Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 294 - Chương 295: Vết Rách Trên Bâu Trời!

Chương 295: Vết rách trên bâu trời! Chương 295: Vết rách trên bâu trời!Chương 295: Vết rách trên bâu trời!

Cả hội trường bắt đầu dậy sóng, mọi người nhao nhao bàn luận.

Lời nói của Quân Hoa Thừa như một tia sét đánh vào lòng mọi người.

Nhất là người nhà họ Quân, tất cả đều kinh ngạc trợn tròn mắt, tựa như không dám tin vào tai của mình, tất cả đều nhìn Quân Hoa Thừa không chớp mắt.

Ông ta vừa mới nói cái gì?

Chính thức yêu cầu cho Quân Thiết Anh tư cách được trở thành thành viên chủ chốt của gia tộc?

Chuyện này... hoàn toàn là đi ngược lại với mệnh lệnh của đoàn trưởng lão!

Sau khi bàn tán một hồi, mọi người lại bắt đầu im lặng quan sát.

Tất cả đều nhìn vào Quân Hoa Thừa cứ như thể lần đầu tiên mới biết ông vậy.

Lúc này đến cả Quân Thiết Anh cũng phải kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đầy ngạc nhiên, đáy lòng bình tĩnh bao nhiêu năm qua của cô đột nhiên khẽ dậy sóng.

Các thành viên trong Quân gia đồng loạt biến sắc.

Tam trưởng lão lập tức đứng bật dậy, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Quân Hoa Thừa, lên tiếng hỏi:

- Gia chủ, ngài... ngài vừa mới nói cái gì?

Quân Hoa Thừa cảm thấy bản thân chưa bao giờ nhẹ lòng như lúc này, ông đã hoàn toàn buông bỏ cái gọi là trách nhiệm của gia tộc, lần đầu tiên trong cuộc đời ông thực hiện trách nhiệm của một người bố phải làm vì con gái của mình.

Ông đứng trên vị trí của một người bố lo lắng cho con của mình để đưa ra lựa chọn này.

- Ý của tôi rất rõ ràng, Quân Nhu Anh là con cái nhà họ Quân. Quy định của gia tộc có nói rõ bất cứ một người con nào của nhà họ Quân đều có tư cách được yêu cầu trở thành thành viên chủ chốt của gia tộc.

Quân Hoa Thừa bình tính nói:

- Con gái của tôi cũng có quyền đó.

- Nó có sao?

Ánh mắt Tam trưởng lão lạnh lẽo lóe sáng, lão ta không hề nể nang gì mà nhìn thẳng vào Quân Hoa Thừa. Vào lúc này mâu thuẫn nội bộ trong gia tộc Quân gia gường như đều thể hiện ra ngay trước mặt mọi người.

Tam trưởng lão nghiến răng, nói từng chữ:

- Quân Nhu Anh, nó không có tư cách!

- Tam trưởng lão, bất cứ đứa con nào của nhà họ Quân được mời đều phải trải qua thời gian sát hạch, ông dựa vào đâu mà nói con gái tôi không có tư cách?

Quân Hoa Thừa nghiêm mặt nói:

- Việc mọi người có thể làm, con gái tôi cũng có thể.

- Thế sao?

Tam trưởng lão cười lạnh, nói:

- Vậy xin hỏi gia chủ, Tam tiểu thư của nhà họ Quân có thể đứng lên được không? Nháy mắt sắc mặt của Quân Hoa Thừa bỗng tái đi, hai tay siết chặt.

Đây chính là nỗi đau không bao giờ nguôi của cuộc đời ông.

Quân Hoa Thừa hít một hơi thật sâu, tự nói với mình phải tỉnh tảo, phải thật bình tĩnh, ông nói:

- Mặc dù Nhu Anh không thể đứng lên nhưng điều đó không có nghĩa là nó không thể quản lý sản nghiệp gia tộc.

Giọng nói sắc bén của Tam trưởng lão không kiêng nể gì vang lên:

- Chỉ dựa vào việc nó không thể đứng dậy được đã đủ khiến nó hoàn toàn mất đi tư cách trở thành thành viên chủ chốt của gia tộc rồi!

- Tôi đồng ý với ý kiến của Tam trưởng lão.

Đúng lúc này, có một tiếng nói vang dội cất lên, người đó chính là Tứ gia của nhà họ Quân, Quân Hoa Minh. Ông ta đứng dậy, chậm rãi nói:

- Từ nhỏ Quân Nhu Anh đã bị liệt hai chân, chưa từng trải qua huấn luyện của gia tộc, con bé không thể đảm đương trách nhiệm gánh vác sản nghiệp của gia tộc được. Huống hồ chi, Gia chủ, vê chuyện của Quân Nhu Anh, đoàn trưởng lão đã nhất trí thông qua quyết định rồi, giờ ngài lại nói như vậy chẳng lẽ là muốn chống lại với đoàn trưởng lão hay sao?

- Tôi cũng đồng ý với Tam trưởng lão.

- Tôi cũng vậy!

- Tôi cũng đồng ý!

Các thành viên trong các chi chính mặc dù bình thường vẫn luôn âm thầm đấu đá lẫn nhau, tất cả đều nhằm vào vị trí Gia chủ mà Quân Hoa Thừa đang ngồi. Nhưng nếu không hoàn toàn lật đổ được dòng chính trực hệ của Quân Hoa Thừa thì bọn họ có đấu đá nữa cũng chẳng có ích gì.

Theo như kế hoạch của bọn họ thì chỉ cần loại bỏ tư cách thừa kế của Quân Nhu Anh là bọn họ có thể thuận lợi đưa ra yêu cầu đoàn trưởng lão thay thế ví trị Gia chủ.

Ở nhà họ Quân, đây là điều mà tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau, chỉ là không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Quân Hoa Thừa lại trở mặt, làm trái lại với quyết định của đoàn trưởng lão.

Vào lúc này, sắc mặc Quân Hoa Thừa vô cùng khó coil

Ông bị cô lập hoàn toàn!

Ở nhà họ Quân này, quyền lực của ông mấy năm nay đã dần dần bị ăn mòn, cho đến thời điểm này, Quân Hoa Thừa mới thực sự cảm nhận được sự bất lực của mình. Thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt của con gái, thấy sự thay đổi trong mắt cô, Quân Hoa Thừa dường như cảm nhận được một sức mạnh vô hình rót thẳng vào cơ thể mình, ông nghiêm mặt nói:

- Bất luận như thế nào thì Nhu Anh cũng là hậu duệ duy nhất của dòng chính nhà họ Quân! Chỉ cần dựa vào điều này thôi, tôi mong đoàn trưởng lão có thể cho Nhu Anh một cơ hội!

Lời của ông vừa dứt, đám người trong đoàn trưởng lão lập tức nhăn mặt nhìn nhau.

- Mơ tưởng!

Tam trưởng lão vẫn không chịu buông tha, những trưởng lão còn lại mặc dù không lên tiếng nhưng ý của bọn họ cũng hết sức rõ ràng.

Đúng lúc này, Quân Vô Ngân khẽ cười, đột ngột lên tiếng:

- Gia chủ, dù nói thế nào thì Nhu Anh cũng là một thành viên của nhà họ Quân, theo lý mà nói thì chúng †a đúng là nên cho Nhu Anh một cơ hội.

Mọi người lập tức nghi hoặc nhìn y.

- Nhưng...

Quân Vô Ngân nhếch miệng, nói tiếp:

- Nhà họ Quân chúng ta không thể chứa nổi kẻ phạm tội giết người!

- Kẻ phạm tôi giết người?

Mọi người lập tức kinh ngạc.

Quân Hoa Thừa trừng mắt quát:

- Quân Vô Ngân, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không được nói bừa!

- Nói bừa sao?

Quân Vô Ngân cười cười, chậm rãi mở miệng:

- Ông có thể hỏi con gái của ông xem, ngay mấy ngày trước, trong bệnh viện Minh Châu, cô ấy đã đích thân bắn chết con cháu nhà họ Diêm, Diêm Xa Trung!

Tất cả mọi người đều kinh hãi trước tin tức này.

Quân Vô Ngân khẽ cười hỏi Quân Hoa Thừa:

- Mặc dù chuyện này cuối cùng cũng kết thúc rôi nhưng xin hỏi Gia chủ, nhà họ Quân có thể tha thứ cho một kẻ tội phạm giết người hay không?

Quân Hoa Thừa nhăn mặt nhìn sang Quân Thiết Anh...

- Anh ta nói đúng.

Quân Thiết Anh thản nhiên thừa nhận, nếu như Quân Vô Ngân dám nói chuyện này ra trước mặt mọi người, với tính cách của y nhất định là đã có chứng cứ trong tay rồi.

Quân Vô Ngân cười lạnh, nhìn thẳng vào Quân Hoa Thừa, hỏi:

- Xin hỏi Gia chủ, kẻ ngang nhiên cố ý giết người, xét về quy định phải xử lý như thế nào?

Quân Hoa Thừa siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.

- Hừ, ông không nói được đúng không? Vậy để tôi trả lời thay ông!

Tam trưởng lão nhìn Quân Hoa Thừa không chớp mắt, nói:

- Xét theo quy định của gia tộc, Quân Nhu Anh sẽ bị tước bỏ thân phận con cháu nhà họ Quân đồng thời trục xuất ra khỏi gia tộc!

Quân Hoa Thừa nghe vậy lập tức trừng mắt, tựa như con hổ bị ăn thịt mất con, giận dữ gầm lên:

- Ai dám trục xuất con gái tôi?

- Quân Hoa Thừa, ông muốn lợi dụng quyền lực Gia chủ để làm chuyện tư sao?

Nhị gia Quân Hoa Dung, bố của Quân Vô Ngân cũng đứng lên nói:

- Trong mắt ông, có còn đoàn trưởng lão hay không?

- Các người...

Quân Hoa Thừa tức đến run rẩy, nhưng lúc này ông lại không biết phải phản bác thế nào.

Đúng lúc này chợt có tiếng nói nhẹ nhàng bình tĩnh vang lên: - Mọi người có thể bình tĩnh một chút không?

Tất cả im lặng.

Người nói câu đó chính là Quân Thiết Anh.

Giờ phút này có thể nói cô đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió hứng chịu mọi chỉ trích.

Chỉ có điều, chuyện này không giống như cô tưởng tượng, cô vốn tưởng rằng sẽ chỉ có một mình cô phải đối mặt với cơn phong ba này. Thế nhưng bố của cô, người bố ngày càng xa lạ với cô lúc này lại đột nhiên đưa ra một quyết định khiến cô vô cùng ngạc nhiên.

Nếu đã như vậy thì vì làm sao cô lại có thể để bố cô tiếp tục gánh chịu áp lực từ phía gia tộc thay cô được nữa?

Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho ngày hôm nay rồi.

Ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào Tam trưởng lão, mở miệng:

- Nói ra quyết định của các ông đi.

- Hừ! Chuyện này không cần cô phải nhắc!

Tam trưởng lão cười lạnh, nói:

- Quân Nhu Anh bởi vì phạm tội cố ý giết người, phạm vào quy định của gia tộc, vì vậy tôi tuyên bố, bắt đầu từ ngày hôm nay, Quân Thiết Anh sẽ bị trục xuất...

- Khoan đã.

Đúng thời khắc mấu chốt lại có một vị trưởng lão lên tiếng cắt ngang lời nói của Tam trưởng lão, Tam trưởng lão sửng sốt, không hiểu ngoảnh mặt lại, nói:

- Đại trưởng lão...

Đại trưởng lão của nhà họ Quân là người có địa vị đức cao vọng trọng nhất trong đoàn trưởng lão.

Trên mặt lão có chòm râu bạc trắng, đôi mắt tỉnh táo có thân, không hề có dấu hiệu của tuổi già sức yếu, lão nghiêm túc nói:

- Nhu Anh mặc dù là lỡ tay giết người nhưng con bé là hậu duệ duy nhất của dòng chính, nếu như cứ thế mà trục xuất ra khỏi gia tộc thật quá qua loa rồi.

Lão dừng một lát sau đó lại tiếp tục:

- Hay là thế này đi, chúng ta hãy cứ làm theo quyết định trước đó, gả Nhu Anh vào nhà họ Thẩm.

Nghe vậy, Tam trưởng lão cùng đám người Quân Hoa Dung âm thầm liếc mắt nhìn nhau...

Tam trưởng lão vẫn không cam lòng, lên tiếng:

- Đại trưởng lão...

- Tôi không đồng ý.

Giọng nói kiên định của Quân Thiết Anh vang lên, cô nhìn thẳng vào Đại trưởng lão, nói:

- Tôi thà bị trục xuất ra khỏi nhà họ Quân cũng không muốn bị gả cho nhà họ Thẩm!

- Hừ, có muốn hay không không phải là do cô quyết định.

Nhất gia Quân Hoa Quý vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng, ông ta liếc Quân Thiết Anh một cái sau đó xoay mặt nói:

- Tôi đồng ý quyết định gả Quân Nhu Anh vào nhà họ Thẩm. - Nếu như còn muốn trở thành người của nhà họ Quân thì hãy biết điêu một chút, nhà họ Quân không chứa chấp phế nhân!

Một vị trưởng lão cũng lên tiếng:

- Quân Nhu Anh phải gả vào nhà họ Thẩm!

Trong mắt của bọn họ, đây là giá trị duy nhất của Quân Nhu Anh!

Lúc này sắc mặt Quân Thiết Anh có phần tái nhợt.

Cô có thể thản nhiên tiếp nhận chuyện bị đuổi khỏi nhà họ Quân nhưng dù có chết cũng không muốn gả vào nhà họ Thẩm.

- Tôi không đồng ý!

Quân Thiết Anh lại kiên quyết lên tiếng phản đối lần nữa, vẻ mặt cô hết sức nghiêm túc.

- Chuyện này không phải do cô quyết định!

Đại trưởng lão bỗng nói to:

- Cứ quyết định như vậy đi! Hôm nay, trước mặt tất cả các nhân vật có tiếng tại thủ đô, tôi xin tuyên bố, nhà họ Quân sẽ gả Quân Nhu Anh vào nhà họ Thẩm, làm vợ của Thẩm Thành Văn! Chọn ngày đẹp trời làm lễ kết hôn!

Mặt Quân Thiết Anh lập tức trắng bệch, toàn thân run lên.

- Không! Không được!

Cô không ngừng lẩm bẩm, ánh mắt hoàn toàn bất lực, lúc này cô chỉ cảm thấy cả thế giới dường như đều đang quay lưng lại với mình!

Trời đất tối đenl

Với thân phận cùng uy vọng của Đại trưởng lão, lời lão nói ra tuyệt đối không cho người ta có cơ hội phản đối. Nhất là lúc này lão đã tuyên bố trước mặt bao nhiêu nhân vật có máu mặt của thủ đô.

- Không!

Quân Thiết Anh bất lực lắc đầu...

- Không nhiều lời nữa!

Đại trưởng lão nghiêm nghị nói:

- Hôm nay cho dù trời có sập xuống thì cô cũng phải gả vào nhà họ Thẩm!

Trong lòng Quân Thiết Anh lúc này trời chẳng khác nào đã sập xuống rồi! Giờ phút này, toàn thân cô lạnh như băng, không nhịn được khẽ rùng mình một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực...

Giải quyết vô cùng dứt khoát, tất cả mọi người đều yên lặng.

Bỗng nhiên...

- Hôm nay cho dù trời có sập xuống thì tôi cũng bắt nó phải mở ra.

Đột nhiên một tiếng nổ rền vang tựa như tiếng sấm sét đánh tới!

Tiếng nổ dường như từ trên trời giáng xuống!

Đinh tai nhức óc!

Ngay trên đỉnh đầu...

Mọi người đều vô cùng kinh hãi, tất cả đồng loạt nâng mắt lên nhìn... Phía trên đầu bọn họ là tấm vải bạt màu lam che nắng đồng thời che khuất bầu trời nhưng bỗng nhiên! Xetl

Tiếng xé rách vang lên.

Tất cả đều trợn mắt nhìn!

Tại vị trí chính giữa bạt che xuất hiện một vết rách dài...

Tựa như bầu trời đêm bị xé rách!

Trên trời bỗng xuất hiện một vết rách!

†r
Bình Luận (0)
Comment