Chương 293: Không được ức hiếp phụ nữ!
Chương 293: Không được ức hiếp phụ nữ!Chương 293: Không được ức hiếp phụ nữ!
Bên dưới hai chân trùm một tấm chăn màu xanh nhạt.
Trắng kết hợp với xanh khiến cả người Quân Thiết Anh toát lên vẻ thanh thoát.
- Cũng sắp tới giờ rồi.
Thu hồi ánh mắt, môi Quân Thiết Anh khẽ động tự lẩm bẩm một câu rồi đưa hai tay đặt lên bánh xe lăn, chiếc xe từ từ lăn bánh về phía trước.
Túy Vũ Hiên được thiết kế dành riêng cho Quân Thiết Anh, đường đi không có bất kỳ vật nào cản trở, chiếc xe lăn từ từ lăn bánh đi qua cây câu nhỏ. Bên cạnh Quân Thiết Anh không có bất cứ người hầu nào, một mình cô di chuyển bánh xe lăn về phía phát ra tiếng nói cười của mọi người.
Thỉnh thoảng có người nhìn thấy Quân Thiết Anh đều chỉ chỉ trỏ trỏ nói này nói nọ với nhau, ánh mắt nhìn cô đều hết sức cổ quái.
Đứa con bị bỏ rơi nhà họ Quân!
Trong hội nghị gia tộc lần này, nhà họ Quân sẽ đưa ra quyết sách quyết định vận mệnh sau này của Quân Thiết Anh, đây là bí mật công khai mà mọi người ai cũng biết.
- Thật là đáng thương!
- Muốn trách thì cũng phải trách tại cô ấy sinh ra trong gia tộc hào môn.
- Năm đó nếu như không phải có Bạch Thiên Mệnh nổi giận phái quân tới bao vây thì có lẽ Quân Thiết Anh đã không được ở lại nhà họ Quân cho đến bây giờ. Nghe nói giao ước của nhà họ Quân với Bạch Thiên Mệnh năm đó đã đến kỳ hạn, hôm nay, Quân Thiết Anh sẽ phải đối mặt với tất cả.
Mọi người đại đa số đều cố gắng đè thấp giọng nói của mình nhưng cũng vẫn có những kẻ không thèm kiêng ky gì mà cố tình nói để Quân Thiết Anh nghe thấy, trong số đó thậm chí có người còn có quan hệ rất thân với nhà họ Quân.
Đối mặt với những lời này Quân Thiết Anh cố tình làm nhưng không nghe thấy cũng không nhìn thấy gì, ánh mắt bình thản tiếp tục đẩy bánh xe lăn về phía trước...
Một người đàn ông mặc áo dài màu nâu vội vã bước tới, tiếng nói xung quanh lập tức nhỏ dần, tất cả đều thức thời im miệng. Trên đầu người đàn ông kia tóc đã bạc đi mấy phần.
Là người hầu duy nhất trong nhà họ Quân đối xử chân thành với Quân Thiết Anh, bác Lương.
Bác Lương cất bước đi tới trước mặt Quân Thiết Anh, ánh mắt ông có vài phần phức tạp.
Quân Thiết Anh bình tĩnh, mở miệng:
- Bác Lương, chúng ta qua đó đi.
Bác Lương thở dài sau đó bước đến đẩy xe lăn cho Quân Thiết Anh, vào lúc này bất cứ câu nói nào cũng đã trở nên dư thừa.
Rạp che nắng dựng trên bãi cỏ mênh mông, gió thổ hiu hiu.
Bàn ghế được xếp thành hình vuông, hàng phía trước là dành cho các thành viên quan trọng của Quân gia. Phía bên trái là các thành viên bình thường của Quân gia cùng với một số con cháu hào môn trong thủ đô. Phía bên phải đại bộ phận là thành viên của giới chính trị, phía dưới cùng là những người có tiếng tăm trên thế giới được mời tới.
Ở giữa chừa ra một bãi cỏ trống. Sự xuất hiện của Quân Thiết Anh thu hút không ít ánh mắt.
Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh đi tới một vị trí trống ở hàng bên trái, trên bàn có một tấm biển tên, trên đó có ba chữ Quân Nhu Anh.
Quân Thiết Anh đưa tay ra úp tấm biển xuống mặt bàn.
Cô là Thiết không phải Nhu.
Người tới ngày một nhiều, chỉ có hàng ghế phía trước dành cho thành viên quan trọng của nhà họ Quân là vẫn trống không...
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ở một nơi khác...
Nhà họ Thẩm.
Có không ít người đứng trong đại sảnh, nhưng lúc này không một ai có dũng khí nói câu nào, tất cả đều câm như hến chỉ chắp tay đứng thẳng người, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn phía trước, nhìn về phía người đàn ông có khuôn mặt âm trầm.
Biến cố đột ngột xảy ra, Thẩm Băng Sơn đương nhiên cũng chẳng còn tâm tư đâu mà đi đón Thôi Đồng đệ tử của Bình tiên bối gì đó nữa. Lúc này ông ta đứng trong đại sảnh, mặt đầy sát khí, trong đầu không ngừng lượn lờ hai chữ.
Hắc thiếp!
Trường bàol
Im lặng một lúc sau, Thẩm Băng Sơn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hỏi:
- Thứ tôi muốn đã mang đến chưa?
Vừa dứt lời lập tức có một tên Tử Y vội vã chạy đến, trong tay cầm một tập tư liệu, nói:
- Báo cáo Gia chủ, Nhị gia đã gửi tư liệu có liên quan đến sát thủ trường bào tới, đồng thời...
Nói tới đây Tử y liền dừng lại...
Thẩm Băng Sơn lạnh lùng quát:
- Nói.
- Vâng.
Tử y lập tức nói tiếp:
- Nhị gia nói, sát thủ trường bào đúng là có chút quan hệ với tên Tiêu Dương nhưng ngài ấy dặn không cho nhà họ Thẩm chúng ta đối phó với Tiêu Dương.
- Không cho?
Ánh mắt Thẩm Băng Sơn tối lại, càng thêm lạnh lẽo hơn, chợt hỏi:
- Chẳng lẽ, tên Tiêu Dương đó là người của Thiên Tử các?
Dừng một lát, Thẩm Băng Sơn lại cười lạnh, đôi mắt nồng nặc sát khí, nói:
- Nhưng người chết là con của Thẩm Băng Sơn này! Tôi không quan tâm hắn là ai, nếu như hắn thật sự có liên quan đến chuyện này thì tôi phải đích thân giết hắn!
Đúng lúc này bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Thẩm gia chủ, sao lại tức giận như vậy? Nghe vậy, Thẩm Băng Sơn kinh ngạc nghoảnh mặt lại quát:
- Ai?
Trước mắt không một bóng người.
Giọng nói nhàn nhạt vang lên:
- Ở phía sau ông này.
Xoạt!
Thẩm Băng Sơn quay đầu lại nhìn, lập tức thấy kinh hãi, lúc này trên chiếc ghế bên cạnh ông ta bất ngờ xuất hiện một người đàn ông khoảng hai tám hai chín tuổi, ánh mắt sắc bén tựa như thanh kiếm có thể rút khỏi vỏ bất cứ lúc nào, cả người toát lên cảm giác sắc nhọn.
- Cậu là...
Thẩm Băng Sơn vô thức lùi ra đằng sau, ánh mắt có chút mơ hồ kèm theo kiêng ky.
Người đàn ông nâng mắt lên, vẻ mặt hờ hững, môi gã không hề động nhưng lại có âm thanh phát ra:
- Thôi Đồng!
Giọng bụng!
- Thôi Đồng?
Thẩm Băng Sơn kinh ngạc, vội vã quan sát gã một lượt rồi bước lên trước vài bước. Lúc này Thôi Đồng lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng, Thẩm Băng Sơn thấy lệnh bài lập tức tỏ thái độ cung kính, sau đó nghe theo lệnh của Thôi Đồng bảo thuộc hạ tất cả đều đi ra ngoài.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Thẩm Băng Sơn cùng Thôi Đồng.
Thẩm Băng Sơn lên tiếng:
- Trong nhà xảy ra chút chuyện nên không kịp nghênh đón Thôi tiên sinh, thật xin lỗi.
- Thẩm gia chủ đừng khách sáo.
Thôi Đồng đứng lên, nói:
- Lần này tôi tới đây là theo lệnh của sư phụ nhất định phải mang một người trở về, hy vọng Thẩm gia chủ có thể phối hợp.
Nghe vậy, Thẩm Băng Sơn lập tức ngẩn ra, hỏi:
- Người đó là ai?
- Quân Nhu Anh của nhà họ Quân.
- Cái gì?
Thẩm Băng Sơn sửng sốt, khó hiêu nhìn Thôi Đồng, mở miệng hỏi lại:
- Là Quân Nhu Anh sao?
- Ông không nên hỏi nhiều về chuyện này.
Thôi Đồng lạnh lùng nói:
- Nghe nói, nhà họ Thẩm của ông với nhà họ Quân có hôn ước, Quân Như Anh sẽ gả vào nhà ông, vì vậy tôi hy vọng ông có thể phối hợp để tôi mang Quân Nhu Anh đi.
- Chuyện này... Nói đến chuyện này, sắc mặt Thẩm Băng Sơn lại tối đi vài phần.
Thôi Đồng nheo mắt, lạnh lùng hỏi:
- Không được sao?
- Không phải không được mà là...
Lúc nói, ánh mắt Thẩm Băng Sơn tràn ngập sát ý, nghiên răng nói tiếp:
- Thôi tiên sinh, tôi nói thật với cậu, ngay mới vừa rồi, trước khi cậu tới đây, con tôi là Thẩm Thành Văn đã bị sát thủ tàn nhẫn giết chết ngay tại chỗ.
Thôi Đồng biến sắc hỏi:
- Cậu ta là người có hôn ước với Quân Nhu Anh đúng không?
Thấy Thẩm Băng Sơn gật đầu, Thôi Đồng nhíu mày, trầm tư một lát, ánh mắt chợt có tia sáng sắc lạnh lóe lên, gã nói:
- Bất luận như thế nào cũng phải bắt Quân Nhu Anh gả vào nhà họ Thẩm! Cho dù có phải cướp người cũng phải cướp bằng được!...
Đúng mười giờ sáng.
Còn nửa tiếng sẽ tới giờ chính thức bắt đầu hội nghị gia tộc nhà họ Quân.
Tất cả mọi người đều đã ngồi vào vị trí của mình, hơn nữa ngồi tại chỗ đều có thể nhìn thấy được vị trí của Quân Thiết Anh. Là con gái của gia chủ, nhưng chỗ ngồi của cô lại được sắp xếp ở hàng dành cho các thành viên bình thường trong gia tộc, đã thế trong phạm vi một mét xung quanh cô không một ai tới ngồi.
Hoàn toàn bị cô lập!
Thỉnh thoảng lại có ánh mắt liếc về phía Quân Thiết Anh, có người có chút giễu cợt, có người thì chờ mong.
Ngồi ở vị trí đối diện cách một bãi cỏ với Quân Thiết Anh là Đan Mộng Nhi, hôm nay ả ta mặc một chiếc váy đen vô cùng gợi cảm. Lúc này, ánh mắt của ả nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên...
Bỗng nhiên, âm thanh nói chuyện của mọi người nháy mắt tắt hẳn, tất cả đều hướng ánh mắt về phía trước, lúc này các thành viên chủ chốt của nhà họ Quân đang lần lượt ngồi vào chỗ của mình.
- Tứ gia của nhà họ Quân, Quân Hoa Minh! Chậc chậc, ông ta không đơn giản đâu, trước nay ngành kinh doanh ẩm thức vốn luôn là ngành yếu nhất trong nhóm sản nghiệp của nhà họ Quân nhưng kể từ khi rơi vào tay ông ta, chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đã có bước tiến vượt bậc! Nhờ đó mà địa vị của ông ta trong nhà họ Quân cũng được nâng lên theo, người ở bên cạnh chính là con trai ông ta, Quân Vô Lâm cũng là một thiên tài xuất sắc.
Mỗi một thành viên chủ chốt của nhà họ Quân đi ra là bên dưới lại lầm râm nghị luận.
- Nhìn kìa, đó là Quân Vô Ngân!
Lúc Quân Vô Ngân xuất hiện, lập tức tiếng nghị luận lại càng râm rộ hơn.
- Đúng là một ví dụ truyền kỳ! Quân gia vốn lấy cổ võ làm gốc nhưng từ nhỏ Quân Vô Ngân lại bị nhận định là không có thiên phú luyện võ, thế nhưng trên thương trường, gã lại là người khiến người người phải kính nể! Trong đám con cháu nhà họ Quân, nếu xét về tỉ lệ nắm giữ sản nghiệp gia tộc thì cho dù là Đại thiếu gia Quân Vô Vũ cũng không sánh được với gãit
- Không biết trong hội nghị gia tộc lần này, gã sẽ mang đến bất ngờ gì cho mọi người đây?
- Thế hệ trẻ đời sau của nhà họ Quân có rất người xuất chúng, nhưng xuất sắc nhất thì không ai có thể so sánh được với Quân Vô Ngân và Quân Vô VũI
- Đương nhiên, hôm nay bọn họ mới chính là nhân vật chính của hội nghị.
Các thành viên của bốn chỉ chính lần lượt đến đông đủ, chỉ còn lại Gia chủ nhà họ Quân, Quân Hoa Thừa là vẫn chưa thấy xuất hiện.
Tiếng nghị luận lại bắt đầu nổi lên.
Đoàn trưởng lão của Quân gia xuất hiện!
Tại nhà họ Quân, có tổng cộng bảy người có thể bác bỏ quyết sách của Gia chủ.
Bảy lão già chậm rãi bước tới vị trí trung tâm, xung quanh liên tục có tiếng chào hỏi.
Tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ của mình sau đó đồng thời liếc mắt nhìn xung quanh...
Bỗng nhiên, một vị trưởng lão vừa mới ngồi xuống đã trực tiếp nhìn vê phía Quân Thiết Anh, lão ta nhíu mày, hừ lạnh một tiếng sau đó chậm rãi đi về phía cô...
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Nháy mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía này, ánh mắt người nào cũng sáng lên.
- Làm sao vậy?
- Tam trưởng lão đi tới chỗ Quân Thiết Anh...
- Tam trưởng lão là người phụ trách quản lý gia quy của nhà họ Quân mà, chẳng lẽ Quân Nhu Anh đã vi phạm gia quy hay sao?
Dưới ánh mắt của đông đảo mọi người, Tam trưởng lão cất bước đi đến trước mặt Quân Thiết Anh, ánh mắt thoáng nhìn qua tấm biển tên đã bị Quân Thiết Anh úp xuống bàn, lão ta hừ lạnh:
- Quân Nhu Anh, xem ra là cô không muốn tham gia hội nghị gia tộc của nhà họ Quân nữa đúng không?
Mọi người nghe thấy vậy lập tức xôn xao bàn tán.
Tam trưởng lão nói những lời này chỉ e là có ý khác.
Quân Thiết Anh khẽ cựa chân, vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh, giọng điệu bình thản nói:
- Tôi không hiểu ý của trưởng lão.
Tam trưởng lão chỉ thẳng vào Quân Thiết Anh, giọng nói lạnh như băng:
- Cô làm như vậy là có còn coi gia quy của nhà họ Quân ra gì nữa không?
Quân Thiết Anh duỗi tay cầm lấy tấm bảng tên, nhìn thoáng qua một cái sau đó ngoài dự liệu của mọi người, cô thẳng tay ném nó xuống đất, lạnh lùng đáp trả:
- Nếu như đến cái tên cũng viết sai thì nó không xứng được đặt ở đây.
- Mất dạy!
Tam trưởng lão điên tiếc nhìn Quân Thiết Anh, giọng nói già nua bỗng như hét lên:
- Cô đã có gan không coi gia quy ra gì vậy thì đừng có trách tôi dùng gia quy xử lý cô ngay trước mặt mọi người!
Lão ta vừa nói xong, Quân Thiết Anh lập tức ngẩng đầu lên, con người khẽ chuyển động, giọng nói vẫn lạnh như băng, cô nói chậm rãi từng chữ:
- Tam trưởng lão, chẳng lẽ ông không biết từ cổ đã có câu không được ức hiếp người nghèo và phụ nữ sao? Nghe cô nói vậy, Tam trưởng lão chợt sửng sốt, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên, nhìn chằm chằm vào Quân Thiết Anh một lúc sau đó hạ giọng nói chỉ đủ để Quân Thiết Anh nghe thấy:
- Quân Nhu Anh, cô tưởng cô còn có cơ hội xoay chuyển tình thế nữa hay sao? Cho dù tôi có cho cô một trăm năm chắc gì cô đã làm được!
- Nằm mơi