Chương 306: Sát thủ cũng càn rỡi
Chương 306: Sát thủ cũng càn rỡiChương 306: Sát thủ cũng càn rỡi
Cậu thắng rồi!
Vừa dứt lời, đầu óc mọi người có mặt không khỏi chấn động.
Một giờ trước, có ai ngờ kết quả sẽ thế này chứ?
Dựa theo kịch bản trong lòng mọi người, buổi họp của Nhà họ Quân, chính là thời khắc Quân Thiết Anh bị đuổi thẳng khỏi Nhà họ Quân. Nhưng mà hiện giờ, bởi vì một người từ trên trời rơi xuống, toàn bộ tình huống đều thay đổi.
Chỉ dùng sức mình mà thay đổi cả càn khôn.
Khi Đại trưởng lão nói ra ba chữ "Cậu thắng rồi", điều đó có ý nghĩa rằng, hôm nay, chỉ mình Tiêu Dương đã đánh bật áp lực cả nhà họ Quân gây ra cho mình, hơn nữa, hắn thực sự có năng lực phản kích lại!
Vô số ánh mắt nhìn về phía hắn, gân như muốn khắc sâu gương mặt hắn vào trong lòng.
Có y thuật tuyệt thế vô song, thực lực cổ võ mạnh mẽ, một người như vậy, cho dù là ai cũng không muốn chọc phải hắn.
Nhớ kỹ hắn, đừng có chọc phải hắn.
Lúc này, Tiêu Dương cũng nở một nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng chắp tay, bình tĩnh trả lời:
- Đa tạ.
Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo màu xanh lúc này mới nhanh chóng vọt tới trước người Quân Thiết Anh, đó chính là Quân Hoa Thừa.
- Thiết Anh, con không sao rồi! Tốt! Quá tốt rồi! Thật tốt quái
Ánh mắt Quân Hoa Thừa chăm chú nhìn Quân Thiết Anh, kích động đến mức nói năng lộn xộn, cả người khẽ run rẩy.
Hai cha con, mắt nhìn mắt.
Một cảm giác trước nay chưa từng có khẽ lan tràn giữa hai người. Hồi lâu sau, Quân Thiết Anh khẽ mở miệng:
- Ba, con không sao.
Từ giây phút Quân Hoa Thừa quyết định việc kia, sự oán hận trong lòng Quân Thiết Anh với cha đã dần dần tan thành mây khói. Máu mủ tình thâm! Giây phút này, hốc mắt Quân Hoa Thừa tràn lệ, cổ họng như thể bị nghẹn, không nói nên lời, chỉ gật đầu liên tục.
Tình thân lan tỏa.
Tiêu Dương nhìn về phía Đại trưởng lão rồi mở miệng nói:
- Nếu tôi đã chiến thắng lần này, vậy thì, yêu cầu của đại tiểu thư...
Đại trưởng lão trầm giọng đáp:
- Yên tâm, từ hôm nay trở đi, Quân Thiết Anh nhận được tư cách trở thành người thừa kế của nhà họ Quân!
Hơi ngừng một lát, Đại trưởng lão châm chậm nói tiếp:
- Thiết Anh, con đi học ở Minh Châu, ta để con quản lý sản nghiệp của nhà họ Quân tại Minh Châu. Tư cách ta đã cho con rồi, con có thể hoàn thành mục tiêu trước thời hạn một năm, để sản nghiệp con quản lý đạt được hiệu quả như mong muốn, sẽ quyết định việc con có thể thực sự trở thành người thừa kế của gia tộc hay không.
Ánh mắt Quân Thiết Anh khẽ co lại, lạnh nhạt gật đầu:
- Con hiểu.
- Hơn nữa, trong suốt quá trình này, con không được phép nương nhờ sự giúp đỡ của gia tộc, mà phải dựa vào chính năng lực của bản thân.
Đại trưởng lão trâm giọng nói:
- Chi tiết không cần ta phải nói nhiều nữa, đợi sau khi Trưởng lão đoàn thảo luận xong, ta sẽ thông báo cho con sản nghiệp con quản lý, con nhanh chóng nhận là được!
Quân Hoa Thừa đứng bên cạnh lập tức dặn dò Quân Thiết Anh vài tiếng, hơn nữa còn nói cho cô biết những chuyện cần phải chú ý.
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên tia kinh ngạc. Hắn không ngờ nhà họ Quân lại chọn người thừa kế gia tộc bằng cách này, cho bọn họ một phần sản nghiệp, rồi để bọn họ tự liều mạng kinh doanh! Làm như vậy có thể chứng kiến năng lực và khả năng kinh doanh của người đó. Đương nhiên, cũng chỉ có gia tộc giàu nứt đố đổ vách như nhà họ Quân mới có thể đổ vốn lớn như vậy.
Dù sao, chuyện này phải chịu không ít rủi ro.
Chung quanh có không ít ánh mắt oán hận hoặc ghen ghét, Tiêu Dương cảm thấy cả người không thoải mái, khoát khoát tay nói:
- Hai chân đại tiểu thư vừa mới khỏi, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Nếu không có chuyện gì khác, tôi đưa đại tiểu thư về nghỉ ngơi trước đây.
Đại trưởng lão không ngăn lại, Tiêu Dương ở lại đây, khiến không ít người nhà họ Quân cảm thấy cực kỳ gai mắt.
- Chậm đãi
Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Thẩm Băng Sơn từ từ đi ra, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương rồi nhìn vê phía Đại trưởng lão, trâm giọng nói:
- Đại trưởng lão, chẳng lẽ ngài đã quên hôn ước giữa hai nhà Quân - Thẩm?
Nghe vậy, không ít người có mặt ở đây lại bắt đầu xì xào bàn tán.
Lúc này rồi còn có hôn ước nữa à?
Giống như mặt hồ vừa lắng xuống lại bị ném một viên đá, lại gợn sóng.
Sắc mặt Đại trưởng lão không khỏi thay đổi. Việc hôn ước lão đã tuyên bố, hiện giờ chẳng giải quyết được gì, hơn nữa Thẩm Thành Văn đã chết rồi! Quân Thiết Anh thì nhận được tư cách trở thành người thừa kế của Nhà họ Quân!
Hiện giờ Thẩm Băng Sơn đúng lúc mấu chốt lại bước ra nhắc tới hôn ước, chẳng phải là giáng cho Đại trưởng lão một cái tát sao?
Khuôn mặt Thẩm Băng Sơn lạnh lùng, thật ra chính ông ta cũng vô cùng bất đắc dĩ. Điều ông ta muốn nhất bây giờ, tuyệt đối không phải là muốn nhà họ Quân thực hiện hôn ước, mà là tìm ra thủ phạm giết chết con trai mình!
Báo thù giết con.
Có điều, Thẩm Băng Sơn không dám quên nhiệm vụ Thôi Đồng mang tới, cho dù hiện giờ không biết y đã đâu mất, nhưng nhiệm vụ Bình tiền bối giao cho, Thẩm Băng Sơn không dám sơ xuất.
Cho dù có phải mạo hiểm đắc tội với nhà họ Quân.
- Thẩm Băng Sơn, con của ông đã chết, đương nhiên hôn ước cũng không còn tác dụng nữa.
Sắc mặt Đại trưởng lão giận dữ, giọng nói cũng có thêm vài phần không khách sáo.
- Đại trưởng lão.
Thẩm Băng Sơn mở miệng nói:
- Nếu hai bên đã có hôn ước với nhau thì dù một trong hai bên có chết, hôn ước, vẫn phải thực hiện! Đây là vấn đề về chữ tín!
- Chó mái
Lúc này Tiêu Dương không khỏi bĩu môi mắng một tiếng.
Trong mắt Quân Hoa Thừa cũng lóe lên ánh sáng lạnh lùng:
- Thẩm Băng Sơn, ý của ông là bảo con gái tôi gả vào Nhà họ Thẩm các ông rồi thủ tiết cả đời?
- Cho dù là vậy thì cũng là số mệnh của nó.
Thẩm Băng Sơn không có ý nhượng bộ, còn có ý bức hôn, hơn nữa, còn nhắc tới vấn đề giữ chữ tín:
- Quân tử đương nhiên phải nhất ngôn cửu đỉnh.
- Số mệnh?
Lúc này Tiêu Dương nhướn mày, bỗng nhiên tiến lên trước vài bước, tiến về phía Thẩm Băng Sơn, cười lạnh:
- Họ Thẩm kia, ông có muốn biết, số mệnh của ông sẽ ra sao không?
Đôi mắt Thẩm Băng Sơn lóe lên tia tức giận.
- Hừ! Ngông cuồng!
Thẩm Phi Văn đứng bên cạnh đã tức giận mở miệng mắng, nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt lạnh lo:
- Đừng tưởng hiểu được chút y thuật thì không ai dám đối phó với mày, đồ ếch ngồi đáy giếng!
Tiêu Dương không thèm nói nhảm, trực tiếp đứng trước mặt mọi người nhà họ Thẩm, bình tĩnh mở miệng:
- Ai có bản lĩnh thì lên đi!
Sắc mặt vô cùng tự tin, khiêu chiến một cách đầy trần trụi!
- Mày...
Thẩm Băng Sơn cố gắng đè nén xúc động muốn ra tay xuống.
Ông ta không thể ra tay!
- Báo
Đúng lúc hai bên đang giằng co, bỗng nhiên, một âm thanh vô cùng kinh sợ hốt hoảng vang tới từ đằng xa, một người mặc áo tím lao nhanh tới, sắc mặt tái nhợt.
Thấy vậy, sắc mặt Thẩm Băng Sơn không khỏi trâm xuống, trong lòng dâng lên một luồng dự cảm không lành:
- Có chuyện gì? Người mặc áo tím kia thở gấp, há miệng thở vài hơi, nhanh chóng nói:
- Thôi... Thôi Đồng! Y... Y... Y chết rồi!
Âm! Ầm! Âm!
Câu nói này chẳng khác gì ba tia sét liên tiếp giáng xuống đầu Thẩm Băng Sơn. Thân thể cao lớn bỗng nhiên run lên, đôi mắt tràn ra sự khiếp sợ, không thể tin được, sắc mặt cũng tái nhợt, nắm chặt lấy tay áo của người áo tím, hỏi:
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Nói cho rõ ràng!
Tay áo tím đau đớn vô cùng, phải hít sâu một hơi nhịn đau rồi mới đáp:
- Tôi nhìn thấy bảo vệ của nhà họ Quân khiêng thi thể Thôi Đồng ra khỏi cửa...
Giây phút này, ánh mắt Thẩm Băng Sơn ngập tràn khiếp sợ. Ông ta quay mặt, nhìn chằm chằm Đại trưởng lão:
- Nhà họ Quân mấy người, giết chết Thôi Đồng?
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn lúc này thực sự không phải tức giận, mà là sợ hãi! Thôi Đồng bỗng nhiên chết ngắc, khiến ông ta sợ hãi vô cùng. Thôi Đồng không thể chết được! Ít nhất là không thể chết khi đi cùng ông ta được! Nếu không, nhà họ Thẩm của ông ta không gánh nổi trách nhiệm này.
Cho nên, việc đầu tiên ông ta phải làm là tìm ra hung thủ giết chết Thôi Đồng, để đối phương gánh chịu sự trả thù của "Bình tiền bối"!
- Thôi Đồng?
Đại trưởng lão nhíu chặt lông mày, có chút khó hiểu.
- Chuyện này, có lẽ tôi có thể nói đáp án cho mấy người đó.
Đúng lúc này, Tiêu Dương bỗng nhiên lên tiếng:
- Tôi tận mắt nhìn thấy Thôi Đồng bị giết...
- Gì cơ?I
Ánh mắt Thẩm Băng Sơn nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Thôi Đồng đã chết như thế nào?!
- Bị người ta giết chết trong vòng một chiêu!
Tiêu Dương thành thật trả lời.
- Người nào?
Thẩm Băng Sơn lạnh giọng hỏi.
- Tôi không quen.
Sắc mặt Tiêu Dương cực kỳ chăm chú, như thể đang suy nghĩ nghiêm túc, từ từ nói tiếp:
- Lúc vừa rồi, khi tôi giúp đại tiểu thư chữa trị thì Thôi Đồng xông tới, tính phá đám quá trình trị liệu của đại tiểu thư.
- Nói hươu nói vượnl
Thẩm Phi Văn lập tức giận dữ mắng.
- lm miệng.
Thẩm Băng Sơn quay mặt quát, rồi lại nhìn Tiêu Dương: - Sau đó thì sao?
Những lời Tiêu Dương nói lúc này, Thẩm Băng Sơn tin. Bởi vì chỉ có ông ta mới biết mục đích của Thôi Đồng, không phải tới phá hỏng, mà muốn bắt luôn Quân Thiết Anh đi! Cho nên, nếu nói y làm như thế, Thẩm Băng Sơn không thấy có gì kỳ lạ cả.
- Lúc đó tôi đẩy đại tiểu thư rời đi, Lương bá thì cố sống cố chết giữ chân Tôi Đồng.
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên tia oán hận, giận dữ nhìn chằm chằm vào Thẩm Băng Sơn:
- Lúc ấy, Thôi Đồng đánh Lương bá tới mức bị thương nặng, mà đúng vào giây phút ấy, bỗng nhiên có điều kỳ lạ xảy ra! Một bóng kiếm từ trên trời giáng xuống, nhanh như tia chớp, trực tiếp đâm xuyên qua giữa trán Thôi Đồng, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.
- Hừ! Tiêu Dương, mày đang kể chuyện lừa trẻ con đấy hả?
Thẩm Phi Văn cười lạnh.
Tiêu Dương liếc Thẩm Phi Văn:
- Tôi cứ nói những gì mình nhìn thấy thôi, anh nghe thì nghe, tin hay không tin liên quan gì tới tôi?
Ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt Thẩm Băng Sơn càng không ngừng lòe sáng, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:
- Cậu có thấy rõ mặt mũi hình dáng hung thủ không?
- Ba, ba tin lời nó nói à?
Thẩm Phi Văn trợn trừng mắt.
- lm miệng.
Thẩm Băng Sơn lại quát lớn.
Tiêu Dương hơi ngửa mặt, hai mắt từ từ khép lại, như thể đang lục lọi lại ký ức. Hồi lâu sau, hắn mởi mở mắt ra nhìn Thẩm Băng Sơn, lắc đầu đáp:
- Động tác quá nhanh! Không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy người đó mặc áo dài màu đen...
- Áo dài (Trường Bào)?
Giờ phút này, đầu óc mấy người Nhà họ Thẩm không khỏi chấn động.
Trong đầu xẹt qua một cái tên...
Sát thủ "Trường Bào'!
Thẩm Thành Văn của Nhà họ Thẩm đã chết trong tay sát thủ "Trường Bào', hiện giờ, lại là tên sát thủ "Trường Bào' kia, lại là người của Nhà họ Thẩm!
Không ít người Nhà họ Thẩm vì điều này mà sắc mặt hơi đổi.
Lễ nào mục tiêu của sát thủ "Trường Bào" không phải chỉ có một mình Thẩm Thành Văn?
Lúc này, sắc mặt Thẩm Băng Sơn trầm lạnh như nước, cực kỳ khó chịu, cả người run lên, tay nắm chặt, đôi mắt lóe lên những tia sáng lạnh như băng, nghiến răng nghiến lợi.
- Sát thủ "Trường Bào"! Nhà họ Thẩm và mày quyết không đội trời chung!
Thẩm Băng Sơn hoàn toàn tin lời Tiêu Dương. Nếu Nhà họ Quân giết người thì có thể phát hiện ra khi khám nghiệm thi thể Thôi Đồng, Đại trưởng lão hoàn toàn không cần phủ nhận! Hơn nữa, chỉ có sát thủ "Trường Bào" vừa mới xuất hiện là nghi phạm lớn nhất! Cả người mặc áo dài màu đen!
Đây là đặc điểm của sát thủ Trường Bào!
Nhất định là kẻ đó!
- Hóa ra là kẻ đó.
Lúc này, hai mắt Tiêu Trạng nguyên mở lớn, tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ rồi không khỏi lắc đầu cảm khái: - Dạo này sát thủ cũng thật càn rỡ!