Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 289 - Chương 290: Sống Không Băng Chết?

Chương 290: Sống không băng chết? Chương 290: Sống không băng chết?Chương 290: Sống không băng chết?

Nhà họ Thẩm, nhà họ Quân ở thủ đô một nam một bắc. Nhà họ Quân có lịch sử lâu đời, là một gia tộc truyền thống, trong đó nhà họ Thẩm lại là một gia tộc tân tiến, từ phong cách thiết kế đã có thể nhìn ra được.

Từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài biệt thự nhà họ Thẩm đều thấm đẫm hơi thở hiện đại.

Lúc này, trước cổng biệt thự có hơn mười người sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vê phía trước, tựa như đang đợi ai đó.

Trong số mười mấy người đó, người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo màu xám, đường nét gương mặt cương nghị, ánh mắt có thần thỉnh thoảng lại lóe sáng, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Thẩm, Thẩm Băng Sơn!

Một nhân vật bá chủ khét tiếng, Thẩm gia trong tay ông ta trong thời gian mười năm ngắn ngủi đã thay đổi hoàn toàn, trở thành một trong những danh gia vọng tộc ở thủ đô.

Nhà họ Thẩm không con đàn cháu đống như nhà họ Quân, Thẩm Băng Sơn chỉ có một người em trai là Thẩm Thiên Vân! Nhưng người em trai này của ông ta lại không quan tâm đến sản nghiệp của gia tộc mà chỉ chuyên tâm nghiên cứu võ đạo, hiện tại đang là một trong số Bát đại các lão của Thiên Tử các.

Thẩm Thiên Vân mặc dù năm nay đã gần năm mươi nhưng lại không hề có ý định kết hôn sinh con. Còn Thẩm Băng Sơn thì lại có hai con trai một con gái, lúc này đứng sau Thẩm Băng Sơn là một con trai và một con gái, còn Mã Tĩnh Mỹ thì đứng bên cạnh ông.

Cô gái mặc một chiếc váy dài đứng đằng sau không nhịn được lẩm bẩm:

- Sao vẫn còn chưa tới nữa vậy?

- Kiên nhẫn chút đi.

Thẩm Băng Sơn quay đầu lại quát một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn một lượt, khẽ nhăn trán, hỏi:

- Thành Văn đâu?

Nghe ông hỏi vậy, hai anh em nhìn nhau một cái sau đó đồng loạt lắc đầu.

- Đúng rồi, hội nghị gia tộc của nhà họ Quân sắp triển khai, có lẽ em ba đã đến nhà họ Quân rồi.

Trong mắt Thẩm Băng Sơn đột nhiên xẹt qua tia lạnh lẽo, một lúc sau ông cũng không nói gì quay đầu lại nhìn về phía trước.

- Băng Sơn.

Mã Tĩnh Mỹ đứng bên cạnh nhẹ giọng mở miệng, hỏi:

- Sao Bình tiền bối lại chọn ngày hôm nay mà đến chứ? Có khi nào...

- Đừng có đoán già đoán non.

Thẩm Băng Sơn nghiêm nghị nói:

- Việc chúng ta phải làm chính là dùng nghi lễ cao cấp nhất để tiếp đón người! Bình tiền bối đương nhiên sẽ không tùy tiện ra ngoài, lân này người tới là đệ tử của ông ấy tên là Thôi Đồng! Người này là một trong số đệ tử được Bình tiền bối coi trọng nhất, nghe nói thực lực đã đạt đến cảnh giới Hư khí hóa thực, cậu ấy gánh trọng trách được Bình tiên bối giao cho.

Vẻ mặt Mã Tĩnh Tĩnh lập tức vui vẻ, nói: - Chỉ cân nhà họ Thẩm chúng ta tiếp đãi Thôi Đồng thật tốt, nhân cơ hội này làm thân với Bình tiên bối, nhờ vậy sau này nhà họ Thẩm chúng ta ở thủ đô nhất định sẽ đứng top đầu.

- Bố.

Lúc này chàng thanh niên đứng phía sau chợt lên tiếng:

- Bố mẹ coi trọng vị Bình tiền bối kia như vậy, rốt cuộc thì ông ấy là ai?

- Ông ấy à...

- lm miệng!

Mã Tĩnh Mỹ vừa định mở miệng nói thì Thẩm Băng Sơn đột nhiên quát lên, vẻ mặt ông ta hết nghiêm túc, trâm giọng nói:

- Về vấn đề thân phận của Bình tiên bối, không ai được phép nhắc lại! Chỉ cần nhớ rằng, khi cần thiết Bình tiền bối chính là chỗ dựa quan trọng nhất của nhà họ Thẩm chúng taiI

Chàng trai trẻ lập tức thức thời im miệng nhưng ánh mắt vẫn không che giấu được sự hiếu kỳ.

Yên lặng chờ đợi... ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía trước, còn Mã Tĩnh Mỹ thì không ngừng đảo mắt liếc xung quanh. Chuyện xảy ra đêm qua Mã Tĩnh Mỹ không hề nói cho Thẩm Băng Sơn biết.

Thẩm Băng Sơn đưa ra yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với ba đứa con của mình, hai anh em đứng sau lưng ông đã có thể gánh vác trọng trách công việc của nhà họ Thẩm. Còn Thẩm Thành Văn, đứa con út của Thẩm Băng Sơn thì lại chẳng được tích sự gì. Không biết bao nhiêu lần làm Thẩm Băng Sơn nổi trận lôi đình rồi, đến lúc này Thẩm Băng Sơn cũng đã chán chẳng buồn quan tâm đến đứa con này nữa rồi.

Mã Tĩnh Mỹ biết nếu như Thẩm Băng Sơn biết hôm qua Thẩm Thành Văn bị người ta ném xuống hồ nước ở nhà họ Quân, chuyện mất thể diện như thế nhất định sẽ khiến ông nổi điên lên. Hung thủ tất nhiên là phải trừng trị nhưng bản thân Thẩm Thành Văn vô dụng nhất định cũng sẽ bị Thẩm Băng Sơn lôi ra trách mắng.

Bởi vì vậy nên bà ta vẫn luôn cố giấu diếm chuyện này.

Ngược lại với Thẩm Băng Sơn, Mã Tĩnh Mỹ vô cùng cưng chiều Thẩm Thành Văn.

Bà ta đã âm thâm sắp xếp thêm rất nhiều vệ sĩ xung quanh biệt thự, bà ta đã đợi cái người được gọi là "Tiêu Dương" xuất hiện.

Chỉ có điều, Mã Tĩnh Mỹ thật sự không ngờ tới hôm nay lại có khách quý tới, chuyện này làm ảnh hưởng đến kế hoạch của bà ta. Bà ta âm thầm liếc mắt ra hiệu cho người đứng bên cạnh, tên kia lập tức xoay người chạy đi, vòng một vòng xung qua đại viện rồi chạy về phía khu nhà của vệ sĩ sau đó chạy thẳng vào một căn phòng nhỏ. Lúc này trong căn phòng có tiếng chửi mắng lẫn với tiếng cười sảng khoái.

- Chúng mày không phải có bản lĩnh lắm sao? Có giỏi thì đứng lên cho bản thiếu gia xem nào, bản thiếu gia đang đứng trước mặt cho chúng mày đánh đây này, tới đánh đi! Ha hai

Tiếng cười điên cuồng vang lên.

Đột nhiên có người quát lên:

- AI?

Bên ngoài có tiếng người đáp lại:

- Phu nhân bảo tôi tới đây.

Cửa mở ra, Tử Y bình tĩnh ngẩng đầu hỏi:

- Có chuyện gì? Ánh sáng lập tức chiếu vào phòng, tên kia ngó vào trong ngay tức khắc không nhịn được hít một hơi thật sâu.

Lúc này, trên mặt đất toàn là máu tươi.

Hai người nằm bẹp dưới mặt đất, toàn thân máu thịt lẫn lộn, vết máu loang lổ, trên khuôn mặt đã có mấy vết roi hằn sâu, trông vô cùng đáng sợ. Đứng bên cạnh mỗi người đều có một người cầm roi đã thấm máu, một chân dẫm lên ngực bọn họ, hai người đều bị thương quá nặng khiến họ không thể động đậy nổi.

Thế nhưng trong phòng ngoài tiếng cười điên cuồng của Thẩm Thành Văn ra thì hoàn toàn không hề có tiếng kêu la hay tiếng cầu xin nào. Ánh mắt của hai người nằm dưới đất đều nhìn chằm chằm vào Thẩm Thành Văn, ánh nhìn căm hận!

Lúc này Thẩm Thành Văn ngồi trên một cái ghế cách hai người một khoảng không đến một mét, vắt chéo chân, vẻ mặt kiêu ngạo cười cười trêu tức, giọng điệu ngạo mạn:

- Bản thiếu gia đã từng nói rồi, bản thiếu gia nhất định sẽ khiến chúng mày phải hối hận! Đây chính là kết quả của việc đắc tội với bản thiểu gial

Thẩm Thành Văn nói xong liền quay sang nhìn người vừa chạy đến, hỏi:

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

- Làm sao?

Người kia thu hồi tâm mắt đang nhìn hai người đầm đìa máu dưới đất, toàn thân khẽ run lên, một lúc sao mới sợ sệt trả lời:

- Thiếu gia, hôm nay có khách quý tới chơi, lão gia cùng mọi người đang đứng ở cổng để nghênh đón...

- Khách quý sao?

Thẩm Thành Văn nhíu mày, sau đó phất tay, không quan tâm, nói:

- Tôi biết rôi, anh cứ đi ra ngoài đi.

Người kia do dự một chút, sau đó vẫn nói:

- Ý của phu nhân là... muốn Thiếu gia cũng ra ngoài đón khách!

- Khách quý gì mà phải lôi cả phái đoàn ra đón chứ?

Thẩm Thành Văn bực mình khoát tay, nói:

- Tôi còn có việc, anh cứ đi đi, người nhà họ Thẩm nhiều như vậy thiếu một mình tôi cũng chẳng chết ai.

Thẩm Thành Văn nhìn xuống hai người bê bết máu nằm dưới đất, khóe miệng lại cong lên, gã còn chơi chưa đã nghiền!

Thay vì đứng ở bên ngoài như một lũ dở hơi thì ở đây chơi đùa còn sướng hơn. Thẩm Thành Văn vẫy tay ra hiệu cho hai tên đứng đẳng sau, nói:

- Hai người đi ra canh cửa, không được cho bất cứ ai vào đây quấy rầy bản thiếu gial

- Vâng, thưa thiếu gial

Hai tên lập tức xoay người đi ra ngoài sau đó đóng cửa lại.

- Hè hè!

Thẩm Thành Văn lại nhìn xuống hai người nằm dưới đất, dưới ánh sáng từ ngọn đèn trên trân nhà, màu máu càng thêm đỏ càng thêm nhức mắt.

Thẩm Thành Văn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu trêu tức: - Chúng mày... có phục hay không?

Lý Bái Thiên hôm qua đã bị trọng thương, hiện tại chỉ còn hơi thở mong manh còn Chu Mạt thì trợn trừng mắt nhìn Thẩm Thành Văn, không hé răng nói nửa câu.

- Chậc chậc, ánh mắt của bọn mày đã cho tao biết đáp án rồi.

Nụ cười trên mặt Thẩm Thành Văn càng tươi hơn, gã bước lên, nhẹ nhành ngồi xuống, đưa tay ra nâng cằm của Chu Mạt lên, nói:

- Được lắm, bản thiếu gia đây không sợ bọn mày không phục, nếu như bọn mày phục bản thiếu gia lại không thích vì như thế thì chẳng có chút khoái cảm chinh phục nào!

- Đừng gấp, bản thiếu gia nhất định sẽ khiến từng tấc thịt trên người chúng mày nát nhừi!

Thẩm Thành Văn biến thái cười lớn, nói tiếp:

- Tao nghĩ chắc chúng mày vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng Tiêu Dương sẽ tới cứu chúng mày đúng không?

Thẩm Thành Văn lại ngửa đầu cười ha hả, ánh mắt tràn đầy hận thù, nói:

- Tao nói cho chúng mày biết, nơi này là nhà họ Thẩm của tao! Chỉ cần Tiêu Dương có gan dám bước vào đây một bước, tao sẽ khiến hắn phải lết ra ngoài!

- Tao lại hy vọng hắn sẽ không biết tự lượng sức mà vào đây!

Thẩm Thành Văn nói xong lại há mồm cười điên cuồng... đột nhiên "phụt!"

Chu Mạt dùng hết sức ngẩng đầu lên phun nước bọt vào mặt Thẩm Thành Văn, nước bọt lẫn máu đỏ tươi bắn thẳng vào mặt Thẩm Thành Văn, thậm chí Thẩm Thành Văn còn cảm thấy có một chút bắn cả vào miệng mình, gã hét lên:

- Mẹ kiếp! Mày muốn chết phải không?

Thẩm Thành Văn gào lên, bật người dậy dùng áo lau mặt, đồng thời đá ra một cước, đôi mắt bùng lửa giận, vung tay, quát lên:

- Đánh mạnh tay vào cho tôi! Đánh! Đánh!

Thẩm Thành Văn cố nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm hai người nằm dưới đất, lúc này cây roi trong tay hai tên vệ sĩ lại vung lên, vút mạnh xuống!

Một một roi vút xuống, trên cây roi lại thấm thêm một phần máu tươi. Hai anh em vẫn cắn chặt một, quyết không phát ra bất cứ âm thanh nào.

- Tao thêt

Chu Mạt căm hận nhìn Thẩm Thành Văn chằm chằm, nghiến răng nói:

- Món nợ ngày hôm nay ông đây sẽ bắt mày trả lại gấp đôi.

Thẩm Thành Văn nhe răng cười trêu tức, nói:

- Chờ mày còn mạng ra khỏi đây rồi hãy nói!

- Chỉ là...

Thẩm Thành Văn cười cợt, vẻ mặt vui sướng khi trả được thù, trợn mắt nói:

- Bản thiếu gia tạm thời không muốn lấy mạng chó của chúng mày! Tao muốn chúng mày... sống không bằng chết!

Rầm! Rầm! Rầm!

Thẩm Thành Văn đang nói thì đột nhiên cửa phòng có tiếng âm ầm vang dội. Cánh cửa chắc chắn bất ngờ đổ rầm xuống...

Những người bên trong kinh ngạc nhìn ra cửa, lúc này hai tên bị Thẩm Thành Văn phái ra ngoài canh cửa đột nhiên cảm thấy có sức mạnh kinh người đánh úp, nháy mắt máu tươi phụt ra, hai người hoàn toàn không còn hơi thở...

Tất cả dõi mắt nhìn ra bên ngoài!

Dưới ánh mặt trời nghiêng nghiêng, một bóng người cao gây chậm rãi bước đến, ánh mắt bình tĩnh lạnh như băng, sau lưng đeo một chiếc túi, cất bước dẫm lên cánh cửa đi vào trong.

Đôi mắt tựa như hai con dao, sắc bén mà lạnh lẽo!

Khoảnh khắc hắn bước vào, ánh mặt trời rực rỡ phía sau tựa như bị mây đen che đi, một luông khí lạnh thấu tim tràn vào phòng, những tên trong phòng sợ hãi run lên.

Ánh mắt sắc như dao bắn thẳng vào Thẩm Thành Văn, môi hắn khẽ động, sát ý nháy mắt tràn ngập khắp căn phòng.
Bình Luận (0)
Comment