Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 301 - Chương 302: Tiêu Dương Rút Kiếm!

Chương 302: Tiêu Dương rút kiếm! Chương 302: Tiêu Dương rút kiếm!Chương 302: Tiêu Dương rút kiếm!

Thanh niên xuất hiện đầy thần bí, nhưng lại khiến Thẩm Băng Sơn vô cùng tôn kính.

Được xưng là học trò xuất sắc của "Bình tiên bối", khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, có cảnh giới hư khí hóa thực.

Hiện giờ, Thôi Đồng nhàn nhã đi về phía này y như đang tản bộ...

- Đứng lại.

Lương bá bước lên trước, thấp giọng quát:

- Cậu là ai?

Thôi Đồng liếc nhìn Lương bá, khóe miệng khẽ nhếch, vẫn tiếp tục tiến lên trước, dường như đến chuyện mở miệng đáp lại Lương bá cũng lười.

Thấy vậy, tấm lưng hơi còng của Lương bá bỗng nhiên thẳng đứng, hai con ngươi đục ngầu thoáng hiện lên ánh sáng, giãm chân tại chỗ, đồng thời vươn tay ra ngăn cản Thôi Đồng, trâm giọng nói:

- Nhà họ Quân không phải là nơi kẻ nào cũng có thể tùy ý giễu võ giương oai đâu! Quay về đi.

- Thật hả?

Thôi Đồng nở nụ cười thản nhiên, lông mày như kiếm hơi nhướn lên, nhún người nhảy lên, đồng thời ra tay vươn ra cực nhanh, bắt lấy cánh tay Lương bá, dùng lực mạnh.

Ánh mắt Lương bá híp lại, tay trái lập tức bắt lấy tay Thôi Đồng, hai bên đồng thời dùng lực!

- Nhìn không ra...

Ánh mắt Thôi Đồng thoáng kinh ngạc, lướt qua Lương bá:

- Không ngờ, một người hầu nho nhỏ trong Nhà họ Quân thôi mà cũng có chút khả năng đấy chứ.

- Vẫn đủ để đố phó với cậu!

Lương bá đáp.

Thôi Đồng cười ha ha:

- Lão già, tránh ra! Ông không ngăn được tôi đâu. Tôi chỉ tới xem xem, cái tên Tiêu Dương kia rốt cục có bản lãnh gì có thể cứu Quân Thiết Anh mà thôi.

Dưới mí mắt, lóe lên tia sáng.

Đối với y, đây là một cơ hội tốt, thừa dịp tất cả mọi người không để ý, y có thể trực tiếp bắt Quân Thiết Anh đi, như vậy thì có thể tránh được không ít rắc rối.

Gương mặt Lương bá đỏ bừng, bỗng nhếch miệng cười, giọng nói nhẹ nhàng chầm chậm vang lên:

- Muốn đi qua? Được thôi, bước qua xác lão phu đi.

- Ngoan cố cứng đầu.

Đôi mắt đầy lệ khí của Thôi Đồng khẽ chớp, mạnh tay một chút, âm một tiếng, một luồng lực cực lớn phát ra, cơ thể Lương bá lảo đảo lui về sau vài bước.

Sắc mặt Lương bá trở nên nghiêm trọng.

Thực lực của người trước mặt này mạnh hơn Lương bá.

Cảnh giới Thực Khí, mỗi một cảnh giới tiền - trung - hậu đều cần phải ngưng tụ rất nhiều lực lượng, giữa những cảnh giới cũng có sự chênh lệch rất lớn, ví dụ như giữa tiên kỳ Thực khí nhất vân và trung kỳ Thực khí nhất vân, chênh lệch giữa hai người, xét từ mức độ nông sâu của thực lực, chênh lệch khoảng sáu lần.

Bởi vậy, không ít người dù có sức mạnh đột phá "Hư khí hóa thực" thì cũng rất khó khăn, mỗi bước sau đó đều cực kỳ khó khăn. Sau khi đạt tới giai đoạn tiên Thực khí nhất vân, có khi cả đời chưa chắc đột phá được đến trung kỳ Thực khí nhất vân.

Con đường luyện võ, nghịch thiên tu hành, đương nhiên rất khó khăn!

Chỉ chạm một cái thôi, Lương bá đã cảm nhận được thực lực của Thôi Đồng, trung kỳ Thực khí nhất vân!

Đây tuyệt đối là một tên yêu nghiệt có thiên phú cực kỳ cao!

Lương bá tu hành cả đời, bình thường cũng rất ít khi để lộ thực lực của bản thân, có điều, khả năng hiện giờ của ông chẳng qua cũng chỉ là tiền kỳ của Thực khí nhất vân mà thôi, cho dù chỉ còn cách trung kỳ chút xíu nữa thôi, nhưng từ rất lâu rồi, ông không thể đột phá lên trung kỳ.

Âm!

Bóng người Lương bá lại lui lại phía sau vài bước.

- Lão già, nếu ông còn cần mạng sống, thì cút ngay.

Gương mặt lạnh lùng của Thôi Đồng hiện lên nụ cười khinh miệt:

- Chỉ có bằng ấy thực lực mà cũng dám ngăn cản tôi? Quả thực không biết điều.

Lương bá nắm chặt hai tay, quát lớn một tiếng, cánh tay đầy gân xanh, đấm tới:

- Đừng hòng bước qua đây được!

Phụt!

Tiến lên trước một bước, đối mặt với thanh niên có năng lực cao hơn mình, Lương bá chỉ đành đánh đòn phủ đầu, chủ động tấn công, mới có thể dây dưa cùng y, kéo dài thời gian.

Vẫn còn 40 phút nữa!

Ánh mắt Lương bá vô cùng kiên định, dứt khoát mà kiên trì.

Giờ phút này, trong phòng, tuy rằng sắc mặt Tiêu Dương vẫn bình tĩnh như trước, hơn nữa động tác trên tay vẫn không ngừng, nhưng trong lòng có hơi lo lắng.

Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, đương nhiên hắn đã nghe thấy.

- Lương bá, nhất định phải kiên trì.

Hắn thầm nói trong lòng, hiện giờ đã tới giai đoạn cuối của việc châm cứu, nhưng tiếp theo còn phải nghiền nát Thất diệp huyết hãn thảo và rễ của nó thành bột trộn với nước để đắp lên hai chân Quân Thiết Anh, quá trình này là quá trình quan trọng nhất, tuyệt đối không thể sơ xuất được.

Hít sâu một hơi.

Phụt!

Cây châm cuối cùng được châm xuống huyệt vị trên đùi Quân Thiết Anh.

Tiêu Dương đứng lên, nhanh chóng bước tới bên cạnh, mở túi đựng quần áo ra, lấy bảy cái bình trong bao ra, đồng thời mang một chiếc chậu màu đồng ra, bảy loại nước khác nhau được rót ra, dần dần hòa lẫn vào nhau.

Tiêu Dương đặt tay vào chậu. Lúc này, dưới chậu bỗng lóe lên luồng sáng nhàn nhạt màu trắng bạc. Hắn nhanh chóng lấy hộp đựng thất diệp hãn huyết bảo ra, cẩn thận từng chút, mở ra.

- Thất diệp huyết hãn bảo! Nhờ cả vào mày đói

Sắc mặt Tiêu Dương vô cùng nghiêm túc.

Âm!

Bên ngoài, thân mình Lương bá lại bị đánh bay ra nữa, phía sau chính là cửa phòng.

Lồng ngực đau nhức vô cùng, Lương bá che ngực, cố gắng nuốt ngụm máu đã trào lên họng xuống. Ánh sáng trong đôi mắt ông dâng lên càng nhiều:

- Muốn vượt qua nơi này, trừ phi cậu bước qua xác lão phu.

Rồi ông cứ như không cần mạng sống, lại lao lên trước thêm lần nữa.

Thấy vậy, ánh mắt Thôi Đông không khỏi lóe lên tia kinh ngạc. Hồi lâu sau, y nhếch miệng cười khinh thường:

- Quả nhiên là một con chó trung thành với chủ!

Khinh miệt!

- Ngăn y lại! Ngăn y lại!

Giờ phút này, trong đầu Lương bá chẳng có suy nghĩ nào khác, chỉ còn sót lại ba chữ kia mà thôi.

Ngăn y lại!

Tuyệt đối, tuyệt đối, không được để y làm hại Đại tiểu thư.

Lương bá không phải người Nhà họ Quân, ông họ Bạch.

Đến từ nhà họ Bạch.

Là một cô nhi lớn lên trong Nhà họ Bạch, có thể nói, Nhà họ Bạch đã cho ông tất cả.

Mẹ ruột của Quân Thiết Anh, Bạch Lương nhìn bà lớn lên từ nhỏ, biết bà được gả vào Nhà họ Quân!

Là người chịu trách nhiệm việc chăm sóc mẹ của Quân Thiết Anh khi được gả vào Nhà họ Quân, mẹ Quân Thiết Anh chết vẫn luôn là cái dằm trong tim Lương bá! Cho nên, có thể tưởng tượng tình cảm ông dành cho Quân Thiết Anh lớn thế nào, ông coi cô là cháu gái của mình!

Âm!

Thân mình Lương bá lui vê sau mấy bước, rồi ông lại điên cuồng xông lên.

- Lão già chết tiệt!

Thôi Đồng tức giận mắng một tiếng, đột ngột nhảy lên, lui vê sau mấy bước, đôi mắt hiện lên ánh sáng ác độc:

- Nếu ông đã muốn chết, tôi đây sẽ thỏa mãn ông!

Rầm!

Âm thanh rung trời vang lên!

Trong tay Thôi Đồng bỗng xuất hiện một chiếc roi sắt dài gần hai mét, nhìn có vẻ đầy sát khí, cực kỳ uy lực.

Mà tiếng nổ rung trời kia, hệt như tiếng sấm sét rạch ngang trời vậy.

Có điều, lúc này Lương bá gần như đã không thiết mạng sống, đâu thèm quan tâm trong tay Thôi Đồng là roi sắt hay kiếm sắt, ông vẫn phăm phăm xông lên trước. Ánh mắt Thôi Đồng lóe lên ý cười lạnh lùng.

- Trường tiên ẩm huyết!

Rầm!

Y nhún người nhảy lên trước, roi sắt mạnh mẽ vút lên phía trước, đánh về phía Lương bá.

Cơ thể con người làm bằng da bằng thịt cứ thế gánh hết sức mạnh kinh người này.

Rầm!

Trước người Lương bá đã xuất hiện vết roi đỏ như máu.

Cảm giác đau rát kinh khủng lập tức lan ra khắp toàn thân...

Lương bá cắn chặt răng, điên cuồng phản kích.

Trong phòng, sắc mặt Tiêu Dương bình tĩnh, một tay nhanh chóng quấy đều nước trong chậu đồng. Hiện giờ, nước đã biến thành màu đỏ như máu, Thất diệp huyết hãn thảo và rễ của nó đã bị Tiêu Dương nghiền thành bột và thả vào trong chậu đồng.

Mặt nước xoay tròn từng xoáy...

Hai mắt Tiêu Dương nhìn chậu đồng không chớp, bên tai cũng không ngừng vang lên tiếng roi vút ma quỷ như sấm rền.

- Sau khi Thất diệp huyết hãn bảo và rễ cây được nghiền thành bột phấn hòa vào trong nước, sau khi hòa tan, cân một phút để kết thành bột nhão.

Trong lòng Tiêu Dương thầm nói với mình:

- Mà nếu sau một phút không được sử dụng, tác dụng của thuốc sẽ khiến bột nhão trở thành dạng rắn.

Nói cách khác, quả thật lát nữa Tiêu Dương có cơ hội ra ngoài ngăn cản Thôi Đồng.

Nhưng, hắn chỉ có một phút!

Nếu trong vòng một phút, hắn không thể chế ngự kẻ xâm nhập ngoài kia, chỉ e, tất cả sẽ thành, kiếm củi ba năm thiêu một giời

- Chỉ e Lương bá hết chịu nổi rồi...

Tiêu Dương cắt chặt răng, mắt khẽ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Dày đặc sát khít

Tiêu Dương đã không tìm được bất kỳ lý do gì để tha thứ cho kẻ đang muốn xông vào ngoài kia nữa rồi!

Sát ý dân dần dâng lên!

Ánh mắt nhìn chằm chằm mặt nước phía trước, tốc độ quấy tròn của cánh tay phải dần dần chậm lại.

Sắp rồi!

Sắp rồi!

Rầm! Rầm! Rầm!

Ba tiếng roi sắt liên tiếp vang lên, khắp không giang ầm vang tiếng nổ rung trời kia.

Âm!

Cơ thể Lương bá nặng nề ngã xuống cách cửa phòng hai mét, giờ phút này, toàn thân ông đầy vết roi, hơn nữa, máu thịt lẫn lộn, vệt máu chảy dài. Mặt mũi ông toàn là máu, đôi mắt tức giận bất lực trợn trừng, cơ thể run rẩy co rút, nhưng ông không còn sức để đứng lên. - Thật là một lão già khó chơiI

Thôi Đồng nhếch miệng, đồng thời nở nụ cười lạnh, trào phúng:

- Nếu có bản lĩnh thì ông đứng lên ngăn cản tôi nữa xem nào!

Y ngửa đầu cười lớn, tay cầm roi sắt, tiến về phía trước...

Trực tiếp bước qua người Lương bá.

Đôi mắt Lương bá lóe lên tia tuyệt vọng, từ từ nhắm chặt hai mắt.

Giây phút này, khi khoảng cách giữa Thôi Đồng và cánh cửa phòng chỉ còn lại hai bước, cửa phòng đột ngột mở ra...

Thôi Đồng dừng bước.

Trước mắt, xuất hiện một gương mặt bình tính đến đáng sợ, ánh mắt hờ hững, nhìn chằm chằm Thôi Đồng.

- Lại một tên không biết điều...

Ánh mắt Thôi Đồng lóe lên ý cười khinh miệt, cánh tay nhanh chóng vung lên.

Âm!

Roi rài phát ra tiếng nổ lớn trên không, linh động như con rắn độc phóng về phía Tiêu Dương...

Lúc này, ánh mắt Tiêu Dương tựa như ngôi sao sáng, bắn ra một tia sáng lạnh lẽo như băng.

Khẽ cử động tay phải, phi qua như tia chớp, một màn sương mù như có như không bỗng xuất hiện trong không khí, lóe lên quâng sáng màu trắng bạc, tốc độ nhanh tới mức khó lòng tưởng tượng.

Né tránh!

Tiêu Dương rút kiếm!

Viul

Một kiếm bất ngờ khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!

Trường kiếm viu một cái lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Từ lúc nó xuất hiện cho tới giờ phút này chỉ ngắn ngủi như cái chớp mắt. Thứ duy nhất chứng tỏ nó tồn tại chỉ còn một vệt đỏ trên trán Thôi Đồng.

Tiêu Dương quay người, dang hai tay, châm chậm đóng lại cửa phòng lần nữa.

Tay Thôi Đồng cầm roi sắt vẫn lơ lửng giữa không trung, cứng ngắc bất động, đôi mắt trợn trừng tới mức không thể tưởng tượng được...

Phụt!

Máu tươi phun ra từ giữa trán...

Rầm!

Thân thể Thôi Đồng nặng nề đổ xuống.

Giết người chỉ bằng một chiêu!
Bình Luận (0)
Comment