Chương 299: Oan có đầu! Nợ có chủ!
Chương 299: Oan có đầu! Nợ có chủ!Chương 299: Oan có đầu! Nợ có chủ!
Nếu như lời nói của hắn đã đủ để khiến mọi người kinh ngạc thì hành động lại càng khiến người ta sợ hãi lẫn khó tin hơn.
Chát!
Mặc dù âm thanh ngắn mà dứt khoát nhưng lại mãi vang vọng trong đầu mọi người.
Tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ai mà ngờ được, Mã Tĩnh Mỹ hùng hùng hổ hổ xông đến rõ ràng là để hỏi tội nhưng lại bị Tiêu Dương cướp lời, không những vậy còn thẳng tay cho bà ta một cái tát.
Thì ra là bà!
Dường như hắn đang đợi Mã Tĩnh Mỹ xuất hiện vậy.
Mã Tĩnh Mỹ ngơ ngác, cảm giác mặt mình nóng ran, đau rát, đưa tay lên che một bên mặt, ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Dương, lắp bắp hỏi:
- Cậu... cậu dám đánh tôi?
Chát!
Bà ta vừa dứt lời, ngay lập tức Tiêu Dương lại vung cánh tay lên tát thêm một phát nữa.
- Cái tát đầu tiên là lễ gặp mặt tôi tặng bà, còn cái này là thay Đại tiểu thư hỏi thăm bài
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa.
- Còn cái tát này coi như là lợi nhuận anh em của tôi tặng cho bà.
Chát! Chát!
- Cái này là vì tôi nhìn bà không vừa mắt.
Chát!
Chát! Chát!
- Còn cái tát này... ừ, tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra lý do.
Mọi người đứng xung quanh đều ngây như phỗng, miệng mở lớn tới mức có thể nhét nguyên một quả trứng gà. Hai mắt trợn tròn nhìn cảnh tượng này, từ cái tát thứ nhất cho đến những cái tát liên tiếp sau đó, tiếng chát chát chói tai liên tục quanh quẩn bên tai mọi người. Tiêu Dương quả thật là ra tay quá nhanh, chỉ trong nháy mắt mặt Mã Tĩnh Mỹ đã sưng đỏ lên đến nỗi nhìn không ra mặt người nữa rồi.
Mãi một lúc sau, đám vệ sĩ nhà họ Thẩm mới kịp phản ứng lại, đồng loạt quát lên:
- Dừng... dừng tay!!!
Vẻ mặt Tiêu Dương hết sức vô tội ngẩng đầu nhìn qua, buông tay xuống, thản nhiên nói:
- Tôi đã dừng tay từ lúc nãy rồi mà.
Khuôn mặt Mã Tĩnh Mỹ lúc này chẳng khác gì vừa gặp tai nạn thảm khốc.
Cơ thể lảo đảo, cũng may là có vệ sĩ lao lên kịp thời đỡ lấy bà ta.
- Phu nhân. - Phu nhân không sao chứ?
Tiếng hỏi han dồn dập.
- Tiêu! Dương!
Mã Tĩnh Mỹ lập tức tỉnh táo lại, nghiến răng nghiến lợi rít lên:
- Cậu sẽ phải hối hận vì những gì mình đã làm!
- Mẹt
Thẩm Phi Văn lúc này đã mang theo một đội Tử y chạy tới, lúc nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của Mã Tĩnh Mỹ lập tức kinh hãi, vội vã xông tới, hét lên:
- Mẹ, mẹ làm sao vậy?
Mã Tĩnh Mỹ ôm lấy mặt, chỉ vào Tiêu Dương, giọng nói chát chúa vang lên:
- Bắt tên này lại!
Bà ta vừa hạ lệnh, nháy mắt hơn mười tên Tử y đứng sau Thẩm Phi Văn lập tức bay vút lên bao vây xung quanh Tiêu Dương.
Lúc Tiêu Dương ra tay đánh người thì cũng đã đoán được sẽ có tình huống này xảy ra vì vậy hắn hoàn toàn không hề sợ hãi, đôi mắt bình tĩnh nhìn thẳng.
- Khoan đã.
Ngay thời điểm hai bên đều hết sức căng thẳng thì bỗng nhiên có người lên tiếng ngăn cản. Lúc này Quân Hoa Thừa đã đứng lên nhìn vê phía Mã Tĩnh Mỹ, nói:
- Thẩm phu nhân, hiện tại nhà họ Quân đang tổ chức hội nghị gia tộc, nếu như phu nhân với Tiêu Dương có ân oán gì thì xin hãy đợi sau khi hội nghị kết thúc rồi hãy nói được không?
- Gia chủ, lời của ngài như vậy là không đúng.
Quân Hoa Minh lập tức phản bác lại.
- Mục đích của Tiêu Dương là muốn ngăn cản đám cưới của nhà họ Quân với nhà họ Thẩm, vì vậy Thẩm phu nhân đương nhiên là có tư cách nhúng tay vào việc này rồi.
Tiêu Dương tới đây làm loạn đã vậy còn liên tục đánh bại con cháu nhà họ Quân, giờ lại thấy nhà họ Thẩm kéo người tới đây, Quân Hoa Minh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội thêm dầu vào lửa này rồi. Chỉ cần Tiêu Dương với nhà họ Thẩm đối đầu nhau thì cho dù Tiêu Dương có mạnh hơn nữa thì hai nắm đấm cũng không thể địch lại bốn tay, nhất định hắn sẽ bị nhà họ Thẩm đánh bại.
Tính toán của Quân Hoa Minh vốn rất hay.
Chỉ có điều ông ta không biết mình vừa mới xát muối vào vết thương vẫn còn gỉ máu của Mã Tĩnh Mỹ. Ngay lập tức, khuôn mặt bà ta bỗng trở nên vô cùng dữ tợn, quay mặt nhìn Quân Hoa Minh, điên cuồng hét lên:
- Câm miệng! Nếu như không phải tại cái đồ sao chổi này của nhà họ Quân các người thì con tôi đã không phải chết đau đớn như vậy!
Tiếng hét điên cuồng của Mã Tĩnh Mỹ tựa như tiếng sấm rền vang bên tại mọi người.
Tất cả đồng loạt biến sắc.
Chết?
Con của Mã Tĩnh Mỹ... Chẳng lẽ Thẩm Thành Văn đã chết rồi sao?
Mọi người đều không dám tin chuyện này. Vốn dĩ Thẩm Thành Văn đã được định sẵn sẽ là nhân vật chính của cuộc liên hôn giữa hai nhà Quân- Thẩm, tối hôm qua vẫn còn sống nhởn nhơ ở nhà họ Quân, sao mới qua một đêm hôm nay Mã Tĩnh Mỹ lại nói gã đã chết rồi?
Lúc này đến Quân Thiết Anh cũng kinh ngạc trợn mắt, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Dương, cô lập tức nhíu mày thâm nghĩ: Hôm nay nhà họ Thẩm kéo đến đây nhắm vào Tiêu Dương là vì Thẩm Thành Văn đã chết sao?
Không lẽ...
Sau khi nghe tin tức này, người bình tĩnh nhất chỉ có một mình Tiêu Dương, tựa như hắn hoàn toàn không nghe thấy Mã Tĩnh Mỹ nói gì.
Một lúc sau.
Quân Hoa Minh kinh ngạc hỏi lại:
- Thành Văn bị làm sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Mã Tĩnh Mỹ đầy căm hận nhìn Tiêu Dương không chớp mắt, giọng nói lạnh như băng:
- Chắc hẳn không ai biết rõ chuyện này hơn cậu đâu nhỉ?
Mọi người lập tức xôn xao.
Nếu như Thẩm Thành Văn thật sự đã chết trong tay Tiêu Dương, như vậy mối thù không đội trời chung này ngày hôm nay chắc chắn không thể hóa giải được rồi. Thẩm Thành Văn đã chết, nhà họ Thẩm nhất định sẽ bắt Tiêu Dương nợ máu phải trả bằng máu.
Mọi người dường như đều ngừng thở, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương...
Thế nhưng Tiêu Dương lại tỏ vẻ không hiểu, đưa tay lên, vô tội nói:
- Tôi chẳng hiểu bà đang nói cái gì cải
Mã Tĩnh Mỹ lạnh mặt, siết chặt nắm tay, nghiến răng nói:
- Không hiểu? Tiêu Dương, cậu tưởng cậu không nhận thì bản phu nhân không có cách bắt được cậu sao?
Tiêu Dương cười lớn, nói:
- Về cái chết của cậu nhà thực lòng tôi cảm thấy rất vui, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Tiêu Dương tôi đã giết cậu ta.
Tiêu Dương dừng một lát sau đó lại tỏ vẻ nghiêm túc, nói:
- Ở Minh Châu, tôi được trao danh hiệu công dân tốt của thành phố, tôi làm sao có thể tùy tiện giết người được chứ?
- Tiêu Dương!
Thẩm Phi Văn tức giận, lạnh lùng nói:
- Cậu đương nhiên là không có bản lĩnh đột nhập vào nhà họ Thẩm mà thần không biết quỷ không hay rồi giết chết em ba tôi nhưng cậu đã bỏ tiền thuê sát thủ trường bào làm việc thay cậu!
Sát thủ trường bào?
Trong nháy mắt, mọi người lại càng thêm kinh hãi, danh tiếng của sát thủ trường bào' đương nhiên mọi người ai ai cũng biết. Chỉ có điều không ai ngờ được sát thủ trường bào lần này lại phạm phải sai lâm không nên có như vậy.
Tiêu Dương cười lạnh, liếc mắt nhìn đám người nhà họ Thẩm, nhếch mép hỏi:
- Mấy người tận mắt nhìn thấy hay sao?
- Hừ! Tại nơi em ba bị giết đã phát hiện 'hắc thiếp, ký hiệu đặc biệt của sát thủ trường bào! Cậu còn muốn chối hay sao?
Tiêu Dương tỏ vẻ khó hiểu hỏi lại:
- Thế thì có liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ là bởi vì tôi cũng mặc trường bào hay sao?
Tiêu Dương bất đắc dĩ thả tay xuống, một lúc sau, hắn liếc mắt nhìn Thẩm Phi Văn, nói:
- Nếu như cứ mặc trường bào là phạm tội, vậy chẳng lẽ một tên thiểu năng ngoài đường với Thẩm Đại thiếu gia trí tuệ hơn người cũng như nhau hay sao? Bởi vì dưới hông đều có 'em trai' với cả mắt nhìn không được tốt.
- Cậu...
Thẩm Phi Văn tức đỏ cả mặt, ngón tay run run chỉ vào Tiêu Dương...
- Cậu vừa mới tới thủ đô, con tôi liền bị sát thủ giết chết! Cậu không cảm thấy chuyện này rất trùng hợp hay sao?
Mã Tĩnh Mỹ lạnh lùng nói:
- Hơn nữa, giữa cậu với con trai tôi vốn có thù oán với nhau, vì vậy người có động cơ giết nó không ai khác chính là cậu! Bất luận cậu có mồm mép bao biện thế nào cũng không thế rửa sạch nghi ngờ có liên quan đến cái chết của Thành Văn.
Tiêu Dương bật cười, nói:
- Có đôi khi, chuyện trùng hợp lại không phải là sự thật.
Sau khi Tiêu Dương tung một quả đạn khói xong lại tung tiếp thêm một loạt quả pháo:
- Ý bà là chỉ có mình tôi muốn dồn Thẩm Thành Văn vào chỗ chết hay sao? Bà tưởng con bà gây thù chuốc oán với ít người lắm hả? Có khi nhà họ Quân sau lưng tôi còn muốn Thẩm Thành Văn chết ngay và luôn ấy chứ!
Tiêu Dương trực tiếp kéo nhà họ Quân xuống nước, hai mắt sáng lên, nói:
- Nhà họ Quân cũng có hiêm nghi lớn đấy chứ, thứ nhất có lẽ có người không đồng ý gả Đại tiểu thư cho Thẩm Thành Văn, thứ hai, giết Thẩm Thành Văn có thể mượn tay nhà họ Thẩm để đối phó với tôi! Chậc chậc, hay cho kế mượn dao giết người, một mũi tên bắn chết hai con chiml
Tiêu Dương vừa dứt lời, không ít người trong nhà họ Quân lập tức biến sắc.
Những người có tính toán đó đều nghĩ rằng Tiêu Dương đang ám chỉ mình, hơn thế nữa Mã Tĩnh Mỹ cũng lập tức liếc mắt về phía nhà họ Quân, bởi vì lời Tiêu Dương nói cũng không phải là không có lý.
- Hừi Ăn nói bậy bại
Tam trưởng lão tức giận đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, nói:
- Nhà họ Quân muốn đối phó cậu mà phải cần mượn tay người khác hay sao?
- Có cần hay không với việc có làm hay không là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tiêu Dương buông tay, tỏ vẻ nghi ngờ hỏi:
- Tam trưởng lão, ông tức giận như vậy có phải là do bị tôi nói trúng tim đen không? - Cậu...
Tam trưởng lão nghẹn lời, vung tay, quát:
- Nói bậy!
Tiêu Dương cũng không ngờ mình lại nói đúng, quả nhiên trong nhà họ Quân có người không muốn Quân Thiết Anh gả cho Thẩm Thành Văn, vừa hay trong đó lại có cả Tam trưởng lão! Tất cả mọi người trong nhà họ Quân đều biết, thế lực phía bên Tam trưởng lão luôn luôn phản đối chuyện gả Quân Thiết Anh cho Thẩm Thành Văn, bọn họ nhất quyết muốn đuổi cô ra khỏi gia tộc.
Vì vậy chiêu dẫn họa sang nhà khác của Tiêu Dương vừa hay giẫm trúng đuôi của Tam trưởng lão, khiến lão ta nổi khùng lên.
Tam trưởng lão nghiêm túc, nói:
- Thẩm phu nhân, tôi dám lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, tôi không hề có ý định hãm hãi con trai bà.
Sắc mặt Mã Tĩnh Mỹ trầm xuống, Tiêu Dương lập tức ưỡn ngực, nói:
- Nói thì ai mà chẳng nói được? Tôi cũng có thể lấy bất cứ gì ra đảm bảo, người không phải do Tiêu Dương tôi giết.
Mã Tĩnh Mỹ tức giận đến run rẩy cả người, Thẩm Phi Văn đứng một bên cũng tức giận quát:
- Cậu đừng có hòng chối! Chẳng lẽ sát thủ trường bào lại vô duyên vô cớ đến nhà tôi giết chết em ba hay sao?
Tiêu Dương tỏ vẻ tán thành gật đầu lia lịa, nói:
- Rất có khả năng. Oan có đầu, nợ có chủ, các người muốn báo thù thì hãy đi tìm cái tên sát thủ 'trường bào gì đó ấy!
Người nhà họ Thẩm lúc này có thể nói là trót cưỡi lên lưng hổ muốn xuống không được, đám vệ sĩ bao vây Tiêu Dương cũng ngoảnh mặt nhìn nhau, không biết có nên ra tay hay không. Kể cả Mã Tĩnh Mỹ cũng bắt đầu cảm thấy bối rối.
Nếu như đúng như lời Tiêu Dương nói, có người cố ý giá họa, vậy bà ta chẳng phải bị người khác lợi dụng rồi hay sao? Mã Tĩnh Mỹ là một người trời sinh kiêu ngạo, đương nhiên không cho phép bản thân bị lợi dụng.
- Thẩm phu nhân, tôi đề nghị mọi người trước tiên hãy tìm được tên sát thủ trường bào kia trước đi đã, chỉ cần bắt được gã, chẳng phải sẽ biết người đứng sau vụ này là ai hay sao?
Tam trưởng lão nói:
- Tôi cũng hy vọng Thẩm phu nhân có thể nhanh chóng rửa sạch nỗi oan cho nhà họ Quân.
Mã Tĩnh Mỹ thở phì phò, ngực phập phồng lên xuống, ánh mắt khẽ tối lại, một lát sau, bà ta vừa chuẩn bị lên tiếng thì phía sau đột nhiên xuất hiện một tiếng nổ, sau đó là một loạt tiếng bước chân.
- Không cần điều tra nữa! Tôi đã biết ai là người đứng sau chuyện này rồi!
Người tới là Thẩm Băng Sơn, ông ta bước nhanh tới, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm về phía một người, mở miệng nói ra từng chữ...
- Quân! Thiết! AnhI...