Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 288: Tôi Câu Xin Bác Đấy!

Chương 288: Tôi câu xin bác đấy! Chương 288: Tôi câu xin bác đấy!Chương 288: Tôi câu xin bác đấy!

Bóng dáng Đan Mộng Nhi biến mất giữa màn đêm.

Ả ta vốn cũng có mục đích của mình, vừa hay Tôn Thiến Thiến lại đúng lúc dùng món đồ ả ta ao ước làm vật trao đổi, vì vậy Đan Mộng Nhi liền nghĩ ra kế một mũi tên trúng hai đích. Có thể nói đêm nay nếu như không có Đan Mộng Nhi đứng một bên quạt gió thổi lửa thì mọi chuyện chưa chắc đã đi đến nước này.

Nhà họ Quân.

- Trói bọn họ lại cho tôi.

Sau tiếng gào thét chanh chua của Mã Tĩnh Mỹ, lập tức hai người nằm dưới đất bị đám thuộc hạ của bà †a trói lại sau đó kéo đến trước mặt bà ta.

Có tên quát lên:

- Quỳ xuống!

- Đừng có đẩy ông mày!

Chu Mạt trừng mắt lườm tên đẩy mình, giận dữ quát mắng, sau đó quay mặt lại lạnh lùng liếc Mã Tĩnh Mỹ một cái, mở miệng:

- Anh em chúng tôi nếu đã rơi vào tay bà rồi thì muốn chém muốn giết thế nào tùy bà! Nếu bản đại gia đây nhíu mày thì sẽ không phải là đàn ông!

Mã Tĩnh Mỹ cười lạnh, ánh mắt âm độc nhìn hai anh em, nói:

- Có chí khí lắm. Đáng tiếc... chí khí không thể mang vận may đến cho hai người đâu.

- Không quỳ đúng không? Bản phu nhân hôm nay sẽ bắt các người phải quỳ xuống!

Mã Tĩnh Mỹ nâng mắt ra lệnh:

- Tử Y, bắt bọn chúng quỳ xuống.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Tên Tử Y mỉm cười bước tới, tàn nhãn đạp mạnh vào khuỷu chân Lý Bái Thiên đang bị trọng thương không thể đứng thẳng nổi. Lý Bái Thiên hét lên một tiếng, hai chân không trụ vững lập tức ngã xuống, khi cơ thể gã sắp ngã xuống đất lập tức có một người tới đỡ lấy.

- Lão đại!

Chu Mạt trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu, trong người bất ngờ phát ra một luông sức mạnh, cơ thể bị trói chặt mạnh mẽ xông lên đẩy ngã tên giữ Lý Bái Thiên, lập tức cơ thể Lý Bái Thiên trực tiếp ngã xuống đất.

Khuôn mặt Lý Bái Thiên tái nhợt, trên mặt vẫn còn vết máu bất ngờ nở nụ cười, khó khăn mở miệng nói:

- Lão nhị, vất vả cho chú rồi.

Đối với gã mà nói chỉ cân không phải quỳ xuống cho dù có phải bò cũng tốt hơn quỳ gấp trăm lần.

Chu Mạt gần như đã dùng hết sức lực của mình, lúc ngã xuống miệng đập xuống đất khiến trong miệng toàn là máu.

Nghe Lý Bái Thiên nói như vậy liền nhếch miệng cười, nói:

- Lão đại, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.

Giọng điệu tỏ ra không quan tâm đến những chuyện cỏn con này. - Anh em tối!

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt tức giận của Mã Tĩnh Mỹ càng thêm lạnh lẽo, đôi mắt lạnh lùng lóe lên tia tàn nhẫn, cười gắn nói:

- Được lắm, để tôi xem xem, hai người có thể cứng đầu được đến đâu! Tử YI

- Cói

Đúng lúc này bất chợt có tiếng nói có phần già nua vang lên:

- Khoan đãi

Mã Tĩnh Mỹ nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, nói:

- Bạch Lương, ông vẫn muốn cản trở bản phu nhân đây sao? Nơi này đã không còn là Túy Vũ Hiên nữa rồi.

Người lên tiếng ngăn cản chính là bác Lương, ông vốn họ Bạch.

- Nhưng nơi này... vẫn là nhà họ Quân.

Bác Lương bước lên, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, bình tĩnh nói:

- Phu nhân, ngày mai là ngày nhà họ Quân sẽ tổ chức hội nghị gia tộc, đêm nay đã có không ít con cháu các chi của nhà họ Quân đều đang ở đây, lão nghĩ phu nhân không nên làm kinh động đến bọn họ. Phu nhân cho người động tay động chân ở nhà họ Quân như vậy có chút không ổn cho lắm đâu.

Mã Tĩnh Mỹ khẽ biến sắc.

Đúng thế, nơi này vẫn thuộc về nhà họ Quân, bà ta có thể không quan tâm đến sống chết của Quân Thiết Anh nhưng tuyệt đối không thể nể mặt nhà họ Quân. Hôm nay việc bà ta làm mặc dù xuất phát từ lòng thương con nhưng đúng như lời bác Lương nói, nơi này vẫn là nhà họ Quân.

Ánh mắt Mã Tĩnh Mỹ chợt lóe lên, mở miệng:

- Được thôi, nếu đã như vậy...

Bà ta khoát tay lên ra lệnh cho bọn thuộc hạ:

- Đưa hai đứa nó đi

Ý tứ của bà ta hết sức rõ ràng, nếu như không thể ra tay trong nhà họ Quân vậy thì bà ta sẽ mang người đi.

Bác Lương lại lên tiếng ngăn cản:

- Khoan đãi

Mã Tĩnh Mỹ không vui nhíu mày.

- Phu nhân, lúc trước hai người này đã nói những lời hủy hoại sự trong sách của Đại tiểu thư nhà chúng tôi. Xét về tình về lý tôi đều phải giữ bọn họ lại, thẩm vấn rõ ràng, ngày mai trong hội nghị gia tộc sẽ trả lại sự trong sạch của Đại tiểu thư.

- Ý của ông là... bản phu nhân không thể mang hai tên này đi?

Sắc mặt Mã Tĩnh Mỹ đã hoàn toàn đen thui, việc này đã hoàn toàn vượt qua giới hạn kiên nhẫn của bà 1a.

Vẻ mặt bác Lương vẫn hết sức bình tính, nhẹ nhàng chậm rãi đáp lại:

- Bọn họ phải ở lại nhà họ Quân. - Bạch Lương, ông nghĩ ông là ai?

Tên Tử Y không nhịn được nhướng mày nói:

- Mà dám ăn nói với phu nhân như vậy?

Mã Tĩnh Mỹ lườm bác Lương một cái, sau đó vung ta lên ra lệnh:

- Đưa điI

Vùi

Bác Lương đột nhiên phóng tới chặn trước mặt đám người, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, nói:

- Xin phu nhân đừng làm khó lão già này.

Mã Tĩnh Mỹ cười lạnh, hỏi:

- Đây là lệnh của ai?

- Chậc chậc, nửa đêm nửa hôm rồi mà chỗ này vẫn náo nhiệt quá nhỉ.

Đúng lúc này một tiếng nói giễu cợt xuất hiện, tiếng bước chân ngày càng tới gần, một người thanh niên cao gầy đang đi tới, đằng sau y là hai tên vệ sĩ.

Khuôn mặt y nhàn nhạt nở nụ cười.

- Thì ra là Quân nhị thiếu gia.

Lúc này sắc mặt Mã Tĩnh Mỹ đã hoàn hoãn hơn vừa rồi.

- Nhị thiếu gial

Bác Lương khom người chào, người trong nhà họ Quân rất chú trọng đến những lễ tiết tôn ti thân phận truyền thống.

Y chính là Quân Vô Ngân, nhị thiếu gia của nhà họ Quân.

Quân Vô Ngân mỉm cười chào hỏi hai ngươi xong liền cúi xuống nhìn anh em Lý Bái Thiên đang nằm dưới đât, mở miệng hỏi:

- Hai người này... là ai?

Không đợi bác Lương mở miệng, Mã Tĩnh Mỹ đã đoạt trước, nói:

- Quân nhị thiếu gia, hai tên này chính là kẻ đã đả thương Thành Văn nhà chúng tôi.

- Vậy sao?

Quân Vô Ngân khế cười, nói:

- Gan cũng lớn đấy... bọn họ có lai lịch thế nào?

- Nhị thiếu gia.

Vẻ mặt bác Lương có phần hổ thẹn nhưng vẫn nói:

- Bọn họ là khách Tam tiểu thư mời tới.

- Tôi biết rồi.

Quân Vô Ngân khoát tay chặn lại những lời bác Lương định nói, y cười ra tiếng, nói:

- Quân Vô Ngân tôi trước giờ không phải loại người công tư bất phân. Mặc dù là khách của em ba nhưng nếu như bọn họ không biết tốt xấu đả thương Thẩm thiếu gia, vậy tôi cũng không thể bao che cho họ được.

Bác Lương quýnh lên, nói: - Nhị thiếu gia...

- Cứ để Thẩm phu nhân đưa bọn họ đi, đả thương người khác phải nói xin lỗi người ta chứ.

Ngữ điệu của Quân Vô Ngân rõ ràng không cho người khác có cơ hội bàn bạc thêm, hơn nữa có y ở đây bác Lương không thể ngăn cản được Mã Tĩnh Mỹ.

- Vậy tôi phải cảm ơn Nhị thiếu gia rồi!

Trên mặt Mã Tĩnh Mỹ nở nụ cười đắc ý, sau khi mang người đi rồi đương nhiên không phải chỉ cần nói một tiếng xin lỗi là có thể xong chuyện!

Mã Tĩnh Mỹ đương nhiên không chần chừ thêm, lập tức sai người bắt anh em Lý Bái Thiên lại rôi đưa ra ngoài.

Bác Lương đứng ở một bên sốt ruột nhưng chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì, ông nhìn sang Quân Vô Ngân một cái, một lúc sau thở dài xoay người đi. Ở nhà họ Quân, thân phận của Nhị thiếu gia với Tam tiểu thư đúng là một trời một vực!

Xung quanh nhanh chóng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.

- Thiếu gia, hai tên đó là người của Tiêu Dương, người thật sự để người nhà họ Thẩm mang đi sao?

Một tên đàn ông đứng bên cạnh Quân Vô Ngân nhỏ giọng nói:

- Nếu như chúng ta giam hai tên đó lại, việc đối phó với Tiêu Dương sẽ đơn giản hơn nhiều.

- Ngu xuẩn.

Quân Vô Ngân mỉm cười, nói:

- Gần đây tôi đang sưu tâm tài liệu về Tiêu Dương, vì vậy cũng hiểu đôi chút về tính cách của hắn. Chỉ cần hắn biết hai anh em họ rơi vào tay nhà họ Thẩm chắc chắn hắn sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu! Đợi đến lúc đó, nhà họ Thẩm với Tiêu Dương nhất định sẽ xảy ra xung đột!

Tên kia cảm thấy khó hiểu, nói:

- Thiếu gia, tôi thật sự không hiểu, đối phó với một tên Tiêu Dương thôi mà. Từ sau khi người thất bại lần đó liền lúc nào cũng cẩn thận quá mức... Tên Tiêu Dương đó dù có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có một mình hắn, nếu như chúng ta giữ hai anh em của hắn, thì không cần thiết phải mượn tay nhà họ Thẩm để tiêu diệt Tiêu Dương.

Quân Vô Ngân lắc đầu, nói;

- Tiêu Dương đánh bại nhiều người như vậy nhưng tất cả đều có một điểm chung đó chính là đã quá coi thường hắn!

Trong mắt Quân Vô Ngân lóe lên tia sáng lạnh, y nói tiếp:

- Tiêu Dương này không rõ lai lịch thế nào, nhìn thì có vẻ tâm thường không đáng ngại nhưng thực tế không thể coi thường hắn!

Hai tên đứng cạnh Quân Vô Ngân nghe y nói vậy không nhịn được khẽ giật mình.

Bọn họ đều hiểu tính cách của Quân Vô Ngân, người khiến y đánh giá cao như vậy trên đời này không có nhiều.

- Đám Quân Hoa Thừa muốn thông qua đám cưới của Quân Thiết Anh với Thẩm Thành Văn để củng cố thực lực của bọn.

Quân Vô Ngân cười lạnh, nói: - Đã là một con ngựa chiến già nua thì dù có đánh nó thế nào thì nó cũng không thể chạy nhanh hơn được! Vậy mà Quân Hoa Thừa vẫn chưa chịu từ bỏ ý định!

- Tôi đã hiểu ý của Thiếu gia rồi!

Một tên sáng mắt, nói:

- Nếu như Tiêu Dương đến thủ đô chắc chắn sẽ phải đánh với nhà họ Thẩm một trận, cho dù hắn chưa chắc có thể thắng được nhưng ít nhất cũng có thể khiến nhà họ Thẩm tổn hại không ít. Như vậy vừa có thể cản bước Tiêu Dương tới nhà họ Quân vừa có thể khiến nhà họ Thẩm bị tổn hại, xảy ra chuyện như vậy, hôn sự của Quân Thiết Anh với Thẩm Thành Văn tự nhiên cũng sẽ thất bại... trong hội nghị gia tộc diễn ra vào ngày mai, quyên chủ động sẽ rơi vào trong tay chúng ta!

Tên còn lại nghe vậy lập tức mừng rỡ nói:

- Tốt! Quá tốt rồi!

- Thôi đừng nói những chuyện này nữa.

Vẻ mặt Quân Vô Ngân lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, y phất tay, nói:

- Hai người đều đi chuẩn bị đi, ngày mai nhất định sẽ là một ngày đẹp trời!

- Vâng!

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.

Quân Vô Ngân nheo đôi mắt sắc lạnh, toát ra vẻ nguy hiểm...

Tại một khe đá ở Tuyết Sơn.

Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất phủ đầy tuyết trắng khiến mặt đất phản chiếu ánh sáng lấp lánh nhờ đó mà tâm nhìn cũng được mở rộng. Một bóng người cao gầy nhảy ra khỏi khe đá, trong tay cầm một chiếc bình sứ, trên mặt là nụ cười tươi rói, lẩm bẩm:

- Cuối cùng cũng thu thập đủ rồi.

Hai tay hắn vẫn quấn băng vải trắng, chỉ có điều lúc này dường như Tiêu Dương đã quên đi đau đớn, hắn vui vẻ cất bình sứ vào chiếc túi đeo sau lưng.

- Đại tiểu thư, tôi nhất định sẽ quay lại đúng hẹn.

Bóng dáng Tiêu Dương nhanh như chớp chạy xuống Tuyết Sơn.

Nửa đường đột nhiên có tiếng điện thoại đổ chuông...

Tiêu Dương dừng lại, nghi hoặc nhận điện thoại.

- Xin hỏi ai vậy?

- Là tôi.

Trong điện thoại truyên ra tiếng nói trầm trầm lộ rõ tuổi già.

- Là bác Lương sao?

Tiêu Dương chợt có chút lo lắng, vội hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì sao?

- Ngày mai sẽ diễn ra hội nghị gia tộc...

- Tôi nhất định sẽ tới kịpl

Không đợi bác Lương nói hết, Tiêu Dương đã vội vã trả lời. Ở bên kia điện thoại, bác Lương đang đứng trên cây cầu dẫn vào Túy Vũ Hiên, ông nhìn về phía căn phòng vẫn còn lập lòe ánh đèn, lắc đầu cười khổ, ông dường như đã đoán trước được Tiêu Dương sẽ nói như vậy nhưng thực lòng ông lại không hề muốn nghe thấy đáp án này.

- Tiêu Dương, nói thật, tôi không hy vọng trong hội nghị gia tộc ngày mai phải nhìn thấy cậu.

Bác Lương cũng đã có quyết định của mình.

Tiêu Dương nghiêm túc nói:

- Bác Lương, nếu như bác gọi điện thoại để ngăn cản tôi thì tôi chỉ có thể nói... thật sự xin lỗi bác.

Bác Lương khế thở dài.

Bác Lương khẽ thở dài, nói:

- Tối nay có hai anh song sinh xông vào nhà họ Quân, không những thế còn đả thương Thiếu gia nhà họ Thẩm, Thẩm Thành Văn.

Nghe ông nói vậy, trong lòng Tiêu Dương chợt xuất hiện ý nghĩ: không ổn rồi. Sắc mặt khẽ thay đổi, hắn vội nói:

- Bác Lương, tôi xin bác hãy bảo vệ bọn họ! Tiêu Dương tôi nợ bác một ân tình!

Ngữ khí vội vàng, dường như hắn đang lo lắng cho hai anh em Lý Bái Thiên.

- Tôi cầu xin bác đấy!

Giọng nói của hắn bỗng cao hơn.
Bình Luận (0)
Comment