Chương 289: Chào buổi sáng, đế đô!
Chương 289: Chào buổi sáng, đế đô!Chương 289: Chào buổi sáng, đế đô!
Lúc này trong lòng Tiêu Dương đang vô cùng lo lắng, chuyện này thật sự là nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn không ngờ tới anh em Lý Bái Thiên lại có thể xông vào nhà họ Quân đã vậy lại còn làm loạn một trận.
Mặc dù Tiêu Dương không nghe được kết quả từ miệng bác Lương nhưng cũng có thể đoán ra được, với thực lực của hai anh em họ chắc chắn không thể thoát khỏi nhà họ Quân.
Khuôn mặt bác Lương có chút bất đắc dĩ, nói:
- Tôi cũng có muốn bảo vệ họ nhưng lực bất tòng tâm!
Nghe ông nói vậy Tiêu Dương giật mình, tay siết chặt điện thoại, hỏi:
- Bọn họ hiện tại thế nào rồi?
- Bọn họ bị Thẩm phu nhân, mẹ của Thẩm Thành Văn mang đi rồi.
Bác Lương kể lại tóm tắt mọi chuyện diễn ra cho Tiêu Dương nghe, sau đó dừng lại một lát rồi thở dài, nói:
- Tiêu Dương, hiện tại đối với cậu mà nói thủ đô chẳng khác nào đầm rồng hang hổi Cả hai gia tộc đều đoán trước được cậu nhất định sẽ đến, chỉ e là bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn thiên la địa võng đợi cậu nhảy vào! Vì vậy tốt nhất là cậu... đừng tới đây nữa!
Khuôn mặt Tiêu Dương như phủ một tâng băng lạnh, ánh mắt lóe lên tia sát khí rôi nhanh chóng biến mất.
Một cơn gió lạnh chợt thổi qua!
Toàn thân Tiêu Dương khẽ run lên, hắn cố gắng hít sâu một hơn, giữ cho trái tim bình tĩnh cảnh cáo bản thân phải thật tỉnh táo.
Đừng nói là đầm rồng hang hổ, cho dù có là núi đao biển lửa thì hắn cũng nhất định phải tới.
Chuyện này là trách nhiệm hắn phải gánh.
Là lời hứa hắn phải thực hiện!
- Bác Lương...
Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh của Tiêu Dương cất lên:
- Bác có cách nào cứu hai anh em họ ra trước được không?
Nước xa không cứu được lửa gần!
Hiện tại đã khuya, cho dù hắn lập tức chạy tới sân bay thì sớm nhất cũng phải trưa mai mới có thể đến được Bắc Kinh.
Trong lời nói của hắn mang theo thái độ cầu xin.
Bác Lương cảm thấy vô cùng khó xử, một lúc sau ông mới thở dài nói:
- Xin lỗi cậu, lão già này thật sự không thể giúp được cậu.
Ngày mai là một ngày cực kỳ quan trọng, bác Lương cũng không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Đối với Tiêu Dương mà nói thì hai anh em Lý Bái Thiên vô cùng quan trọng nhưng đối với bác Lương thì ông chỉ quan tâm đến an toàn của mình Đại tiểu thư mà thôi.
Cuộc điện thoại bị ngắt. Trong mắt Tiêu Dương tràn đầy sát khí, siết nắm đấm, nghiến răng rít lên ba chữ:
- Nhà họ Thẩm!
Giọng nói của hắn tựa nhưng băng kết ngàn năm, lạnh thấu tim gan.
- Nếu như anh em của tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ khiến các người phải trả lại gấp mười lần!
Bóng dáng hắn nhanh như chớp biến mất!
Lúc này chính là cuộc thi chạy với thời gian!
Đêm khuyal
Bầu trời Bắc Kinh tối đen như mực.
Những cơn sóng ngầm đang không ngừng trỗi dậy...
Không ít ánh mắt của giới nhà giàu đều đổ dồn về phía nhà họ Quân ở thủ đô.
Một gia tộc cổ võ có lịch sử tồn tại lâu đời, nếu xét về thực lực chắc chắn có thể đứng đầu top 5 ở Bắc Kinh! Ngày mai chính là ngày nhà họ Quân tổ chức hội nghị gia tộc! Tuy nói mỗi năm nhà họ Quân lại tổ chức hội nghị gia tộc một lần nhưng lần này lại hoàn toàn không giống như những lần khác!
Có tin đồn, trong hội nghị gia tộc lần này nhà họ Quân sẽ chọn ra một nhóm thành viên chủ chốt mới! Thậm chí... là cả tân Gia chủI
Đây tuyết đối là một tin tức chấn động!
Dòng chính của nhà họ Quân đến Quân Hoa Thừa liên bắt đầu suy yếu, đây là chuyện mọi người ai ai cũng biết! Nếu như lần này thật sự chọn ra Gia chủ mới chỉ e sẽ phá đi tục lệ truyên thống nhiêu năm qua của nhà họ Quân! Lần này các chi có cơ hội chuyển mình vùng lên nắm quyền quản lý nhà họ Quân!
Đối với một số người, đêm nay có lẽ sẽ là một đêm khó ngủ.
Các tòa nhà trong khu biệt thự nhà họ Quân đèn đuốc sáng rực.
- Năm nay, lợi nhuận của ngành kinh doanh ẩm thực tăng lên mấy chục phần trăm so với năm ngoái!
Một người thanh niên với vẻ mặt phấn khởi nhìn tài liệu trong tay, vui vẻ nói:
- Bố, lợi nhuận chúng ta kiếm được năm nay chắc hắn là đứng đầu nhà họ Quân bố nhỉ! Các hạng mục chúng ta phụ trách cũng đều đột phá thành tích các năm trước!
Trước mặt người thanh niên là một người đàn ông trung niên.
Ông ta chính là Tứ gia của nhà họ Quân, Quân Hoa MinhI
Nhà họ Quân hiện nay có thể nói đã được chia làm năm phần!
Dòng chính, Gia chủ Quân Hoa Thừa! Người chèo lái con tàu Quân gia trên danh nghĩa!
Người đàn ông này là Tứ gia, Quân Hoa MinhI
Tam gia của nhà họ Quân là Quân Hoa Thắng!
Nhị gia của nhà họ Quân là Quân Hoa Vinh cũng chính là bố của Quân Vô Ngân!
Cuối cùng chính là Nhất gia, là người lớn tuổi nhất nhà họ Quân, Quân Hoa Quý!
Năm người nắm giữ gần như tất cả sản nghiệp của nhà họ Quân. Xét về thực lực thì Quân Hoa Quý cùng Quân Hoa Vinh đứng đầu, theo sát là Tứ gia Quân Hoa Minh, còn Quân Hoa Thừa mặc dù là Gia chủ của nhà họ Quân nhưng thực lực lại kém hơn các chỉ thứ.
Trong năm chi chỉ có một mình Tam gia Quân Hoa Thắng là người công khai sẽ không tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt vị trí Gia chủ, còn những chỉ còn lại thì đều nhìn chằm chằm vào vị trí đó.
- Lâm Nhi, không nên đắc ý quá sớm.
Quân Hoa Minh nghiêm nghị, nói:
- Thực lực của chúng ta không được coi là mạnh nhất, trong hội nghị gia tộc ngày mai, chúng ta nhất định phải cho mọi người nhìn thấy ưu thế của chúng ta khiến cho Đoàn trưởng lão chú ý đến chúng ta hơn.
Quân Vô Lâm lập tức gật đầu:
- Vâng ạ.
Cuộc nói chuyện như vậy gần như đồng thời diễn ra tại tất cả các tòa nhà trong khu biệt thự nhà họ Quân. Cơn phong ba đang dần dần trỗi dậy, trung tâm là nhà họ Quân từ từ khuếch tán ra khắp thủ đô Bắc Kinh.
Tất cả đều đang chuẩn bị những bước cuối cùng.
Thành hay bại đều nằm ở trận này.
Đêm dài từ từ trôi đi, bên trong biệt thự chính nhà họ Quân, ánh nến chập chờn.
Nến cháy mang theo mùi hương phiêu tán khắp căn phòng.
Một chiếc bánh sinh nhật năm tầng được thiết kế cực kỳ tinh xảo đẹp mắt.
Trong căn phòng cô quạnh lạnh lẽo, có một bóng lưng cô đơn cùng với ánh mắt đầy mệt mỏi.
- Hai mươi năm rồi...
Quân Hoa Thừa thì thào lẩm bẩm, mắt nhìn về phía cây nến đang cháy, môi khẽ run lên.
- Hai mươi năm rồi! Dung Nhị, anh xin lỗi em, xin lỗi con của chúng tal
†r
Hốc mắt phiếm hồng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn nến trước mặt, giờ phút này Quân Hoa Thừa có cảm giác như mọi thứ sắp sụp đổ...
- Lựa chọn của anh rốt cuộc là đúng hay sai?
Quân Hoa Thừa cứ tự lẩm bẩm một mình như vậy, tựa như hỏi người khác nhưng cũng chính là hỏi bản thân mình:
- Những chuyện thị phi của nhà họ Quân đã không còn là chuyện anh có thể quản nữa rồi, mà thực ra bản thân anh cũng không còn muốn quản nữal
- Anh chỉ mong Nhu Anh của chúng ta có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp.
Quân Hoa Thừa siết chặt nắm đấm.
- Anh không thể trơ mắt nhìn bọn họ đuổi Nhu Anh ra khỏi nhà họ Quân được. Một khi con bé không còn thân phận con cháu nhà họ Quân chỉ e đến tính mạng của nó cũng khó mà đảm bảo!
- Anh tình nguyện để con bé hận anh cả đời cũng phải gả nó vào nhà họ Thẩm, bởi như vậy ít nhất thì... nó vẫn còn là người của nhà họ Quân!
Quân Hoa Thừa không ngừng tự lẩm bẩm, móng tay đã đâm vào lòng bàn tay đến nỗi máu chảy ra lúc nào không hay, cơ thể không kiềm chế được khẽ run lên.
Không ai biết, khi Quân Hoa Thừa đưa ra quyết định này lúc đối diện với ánh mắt lạnh lùng của con gái, lòng ông đau hơn người bình thường gấp trăm gấp ngàn lần! - Bố xin lỗi conl
Gió đêm hiu hiu thổi qua mang theo cái lạnh thấu xương thổi tắt ngọn nến trong phòng.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Thời gian từ từ trôi đi...
Khi ánh nắng đầu tiên chiếu lên Vạn Lý Trường Thành phản chiếu ra muôn vàn ánh sáng vàng kim chói mắt.
Báo hiệu hôm nay thủ đô sẽ đón chào một ngày trời nắng đẹp.
Ánh mặt trời dần dần chiếu rọi khắp nơi.
Cánh cổng màu son đỏ nặng nề mang theo hơi thở của lịch sử vang lên mấy tiếng ken két, hai cánh cửa từ từ mở ra, phía bên trên cổng có một tấm biển với hai chữ rồng bay phượng múa...
Quân gia!
Một đường thẳng tắp dẫn về phía trước nhìn không thấy điểm cuối.
Bên trong khu biệt thự có một toà nhà hai tâng, cánh cửa sổ chạm khắc tinh xảo bị đẩy ra...
- Chào buổi sáng, đế đô!
Khuôn mặt Quân Vô Ngân tràn ngập sắc xuân, tươi cười vui vẻ, ánh mắt tinh ranh nhìn lên bầu trời, y khẽ cười một tiếng sau đó quét mắt nhìn khắp một lượt rồi dừng lại tại tòa nhà ở chính giữa khu biệt thự, ánh mắt sắc bén lóe lên, nói:
- Ngay mai thôi, sau khi đẩy cửa sổ ra cảnh vật có lẽ sẽ không giống với hôm nay nữa...
Quân Vô Ngân tự tin khẳng định lại lần nữa:
- Chắc chắn sẽ không giống nữa!
Tại thủ đô Bắc Kinh, trên đường xe cộ qua lại nườm nượp, tại một khách sạn năm sao nào đó, dưới ánh mặt trời rực rỡ, rèm cửa sổ bị kéo ra, lập tức ánh mắt vàng chiếu lên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.
- Chào buổi sáng, đế đô!
Đan Mộng Khi khẽ nheo mắt lại, lúc mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sự chờ mong. Khóe miệng khẽ nhấch lên sau đó cúi đầu nhìn xuống dòng xe cộ qua lại trên đường, lầm bẩm:
- Kịch hay chính thức bắt đầu rồi!
Đan Mộng Nhi mặc trên mình một chiếc váy ngủ gần như trong suốt, nội y màu đen gợi cảm bao bọc lấy bộ ngực căng tràn, lúc ả xoay người chiếc váy ngủ trơn mềm trượt từ trên vai rơi xuống đất...
Trong một tòa biệt thự xa hoa.
Một khu nhà cao tầng khắp nơi đều là hơi thở hiện đại, tựa như mỗi một tấc đất là một tấc vàng, có thể dùng một cụm từ để hình dung nơi này chính là: Sặc mùi tiền! Đương nhiên người ở trong tòa biệt thự này cũng phải là người có tiền nhiều đến nỗi có thể đè chết người!
Trước cổng là máy chục tên bảo vệ mặc đồng phục, sáng sớm hôm nay bọn họ đã nhận được lệnh phải trực 24/24.
Nhà họ Thẩm!
Một cánh cửa bị đạp mạnh ra, một người với ánh mắt lạnh băng hằm hằm bước ra ngoài.
- Khốn nạn! Tên đó vô cùng tức giận mở miệng ra là mắng chửi!
Không ai khác chính là Thẩm thiếu gia bị người ta xé quần rồi ném thẳng vào trong hồ nước ngày hôm qual
Hôm qua gã bị ném vào hồ đến nỗi bất tỉnh nhân sự, đễn tận sáng nay mới tỉnh lại, Thẩm Thành Văn cảm giác mặt mũi của mình đã không còn gì nữa, chỉ thấy nhục, vô cùng nhục! Nhưng gã không cam lòng một chút nào! Hết sức phẫn nội!
Hôm qua trong bữa tiệc ở nhà họ Quân tê tụ biết bao danh gia vọng tộc, còn gã vốn dĩ là nhân vật chính của bữa tiệc lại bị người ta lột quần rồi ném vào trong hồ nước!
Mất hết mặt mũi rồi còn đâu!
Đến giờ bên tai gã vẫn còn vang vọng một giọng nói chói tai hôm qua:
- Không ngờ lại không có lông!
Xoảng!
Thẩm Thành Văn huơ tay ném vỡ một chiếc bình hoa.
Đúng lúc này Tử Y bước tới, nhìn Thẩm Thành Văn một lúc dường như cũng hiểu được vì sao Thẩm Thành Văn lại nổi trận lôi đình như vậy, y đi tới nói:
- Thiếu gia hai tên đã làm người bị thương hôm qua đã bị phu nhân bắt về đây rồi.
- Được lắm!
Thẩm Thành Văn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm độc lóe lên, nói:
- Tử Y, mau đưa tôi tới chỗ bọn nó.
Thế nhưng Tử Y lại có chút chần chừ.
Thẩm Thành Văn nhăn mày, hỏi:
- Làm sao vậy?
- Phu nhân có lệnh phải giữ lại mạng của hai tên đó.
Tử Y chậm rãi nhắc nhở.
- Tối hôm qua phu nhân đã đích thân tra khảo bọn họ, hiện tại hai người họ đều đã thương tích khắp người rồi.
Nghe vậy, Thẩm Thành Văn nheo mắt, tỏ vẻ nguy hiểm nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ không giết chết hai thằng đó đâu! Người dám sỉ nhục Thẩm Thành Văn này sẽ phải... sống không bằng chết!
Thẩm Thành Văn nghiến răng, siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tàn nhẫn khát máu.
Vùi
Sân bay quốc tế Bắc Kinh, tiếng máy bay hạ cánh vù vù vang vọng bên tai.
Trên bầu trời, một chấm đen nhanh chóng tới gần...
Máy bay hạ cánh!
Tại khu cửa ra, có vô số ánh mắt chờ đợi tìm kiếm, từng người lần lượt đi ra mang theo đôi mắt mệt mỏi vì đi đường xa. Rất nhiều người đều kiễng chân lên nhìn từng người từ bên trong đi ra.
Khi người bên trong đã đi ra gần hết, cuối cùng một bóng người cao gầy khuôn mặt anh tuấn mới từ từ xuất hiện ở lối ra. Khuôn mặt điển trai giờ phút này hết sức lạnh lùng, ánh mắt hờ hững nhìn khắp một lượt sau đó chậm rãi cất bước đi vê phía trước, trong lòng thầm nói...
- Chào buổi sáng, đế đôi!
Cơ thể cao gầy đi về phía trước để lại một bóng đen kéo dài trên mặt đất...
Ánh mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất