Chương 296: Tại sao ông không cởi?
Chương 296: Tại sao ông không cởi?Chương 296: Tại sao ông không cởi?
- Phái
Một tiếng quát lớn vang lên, tấm bạt che nháy mắt bị rạch một đường dài, cảnh tượng này giống như một vị thần thượng cổ khai thiên lập địa tách rời trời đất.
Xoetl
Bạt che bị xé rách, ánh mắt trời lập tức chiếu xuống.
Ánh nắng mặt trời chiếu đúng vào người Quân Thiết Anh, cơ thể lạnh lẽo của cô được ánh nắng sưởi ấm vô cùng dễ chịu, bộ váy màu trắng tinh khiết bỗng trở nên sáng chói dưới ánh mặt trời. Cô lập tức ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt tràn ngập chờ mong.
Cô đương nhiên biết chủ nhân của câu nói bá đạo này là ai.
Trong suy nghĩ của Quân Thiết Anh, trên đời này ngoài hắn ra thì không một ai có cách xuất hiện bá đạo như vậy!
Cô đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh hai người gặp lại nhau nhưng chưa từng nghĩ tới Tiêu Dương sẽ lại trực tiếp tới tận đây, không những thế còn là từ trên trời giáng xuống!
Khoảnh khắc này nếu đổi lại là bất cứ người nào thì cũng phải trợn mắt há hồm kinh ngạc, trong lòng không giấu được sự kích động.
- Vào lúc cô cần tôi nhất, tôi nhất định sẽ tới.
Tiếng nói như tiếng trống rên vang bên tai Quân Thiết Anh.
Hắn tới rồi!
Vào khoảnh khắc cô bàng hoàng bất lực nhất, hắn đã xuất hiện.
Hai mắt Quân Thiết Anh khẽ động, nhìn chằm chằm về phía vết rách trên đỉnh đầu...
Từ vết rách ở trung tâm, đột nhiên có một sức mạnh phá hủy không chỉ phá hủy bạt che mà còn là toàn bộ khung đỡ. Toàn bộ rạp che nháy mắt tan tành, tựa như bị sét đánh trúng, cả một rạp che khổng lồ bị xé nát.
Lập tức có người hét lên:
- Sắp sập rồi!
Mọi người đồng loạt tái mặt.
Người của nhà họ Quân lập tức đứng lên hét lớn:
- Mọi người đứng nguyên vị trí đừng chạy lung tung!
Bạt chắn bị xé rách sang hai bên, chớp mắt một cái lập tức có một bóng người xuất hiện trước mắt mọi người...
Một con diều trúc khổng lồ màu sắc sặc sỡ, phía dưới là một cái đuôi dài tung bay trong gió.
Con diều nhờ vào sức gió bay lượn giữa không trung.
Bên dưới con diều là một người thanh niên mặc trường bào kiểu cổ cùng màu trắng với chiếc váy Quân Thiết Anh đang mặc trên người. Người thanh niên mặc dù mặc trường bào không hợp với thời hiện đại cho lắm nhưng lại không khiến người ta cảm thấy mất tự nhiên mà hoàn toàn ngược lại, người ta có thể cảm nhận được một loại khí phách từ trên người hắn, dường như bộ trường bào này được thiết kế là để rành riêng cho hắn vậy.
Vạt áo trắng phau phau tung bay trong gió!
Tay trái cùng hông của hắn bám ở trên diều trúc, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, một vệt sáng xẹt qua mắt hắn sau đó lập tức biến mất.
Vệt sáng đó được phát ra từ tay phải của hắn, một thanh kiếm sắc bén dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng bạc chói mắt, trông hắn tựa như một vị thiên tướng hạ phàm vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn đến ngây người, đắm chìn trong khung cảnh có một không hai này.
Bóng dáng màu trắng từ từ hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn cũng dần dần rõ ràng hơn.
Mày kiếm mắc sắc, đường nét khuôn mặt nam tính.
Âm!
Rạp che nghiêng ngả rồi đổ râm xuống, mọi người bị tiếng động này làm kinh hãi. Đồng thời cũng nhờ vậy mà tất cả mới hoảng hồn bình tĩnh trở lại.
Lập tức có tiếng xôn xao bàn tán.
- Cậu ta là ai?
- Trời đất! Tôi... tôi không hoa mắt đấy chứ? Tôi đã nhìn thấy cái gì vậy trời?
- Từ trên trời giáng xuống đói! Rất ngầu! Đẹp trai chết đi được! Anh ta rốt cuộc là ai vậy?
- Hắn tới là muốn khiêu khích với nhà họ Quân hay sao?
Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người thanh niên mặc trường bào trắng trên con diều. Khi con diều bay cách mặt đất khoảng ba mét nó bất ngờ lượn về phía bên trái.
Khi đặt chân xuống đất, người thanh niên đã đứng ngay trước mặt Quân Thiết Anh.
Hai người đều mặc quần áo màu trắng tựa như một đôi tình nhân, không những thế lúc này trong mắt hai người cũng chỉ có đối phương, cả hai nhìn nhau không chớp mắt.
Tiêu Dương đột nhiên vung tay lên, thanh kiếm sắc bén lập tức xuất hiện, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua một vệt sáng sau đó lại thấy thanh kiếm bị Tiêu Dương thu lại, tốc độ nhanh đến không tưởng.
Buông con diều ra, khuôn mặt lạnh lùng bỗng chốc nở nụ cười dịu dàng, nói:
- Tôi tới rồi.
Sau đó hắn cất bước đi tới bên cạnh Quân Thiết Anh.
Lông mi Quân Thiết Anh khẽ run run, nhẹ giọng đáp lời:
- Tôi biết... anh nhất định sẽ đến mài!
Lúc này cuối cùng mọi người cũng đã hiểu ra.
Thì ra người thanh niên này đến đây là vì Quân Thiết Anh!
Hai mắt mọi người lập tức sáng lên.
Vào khoảnh khắc Quân Thiết Anh thì ép gả cho Thẩm Thành Văn thì một người đàn ông thần bí từ trên trời giáng xuống, cảnh tượng như vậy khiến mọi người cảm thấy có chút chờ mong. Nhất là sau khi chứng kiến Tiêu Dương dùng một kiếm xé tan rạp che, mọi người đều rất chờ mong một màn quyết đấu sắp diễn ra.
- Đại tiểu thư, bắt đầu từ bây giờ sẽ không có ai có thể bắt nạt cô. Tiêu Dương vô cùng tự tin cười với Quân Thiết Anh đồng thời còn nhẹ giọng nói:
- Còn nữa, tôi còn muốn... tặng cho cô một sự kinh ngạc lớn!
- Kinh ngạc?
Quân Thiết Anh khẽ ngẩn người, hai mắt lập tức xẹt qua tia kích động, môi khẽ run lên.
Cô dường như đã hiểu ra được điều gì đó.
Chỉ có điều cô không dám mở miệng nói ra vì sợ mình hiểu sai ý của hắn!
Cánh tay khẽ run rẩy, ánh mắt đột nhiên nhìn vào hai bàn tay của Tiêu Dương, khẽ giật mình thốt lên:
- Tay của anh...
Băng gạc quấn xung quanh tay Tiêu Dương đã bị hắn cởi bỏ, vết thương trong lòng bàn tay mặc dù không còn chảy máu nữa nhưng lại trông vô cùng đáng sợ.
- Chỉ là bị thương ngoài da chút thôi.
Tiêu Dương khoát tay, mỉm cười với Quân Thiết Anh, sau đó chợt quay đầu nhìn thẳng vào đám người nhà họ Quân ở phía trước.
- Anh là ai?
Người nhà họ Quân lúc này đã bình tĩnh trở lại, lúc này Quân Vô Lâm lập tức đứng lên, chỉ vào Tiêu Dương rồi hét lên:
- Mà lại dám xông vào nhà họ Quân còn tùy tiện phá hoại đồ đạc!
Tiêu Dương mỉm cười, đáp trả:
- Tôi là Tiêu Dương, là thư đồng bên cạnh Đại tiểu thư, thật ngại quá, vẫn chưa thỉnh giáo đại danh của các vị
- Thư đồng?
Mọi người nghe thấy cái danh từ này đều đồng loạt trợn tròn mắt.
- Hừi Ăn nói ngông cuồng!
Lời vừa dứt, Quân Vô Lâm lập tức vọt tới.
Nhà họ Quân vốn là một gia tộc cổ võ, đại đa số con cháu nhà họ Quân đều chảy trong người dòng máu hiếu chiến. Lúc Tiêu Dương xuất hiện mặc dù không nói câu nào mang tính khiêu khích nhưng hành động của hắn chẳng khác nào đã hạ chiến thư với nhà họ Quân.
Chỉ dựa vào một thân một mình mà dám thách thức người nhà họ Quân.
Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Quân Vô Lâm nhếch môi cười lạnh, gã cũng không phải là nhất thời kích động mà thực ra đã tính toán trước rồi, đây chính là một cơ hội để gã lập công. Chỉ cần gã bắt tên ngông cuồng này lại như vậy Đại trưởng lão nhất định sẽ coi trọng gã hơn.
Ở trong nhà họ Quân, địa vị của Quân Vô Lâm vốn không được bằng Quân Vô Ngân với Quân Vô Vũ, hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội được nâng cao vị trí của bản thân, gã đương nhiên phải chủ động bắt lấy.
VùiI
Quân Vô Lâm đứng cách Tiêu Dương khoảng bốn mét, tay gã bỗng xuất hiện một cây quạt giấy, trông gã rất có phong thái thư sinh hào hiệp. Nhếch mép cười lạnh, lại rất có phong độ nhắc nhờ Tiêu Dương: - Mau lấy vũ khí ra đi.
Tiêu Dương nhướng mày nhìn Quân Vô Lâm, khóe miệng hắn khẽ cong lên, nụ cười đây khinh thường, khẽ lắc đầu, nói:
- Anh không xứng để tôi phải rút kiếm ral
Nếu như đã nói hắn ngông cuồng vậy thì hắn sẽ ngông cuồng cho mà xeml
Hôm nay nếu muốn có tư cách đàm phán với nhà họ Quân, Tiêu Dương chỉ có một cách duy nhất chính là đánh!
Quân Vô Lâm trợn mắt, lạnh lùng nói:
- Tôi muốn xem xem anh có cái gì mà kiêu ngạo như vậy!
Chân khẽ đạp một cái, cơ thể gã tựa như mũi tên bắn vụt lên.
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Cẩn thận đấy.
Tiêu Dương bước lên hai bước, quay đầu lại khẽ cười, nói:
- Tôi sẽ cố gắng không để quần áo bị bẩn.
Nghe hắn nói như vậy, không chỉ có Quân Vô Ngân mà gần như tất cả người nhà họ Quân đều thấy tức giận!
Quá đáng quá rồi! Thật quá ngông cuồng
- Hắn tưởng hắn là ai?
- Quân Vô Lâm thiếu gia mặc dù không phải là tinh anh trong thế hệ trẻ của nhà họ Quân nhưng thực lực cũng không hề kém.
- Vô Lâm thiếu gia, hãy dạy cho hắn một bài học đi!
Mọi người bắt đầu kích động lên tiếng.
Những thành viên quan trọng của nhà họ Quân đứng ở hàng ghế phía trước đều nhìn vào hai bóng dáng đang ngày một tiến đến gân nhau, không ai lên tiếng ngăn cản.
Tiêu Dương chậm rãi tiến lên, tựa như nhàn nhã tản bộ còn Quân Vô Lâm thì cắm đầu xông lên. Hai người tựa như một hình ảnh động với một hình ảnh tĩnh hoàn toàn trái ngược, người động thì khí thế hùng hổ lao đến như một cơn bão tố. Còn người tĩnh thì hết sức bình thản tựa như núi Thái Sơn, mặc do bao sóng gió vẫn sừng sững đứng thẳng.
Một động một tĩnh, cuối cùng cũng va vào nhau.
Xoạt!
Cây quạt trong tay Quân Vô Lâm mở ra tựa như khổng tước xòe đuôi, xoẹt một phát cắt ngang không khí, bắn ra một cây đao nhỏ sắc bén! Chiếc quạt này của gã, phần thân quạt được gắn rất nhiều cây đao nhỏ, xoẹt một phát, xé rách không khí lao đi như vũ bão.
- Đầu hàng chịu trói đỉ!
Quân Vô Lâm thấy mũi đao sắp đâm vào ngực Tiêu Dương rồi nhưng hắn vẫn không có bất cứ phản ứng gì, gã lập tức nở nụ cười thắng lợi.
Xoạt!
Thời gian dường như dừng lại. Mọi người cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, hai người một động một tĩnh đều đồng thời đứng yên nhưng khi nhìn kỹ lại thì tất cả đều kinh ngạc trợn mắt há mồm, đồng thời đều hít một hơi thật sâu.
Khi cây đao sắc bén từ quạt của Quân Vô Lâm phóng ra cách ngực của Tiêu Dương còn khoảng một centimet nữa thì lại không thể tiếp tục nhúc nhích thêm nữa, Tiêu Dương đưa tay lên nhẹ nhàng bắt lấy.
- Làm sao lại như vậy?
Quân Vô Lâm sợ tái mặt.
Gã như bị người ta cho một phát tát, đau nhưng không thể động đậy nổi.
- Sao lại có thể thế được?
Quân Vô Lâm theo bản năng đá ra một cước.
Lực chân rất mạnh!
BịchI
Tiêu Dương cũng lập tức tung một cước.
Bụp!
Quân Vô Lâm hét lên, gân như là đồng thời, Tiêu Dương mạnh mẽ bẻ tay của gã một phát, tiếng trật khớp giòn giã vang lên.
- Dừng tay.
Có tiếng hét lớn vang lên, Tiêu Dương trực tiếp đá một phát, cơ thể Quân Vô Lâm bay vù ra xa mấy mét sau đó ngã sấp mặt xuống mặt cỏ.
Một chiêu đã thual
- Thứ đồ chơi này...
Tiêu Dương xoay xoay cây quạt mà hắn lấy được từ trong tay Quân Vô Lâm, cười khinh thường, tiện tay ném đi, nói hết câu:
- Chỉ thích hợp để giết lợn thôi!
- Mày...
Quân Vô Lâm đau đớn khắp người lại bị câu nói khinh thường của Tiêu Dương là tức đến run cả người, nhưng chỉ có thể nằm trên sân cỏ không đứng dậy được.
Quân Hoa Minh trợn mắt nhìn Tiêu Dương, vừa rồi tiếng quát "Dừng tay" là của ông ta, chỉ có điều Tiêu Dương không hề dừng lại.
- Cậu không nghe thấy tôi vừa mới nói gì sao?
Quân Hoa Minh nhìn Quân Vô Lâm đau đớn đến nỗi không đứng dậy nổi, cơn tức lập tức dâng đến tận đỉnh đầu, ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm vao Tiêu Dương.
Tiêu Dương vẫy tay, thản nhiên đáp trả:
- Tôi đâu có điếc, đương nhiên là có nghe thấy.
Quân Hoa Minh lập tức lạnh mặt, hỏi:
- Nếu như nghe thấy tại sao cậu lại không dừng tay?
Tiêu Dương tỏ vẻ sửng sốt, mãi một lúc sau hắn đột nhiên hét lên:
- Cởi quần! Nháy mắt mọi người đều hoang mang không hiểu.
Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Quân Hoa Minh, nhàn nhạt hỏi lại: - Tại sao ông lại không cởi?
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ