Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 298: Thì Ra Là Bài

Chương 298: Thì ra là bài Chương 298: Thì ra là bàiChương 298: Thì ra là bài

Điên cuồng!

Tiêu Dương lúc này rất thích hợp với hai chữ này, ánh mắt kiêu ngạo nhìn đám người trước mặt, khóe miệng cười khiêu khích.

Cái gọi là tư cách đàm phán hắn không người khác ban cho! Dòng máu kiêu ngạo chảy trong cơ thể không cho phép Tiêu Dương chấp nhận loại sỉ nhục này. Huống chi hôm nay hắn tới đây mục đích chính là khiêu khích! Là đạp đổ bọn họ!

Có lời gì muốn nói cứ trực tiếp thể hiện qua nắm đấm là được.

Hắn đứng chắp tay sau lưng, tựa như một thanh kiếm có thể rút ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, một khi xuất trận, sức mạnh khiến người người kinh ngạc.

Ánh mắt vô cùng cao ngạo.

Nhếch miệng, nói:

- Sao? Nhà họ Quân không một ai dám đứng ra ứng chiến hay sao?

Lời nói đầy tính thách thức.

Nhà họ Quân là một gia tộc cổ võ kế thừa truyên thống hàng trăm năm.

Hôm nay lại một người thanh niên khiêu khích.

- Ăn nói ngông cuồng!

Tam trưởng lão không thể kiềm chế tức giận trong lòng mình nữa, lập tức đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tiêu Dương, nói:

- Đừng tưởng cậu thắng vài trận là có thể vênh mặt kiêu ngạo! Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có là cảnh giới Thực khí đi chăng nữa thì cũng không có tư cách giễu võ giương oai ở nhà họ Quân này!

- Ông là ai?

Tiêu Dương nheo mắt, giơ nắm đấm lên, nói:

- Có tư cách hay không thì phải dựa vào cái này!

- Tiêu Dương.

Bác Lương đứng một bên nhỏ giọng nhắc nhở Tiêu Dương:

- Đây là Tam trưởng lão trong đoàn trưởng lão của nhà họ Quân, trong đoàn trưởng lão, ông ta là người duy nhất chống đối với Đại tiểu thư.

Tiêu Dương nhướng mày, đánh giá Tam trưởng lão một lượt, cuối cùng cười lớn, nói:

- Tôi thu lại câu hỏi vừa nãy. Vốn không nên hỏi ông mới đúng...

Hắn dừng lại cười ha ha sau đó mới nói tiếp:

- Bởi ông chẳng qua cũng chỉ là một vật trang trí mà thôi.

- Thằng ranh chết tiệt!

Sắc mặt Tam trưởng lão đỏ bừng vì tức giận, ngay sau đó lập tức có tiếng quát lớn, đồng thời từ đằng sau đám con cháu nhà họ Quân có một người mặc trang phục màu đen bó sát nhảy vọt lên, nháy mắt đã đứng trước mặt Tiêu Dương. Một người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh, mũi chim ưng, ánh mắt lạnh như băng, cơ thể tạo thành một hình tam giác. Trên người toát lên khí thế sắc bén kinh người.

- Là Quân Trường Phong đói

- Là một trong tam đại đệ tử của Tam trưởng lão đó! Thực lực của gã được xếp trong Top 10 trong thế hệ trẻ của nhà họ Quân!

- Chậc chậc, trong đám con cháu nhà họ Quân, xét về võ thuật, chỉ có mấy người là chuyên tâm luyện võ ngày đêm! Nghe nói, với thực lực của Quân Trường Phong có thể gia nhập tiểu đội Thiên Tử của Thiên Tử các đói

Mọi người ở đây đại đa số là các danh môn vọng tộc, vì vậy chẳng mấy ai xa lại với cái tên Thiên Tử các.

- Cổ võ là xương sống của gia tộc cổ võ có lịch sử hàng trăm năm! Bất luận bọn họ có chuyển hướng sang buôn bán làm ăn thì vẫn luôn duy trì dòng máu võ thuật!

Mọi người lập tức kích động, vẻ mặt hết sức phấn khích.

Lần này mới là trận chiến chính thức.

Lời nói khiêu khích của Tiêu Dương đã kích thích đến sự giận dữ của Quân Trường Phong.

Rốt cộc thì thiên tài hàng đầu của nhà họ Quân hay là chàng trai kiêu ngạo này mạnh hơn?

Tất cả đều hết sức mong đợi.

Hai người một trắng một đen, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương.

Khí thế chiến đấu bắt đầu bùng lên.

Bụp!

Ngoại trừ tiếng gầm trong lúc tức giận vừa rồi thì Quân Trường Phong hoàn toàn không mở miệng nói câu nào, cơ thể tựa như tên bắn khỏi cung vút lên.

Khí thế mãnh liệt!

Bich! BịchI BịchI

Hai người gân như là đồng thời xông lên, nháy mắt đã giao đấu vài hiệp, tốc độ cùng lực độ vô cùng đáng sợ.

Xét vê sức mạnh, Quân Trường Phong thiên về dùng sức mạnh chấn áp, mỗi một đòn công kích đều tựa như núi thái sơn đè xuống! Còn Tiêu Dương thì lại ngược lại, bóng dáng hắn nhẹ nhàng phiêu dật, tốc độ ra chiêu uyển chuyển nhưng vô cùng nhanh, gặp chiêu phá chiêu tựa như bốn lạng địch ngàn cân. Chiêu của hắn nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng thong thả nhưng mỗi một lần ra tay đều hết sức chuẩn xác, tốn ít sức nhưng vẫn có thể đánh tan được mọi chiêu thức của Quân Trường Phong.

Phong cách hai người hoàn toàn khác biệt, hình ảnh hai người giao đấu rất có cảm giác kích thích thị giác người xem.

Mỗi một chiêu tự như sấm sét đánh tới lại bị một chiêu nhẹ nhàng phá giải.

- Đây là...

Trong đoàn trưởng lão có một trưởng lão không dám tin vào mắt mình, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hình ảnh trước mắt.

- Tứ lạng bạt thiên cân chân chính!

(Tứ lạng bạt thiên cân: Bốn lạng địch ngàn cân, nguyên lý căn bản của Thái Cực quyên, lấy nhu khắc cương)

Đại trưởng lão cũng phải vuốt râu, khẽ than:

- Không ngờ, tên nhóc này còn trẻ như vậy mà đã có thể kết hợp được sự tinh túy của Đạo gia vào trong chiêu thức, tựa như Thái cực nhưng lại không phải là Thái cực! Cứ tiếp tục như vậy, Trường Phong sẽ thua là cái chắc!

- Chưa chắc.

Ánh mắt Tam trưởng lão lạnh băng nhìn chằm chằm vào trận đấu trước mặt, nghiêm giọng nói:

- Trường Phong đã đạt tới cảnh giới Thực khí nhất vân, cho dù tên nhóc đó có thật là đạt đến ngưỡng cửa Thực khí đi nữa, thực lực vẫn kém hơn, hắn chắc chắn không thể nắm chắc phần thắng được! Ít nhất hiện giờ Trường Phong vẫn đang ở thế thượng phong!

- Tam trưởng lão, ông sai rồi.

Đại trưởng lão lắc đầu, nói:

- Ông hãy chú ý đến đòn công kích Trường Phong dùng để tấn công Tiêu Dương đi...

Các trưởng lão khác cũng đồng loạt chăm chú quan sát, một lát sau ánh mắt người nào cũng không giấu được sự kinh hãi.

- Sức mạnh của Trường Phong đang bị bào mòn.

Mọi người đều đồng loạt hít sâu.

Tất cả chăm chú nhìn phía trước, mỗi một quyên Quân Trường Phong tung ra đều mang sức mạnh phá hủy đánh thẳng vào Tiêu Dương. Còn Tiêu Dương thì vẫn hết sức thản nhiên đưa tay lên mượn lực đánh ngược lại, nhẹ nhàng hóa giải đòn tấn công mạnh mẽ, tất cả sức mạnh của đối thủ đều hóa thành vô hình.

- Tôi chưa từng nhìn thấy chiêu thức nào như vậy.

Một trưởng lão khiếp sợ, nói:

- Mỗi lần sau khi Trường Phong ra tay đều bị Tiêu Dương đánh tan một cách khó hiểu, nếu như tiếp tục đánh như vậy, thể lực của Trường Phong sẽ càng ngày càng yếu đi...

- Một bên yếu dân một bên bền vững! Cứ thế này Trường Phong thua chắc rồi.

- Không ngờ trên đời này lại có loại võ học thần kỳ như vậy.

Giờ phúc này, Đại trưởng lão cũng phải kinh ngạc, nói:

- Kiểu đánh mượn lực phá lực này được gọi là "Tàm võ"! Tựa như tằm nhả tơ vậy, các sợi tơ có sự kết dính và độ nhẫn mịn tinh tế đều rất cao, một khi dính vào muốn thoát ra không phải là điều dễ dàng! Không những vậy kiểu đánh này còn khiến đối thủ càng đánh càng tiêu hao sức lực! Mặc dù sau trận đấu điều khí là có thể khôi phục lại nhưng trong quá trình gia đấu, đây là một đòn hiểm trí mạng.

- Tàm või

Sắc mặt Tam trưởng lão lúc này hết sức khó coi, hai tay vô thức siết chặt.

Người thanh niên thần bí này có lẽ đã thật sự ra tay rồi, cũng có thể vì vậy nên hắn mới kiêu ngạo như thế.

"Tàm võ" xuất hiện khiến đoàn trưởng lão phải nhìn Tiêu Dương bằng con mắt khác, một trưởng lão vẻ mặt nghiêm trọng, lên tiếng:

- Người này có thiên phú cực cao, đã vậy lại có tuyệt học "Tàm võ" trong người! Chỉ e rằng, sư phụ của hắn chắc chắn là người có tu vi bất phàm.

Thầy giỏi dạy trò giỏi

Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý này, thông qua sự thể hiện của Tiêu Dương, bọn họ đều có thể đoán ra được sư phụ dạy hắn chắc chắn phải là người có lai lịch cùng thực lực kinh người.

Trong suy nghĩ của mấy lão trưởng lão thì cho dù Tiêu Dương này có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một thiên tài tuổi còn trẻ. Nhà họ Quân muốn bắt hắn cũng không phải chuyện quá khó! Chỉ là một thiên tài kiệt xuất như vậy cho dù ở trong bất kỳ gia tộc nào cũng chắc chắn sẽ là viên ngọc quý giá nhất! Nếu như cả trưởng bối nhà họ Quân cũng ra tay đối phó với Tiêu Dương, một khi chọc giận kẻ địch giấu mặt chỉ e sẽ kéo theo không ít phiên phức.

Vì vậy hôm nay chỉ là trận chiến của đám thế hệ trẻ với nhau mà thôi.

Chỉ trong thời gian ngắn, các trưởng lão đã nghĩ đến vô vố chuyện. Bọn họ đều là những con cáo già đã thành tinh, chỉ một chỉ tiết nhỏ thôi nhưng trong đầu bọn họ có thể suy diễn ra đủ thứ tình huống, các loại vấn đề. Điểm mấu chốt là để quản lý cả một gia tộc khổng lồ như vậy, bọn họ không thể hành động theo cảm tính được.

Tiêu Dương cũng chính vì nắm được điểm này nên mới cố ý thi triển chiêu thức "Tàm võ" trong trận đấu này!

Sức mạnh vô biên, cơ thể lướt đi tựa như gió!

Đến lúc này Quân Trường Phong cũng cảm giác được có gì đó không ổn, trong lòng thầm kinh hãi!

Đương nhiên gã không biết đến chiêu thức "Tàm võ" này, gã chỉ đang kinh hãi vì cảm nhận được nội lực của mình đang dần hao mòn...

Trong mắt Quân Trường Phong tràn đầy kinh hãi, thốt lên:

- Sao lại thế này?

- Đến lúc rồi!

- Tiêu Dương đẩy tay ra, lập tức một luông sức mạnh kinh người dồn xuống hai chân, đồng thời hai tay hắn tựa như một thỏi nam châm cực mạng bám chặt lấy hai tay Quân Trường Phong.

- Không ổn rồi!

Quân Trường Phong trợn mắt hoảng hốt, cảm nhận được bên dưới có một sức mạnh tấn công tới.

Bụp! Bụp! Bụp!

Liên tục ba cúi

Đánh thẳng vào bụng Quân Trường Phong, lực độ mạnh mẽ hoàn toàn phá hủy hệ thống phòng ngự của cơ thể.

Bich! BịchI BịchI

Quân Trường Phong bị đánh lùi về sau mười bước liên tiếp, mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt hoàn toàn không dám tin. Một lát sau, mặt nhăn mày nhíu phun ra một ngụm máu đồng thời cơ thể lảo đảo quỳ gối xuống đất.

Thual

Không khí xung quanh yên lặng như tờ đến mức một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Trong mắt tất cả đều là khó tin cùng khiếp sợ. Rõ ràng Quân Trường Phong vẫn luôn chiếm thế thượng phong, sao tự nhiên lại bị đánh bại như vậy?

Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Dương bắt đầu thay đổi.

Lúc này, bác Lương đứng sau lưng Quân Thiết Anh, ánh mắt cũng tràn đầy kích động, liên tục gật đầu, giọng nói có phần run run, tự lẩm bẩm một mình...

- Tốt! Tốt lắm! Tốt...

Ông đã chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể đợi được người có thể bảo vệ Đại tiểu thư xuất hiện!

Quan trọng nhất là đây lại còn là người Đại tiểu thư thích.

Sau khi người nhà họ Quân tới dìu Quân Trường Phong đi, tất cả không một ai lên tiếng.

Tiêu Dương thẳng lưng đứng giữa khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Mãi một lúc sau.

Đại trưởng lão nhìn thẳng vào Tiêu Dương, chậm rãi lên tiếng:

- Nói đi! Mục đích của cậu là gì?

Nghe lão hỏi vậy, đôi mắt sáng như sao của Tiêu Dương khẽ cong lên, hắn quay đầu lại nhìn Quân Thiết Anh một cái, rồi quay sang nhàn nhạt nói:

- Đơn giản thôi, các người hãy hủy bỏ hôn ước giữa Đại tiểu thư với nhà họ Thẩm!

- Không thể được!

Đại trưởng lão lập tức cự tuyệt.

- Đây là quyết định của nhà họ Quân, làm gì có chuyện cậu nói thay đổi là thay đổi được!

Tiêu Dương nhướng mày, vừa định mở miệng...

- Ai là Tiêu Dương?

Một giọng nói sắc bén chanh chua vang lên, mọi người lập tức liếc mắt nhìn qua. Ở đằng sau xuất hiện một đám người đang đi về phía này, dẫn đầu là một vị phu nhân mặt mày hằm hằm như muốn giết người!

- Đó chẳng phải là Mã Tĩnh Mỹ, Thẩm phu nhân hay sao?

- Xem ra là sắp có kịch hay rồi, không ngờ tên Tiêu Dương này lại có gan dám đắc tội với cả hai gia tộc!

- Nhìn kiểu này rõ ràng là có chuẩn bị trước rồi mới tới đây.

Ánh mắt Mã Tĩnh Mỹ lạnh như băng, bước chân vội vã, phía sau bà ta là một đám vệ sĩ của nhà họ Thẩm. Mã Tĩnh Mỹ nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, cất bước đi tới trước mặt Tiêu Dương, giọng điệu đầy sát khí, hỏi:

- Cậu là Tiêu Dương đúng không/

Tiêu Dương nhăn trán, hỏi lại:

- Bà là ai?2

Quân Thiết Anh ở một bên giải thích với hắn:

- Bà ấy là mẹ của Thẩm Thành Văn, tên là Mã Tĩnh Mỹ.

Trong mắt Tiêu Dương xet qua tia sáng sắc lạnh.

- Thì ra là bài

Khi lời nói này vừa dứt... Hắn bỗng nhiên bước lên phía trước, cánh tay nhanh như chớp giơ lên. Chát! Một cái tát vang dội khiến mọi người chấn động. ...
Bình Luận (0)
Comment