Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 293 - Chương 294: Lựa Chọn Của Một Người Cha!

Chương 294: Lựa chọn của một người cha! Chương 294: Lựa chọn của một người cha!Chương 294: Lựa chọn của một người cha!

Ảnh mắt hai người giằng co.

Quân Thiết Anh không vì người trước mặt là Tam trưởng lão mà chịu nhún nhường, ánh mắt cô không hề tránh né, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tam trưởng lão, một lát sau mới lạnh nhạt mở miệng:

- Một trăm năm sao? Ông nghĩ mình vẫn còn sống được tới lúc đó sao?

- Cô...

Tam trưởng lão đen mặt, nói:

- Quân Nhu Anh, cô được lắm! Xem ra gia quy của nhà họ Quân trong mắt cô chẳng là cái thá gì đúng không?

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía này, giọng của hai người mặc dù không quá lớn nhưng từ vẻ mặt của Tảm trưởng lão, mọi người đều có thể nhìn ra được giữa hai người đang diễn ra một cuộc nói chuyện không hề vui vẻ gì...

Mọi người đều rất ngạc nhiên.

Đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Quân cũng dám đối đầu với Tam trường lão được tôn sùng của gia tộc?

Có người còn lắc đầu nói:

- Thật chẳng có chút giác ngộ nào.

- Chuyện mà cô ta phải làm lúc này hẳn phải là lấy lòng mấy vị Trưởng lão mới đúng, dù sao thì vận mệnh của cô ta cũng là do bọn họ quyết định.

Quân Thiết Anh không chút yếu thể, lạnh lùng hỏi lại:

- Tôi vi phạm vào điều nào trong gia quy?

- Không biết quy củ, chống đối trưởng bối! Ăn nói ngông cuồng! Vô pháp vô thiên!

Tam trưởng lão liệt kê ra một đống tội trạng rồi nói tiếp:

- Nếu như xử theo gia quy, nhẹ thì đánh ba mươi phát, nặng thì đuổi ra khỏi nhà họ Quân.

Lão ta vừa dứt lời, ánh mắt Quân Thiết Anh lập tức lóe lên, liếc lão ta một cái, vẻ mặt vẫn bình thường, tạo cho người ta cảm giác cô không hề biết sợ hãi là gì, lạnh nhạt nói:

- Đây mới chính là mục đích thật sự của ông đúng không?

Quân Thiết Anh cười giễu, khẽ cúi đầu không thèm nhìn Tam trưởng lão thêm cái nào nữa.

- Muốn chụp tội danh lên đầu người khác cần gì phải lấy nhiều lý do như vậy.

Ánh mắt Tam trưởng lão trở nên lạnh lẽo.

Đúng lúc này tiếng xôn xao của mọi người lại vang lên.

- Quân gia chủ, Quân Hoa Thừa tới rồi!

Tam trưởng lão vừa mới bước được nửa bước thì lập tức dừng lại, ánh mắt không cam lòng liếc Quân Thiết Anh một cái, sau đó hừ lạnh:

- Cô cứ chờ đấy.

Cuối cùng phất tay xoay người bỏ đi. Mặc dù trong lòng lão ta hoàn toàn không coi Quân Hoa Thừa ra gì nhưng trên danh nghĩa thì Quân Hoa Thừa hiện tại vẫn là gia chủ của nhà họ Quân! Trước mắt bao nhiêu người lão ta lại ỷ thế lớn bắt nạt nhỏ, đã vậy lại còn là con gái của gia chủ, chuyện này nếu rơi vào trong mắt của các gia tộc có thế lực lớn ở thủ đô thì cũng chẳng phải vinh quang gì.

Lúc này, bác Lương vốn đi cùng Quân Hoa Thừa tới lại lân nữa đi tới đằng sau Quân Thiết Anh.

Ông nhỏ giọng hỏi:

- Lão ta có làm khó tiểu thư không?

Quân Thiết Anh khẽ lắc đầu.

- Hừ.

Bác Lương khẽ mấp máy môi, lẩm bẩm:

- Mười năm trước Bạch tư lệnh nổi trận lôi đình, lúc đó người hứng chịu nhiều nhất chính là Tam trưởng lão, lão ta bị Bạch tư lệnh tức giận đánh bị thương, cho đến hiện tại vẫn không thể khôi phục lại như ban đầu. Chính vì vậy mà trong số bảy trưởng lão, lão ta là người muốn tiểu thư biến mất khỏi nhà họ Quân nhất!

Quân Thiết Anh lên tiếng cắt đứt lời của bác Lương:

- Bác Lương, đừng nói nhiêu về chuyện này nữa.

Bác Lương thản nhiên cười, nói:

- Một lão già như tôi sống đến tuổi này rồi cần gì phải sợ nữa.

- À đúng rồi, đại tiểu thư...

Bác Lương khẽ cúi người, vẻ mặt có phần nghiêm trọng, nhỏ giọng nói:

- Đêm hôm qua tôi đã gọi điện thoại cho Tiêu Dương.

Nghe ông nói vậy, hai bàn tay Quân Thiết Anh bất chợt nắm chặt lấy hai bánh xe lăn.

Trong lòng bỗng có chút xao động.

- Cậu ấy không cho tôi biết hành tung của mình nhưng...

Bác Lương khẽ lắc đầu thở dài, nói:

- Nhưng, cậu ấy chính miệng nói hôm nay nhất định sẽ tới đây.

Cơ thể mảnh mai khẽ run lên, lập tức ngẩng đầu nhìn bác Lương.

Bác Lương hiểu cô muốn nói gì, chỉ lắc đầu nói:

- Tôi cũng không biết hành tung cụ thể của cậu ấy. Vừa rồi tôi thử gọi điện nhưng điện thoại của cậu ấy đã tắt máy rồi.

- Hôm nay có hội nghị gia tộc nên để tránh có người tới quấy nhiễu, nhà họ Quân từ trên xuống dưới đều bày bố thiên la địa võng tâng tầng lớp lớp.

Bác Lương cau mày, nói:

- Nếu như Tiêu Dương muốn xông vào đây e là không dễ dàng đâu.

Quân Thiết Anh siết chặt lấy bánh xe lăn, im lặng không nói. ...

Tại một bệnh viện nhỏ bình thường ở Bắc Kinh.

Trên hành lang, có một số y tá mặc áo blue đứng chụm đầu thảo luận... - Người vừa nãy thật kỳ quái.

- Đúng vậy, anh ta mang theo hai người đầm đìa máu tới bệnh viện nhưng lại không cho bác sĩ tới khám chữa trị mà lại bỏ tiên bao nguyên một căn phòng bệnh cao cấp rồi lấy thêm một số dụng cụ xử lý vết thương thông thường sau đó đi vào trong đóng chặt cửa không ra ngoài nữa. Chẳng lẽ anh ta định đích thân cứu bạn của mình sao? Thật chẳng hiểu ra sao.

- Haizzz, trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, chúng ta đừng quan tâm đến chuyện này nữa, dù sao thì người ta cũng vẫn trả tiền cho chúng ta mà.

Bên trong cánh cửa đóng chặt...

Ánh sáng bạc lóe lên rồi biến mất.

Ngân châm giữa hai ngón tay không ngừng chớp động sau đó bay vút về trước.

Vùi! VùI

Trực tiếp cắm vào vị trí giữa ngực.

Quỷ y Thất Khấu Thứ.

Chính là Tiêu Dương.

Lúc này, vẻ mặt Tiêu Dương hết sức nghiêm trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Bái Thiên, vết thương trên người Lý Bái Thiên nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Nội tạng gần như khô kiệt, sức mạnh toàn thân đều bị kích phát phóng ngoài. Đã vậy lại còn phải chịu đòn roi khiến toàn thân máu thịt lẫn lộn, nhìn mà phải giật mình, trông hết sức đáng sợ.

Một châm lại một châm cắm xuống, Chu Mạt bên cạnh cũng bị thương thảm hại không kém nhưng gã chỉ là vết thương về da thịt, lúc này gã cố nén đau đớn trên người, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Sát khí trong mắt Tiêu Dương mỗi lúc một nồng đậm, cả người hắn tỏa ra một loại cảm giác chết chóc đáng sợ.

Nhìn Lý Bái Thiên bị hành hạ đến nỗi chỉ còn thoi thóp thở, Tiêu Dương lại càng hận bản thân mình hơn vì đã để Thẩm Thành Văn chết nhẹ nhàng như vậy.

Thằng khốn đó đáng lẽ ra phải chịu ngàn dao băm vằm mới đúng!

Chu Mạt đã kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra đêm qua cho Tiêu Dương biết.

Người khơi mào chính là nhà họ Thẩm!

Ngoài ra còn có một kẻ đồng lõa nữa là Đan Mộng Nhi! Nhưng Chu Mạt không biết ả ta nên không nói ra tên của ả.

- Món nợ này vẫn chưa tính xong đâu!

Sau khi cắm cây ngân châm cuối cùng vào vị trí cổ của Lý Bái Thiên, ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Dương lại bắt đầu bùng lên lửa giận.

Chu Mạt lo lắng hỏi:

- Đại ca, anh của em thế nào rồi?

- Diêm vương không dám lấy mạng anh em của tôi đâu.

Tiêu Dương cầm một chiếc khăn lồng lên lau máu, nói: - Mạng của Bái Thiên coi như đã cứu được rồi nhưng có lẽ cần phải mất một thời gian mới có thể hồi phục hoàn toàn.

Chu Mạt kích động, nói:

- Cảm ơn đại cal

- Đừng nói nhiều nữa.

Tiêu Dương lập tức nghiêng người, nói:

- Chu Mạt, cậu cũng nằm xuống đi để tôi châm cứu cho cậu.

- Không cần đâu đại ca, em chỉ bị thường ngoài da thôi.

Chu Mạt nhe răng cười chẳng may đụng đến vết thương lập tức nghiến răng trợn mắt, hít sâu, nói:

- Anh đi ra ngoài gọi một em y tá xinh đẹp vào đây băng bó cho em là em khỏe ngay.

Tiêu Dương nhíu mày, nói:

- Chuyện này...

Chu Mạt bất cần cười, nói:

- Đàn ông mà, chút vết thương này đã là gì, đại ca không cần lo cho em. Đợi sau khi em y tá xinh đẹp băng bó vết thương xong em sẽ đưa đại ca đi lấy mấy loại nước mà em với lão đại lấy được. Tất cả đều được đựng trong bình sứ đặc chế của đại ca, nhất định sẽ không biến chất đâu.

Tiêu Dương thở dài, hắn biết vì sao Chu Mạt lại nói như vậy.

Gã đang muốn giúp hắn rút ngắn thời gian.

Phía bên nhà họ Quân hội nghị có lẽ đã bắt đầu rồi, hắn bắt buộc phải tới đó.

- Nhất định... vẫn còn kịp.

Tiêu Dương ra khỏi phòng bệnh lập tức có mấy em y tá trẻ đẹp đẩy cửa đi vào. ...

Tại nhà họ Quân, hội nghị gia tộc chính thức bắt đầu!

Quân Hoa Thừa ngồi ở vị trí chính giữa lên tiếng đầu tiên, đại khái là tổng kết những thành tích mà nhà họ Quân đạt được trong một năm qua, nói sơ qua khoảng mười phút sau đó lần lượt các thành viên chủ chốt của các chi đứng lên trình bày cụ thể về các hạng mục mình quản lý.

Tất cả mọi người đều hết sức chăm chú lắng nghe, nhà họ Quân được coi là đầu tàu kinh tế của thủ đô, sự phát triển cùng với phương hướng đầu tư của các ngành sản xuất của nhà họ Quân đều có ảnh hưởng trực tiếp đến sản nghiệp của các gia tộc khác.

Mặc dù mới bắt đầu có chút đơn điệu không thú vị nhưng mọi người vẫn hết sức nghiêm túc nhìn về phía những người đứng lên trình bày.

Sau khi người cuối cùng của nhà họ Quân là Tứ gia trình bày xong, tiếng vỗ tay như sấm vang dội nổi lên. Trong đoàn trưởng lão có một vị trưởng lão đứng lên khẽ khoát tay, đợi đến khi mọi người đều yên lặng liền mở miệng nói:

- Tiếp sau đây, sẽ tuyên bố danh sách các thành viên trúng cử vào bộ phận quản lý chủ chốt mới của gia tộc.

- Quân Vô VũI

- Quân Vô Ngân! Sau mỗi một cái tên được đọc lên, mọi người lại nhiệt liệt vỗ tay như sấm. Lúc này không một ai tiết kiệm một cái vỗ tay của mình, bởi vì nhóm người trúng cử vào bộ phận quản lý chủ chốt của nhà họ Quân trương lai sau này rất có khả năng sẽ là người chèo lái con tàu Quân gia.

Danh sách cũng không có nhiều lắm, chỉ có gân mười người.

Những người được đọc lên, ánh mắt đều không giấu được sự vui sướng, hai tay vô thức nắm chặt, điều này có nghĩa rằng bắt đầu từ hôm nay, địa vị của bọn họ ở nhà họ Quân được nâng lên một tâng cao mới!

Sau khi đọc hết danh sách, vị trưởng lão kia dừng lại một lát sau liếc mắt nhìn sang Quân Hoa Thừa sau đó mới ngồi xuống.

Quân Hoa Thừa lúc này có chút căng thẳng, ông thở dài một hơi.

Chuyện gì tới cuối cùng cũng phải tới.

Quân Hoa Thừa chậm rãi đứng lên, khoảnh khắc này mọi người dường như đều ý thức được điều gì đó, tất cả đồng thời ngừng võ tay, ánh mắt đều đổ dồn về phía Quân Hoa Thừa.

Toàn hội trường rơi vào yên lặng.

Quân Hoa Thừa vô thức nhìn về phía Quân Thiết Anh, lúc này, Quân Thiết Anh đang ngồi trên xe lăn, đầu khẽ cúi xuống nhìn chăm chú vào mặt bàn, dường như tất cả những chuyện xảy xa bên ngoài đều không liên quan gì đến cô.

Trong lòng ông khẽ chùng xuống.

Lúc này đã không phải là lúc Quân Hoa Thừa có thể lo lắng nữa rồi.

Ánh mắt của mọi người đều chiếu thẳng vào ông, có không ít người đều đang âm thầm thở dài.

Bọn họ cũng đã đoán được, nhà họ Quân muốn tuyên bố quyết sách dành cho Quân Thiết Anh, đối với cô mà nói chắc chắn không phải là một chuyện tốt. Thế nhưng người phải đứng ra nói lên quyết định tàn khốc này lại chính là Quân Hoa Thừa, bố của Quân Thiết Anh, tuyên bố trước mặt mọi người.

Lúc này, Tam trưởng lão không vui lên tiếng thúc giục:

- Gia chủ, thời gian của chúng ta có hạn, mời ngài nhanh chóng tuyên bố đi.

Lúc này người trong nhà họ Quân cũng có phần mong đợi giây phút này diễn ra. Bọn họ cũng biết, đoàn trưởng lão cho Quân Hoa Thừa hai lựa chọn, một là gả Quân Thiết Anh cho nhà họ Thẩm, hai là đuổi Quân Thiết Anh ra khỏi nhà họ Quân.

Bất luận là Quân Hoa Thừa chọn cái nào thì Quân Thiết Anh cũng sẽ hoàn toàn không còn tư cách kế thừa vị trí gia chủ của nhà họ Quân.

Điều đó có nghĩa là cơ hội của các chi đã... tới!

Không khí như cô đọng lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào Quân Hoa Thừa...

- Tôi tuyên bố...

Quân Hoa Thừa chậm rãi nói:

- Quân Nhu AnhI

Từng chữ từng chữ đều như tiếng trống đánh vào lòng mọi người.

- Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi...

Ánh mắt Quân Hoa Thừa bỗng lóe lên.

- Sẽ chính thức có tư cách trở thành thành viên chủ chốt của gia tộc! Một câu nói tựa như sét đánh ngang trời.
Bình Luận (0)
Comment