Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 303 - Chương 304: Tuyệt Thế Thân Y!

Chương 304: Tuyệt thế thân y! Chương 304: Tuyệt thế thân y!Chương 304: Tuyệt thế thân y!

Giọng nói nhẹ nhàng, mà hệt như tiếng sấm nổ vang.

Lúc ấy, Quân Thiết Anh không tự chủ được mà nắm chặt hai tay, ánh mắt kích động không nói nên lời, thân mình hơi rung động. Bản thân cô có thể đứng lên như giấc mơ cô ước mong bao năm nay ư?

Tiếng cười chế nhạo xung quanh đã ngừng lại từ lâu, ánh mắt tất cả mọi người chăm chú nhìn về phía Quân Thiết Anh không chớp mắt. Rốt cuộc bọn họ sẽ được chứng kiến kỳ tích hay trò cười đây?

Vừa rồi Tiêu Dương dùng giọng nói thăm dò hỏi Tam trưởng lão có thể không đánh cược hay không, mọi người còn tưởng rằng hắn định nhận thua, không ngờ, vừa mới dứt lời, hắn đã trực tiếp xốc chiếc chăn màu xanh lam luôn được đắp trên hai chân Quân Thiết Anh nhiều năm qua lên. Áo trắng thuần khiết, theo làn gió bay, từ từ lộ ra trước ánh mắt mọi người...

- Hừ! Nếu cậu đã muốn nhục nhã tới cùng thì lão phu không ngại cho cậu cơ hội này.

Tam trưởng lão xùy một tiếng, liếc nhìn Tiêu Dương rồi quét qua Quân Thiết Anh, cười lạnh.

Hai mươi năm không thể chữa khỏi bệnh, nói chi là một giờ đồng hồ?

- Quân Tam tiểu thư, cô hãy đứng lên đi.

Một đệ tử Nhà họ Quân không nhịn được mà nở nụ cười châm chọc.

- Nếu cô đứng lên được, tôi quỳ xuống gọi cô ba tiếng bà nội, nhé?

- Ha hai

Lúc này, Tiêu Dương lạnh mắt liếc một cái, nhìn thằng người nọ. Vừa tính lên tiếng, Quân Thiết Anh ở bên cạnh đã lạnh lùng mở miệng:

- Dựa vào cái miệng của anh chỉ đáng làm cháu của rùa thôi. Tôi sẽ không có một đứa cháu bất tài như vậy đâu.

- Hừ.

Sắc mặt người nọ trở nên ác độc, hừ lạnh một tiếng:

- Miệng lưỡi tôi không độc bằng cô, thôi thì đợi cười vậy.

- Vậy anh phải nhớ rõ, lát nữa nhất định phải đứng lên cười to mấy tiếng đấy nhé!

Tiêu Dương lạnh lùng mở miệng, rồi quay lại nhìn Quân Thiết Anh, hít sâu một hơi:

- Hắn là ổn rồi, đại tiểu thư, giờ cô hãy dồn hết lực chú ý vào hai chân, tìm cảm giác.

Hai chân không có cảm giác suốt hai mươi năm qua bỗng khôi phục cảm giác, quả thật Quân Thiết Anh vẫn chưa thể lập tức thích ứng.

- Đúng rồi.

Tiêu Dương nhẹ vỗ đầu mình, tiến lên trước vài bước, cúi người xuống, đưa tay về phía sau Quân Thiết Anh, nhanh chóng rút ra một cây châm.

Khoảnh khắc này, Quân Thiết Anh gần như cảm thấy một cơn tê dại lan khắp toàn thân, tựa như một dòng điện chạy khắp các ngõ ngách trong cơ thể, nháy mắt đã lan khắp toàn thân, kể cả... hai chân!

Ánh mắt lập tức toát lên ánh sáng.

Hai cánh tay trắng nõn của Quân Thiết Anh run rẩy đặt lên hai chân mình, ánh mắt tựa như muốn nói "không thể tin được". Cô vô cùng kích động, hưng phấn như đang mơ vậy. - Tôi... Tôi

Quân Thiết Anh khẽ mở miệng, giọng nói vô cùng kích động:

- Tôi... hình như... có cảm giác rồi?

Hàng mi Quân Thiết Anh khẽ run, lông mày khẽ nhướn, đôi mắt phượng từ từ khép lại.

Gió nhẹ khẽ lướt qua, lúc này, Quân Thiết Anh đang dùng trái tim cảm nhận cảm giác truyền tới từ hai chân.

- Hóa ra cảm giác gió thổi qua hai chân là như thế này.

Có thể cảm nhận được điều này, đối với Quân Thiết Anh của trước kia mà nói là cả một ước mơ to lớn, là hạnh phúc xa vời khó có thể đạt được.

Hiện giờ, cô đã cảm nhận được điều ấy một cách rõ nét rồi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người Quân Thiết Anh, thấy sắc mặt lúc này của cô, ai nấy đều khẽ run trong lòng.

- Chẳng lẽ...

- Không phải chứ!

- Trên đời này thực sự tồn tại y thuật thần kỳ tới mức này ư? Thần y?

Tiếng xì xào ngừng lại khi Quân Thiết Anh mở đôi mắt ra. Cô đặt tay lên hai tay vịn của xe lăn, bỗng nhiên, khẽ cử động chân phải, di chuyển được! Ánh mắt cô càng sáng hơn.

Bản thân cô đã thực sự có thể điều khiển chân phải của mình rồi!

Liệu có phải cô đang nằm mơ không!

Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương với vẻ đây mừng rỡ.

- Cố lên!

Tiêu Dương mỉm cười, châm chậm gật đầu, cho cô một nụ cười tin tưởng, cổ vũ.

Giờ phút này, bản thân Quân Thiết Anh cũng ngừng thở. Dần dần, chân phải của cô đã đặt lên bãi cỏ, tiếp xúc với bãi cỏ mềm mại kia, cảm nhận được cảm giác thoải mãi dễ chịu trước giờ chưa từng có.

- Chân của cô ta thực sự có thể cử động kìal

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.

Tam trưởng lão bên kia mở lớn hai mắt, trên mặt là vẻ khiếp sợ và không tin nổi.

- Sao có thể chứ?

Không ít ánh mắt cũng đổ dồn về phía Tiêu Dương đang đứng bên cạnh Quân Thiết Anh.

Sao hắn có thể làm được hay vậy?

Thời gian châm chậm trôi qua, hai chân Quân Thiết Anh đã đặt lên bãi cỏ...

Thời khắc quyết định vận mệnh đã tới rồi!

Mọi người vô cùng yên tĩnh, ánh mắt ai nấy nhìn chằm chằm cảnh tượng này.

Im lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.

- Đứng lên!

- Đứng lên nào! Giọng nói trong sâu thẳm trái tim Quân Thiết Anh không ngừng vang lên, gào thét như ngay bên tai.

Cô khao khát rằng một ngày nào đó, mình có thể thoát khỏi hai bánh xe lăn, không phải phụ thuộc vào nó nữa.

Cô khao khát rằng một ngày nào đó, cô có thể đi đứng như mọi người, hiên ngang giữa đất trời.

Cô khao khát rằng một ngày nào đó, cảnh tượng ngày hôm nay sẽ trở thành sự thật...

Cố lên...

Đứng lên!

Bộp bộp bộp!

Hai tay Quân Thiết Anh bỗng dùng sức, cơ thể mềm mại làm ra động tác cả đời này chưa từng làm...

Đứng!

Đứng lên!

Đứng lên nào!

Váy trắng như tuyết, tung bay theo gió.

Gần như trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, cảnh tượng đó đẹp như tranh vẽ, váy dài màu trắng, kéo theo tâm mắt về nơi xa...

Dùng hai chân, đứng giữa đất trời!

Cô, Quân Thiết Anh, đã đứng lên được rồi!

Giây phút ấy, đôi mắt Quân Thiết Anh trào lệ...

Dù hai chân vẫn còn chút run rẩy, nhưng cô đã có thể đứng lên được rồi. Không nén nổi cảm xúc kích động xuống, Quân Thiết Anh khóc.

Dòng lệ trong suốt thoáng chốc rơi lên gò má trắng nõn.

Cô gái kiên cường mạnh mẽ này, nhất định cả đời cô sẽ không quên khoảnh khắc này, khoảnh khắc cô rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.

Nước mắt lấp lánh, khiến bao người lặng lẽ chúc phúc cho cô từ tận đáy lòng.

Từ giây phút này, bọn họ gần như có thể cảm nhận được một cách sâu sắc, suốt hai mươi năm nay, cô ấy rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn và áp lực!

Đã qua cả rồi!

Đều tan thành mây khói rồi!

Tiêu Dương lẳng lặng đứng bên cạnh cô, để Quân Thiết Anh khóc thỏa thích, rơi những giọt nước mắt của hạnh phúc...

Tất cả mọi người, yên lặng như chết.

Âm!

Rồi âm thanh bàn tán tựa như sóng trào mà cùng lúc vang lên.

- Đứng lên rồi! Cô ấy thực sự đứng lên được rồi kìaI

- Không thể tưởng tượng được! Quả thực không thể tưởng tượng được!

- Tôi hẳn là không hoa mắt ha? Kỳ tích là có thật sao? - Tuyệt thế thần y! Người này tuyệt đối là tuyệt thế thần y!

- Tuyệt thế... thân y?

Giây phút này, trừ Quân Thiết Anh ra, còn một người khác cũng rơi nước mắt.

Quân Hoa Thừa!

Trong đầu ông cũng không ngừng hiện lên bốn chữ này.

Tuyệt thế thần y!

Không sai, hắn có tư cách, cũng chỉ có hắn mới có tư cách xứng đáng với tôn xưng tuyệt thế thần y này!

Quả thực là Hoa Đà tái thế, Đại La Kim Tiên giáng trần mài

- Tốt! Tốt! Tốt!

Giọng nói của Quân Hoa Thừa run rẩy. Rõ là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ mà khóe mắt đã đẫm nước mắt từ bao giờ, ánh mắt ông dán chặt trên người Quân Thiết Anh không rời.

Ánh mặt trời chiếu rọi xuống bóng lưng Quân Thiết Anh, lần đầu tiên ông nhìn thấy bóng người đổ nghiêng khi đứng thẳng của con gái. Cảnh tượng này, đối với Quân Hoa Thừa mà nói, chính là cảnh tượng đẹp đẽ nhất trần đời.

Đẹp tới mức khiến người ta hít thở không thông, đẹp tới mức bảo Quân Hoa Thừa chết ngay lập tức, ông cũng sẽ làm theo không chút tiếc nuối.

Có người vui thì cũng có người buồn.

Trừ những giọng nói hoan hô ủng hộ ra, có đáy lòng không ít người lạnh lẽo, đây phẫn nộ xen lẫn không cam lòng!

Đứng ở bên phải, Đơn Mộng Nhi vô cùng kinh ngạc, đôi mắt ngập tràn vẻ không cam lòng, âm thầm nắm chặt tay, hồi lâu sau mới châm chậm buông lỏng, ở sâu trong nội tâm, một giọng nói khẽ vang lên:

- Tiêu Dương, cậu quả thật đã nằm ngoài dự tính của tôi. Không, là nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người.

Không có ai ngờ mình có thể chứng kiến thời khắc không thể tưởng tượng nổi này.

Nếu không phải suốt hai mươi năm nay, Quân Thiết Anh vẫn luôn như vậy, hơn nữa không ai trong thủ đô không biết chuyện này, mọi người nhất định sẽ nghi ngờ, liệu đây có phải một vở kịch không, chân của Quân Thiết Anh vốn chẳng sao cả. Nhưng, bọn họ hiểu rõ tình trạng hai chân Quân Thiết Anh cực kỳ.

Bởi vì đôi chân này, chẳng biết Quân Thiết Anh đã gặp phải bao châm chọc khiêu khích cả ngoài sáng lẫn trong tối.

- Không thể nào! Không thể như thế được!

Ánh mắt Tam trưởng lão mờ mịt, bờ môi run rẩy thì thào. Hồi lâu sau, lão đột ngột lên tiếng, quát to:

- Mày ăn gian! Nhất định là mày đã sử dụng mánh khóe gì đó để Quân Thiết Anh có thể đứng lên tạm thời.

Nghe vậy, Tiêu Dương nhướn mày, cười lạnh nói:

- Tam trưởng lão, chẳng lẽ... ông muốn ăn quyt?

Tất cả mọi người có mặt lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Quỳ xuống, dập đầu, ba tiếng ông nội!

Chẳng ai quên ván cược này, chỉ là, vừa rồi tất cả mọi người đều không ngờ rằng Quân Thiết Anh thực sự có thể đứng lên.

Đường đường là Tam trưởng lão của Nhà họ Quân, thật sự phải quỳ xuống dập đầu với kẻ địch ư?

Nhưng mà, đã đánh cược rồi! Hơn nữa, rõ là vừa rồi Tiêu Dương đã hỏi Tam trưởng lão có thể không cược nữa không? Tam trưởng lão đã hùng hổ trả lời: quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy rồi mài

Lần này, tất cả mọi người lại muốn xem xem, Tam trưởng lão thực hiện lời hứa của mình như nào đây.

Lúc này, đột nhiên, Đại trưởng lão đứng lên, đến bên cạnh Quân Thiết Anh, khẽ vuốt chòm râu, nói:

- Thiết Anh, có thể để Đại trưởng lão bắt mạch được không?

Quân Thiết Anh quay qua nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu:

- Đại tiểu thư, cô ngồi xuống đi, Đại trưởng lão chỉ muốn chắc chắn xem cô thực sự đã được chữa khỏi hay là tôi giở trò thôi mà.

Khi nói câu sau cùng, Tiêu Dương liếc qua Tam trưởng lão với vẻ đây khinh thường.

Quân Thiết Anh ngồi lại trên xe lăn, đưa tay ra, Đại trưởng lão cũng lập tức duỗi ba ngón tay ra bắt mạch cho Quân Thiết Anh. Ban đầu lão nhíu chặt lông mày, dần dần, mắt càng ngày càng trừng lớn, gương mặt khó giấu nổi vẻ khiếp sợ.

- Không thể tưởng tượng được!

Giọng nói của Đại trưởng lão mang theo vẻ khiếp sợ vô cùng. Lúc lão buông tay ra, ánh mắt rơi xuống người Tiêu Dương, giọng nói mang theo sự rung động mãnh liệt:

- Sao... sao cậu có thể làm được?

Chính câu nói này đã phán định kết quả cuối cùng.

Hai chân của Quân Thiết Anh, quả thật đã được chữa khỏi rồi!

Tất cả mọi người gân như đều sôi trào cảm xúc, không ít người nhìn Tiêu Dương đầy cuồng nhiệt.

- Người tạo ra kỳ tích.

- Tuyệt thế thần y!

- Sao có thể làm được ấy hả?

Lúc này, Tiêu Dương khẽ cười, giương mắt quét một lượt, đôi mắt sáng như sao lóe lên vẻ tự tin sáng chói như ánh hào quang:

- Chẳng phải bọn họ đã cho ông đáp án rồi sao? Bởi vì tôi là, tuyệt thế thần y!
Bình Luận (0)
Comment