Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 300 - Chương 301: Đứng Lên Nào, Cô Chính Là Thiên Sứ

Chương 301: Đứng lên nào, cô chính là thiên sứ Chương 301: Đứng lên nào, cô chính là thiên sứChương 301: Đứng lên nào, cô chính là thiên sứ

Ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Dương.

- Tôi không đồng ý.

Không ngoài dự liệu của mọi người, Tiêu Dương dứt khoát lắc đầu.

Mọi người cũng hiểu, người chưa đứng lên trong suốt hai mươi năm, bảo cô ấy phải đứng lên trong vòng ba ngày thì quả thực chẳng khác gì kỳ tích. Có điều, kỳ tích như vậy chắc chắn sẽ không xuất hiện.

Sắc mặt Tam trưởng lão không chút thay đổi, khi nói ra thời hạn ba ngày, trong lòng ông đã để phần cho Tiêu Dương cò kè rồi.

- Vậy cậu muốn trong bao lâu?

Trong mắt Tam trưởng lão hiện lên ý cười.

Đã chờ hai mươi năm rồi, lão chờ thêm vài ngày cũng có sao?

- Thời gian của tôi rất quý báu.

Tiêu Dương nhếch khóe miệng, mỉm cười đáp:

- Ba ngày? Không cần, nếu chỉ muốn đại tiểu thư đứng lên, tôi chỉ cần... một giời

Tiếng nói vừa dứt, khung cảnh hoàn toàn trở nên yên tĩnh, hồi lâu sau, một tiếng cười sang sảng vang lên.

- Xem ra bệnh thật sự không nhẹ mà.

- Một giờ? Ha hai

Giọng nói châm chọc khiêu khích vô cùng chói tai cứ vang lên bên tai, nhưng Tiêu Dương chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Tam trưởng lão.

- Có dám dùng một giờ này đánh cược với tôi không?

Tam trưởng lão cứ như nghe được truyện cười ghê gớm lắm, cười lạnh nói:

- Tiêu Dương, nếu cậu muốn tự rước nhục vào người... Lão phu cũng không ngại giúp cậu đâu!

- Có điều...

Tiêu Dương hơi ngừng, nhíu mày nói tiếp:

- Nếu tôi thua, cái giá mà đại tiểu thư phải trả là bị trục xuất khỏi nhà họ Quân, còn nếu ông thua, chỉ cần cúi đầu lạy tôi ba lạy rồi gọi ông nội mà thôi...

Mà thôi?

Không ít người liếc mắt nhìn nhau, cơ mặt khẽ co rút.

Cái tên này còn dám đòi trưởng lão nhà họ Quân cúi đầu vái lạy? Tôn nghiêm rẻ mạt đến thế sao...

- Đánh cược như vậy hình như chẳng công bằng chút nào ha.

Tiêu Dương thở dài nói.

- Rốt cuộc cậu muốn gì?

Tam trưởng lão trâm giọng hỏi.

Lúc này, đám người nhà họ Thẩm thấy Tiêu Dương và Tam trưởng lão bắt đầu đối đầu, không ai lên tiếng nữa, chỉ lui về sau, quan sát mọi chuyện. Phía sau Thẩm Băng Sơn, có một ánh mắt thỉnh thoảng lại quét về phía Quân Thiết Anh.

Thôi Đồng!

Lần này ra ngoài, nhiệm vụ duy nhất của y là đưa Quân Thiết Anh về. Về phần lý do, Thôi Đồng không hỏi, cũng chẳng cần hỏi.

Tiêu Dương nghiêng người nhìn Quân Thiết Anh:

- Đại tiểu thư, cô có muốn ra chút điều kiện gì không?

Quân Thiết Anh trầm ngâm một lát rồi châm chậm cất lời:

- Tôi muốn đạt được tư cách trở thành con cháu hạch tâm của nhà họ Quân!

Chỉ có trở thành con cháu hạch tâm, nắm trong tay sản nghiệp nhà họ Quân thì mới thực sự có chỗ đứng trong Nhà họ Quân.

Một câu kia của Quân Thiết Anh cũng đã đủ để thể hiện quyết định của cô.

Gia tộc này không có chỗ cho cô dung thân, cô sẽ không lựa chọn né tránh nhường nhịn, trái lại, cô muốn vượt qua trở ngại, nắm gia tộc này trong tay.

Cô là con cái dòng chính duy nhất của Nhà họ Quân, thật ra, từ giây phút cô ra đời đã phải gánh trên vai trách nhiệm này.

Quân Thiết Anh của hiện giờ, chẳng qua chỉ lựa chọn thực hiện trách nhiệm của bản thân mà thôi.

Ánh mắt cô kiên định, gật đầu với Tiêu Dương.

Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên tia khen ngợi, mỉm cười gật đầu, lập tức nghiêng đầu, nói:

- Nghe thấy rồi chứ? Thế nào?

Ánh mắt Tam trưởng lão khế híp lại. Hồi lâu sau, lão nghiêng mặt nhìn về phía Đại trưởng lão.

Ánh mắt Đại trưởng lão lóe lên tia sáng.

Quân Thiết Anh muốn trở thành người nắm quyền, điều này cũng có nghĩa là hủy bỏ quan hệ thông gia với nhà họ Thẩm. Có điều, lão vừa công bố quyết định này trước mặt bao người, nếu giờ thay đổi, đối với lão mà nói, chẳng khác nào tự tát cho mình một phát.

Có điều, một giờ là có thể để Quân Thiết Anh đứng lên...

Ánh mắt Đại trưởng lão trầm xuống, tình trạng hai chân của Quân Thiết Anh, Đại trưởng lão cũng rất rõ ràng, đừng nói là một giờ, trong ánh mắt tất cả mọi người, cả đời này, Quân Thiết Anh tuyệt đối không thể đứng lên được.

- Nếu cậu không làm được thì sao?

Đại trưởng lão cất lời, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:

- Quân Thiết Anh chỉ có một con đường để lựa chọn, nếu cậu thua, cô ta vẫn phải bước trên con đường này, nếu nói thế, cậu chưa đặt tiên cược mài

Tiêu Dương hơi nhướn lông mày, những lời này của Đại trưởng lão hình như có ý gì đó.

- Vậy ông muốn cược gì?

Ánh mắt sắc bén của Đại trưởng lão khẽ lóe lên, giọng nói nhẹ nhàng chầm chậm, khế mấp máy khóe miệng, mọi người bên cạnh không nghe thấy gì, nhưng bên tai Tiêu Dương lại vang lên hai chữ...

- Tằm vũI Nghe vậy, Tiêu Dương khẽ nhếch khóe miệng, quả nhiên có người biết nhìn hàng xịn, hắn vừa để lộ "Tầm vũ" ra, đối phương đã dòm ngó rồi.

- Tôi đồng ý.

Tiêu Dương gật đầu.

Đại trưởng lão nở nụ cười, gật đầu nói:

- Quyết định như vậy đi!

Nụ cười thắng lợi đã thường trực trên gương mặt lão luôn rồi.

Một giờ để Quân Thiết Anh đứng lên ấy hả?

Đây quả thật là chuyện người ta chẳng dám nghĩ tới, chớ nói chi tới việc thực hiện.

Một ván cược vừa nhìn đã biết thắng thua, chẳng cần phải lo lắng gì hết.

- Không phải Quân Thiết Anh tính dựa theo bậc thang này để rời khỏi Nhà họ Quân luôn đấy chứ.

- Chắc hẳn là vậy rồi, chuyện này mà truyền ra ngoài, nghe oách hơn "bị đuổi ra khỏi Nhà họ Quân" nhiều chứ

Lúc này, ánh mắt Quân Hoa Thừa chưa rời Tiêu Dương giây phút nào, nhíu chặt lông mày:

- Tiêu Dương, cậu phải suy xét kĩ tới hậu quải

- Con tin anh ấy.

Quân Thiết Anh bình tĩnh lên tiếng, đôi mắt hiện lên vài tia kích động khó giấu.

Hai bàn tay trắng nõn không kìm nổi mà nắm chặt chăn lông đắp giữa hai chân.

Đứng lên.

Đối với người bình thường mà nói là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nhưng đối với cô lại là hai chữ cực kỳ xa lạ mà chứa đầy trông mong. Trước khi gặp được Tiêu Dương, tuy cô tin rằng có ngày mình sẽ đứng lên được, nhưng vẫn mờ mịt không chắc.

Mãi tới khi hắn, xuất hiện trong cuộc đời cô...

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Tựa như là ánh mặt trời chiếu rọi xuống trái tim cô.

Cực ấm áp.

Giây phút này, cơn sóng kích động trong lòng đã bắt đầu lan tràn.

Sự kích động trong lòng Quân Hoa Thừa cũng không kém Quân Thiết Anh là bao, hai chân của Quân Thiết Anh là tiếc nuối cả đời ông. Ông từng thề, nếu con gái mình có thể đứng lên, ông bằng lòng hi sinh bất cứ thứ gì, kể cả tính mạng mình.

Chỉ có điều, Quân Hoa Thừa không biết gì nhiều về Tiêu Dương lắm.

- Được!

Giọng nói lạnh lùng của Tam trưởng lão vang lên, thoáng nhìn đồng hồ, lập tức quay sang nhìn chằm chằm Tiêu Dương:

- Tôi chờ ở đây, một giờ sau, xem cậu tạo ra kỳ tích thế nào.

- Ông lại sai rồi.

Tiêu Dương khẽ cười: - Trong mắt tôi, đó chẳng phải kỳ tích gì hết. Chỉ là hiện tượng y lý rất bình thường, hoặc là ông có thể khen tôi bằng cách nói tôi khiến cô ấy đứng lên dựa vào y thuật xuất thần nhập hóa của tôi.

- Hừi

Tam trưởng lão cười lạnh.

Lão chẳng cần thiết phải phản bác làm gì, tất cả, đều rõ ràng sau một giờ thôi.

Một chuyện đáng cười nhất trần đời đang chờ lão tới vạch trần rồi cười nhạo đây mà.

Tiêu Dương cũng không chần chờ nữa, trực tiếp xoay người, nhấc túi quần áo trên đất của mình lên, bước tới cạnh Quân Thiết Anh, nói:

- Bác Lương, hãy sắp xếp cho cháu một căn phòng yên tĩnh.

Nghe vậy, ánh mắt Lương bá sáng ngời, nhìn Tiêu Dương hồi lâu, khẽ gật đầu:

- Tiêu Dương...

Hơi dừng, Lương bá quay đầu đầy xót xa, vốn tính nói mấy lời cổ vũ này kia, nhưng đối mặt với một chuyện không có khả năng xảy ra, Lương bá chẳng biết nên nói gì mới phải.

Tiêu Dương giúp Quân Thiết Anh đẩy xe lăn một cách đầy quen thuộc, bóng dáng ba người dần biết mất trong tâm mắt mọi người.

- Ba bóng lưng nhìn thê lương đáng thương biết mấy.

Một người không kìm được cất lời châm chọc rồi cười ha ha.

- E rằng đây là lần cuối cùng nhìn thấy bọn họ đó, tôi nghĩ, bọn họ sẽ trực tiếp mang theo Quân Thiết Anh đào tẩu từ cửa sau luôn.

Mọi người râm ran bàn luận. Phía đám người của nhà họ Thẩm, ánh mắt Thôi Đồng lóe lên vài cái, hồi lâu sau, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lương bá dẫn đường, ba người tới một khu nhà, mở một cánh cửa ra, Tiêu Dương giúp Quân Thiết Anh vào phòng rồi xoay người nói:

- Lương bá, trong vòng một giờ, tuyệt đối không được để ai tới quấy rầy tụi cháu.

Nghe vậy, mặc dù hi vọng chữa khỏi của Quân Thiết Anh không lớn nhưng Lương bá vẫn nghiêm túc gật đầu:

- Tôi bảo đảm không ai có thể tiến tới gần căn phòng này trong phạm vi nửa mét.

Cửa chính đóng lại thật chặt.

Trong căn phòng yên tĩnh, hai người bốn mắt nhìn nhau...

- Khụ.

Tiêu Dương hơi mất tự nhiên:

- Ừm... Đại tiểu thư, tôi cần phải châm cứu...

Ý trên mặt chữ, lại phải cởi đồ rồi.

Đôi má Quân Thiết Anh cũng đỏ bừng, mãi lâu sau, đôi môi xinh đẹp gợi cảm hơi mấp máy, cánh tay trắng noãn nhẹ nhàng vươn ra, bỏ chiếc chăn lông màu xanh da trời đang che trên hai chân ra.

- Có thể... bắt đầu rồi...

Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên, nhưng Quân Thiết Anh đã mất đi bình tĩnh vốn có, giọng nói thoáng run rẩy.

Tiêu Dương tiến lên trước vài bước, nhét hai cái khăn tay lên lỗ mũi một cách đầy thuần thục, thấy cảnh này, Quân Thiết Anh khế bật cười một tiếng. Lập tức, Tiêu Dương quay người, dịu dàng bế Quân Thiết Anh theo kiểu bế công chúa, nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường mềm mại.

Đai lưng con bướm khế mở ra.

Quần áo nhẹ nhàng rơi xuống...

Tiêu Dương bắt đầu thở gấp, không ngừng hít sâu, cố gắng khiến tinh thân mình tỉnh táo, thật bình tĩnh.

- Anh... đã chuẩn bị xong rồi chứ?

Để sự xấu hổ này không tiếp tục kéo dài, Quân Thiết Anh mở miệng hỏi nhỏ.

Lực chú ý của Tiêu Dương cũng bị dời đi, mở miệng đáp:

- Cũng may chuyến đi tới Thiên Sơn lần này đã giúp tôi tìm được loại thuốc mấu chốt giúp cô chữa khỏi hai chân! Thất diệp huyết hãn thảo!

- Hiện giờ, tôi chỉ cân dốc sức châm cứu cho cô một lần! Sau đó dùng Thất diệp hãn huyết thảo nghiền thành bột phấn, phối hợp với những phương thuốc khác, cùng bảy loại thuốc dẫn ngâm trong nước, sau đó nghiền rễ cây Thất diệp hãn huyết thảo thành phấn, hòa vào nước rồi thoa lên chân cô, để Thất diệp hãn huyết thảo phát huy công dụng, khiến kinh mạch và mạch máu trong hai chân cô lưu thông tuần hoàn ...

- Dừng lại.

Quân Thiết Anh nở nụ cười:

- Mấy kiến thức về y học này anh không cần nói với tôi. Nói mấy chuyện anh mắt thấy tai nghe khi đi Thiên Sơn đi.

Thời gian châm chậm trôi qua.

10 phút.

Ánh bạc sáng lấp lánh từ cây kim lóe lên!

- Chuẩn bị xong cả rồi!

Sắc mặt Tiêu Dương trở nên nghiêm túc, khẽ kẹp lấy kim bạc, hơi run lên, hít một hơi để bản thân hoàn toàn tỉnh táo:

- Đại tiểu thư, cô nhắm mắt thả lỏng là được. Từ giờ phút này trở đi, quá trình trị bệnh tuyệt đối không thể bị làm phiền, nếu không, đừng nói tới hai chân, ngay cả tính mạng cũng khó giữ được.

Uy lực của Thất diệp huyết hãn thảo cực kỳ ghê gớm!

- Tôi tin anh.

Quân Thiết Anh mỉm cười đáp, sắc mặt cực kỳ nhẹ nhàng, châm chậm khép hai mắt.

Nhìn gương mặt đẹp tuyệt trần trên giường, trong lòng Tiêu Dương không khỏi thầm nói một tiếng.

- Đại tiểu thư, tình cảnh lúc trước của cô chẳng khác gì dấn thân trong địa ngục. Từ nay trở đi, tôi bảo đảm...

- Đứng lên nào, cô chính là thiên sứ!

Đôi mắt hắn lóe lên tia kiên định và tự tin.

Hít sâu một hơi. Tay trái Tiêu Dương đặt lên đùi Quân Thiết Anh, nhanh chóng tìm được vị trí chính xác.

Phụp!

Châm dài đâm xuống.

Lần chữa trị cuối cùng, bắt đầu!

Tiêu Dương tiến vào tình trạng vô cùng chăm chú, thành hay bại, dựa cả vào lần này đây!

Thời gian trôi qua từng chút từng chút...

Phía ngoài căn phòng, Lương bá không chút lơ là, hai chân cứ như mọc rễ luôn ở trước cửa căn phòng vậy, không di dịch nửa bước.

Lát sau, vô cùng bất ngờ, một bóng người mang theo nụ cười khinh miệt xuất hiện trong tâm mắt Lương bá.

Thôi Đồng!
Bình Luận (0)
Comment