Chương 305: Có chơi có chịu!
Chương 305: Có chơi có chịu!Chương 305: Có chơi có chịu!
Giọng nói của Tiêu Dương vô cùng tự tin.
Thần y, làm gì có chuyện là danh xưng người bình thường mơ tới? Huống chỉ, trước thần y còn thêm tiền tố "tuyệt thế" nữa đói!
Tuyệt thế thần y! Lấp lánh long lanhI
Lúc này, trong tâm mắt tất cả mọi người, thân người hắn tựa như một thanh kiếm sắc bén mạnh mẽ vừa ra khỏi vỏ, ánh sáng chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, trong mắt ai nấy đều lóe lên tia sùng bái khó lòng tưởng tượng được.
Đây là tài năng cải tử hoàn sinh đói
Phải biết, vì hai chân của Quân Thiết Anh, Nhà họ Quân vẫn chưa từng từ bỏ chạy chữa cho cô, có lẽ đã mời danh y khắp thế giới tới xem, từng thử vô số cách chữa trị, nhưng chẳng thể chữa khỏi hai chân cho cô.
Hiện giờ, trước mắt bao người, chỉ dùng một giờ ngắn ngủi, Quân Thiết Anh đã có thể đứng lên.
Đây chẳng phải là tuyệt thế thần y ư?
Không ai không phục!
Quan trọng là, lân đánh cược này, Tiêu Dương thắng rồi. ...
Không ít ánh mắt sáng loáng đều nhìn chằm chằm về phía Tam trưởng lão.
Quỳ xuống dập đầu, ba lần gọi ông nội.
Sắc mặt Tam trưởng lão đại biến, thân mình cứng còng, khuôn mặt co rút không ngừng, cả người lẩy bẩy không thôi, nén cảm giác rung động mãnh liệt xuống, khuôn mặt đã biến thành màu gan heo.
- Tam trưởng lão, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Tiêu Dương hơi mỉm cười:
- Bây giờ, là lúc ông thực hiện lời hứa của mình rồi đó. Ngoan, tôi ở đây nè.
Vừa dứt lời, ánh mắt vài người không khỏi trừng lớn.
Vốn tưởng rằng cho dù Tiêu Dường chiến thắng, hắn cũng sẽ cho Tam trưởng lão một bậc thang để bước xuống, trực tiếp phất tay nói hắn chỉ đùa thôi, đừng coi là thật. Như vậy thì sẽ không đắc tội Tam trưởng lão, có lẽ còn khiến Tam trưởng lão vui vẻ nữa ấy chứ, sao hắn lại không làm vậy?
Mọi người thầm lắc đầu.
Y thuật quả thật xuất thần nhập hóa, đáng tiếc không biết làm người.
Sắc mặt Tam trưởng lão biến thành màu tím đỏ, vô thức nắm chặt tay, mắt trợn lớn như muốn nứt ra.
- Làm càn!
Lúc này, Quân Hoa Minh tức giận quát lên, Tam trưởng lão, còn có thân phận khác, chính là cha ruột của Quân Hoa Minh.
Quân Hoa Minh tức giận đứng lên, chỉ thẳng Tiêu Dương phía xa xa, lạnh giọng nói:
- Thằng nhóc kia, mày đừng có được voi đòi tiên!
- Được voi đòi tiên?
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên vẻ vô tội, bĩu môi nói: - Tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy mà, đây là một ván cược rất công bằng. Chính Tam trưởng lão cũng nói, nếu lão thua, lão sẽ quỳ xuống trước mặt tôi còn gì.
- Mày...
Lửa giận trong mắt Quân Hoa Minh dâng cao, tâm mắt tối lại, sát ý lóe lên rồi biến mất trong đáy mắt.
Lúc này, những người còn lại của nhà họ Quân đều lựa chọn án binh bất động, kể cả hai thanh niên xuất sắc của Nhà họ Quân là Quân Vô Ngân và Quân Vô Vũ, cuộc họp hôm nay của gia tộc, bọn họ cực kỳ ăn ý lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Bắn súng phải bắn chim đầu đàn.
Đạo lý này, không ai không hiểu.
- lIm ngay!
Lúc này Tam trưởng lao run rẩy toàn thân, giọng nói đầy phẫn nộ, không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ kia. Lão nhắm chặt hai mắt, toàn thân rẽ run, từ từ mở mắt, nói:
- Có chơi có chịu!
Tam trưởng lão châm chậm bước lên trước, dần tiến về phía Tiêu Dương...
- Cha àI
Sắc mặt Quân Hoa Minh biến đổi hẳn.
Trước mặt toàn bộ nhân vật nổi tiếng tại thủ đô, quỳ xuống trước mặt một tên nhóc tới gây rối, còn phải gọi ba lần ông nội.
Đây là nỗi nhục nhã cực kỳ lớn!
Cả đời không thể nào gột sạch!
- Cha à! Không được đâu!
Quân Hoa Minh gào lên, cả người như phát ra ngọn lửa giận hừng hực. Con trai Quân Vô Lâm bị Tiêu Dương đánh, hiện giờ cha mình đánh cược bị thua, còn phải quỳ xuống trước mặt hắn, có thể thấy được, hôm nay, chỉ thứ tư của nhà họ Quân và nhà họ Quân thất bại thảm hại!
Nếu thật sự phải quỳ, mặt mũi của nhà họ Quân sẽ mất sạch! Địa vị chi thứ tư của nhà họ Quân e là sẽ trượt dốc không phanh!
Nhưng mà, nếu như không quỳ, rõ ràng vừa rồi đã đánh cược trước mặt tất cả mọi người, nếu lật lọng, nhà họ Quân sẽ phải gánh thêm tiếng xấu nói không giữ lời, không nói tới người khác, Đại trưởng lão nhất định sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Tam trưởng lão có vẻ đã tức giận đến mức sắp nổ tung, nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo, vì danh dự của nhà họ Quân, lão chỉ có thể quỳ xuống!
Có chơi có chịu!
Lão từng bước tiến tới gần Tiêu Dương...
Bước chân nặng nà, tựa như gánh cả quả núi trên lưng.
Lúc này, ai nấy đều lặng im, nhìn chằm chằm cảnh tượng này, trong mắt lóe lên tia kích động khó lòng hình dung.
Thật sự phải quỳ hả?
Không ai ngờ được, trong cuộc họp của nhà họ Quân sẽ xảy ra chuyện này. Xưa nay chưa từng có.
Trưởng lão đoàn đại diện cho quyền lực cao nhất của nhà họ Quân, chỉ vì một ván cược, vốn cho rằng chắc chắn sẽ thắng, cuối cùng lại thua, phải quỳ xuống trước mặt người ta.
- Cha àiI
Quân Hoa Minh không nhịn nổi nữa, nhanh chóng xông lên, giữ chặt Tam trưởng lão khi lão chỉ còn cách Tiêu Dương khoảng một mét, hốt hoảng mở miệng:
- Cha ơi, cha không thể quỳ xuống trước mặt nó!
Đồng thời, trừng mắt nhìn Tiêu Dương.
Sắc mặt Tiêu Dương hờ hững, đứng chắp tay.
Chẳng có ý sẽ cho cha con họ bậc thang bước xuống gì cả.
- Tiêu Dương! Mày rốt cuộc muốn gì hả?
Quân Hoa Minh giận dữ mở miệng:
- Đưa ra điều kiện đi, muốn tiền à? Hay là quyền?
Nghe vậy, Tiêu Dương nhướn mày, lập tức híp mắt lại, nói:
- Tôi biết, nhà họ Quân các người chẳng thiếu thứ gì, nhưng mà hiện giờ điều tôi muốn nói cho các người là, các người đã thiếu đi một thứ, đó chính là nguyên tắc cơ bản khi làm người!
- Đối với các người mà nói, tôi đang làm nhục các người. Nhưng, đối với tôi, tôi chỉ đang yêu câu mấy người thực hiện lời hứa mà thôi.
Tiêu Dương nói với vẻ lạnh nhạt:
- Còn nữa, gieo nhân nào, ắt sẽ gặp quả ấy, đây là điều các người cần phải hiểu.
Ý ngoài mặt chữ, đây chính là báo ứng khi nhà họ Quân luôn chèn ép trào phúng Quân Thiết Anh bao nhiêu năm nay!
Liên quan tới lợi ích của Đại tiểu thư, Tiêu thư đồng quyết tâm không nhường chút nào!
- Mày...
- Hoa Minh! Lui ral
Tam trưởng lão lạnh giọng nói, khuôn mặt đã tím ngắt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cả người run bân bật.
- Cha àiI
Ánh mắt Quân Hoa Mình đầy vẻ không cam lòng, nhưng dưới áp lực của cha, gã không thể không nghiến răng nghiến lợi tránh đường.
Ánh mắt Tam trưởng lão dần dần đặt lên người Tiêu Dương, cắn chặt môi tới bật máu, giọng nói nhẹ tới mức gần như nói thầm:
- Lão phu... sẽ mãi mãi nhớ kỹ ngày hôm nay!
- Ông hẳn là phải nhớ kỹ chứ.
Tiêu Dương cười ha hả:
- Hôm nay, tôi đã dạy ông phải làm người ra sao, lại còn là miễn phí nữa chứ.
Âm ầm! Quân Hoa Thừa đứng bên cạnh gân xanh nổi đầy tay, hai tay nắm chặt tới mức run bần bật.
Nhục nhã không thể chịu nổi!
Ánh mắt Tam trưởng lão đỏ ngầu, cả người run rẩy. Hồi lầu sau, lão đột ngột cắn chặt răng, nhắm mắt lại, bịch một tiếng.
Quỳ xuống đất.
Chung quanh chỉ vang vọng hai tiếng bịch bịch này, đôi mắt ai nấy như lồi hẳn ra.
Quỳ thật kìa!
Quỳ rồi!
Giây phút này, cảnh tượng này thật sự...
Trên bãi cỏ xanh rờn, một người áo trắng bay bay đứng chắp tay, tựa như thanh kiếm sắc bén hướng thẳng lên trời. Bên cạnh hắn, một bóng người khác cũng mặc màu trắng, sắc mặt thản nhiên, ngồi trên xe lăn, ánh mắt bình tĩnh. Hai người ở cạnh nhau tạo nên một hình ảnh vô cùng hài hòa, tựa như do trời đất tạo nên vậy.
Mà bóng người áo trắng đang đứng, cái quỳ gối bất ngờ kia khiến hình ảnh trở nên bất ngờ vô cùng.
Tựa như diễn tả hoàn hảo nhất bốn chữ... nhân quả tuần hoàn.
Dựa vào sự ghét bỏ bao nhiêu năm qua của Tam trưởng lão đối với Quân Thiết Anh, cái quỳ ngày hôm nay của lão, Quân Thiết Anh chẳng cảm thấy chột dạ chút nào. Bởi vì tất cả những điều này đều là quyền lợi người đàn ông đứng bên cạnh này giành lấy cho mình.
Cả đất trời tựa như đều rung động.
Hai tay Tam trưởng lão nắm chặt đám cỏ, sau khi quỳ xuống, lão cảm thấy cả người mình trở nên vô cùng nặng nề, cảm giác nhục nhã tràn ngập trong trái tim lão. Không chỉ riêng hắn, lúc này, cả chi thứ tư của Nhà họ Quân, ai nấy đều tức giận tới phát run.
Mà mấy chỉ còn lại đều cảm thấy may mắn, may mà vừa rồi không vì ham muốn đoạt công mà nhảy ra cùng cược ván này. Quỳ xuống như này, thứ mất đi không chỉ là thứ mặt mũi nhỏ nhoi đâu.
Vái lạy!
Âm!
Nắm tay thật chặt, khi cúi người xuống, sát ý cố che giấu trong mắt Tam trưởng lão trào lên cuồn cuộn, hai tay nắm chặt đám cỏ, vẫn còn ba tiếng gọi cực kỳ nhục nhã nữa.
Cổ họng Tam trưởng lão tựa như bị bóp nghẹt.
Lão há miệng, lại khép vào, lát sau, lại há miệng...
Cuối cùng, lão nhắm mắt lại đầy tuyệt vọng, dốc cạn tất cả tức giận và không cam lòng thành tiếng gọi!
- Ông nội!
- Ông nội!
- Ông nội!
Ba tiếng gọi vừa dứt, Tam trưởng lão dường như cảm thấy trước ngực mình tựa như bị giáng một chùy, rốt cuộc không chịu nổi nhục nhã khi tất cả ánh mắt đổ dồn lên người mình nổi nữa, sắc mặt đỏ bừng đầy tức giận.
Phụt! Lão phun một búng máu ra ngoài!
Toàn thân Tam trưởng lão co giật, đột nhiên hai mắt tối sâm, âm một tiếng đổ luôn lên đất, hôn mê bất tỉnh luôn rồi.
- Cha ơi!
Quân Hoa Minh đứng cạnh thất thanh la lên, nhanh chóng lao tới, dìu Tam trưởng lão dậy, hai mắt đỏ ngầu, mang theo lửa giận phừng phừng:
- Người đâu! Bắt nó lại!
Vừa dứt lời, chốc lát sau, mấy bóng người vô cùng cường tráng nhảy ra, mặc đồng phục thống nhất, thân thủ nhanh nhẹn, hơi thở toàn thân cũng vô cùng mạnh mẽ.
Nhà họ Quân, gia tộc có truyền thống cổ võ mạnh mẽ nhất thủ đô, khả năng chắc chắn vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Có điều, vào lúc tình trạng ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng quát trâm thấp vang lên.
- Dừng tay!
Tất cả đám tay chân đều dừng tay, bởi vì người lên tiếng là Đại trưởng lão của nhà họ Quân.
- Đại trưởng lão!
Lúc này, Quân Hoa Minh quay đầu lại, phẫn nộ nói:
- Nhà họ Quân không thể chịu không nhục nhã như vậy được!
- Vớ vẩn!
Đại trưởng lão giận dữ mắng một tiếng, khoát tay trâm giọng nói:
- Đây chỉ là ván cược giữa Tam trưởng lão và Tiêu Dương, sao lại liên quan tới cả nhà họ Quân được chứ? Có chơi có chịu! Nếu nhà họ Quân viện cớ này mà ra tay với Tiêu Dương thì sẽ thành trò cười cho cả thiên hại
Nghe vậy, sắc mặt Quân Hoa Minh trở nên vô cùng khó chịu.
Sỉ nhục này, chi thứ tư của Nhà họ Quân bọn chúng phải gánh chịu hoàn toàn rồi!
Lúc này, Đại trưởng lão châm chậm đứng lên, thân thể hơi run. Trong lòng lão, thật sự không hề bình tĩnh như lời nói ngoài miệng.
Tam trưởng lão của nhà họ Quân quỳ xuống trước mặt mọi người, nếu Đại trưởng lão không quan tâm, có nói cũng chẳng ai tin, có điều, cho dù trong lòng lão không cam tâm, thì ít nhất, trước mặt bao nhiêu người thế này, nhà họ Quân, tuyệt đối không được phép ra tay với Tiêu Dương.
- Tiêu Dương! Cậu thắng rồi.
Đại trưởng lão hít sâu một hơi, gần từng chữ.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ