
Lý Bái Thiên giơ tay, nói:
- Vứt thằng đó ra ngoài đi! Chị dâu nói không muốn nhìn thấy bản mặt của nó.
- OKI
Chu Mạt đáp lời sau đó lôi Thẩm Thành Văn xềnh xệch ra ngoài. Lúc này Đan Mộng Nhi vốn đứng bên cầu đã biến mất không thấy tăm hơi. Chu Mạt liếc mắt nhìn quanh một vòng cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hồ nước bên cạnh cây cầu, gã cười lạnh một tiếng rồi nhanh chân bước tới, đồng thời lẩm bẩm:
- Không dám động vào một sợi lông của mày sao? Đã thế thì ông đây lại càng động đấy!
Đi tới bên cầu, Chu Mạt tàn nhẫn đưa tay ra trực tiếp xé tan quần của Thẩm Thành Văn...
Mí mắt giật giật!
Một lát sau...
Tiếng gầm giận dữ vang lên.
- Mẹ kiếp! Không ngờ lại không có lông!
Tức giận vung tay, Thẩm Thành Văn tựa như một túi rác bị ném đi, tùm một tiếng, rơi thẳng vào trong hồ nước.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ