Chương 303: Đứng lên nào!
Chương 303: Đứng lên nào!Chương 303: Đứng lên nào!
Chỉ có một người chứng kiến cảnh tượng này thì chết luôn rồi.
Một kiếm kinh hãi thế tục, nhanh như tia chớp!
Từ khi rút kiếm, thu kiếm rồi tránh công kích của đối thủ, chỉ trong một cái chớp mắt.
Thôi Đồng có cảnh giới trung kỳ Thực khí nhất vân, vậy mà bị giết chết chỉ trong một giây.
Tuy cũng có thể vì Thôi Đồng có chút chủ quan, nhưng nếu mấy vị trưởng lão Nhà họ Quân nhìn thấy cảnh tượng này, e là phải nhìn nhận lại Tiêu Dương rồi.
Giận dữ rút kiếm, sát ý trào lên, thu lại nhanh chóng, tựa như thủy triều rút xuống vậy, càng thêm biểu lộ rõ thực lực thực sự của Tiêu Dương.
Đương nhiên Tiêu Dương hiểu rõ đạo lý "cây cao chịu gió lớn", có điều, đó không phải là lý do hắn che giấu thực lực bản thân. Thời điểm phải ra tay, hắn sẽ ra tay không chút do dự. Đương nhiên, vĩnh viễn không được để kẻ địch biết được quân át chủ bài của mình. Ở cái thế giới vào ngàn năm sau này, Tiêu Dương ý thức bảo vệ mình như vậy cũng là điều bình thường.
Rồng có vảy ngược, người cũng không ngoại lệ.
Thôi Đồng tính phá hoại quá trình điều trị của Tiêu Dương cho Quân Thiết Anh, việc làm này chẳng khác nào đưa cổ mình ra trước kiếm của Tiêu Dương.
Thế mạnh của trạng nguyên văn võ song toàn lúc này đã hoàn toàn bộc lộ.
Âm!
Lương bá cảm giác mặt đất rung lên, không khỏi nâng mí mắt lên nhìn.
Trợn trừng mắt.
Lúc này, máu tươi giữa trán Thôi Đồng chảy dài, khuôn mặt trở nên cực kỳ dữ tợn, hai con ngươi trợn trừng, chết không nhắm mắt. Nhiệt tình xông ra, vốn tưởng rằng đây chỉ là một nhiệm vụ đơn giản như ăn kẹo, cho dù có nằm mơ y cũng không ngờ rằng, vừa mới xuất hiện đã bị đập phát chết luôn.
Thậm chí đến ngay cả trước khi chết, Thôi Đồng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tính mạng vốn yếu ớt như vậy đó.
- Chết. . rồi?
Lúc này cả người Lương bá đều là vết máu, cắn răng giãy giụa lấy hơi ngẩng đầu lên, nhìn giữa trán Thôi Đồng với vẻ không thể tưởng tượng nội, vô cùng chấn động.
Hồi lâu sau, ông cố nén đau nhức khắp người, hô lên với khoảng không phía trước:
- Cảm ơn tiền bối ra tay giúp đỡi
Có điều vừa nãy Tiêu Dương vừa xuất hiện, nhưng Lương bá không nhận ra người có kiếm pháp xuất thân nhập hóa như vậy lại là Tiêu Dương! Hắn còn quá trẻ, cho dù thực lực không kém thì cũng tuyệt đối không thể đạt tới cảnh giới cao như vậy. Phải biết, Thôi Đồng là một kẻ có cảnh giới trung kỳ Thực khí nhất vân, có thể giết y chỉ trong một kiếm mà còn chẳng phát ra tiếng động thì phải cần năng lực tới mức nào chứ?
Lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn nhanh chóng bước tới từ phía xa xa.
- Nhanh lên! Giọng nói gấp gáp, mấy tên bảo vệ nhanh chóng xông tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều kinh hãi.
- Lương bá? Ông làm sao thế? Chuyện gì xảy ra vậy?
Lương bá liếc nhìn sang bên, hơi thở phào nhẹ nhõm. Đám người này là người của Quân Hoa Thừa.
- Đừng hỏi nhiêu, mang thi thể xuống đi, chuyện hôm nay vừa xong thì để người nhà họ Thẩm mang cái xác này về.
Ánh mắt Lương bá đượm sát khí. Nếu không có vị tiền bối kia âm thầm giúp đỡ, chỉ e chuyện chữa trị hôm nay đã bị người theo nhà họ Thẩm tới này phá hỏng hoàn toàn.
Điều khiến Lương bá hơi khó hiểu nữa là từ lúc nào mà Nhà họ Thẩm lại có một cường giả cổ võ?
- Lương bá, để cháu đưa bác đi băng bó.
Hai vệ sĩ bước lên phía trước dìu Lương bá dậy. Toàn thân ông đều là máu, máu thịt lân lộn khiến người †a sợ hãi không thôi.
- Không cần đâu.
Toàn thân Lương bá khẽ run, cắn chặt răng:
- Tôi có thể chịu được! Chỉ cần nửa tiếng nữa thôi.
Thời gian đã trôi qua một nửa rồi.
Lúc này, Tiêu Dương đã bắt đầu đắp thứ bột nhão màu đỏ kia lên chân Quân Thiết Anh, hai chân Quân Thiết Anh vẫn chưa có cảm giác gì, trên các huyệt vị đây những ngân châm.
Tiêu Dương cẩn thận từng chút, vô cùng chăm chú đắp thuốc lên hai chân cô, đặc biệt là những nơi cắm châm xuống, càng phải cẩn thận hơn nữa.
- Đại tiểu thư, cô phải chuẩn bị tâm lý đó.
Trong căn phòng tĩnh lặng, Tiêu Dương bỗng nhiên mở miệng:
- Lát nữa cô sẽ cảm thấy hai chân mình hơi tê dại, chậm chí sẽ có cảm giác đau đớn vì máu chảy ngược. Quá trình này, cô nhất định phải chịu đựng.
Nghe vậy, hàng mi Quân Thiết Anh khẽ run, từ từ mở mắt, khẽ nở nụ cười, hai mắt ánh lên tia chờ mong, bình tĩnh nói:
- Chưa phút giây nào tôi ngừng mong hai chân mình sẽ có cảm giác, cho dù là cảm giác đau thấu tâm can.
Trong lời nói ẩn chứa sự mong chờ vô ngần.
Biết bao nhiêu ngày tháng, nó là cơn ác mộng đeo bám không ngừng mà cô chưa bao giờ tỉnh giấc.
Trong lòng Tiêu Dương run lên, ánh mắt sáng như sao nhìn thẳng Quân Thiết Anh:
- Đợi lát nữa, cô nhất định có thể đứng lên trước mặt tất cả mọi người!
Đợi sau khi tác dụng của Thất diệp huyết hãn thảo kích thích và khơi thông kinh mạch trên hai chân Quân Thiết Anh, cuối cùng hai chân cô ấy sẽ có lại cảm giác.
Mặc dù không thể đi lại như người bình thường ngay lập tức, nhưng nếu chỉ là đứng lên thôi, nhất định có thể làm được.
Tiêu Dương có lòng tin.
- Chỉ cân cô đứng lên thành công, vậy thì tiếp theo, điều trị thêm một khoảng thời gian nữa, cô nhất định có thể đi lại bình thường như bao người khác.
Tiêu Dương vừa động viên Quân Thiết Anh, đồng thời cũng thoa xong thuốc lên hai chân Quân Thiết Anh. Trong căn phòng này có cả gian bếp, Tiêu Dương quen tay hay làm, đã chuẩn bị thuốc xong xuôi cho vào nồi, đổ chút nước vào, sau khi đun lên, đổ thuốc vào trong một cái chén.
Rồi hắn lại lấy Thất diệp huyết hãn thảo trong hộp ra, lấy một phiến lá trong đó ra, nghiền thành bột, dốc vào trong chén...
- Ưm...
Đúng lúc này, vô cùng bất ngờ, Quân Thiết Anh khẽ rên lên.
Tiêu Dương vội vàng quay sang nhìn, lúc này, Quân Thiết Anh cắn chặt bờ môi đỏ mọng, lông mày nhíu chặt, toàn thân hơi run.
- Đại tiểu thư...
Tiêu Dương bước lên trước vài bước, vô thức nắm lấy tay của Quân Thiết Anh:
- Phải chịu đựng, tuyệt đối không được nhúc nhích.
- Ừm.
Quân Thiết Anh khẽ gật đầu. Lúc này hai chân cô đau thấu tâm can, sắc mặt đau khổ, sâu trong đáy mắt lại toát lên vẻ vui sướng, giọng nói khế run:
- Tiêu Dương, tôi... tôi vui lắm.
Có thể khiến hai chân cô cảm thấy đau đớn, đối với Quân Thiết Anh mà nói là một chuyện rất đáng để vui vẻ.
Tiêu Dương thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nắm chặt tay Quân Thiết Anh, đồng thời cầm bát thuốc đỏ như máu kia qua:
- Nào, uống từ từ thôi.
Tiêu Dương cầm muỗng nhỏ, đút từng muỗng cho Quân Thiết Anh...
Toàn thân Quân Thiết Anh lại hơi run rẩy.
Sau khi uống thuốc xong, không chỉ có hai chân mà khắp người cô tựa như bị lửa lớn hừng hực thiêu đốt, đau đớn tới mức khó lòng chịu đựng không ngừng kích thích thần kinh Quân Thiết Anh. Giờ phút này, cô tựa như bị quăng vào trong lò luyện, bị lửa lớn hừng hực nung cháy.
†r
Mồ hôi trán rịn ra không ngừng, Tiêu Dương cầm tay Quân Thiết Anh, tay còn lại giúp Quân Thiết Anh lau sạch mồ hôi.
- Hãy chịu đựng!
Chịu đựng nào!
Dù nỗi đau kia thấu tận tâm can, nhưng lúc này Quân Thiết Anh tỉnh táo vô cùng. Diều cô mong mỏi suốt hai mươi năm chẳng phải là cảm giác đau đớn này sao? Nhất định phải chịu đựng.
Muốn phá kén thành bướm, phải chịu đựng được nỗi đau khi lột xác.
Đôi mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm Quân Thiết Anh, đôi mắt đầy lo lắng, căng thẳng, sau đó là đau lòng, không đành lòng... Dân dần, ánh mắt hắn trở nên bình thản rồi tia sáng bắt đầu xuất hiện...
Quân Thiết Anh dần dần ngưng run rẩy, nỗi đau thấu tâm can kia dường như đã không còn nữa. - Tác dụng của thuốc đã thấm vào xương tủy rồi.
Tiêu Dương cầm tay Quân Thiết Anh, liếc nhìn thời gian, hơi nở nụ cười:
- Đợi qua mười phút nữa là xong.
Trong phòng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Cuộc họp Nhà họ Quân lúc này đã hoàn thành một bước.
Tất cả mọi người gần như dừng động tác trong tay lại, ánh mắt hướng về phía Lão trưởng đoàn.
Cuộc đánh cược một giờ, sắp hết rồi.
Lúc này, khóe miệng Tam trưởng lão không khỏi nhếch lên, tự nói nhỏ với mình:
- Một giờ đông hồ này quả thật khiến người ta thấy dài như ba thu mà. Có điều, lại rất khiến người ta mong chờ.
Một giờ, tạo ra kì tích?
Tất cả mọi người chẳng thèm nghĩ tới ấy chứ.
Ai nấy đều đang đợi để mở miệng cười cợt chế giễu.
- Theo tôi thấy, có lẽ bọn họ đã bỏ trốn từ cửa sau rồi ấy chứ.
- Nói tóm lại, hôm nay tôi được chứng kiến chuyện buồn cười nhất cuộc đời này rồi.
Phía bên phải, một cô gái gợi cảm mặc váy tím cũng không kìm lòng được mà tràn đầy chờ mong:
- Tiêu Dương, tôi lại muốn xem xem, chẳng biết anh có thể đạo diễn tiếp vở kịch này nữa hay không...
Đơn Mộng Nhi.
Khi thấy Tiêu Dương liên tục đánh bại vài đệ tử của Nhà họ Quân, sắc mặt Đơn Mộng Nhi trở nên cực kỳ khó chịu, hiện giờ thấy mọi chuyện diễn ra như này, đương nhiên trên gương mặt Đơn Mộng Nhi là nụ cười khó giấu.
- Xem ra Quân Thiết Anh, chắc hẳn sẽ bị đuổi ra khỏi Nhà họ Quân rồi.
Trong đám người Nhà họ Thẩm, ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Băng Sơn lóe lên ánh sáng.
- Cha, chẳng biết Thôi Đồng đi đâu mất rồi?
Thẩm Phi Văn đứng sau lão ta, mở miệng hỏi nhỏ.
Thẩm Băng Sơn hơi ngẩn ra, hồi lâu sau, nhẹ khoát tay:
- Không sao đâu, dựa vào khả năng của y chắc hẳn sẽ không gặp nguy hiểm đâu.
Ngừng một lát, Thẩm Băng Sơn lại mở miệng:
- Phái mấy người đi tìm xem sao.
Thẩm Băng Sơn biết rõ lai lịch của Thôi Đồng, nếu Thôi Đồng gặp chuyện không may khi đi với lão, lão không thể tưởng tượng nổi hậu quả mình phải gánh chịu là gì.
- Tới rồi! Bọn họ tới rồi!
Một tiếng hô đầy kinh ngạc khiến mọi người ngừng bàn tán, ánh mắt đều hướng về một phía, trên con đường nhỏ, gió lớn thổi qua, áo dài trắng như tuyết tung bay trong gió.
Xe lăn nhẹ nhàng chuyển động, chăn lông màu xanh da trời hút ánh mắt vô cùng vẫn được đắp trên hai chân. - Vậy mà vẫn dám tới?
Có người mở miệng chế nhạo.
- Chẳng lẽ cảm thấy bị sỉ nhục chưa đủ à?
- Ha hai
Lúc này, ánh mắt Quân Hoa Thừa dán chặt về phía trước. Khoảnh khắc này, trái tim ông đập thình thình, nhìn phía trước không chớp mắt, tuy rằng biết hi vọng kia mong manh biết bao, nhưng ông vẫn không ngừng mong mỏi ước mơ xa vời kia thành sự thật.
- Hừi Tôi thật sự rất mong chờ đó.
Tam trưởng lão mỉm cười nói, ánh mắt dõi theo hai người từ xa tới gần.
Ánh mắt mọi người đều dồn lên hai người áo trắng đang tới gần.
- Tiêu Dương, tôi rất bội phục dũng khí của cậu.
Tam trưởng lão nở nụ cười châm chọc.
Ánh mắt Tiêu Dương lướt qua Tam trưởng lão, mặt mày bình tĩnh, không có chút cảm xúc, càng khiến người ta cảm thấy kết quả không ngoài dự đoán, tiếng cười nhạo vang lên khắp bốn phía.
Một khi bị thua, hai người sẽ bị đuổi ra khỏi Nhà họ Quân một cách nhục nhã nhất, đâm ra chẳng ai sợ sẽ đắc tội với bọn họ.
- Sao rồi? Kỳ tích của cậu đâu?
Quân Hoa Minh cũng không kìm nổi mà nở nụ cười, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
Ánh mắt Tiêu Dương không rời khỏi Tam trưởng lão, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Có thể không cược không?
- Gì cơ?I
Tam trưởng lão sửng sốt, há miệng cười ha ha, mọi người cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
- Không cược?
Tam trưởng lão mở miệng:
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Nếu lão phu thua, nhất định sẽ quỳ xuống trước mặt cậu.
Ánh mắt trêu tức nhìn Tiêu Dương với vẻ đầy khinh miệt.
- Thật ư?
Tiêu Dương khẽ nhếch khóe miệng, bỗng nhiên vươn tay, nhấc tấm chăn lông đang che hay chân Quân Thiết Anh ra, vất luôn ra phía sau, chiếc chăn lông rơi xuống bãi cỏ.
Tất cả mọi người có mặt bỗng im bặt...
Chuyện này...
Trong lòng ai nấy đều thoáng run lên...
Một giọng nói châm chậm vang lên.
- Đại tiểu thư, hãy tin vào bản thân mình.
Ánh mắt Tiêu Dương kiên định:
- Đứng lên nào!