Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 306 - Chương 307: Sơn Hà Thư Họa!

Chương 307: Sơn hà thư họa! Chương 307: Sơn hà thư họa!Chương 307: Sơn hà thư họa!

Nghe giọng Tiêu Dương nói, nhìn sắc mặt hắn, cứ như thể hắn cũng hận sát thủ "Trường Bào" này thấu Xương vậy.

- Sao có thể tùy ý giết người thế chứ, điều này là sai trái.

Tiêu Dương lắc đầu than nhẹ, thâm nói:

- Người chứ đâu phải con vật, sao có thể nói giết là giết như làm thịt một con súc vật vậy chứ?

Sắc mặt Thẩm Băng Sơn lạnh như nước, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng liếc Tiêu Dương. Đương nhiên ông ta nghe ra ý châm chọc trong lời nói của hắn, trào phúng người Nhà họ Thẩm bị giết đều là lũ súc sinh, thậm chí, còn chẳng bằng súc sinh.

Có điều, giờ phút này, đầu óc Thẩm Băng Sơn đã loạn hết cả lên, căn bản chẳng thèm để ý đến lời nói của Tiêu Dương. Tay chân ông ta lạnh buốt, điều ông ta phải lo lắng bây giờ là, ăn nói ra sao với Bình tiền bối đây.

Điều này liên quan tới sự tôn vong của Nhà họ Thẩm đó.

Khuôn mặt ông ta co rút vài cái, Nhà họ Thẩm hiện giờ chỉ có thể nói là khổ càng thêm khổ, tang con trai cả còn chưa dứt, lại xuất hiện thêm nguy cơ cả nhà bị diệt.

Nắm chặt tay, Thẩm Băng Sơn nhìn thẳng Tiêu Dương:

- Cậu tốt nhất đừng để tôi biết được cậu đang lừa tôi.

Tiêu Dương nhún vai:

- Tôi đâu có cần ông tin.

Bị chuyện Thôi Đồng cắt ngang, Thẩm Băng Sơn càng chẳng còn tâm trạng nào để ý tới chuyện thông gia. Ông ta giơ tay ngăn lại, vội vàng mang theo người Nhà họ Thẩm trở về. Trước tiên ông ta phải kiểm tra miệng vết thương của Thôi Đồng, hy vọng có thể tìm được chút dấu vết gì đó.

Đương nhiên, sát thủ "Trường Bào" đã bị Nhà họ Thẩm liệt vào danh sách kẻ địch lớn nhất rồi.

Sau khi người Nhà họ Thẩm rời đi, Tiêu Dương cũng giúp Quân Thiết Anh trở về Túy Vũ Hiên, không ít ánh mắt của mọi người dõi theo bước chân hắn rời đi...

Tiêu Dương, cái tên này, kể từ hôm nay, danh tiến đã chấn động thủ đô.

Trở thành thần y.

Trong ánh mắt phần lớn mọi người là sự tàn nhẫn ác động, trong đó, chi thứ tư của Nhà họ Quân và Đơn Mộng Nhi vẫn luôn đứng xem kịch vui nãy giờ. Giờ phút này ánh mắt cô ta không ngừng lóe lên tia sáng ác độc, lát sau, bỗng nhiên đứng lên, lặng lẽ lùi ra phía sau...

Trừ việc này, còn mấy người Quân Vô Ngân, sắc mặt lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì trong đầu.

Mấy nhân vật trong chi thân thích của Nhà họ Quân gần như cùng lúc liếc nhau một cái, ai nấy ngâm hiểu ý đối phương, chầm chậm gật đầu.

Cho dù thế nào đi nữa, tuyệt đối không thể để Quân Thiết Anh trở thành người có quyền thừa kế trong vòng một năm được.

Cô ta là con cái dòng chính, hơn nữa còn là dòng chính duy nhất.

Là người rất có khả năng sẽ trở thành người kế thừa chức vị gia chủ, nếu như cô ta thực sự trở thành người có tư cách kế thừa thì những người chi thứ như bọn chúng không còn cơ hội nào nữa.

Vất vả bố trí nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn Quân Thiết Anh nổi lên.

Đang yên lành tự nhiên nhảy ra kẻ cản đường.

Cho dù bọn chúng có tranh chấp nhau ở một số phương diện khác, nhưng mà trên phương diện này, tất nhiên họ có cùng mong muốn, chung mục đích.

- Đại trưởng lão, liệu chúng ta có thể bàn bạc lại một chút không ạ, chúng ta nên để Quân Nhu Anh tiếp nhận công ty nào đây?

Lúc này, Nhị gia Nhà họ Quân, Quân Hoa Vinh mở miệng hỏi.

- Đúng vậy.

Một người trong chi thứ Nhà họ Quân lập tức phụ họa, trâm ngâm hồi lâu rồi nói tiếp:

- Nếu Quân Thiết Anh đang đi học ở Minh Châu, vậy thì, tôi đề nghị... để cô ta tiếp nhận công ty "Sơn Hà Thư Họa' đi?

- Sơn Hà Thư Họa?

Vừa dứt lời, mọi người không khỏi giật mình.

- Không được.

Quân Hoa Thừa lập tức từ chối, trâm giọng nói:

- Mấy năm nay Sơn Hà Thư Họa liên tục thất thoát, ngay cả khi Nhà họ Quân chúng ta điều hành công ty, cũng không thể nào vượt qua Viêm Hoàng Thư Họa nữa là. Nếu dùng công ty này để thử thách Nhu Anh, chẳng phải là gây khó dễ cho con bé sao?

Khuôn mặt Quân Hoa Thừa đầy vẻ giận dữ.

- Con đồng ý với cách nói của bác cả.

Lúc này, Quân Vô Ngân hơi mỉm cười nói, rôi nhìn Quân Hoa Thừa:

- Xin hỏi gia chủ, nội dung thử thách để có được tư cách kế thừa, có quy định phải chọn công ty nào lỗ hay lãi sao? Nếu con không quên thì, công ty Nhà họ Quân dùng để thử thách con và Vô Vũ cũng là một công ty bị thất thoát! Chẳng lẽ, Quân Nhu Anh sẽ có được sự đối xử khác hay sao?

Nghe vậy, Quân Hoa Thừa biến sắc, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Sao ông lại không biết mấy nhà này có mục đích gì chứ? Công ty Sơn Hà Thư Họa của Nhà họ Quân vốn do mấy nhà liên kết tạo nên, nhưng đa số giao dịch tranh chữ đều nằm trong tay Viêm Hoằng cả rồi, muốn đánh tan thành lũy này, quả thực khó hơn lên trời! Nhà họ Quân vốn đã định từ bỏ lĩnh vực này, không ngờ hiện giờ nó lại trở thành cái cớ để mấy người Quân Hoa Vinh lấy ra thử thách Quân Thiết Anh.

Gây khó dễ một cách trần trụi!

Muốn thay đổi sự sụp đổ của "Sơn Hà Thi Họa", xét vê độ khó, so với "công ty thua lỗ" mà Quân Vô Ngân nói vừa rồi còn khó hơn gấp trăm, gấp nghìn lần.

Đa số thị trường tranh chữ cả nước đều nằm trong tập đoàn Viêm Hoàng Thư Họa, người mua đương nhiên cũng sẽ lựa chọn tới Viêm Hoàng Thư Họa mua tranh chữ.

- Hừi! Có điều, ở Minh Châu đâu phải chỉ có một công ty "Sơn Hà Thư Họa”

Quân Hoa Thừa lạnh giọng nói.

Quân Hoa Quý không tranh cãi tiếp với Quân Hoa Thừa mà trực tiếp nhìn về phía đoàn Trưởng lão. Cho dù hai bên cãi nhau tranh giành thế nào đi nữa, người chính thức quyết định công ty Quân Thiết Anh sẽ tiếp nhận chính do đoàn Trưởng lão bỏ phiếu quyết định.

- Các vị trưởng lão, mọi người đều biết, huyết thống Nhà họ Quân, con cái dòng chính chính là người đứng đầu gia tộc.

Quân Hoa Quý lạnh lùng nói:

- Nếu muốn trở thành người đứng đầu, vậy thì nhất định phải có năng lực xứng đáng trở thành người đứng đầu! Độ khó khi thử thách của những người khác trong Nhà họ Quân không nhỏ, con cái dòng chính như Quân Nhu Anh càng phải chấp nhận thử thách khó nhất, phù hợp với thân phận của con bé.

Nói như đúng rồi.

- Quân Hoa Quý...

Quân Hoa Thừa thoáng cái nghẹn lại, không biết nên phản bác ra sao.

- Tôi đồng ý.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, là Quân Hoa Minh của chỉ thứ tư. Lúc này, Tam trưởng lão đã được dìu xuống dưới nghỉ ngơi. Quân Hoa Minh cất bước đi tới, châm chậm lên tiếng:

- Trừ "Sơn Hà Thư Họa", nếu để Quân Nhu Anh tiếp nhận công ty khác, chúng tôi không phục.

- Đúng! Chúng tôi không phục!

Không ít người Nhà họ Quân chung quanh cũng nhao nhao tán thành.

Từ cảnh tượng này là có thể nhìn ra được, bao nhiêu năm nay, thân là gia chủ, quyền lực của Quân Hoa Thừa đã xuống dốc nghiêm trọng. Hiện giờ bọn chúng chỉ thiếu nước trần trụi ép buộc Quân Thiết Anh tiếp nhận “Sơn Hà Thư Họa” nữa thôi.

Vài trưởng lão liếc nhìn nhau...

Lát sau, ánh mắt Đại trưởng lão rơi xuống vị trưởng lão chưa mở miệng nói gì từ đầu tới giờ:

- Nhị trưởng lão, thấy sao?

Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn lên người Nhị trưởng lão.

Trái tim Quân Hoa Thừa cũng đập cái thịch.

Chung quanh yên tĩnh lạ thưởng, Nhị trưởng lão châm chậm ngẩng đầu, sắc mặt không đổi, bình tĩnh mở miệng:

- Mấy người nói không sai, con cái dòng chính, hẳn phải tiếp nhận thử thách khó khăn hơn những người khác, như vậy, mới có thể khiến người ta khâm phục.

Tiếng xì xào khe khẽ vang lên.

Không ai khác, Nhị trưởng lão, chính là cha của Quân Hoa Thừa, ông nội của Quân Thiết Anh. Khi lão nói ra những lời ấy, có nghĩa là Quân Thiết Anh chắc chắn phải tiếp nhận công ty "Sơn Hà Thư Họa".

- Chậc chậc, hiện giờ gần như chẳng còn mấy doanh nghiệp gia tộc dám lấn chân sang lĩnh vực tranh chữ nữa ấy.

- Trong tay tập đoàn Viêm Hoàng Thư Họa gần như trở thành tập đoàn nổi tiếng về tranh chữ, hơn nữa còn có tập đoàn mạnh mẽ thần bí nào đó chống lưng, có ảnh hưởng thâm căn cố đế tại Viêm Hoàng. Cho dù là công ty về tranh chữ có quy mô lớn hay nhỏ, trừ phi được tập đoàn Viêm Hoàng Thư Họa hợp tác và trao quyên kinh doanh, nếu không, căn bản không có chỗ đứng trên lĩnh vực này. - Xem ra, người Nhà họ Quân cũng không muốn con cái dòng chính Quân Nhu Anh này trở thành người thừa kế.

- Cha àI

Sắc mặt Quân Hoa Thừa lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, thất thanh la lên.

- Đừng nói nhiều nữa.

Nhị trưởng lão khoát tay ngăn lại, ánh mắt quét qua Quân Hoa Thừa:

- Con hẳn phải có lòng tin với con gái của mình mới đúng.

Quân Hoa Thừa không khỏi nở nụ cười đắng chát. Mấy năm nay,'Sơn Hà Thư Họa" phải dựa vào nguồn tài chính khổng lồ của Nhà họ Quân mới có thể thoi thóp tồn tại, hiện giờ đã rơi vào tình trạng báo động. Đừng nói tới chuyện để Quân Thiết Anh tiếp nhận nó, vả lại, Quân Hoa Thừa rõ hơn ai hết, trong suốt quá trình này, Quân Thiết Anh còn phải phòng ngừa sự ngăn cản tới từ nội bộ của gia tộc.

Gánh nặng này liệu có dễ dàng đảm đương?

Nhưng mà, giờ phút này, Quân Hoa Thừa có nói nhiều hơn cũng vô dụng, Đại trưởng lão đã khoát tay, mở miệng:

- Nếu đã vậy, ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Quân Nhu Anh có thể tiếp nhận công ty "Sơn Hà Thư Họa" ở Minh Châu bất cứ lúc nào, cũng giống như những thành viên tham gia giành lấy tư cách thừa kế, trừ một triệu tệ do gia tộc cung cấp, nó không được nhận thêm bất kỳ sự trợ giúp nào khác, hơn nữa, trong quá trình kinh doanh công ty, không được phép nhờ vả thế lực của Nhà họ Quân, nếu không, một khi bị phát hiện, sẽ bị tước đi tư cách trở thành người thừa kế.

Giờ phút này, Nhà họ Quân, trừ chỉ của Quân Hoa Thừa, tất cả những người còn lại đều nở nụ cười.

Con cái dòng chính?

Đứng lên được rồi?

Thì đã sao hả?!

Từ khi Quân Thiết Anh có thể đứng lên, thứ chờ đợi cô ta, sẽ là những thử thách còn nặng nề đáng sợ hơn gấp bội!

"Sơn Hà Thư Họa” chính là nhát đao thứ nhất.

Hơn nữa, nó tựa như một dòng sông rộng không thấy bờ bên kia, khó lòng vượt qua.

- Dựa vào tình hình phát triển hiện tại của công ty tranh chữ hiện nay, Quân Nhu Anh muốn khiến công ty ấy từ thua lỗ trở nên có lợi nhuận, quả thực khó hơn lên trời.

- Tập đoàn Viêm Hoằng Thư Họa, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn công ty "Sơn Hà Thư Họa" đã đứng bên bờ vực phá sản ngóc đầu dậy cướp đoạt tài nguyên của bọn họ. Trong lĩnh vực này, chỉ cần một ánh mắt của bọn họ cũng có thể khiến mọi thứ thay đổi.

- Quân Nhu Anh, còn có thể tạo ra kỳ tích ư?

Lúc này, Quân Thiết Anh căn bản không biết trong cuộc họp Nhà họ Quân đã xảy ra chuyện gì. Cô đã được Tiêu Dương đẩy về Túy Vũ Hiên, hơn nữa cô còn đang ngôi trước cây đàn tranh, ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, điệu nhạc du dương bồng bênh bên tai...

Một khúc nhạc hay.

Đôi mắt Tiêu Dương không khỏi lộ ra vài phần khen ngợi:

- Đại tiểu thư, tâm cảnh của cô hình như lại tiến bộ rồi. Đôi con ngươi Quân Thiết Anh khẽ gợn:

- Đây là... phá rồi lại xây?

- Không, là hóa kén thành bướm.

Tiêu Dương cười khẽ.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài, Tiêu Dương khẽ cau mày, giương mắt liếc vê phía ngoài cửa. Lúc này, một người mặc quần áo bảo vệ vội vã chạy tới, lúc tới cửa, tiếng bước chân ngưng bặt.

- Vào đi.

Người nọ cất bước vào, hơi thở dồn dập:

- Đại tiểu thư, gia chủ bảo tôi tới nói với cô, đoàn Trưởng lão đã quyết định sản nghiệp cô sẽ quản lý ở Minh Châu... Là...

- Là "Sơn Hà Thư Họa" phải không.

Chưa đợi người kia nói tiếp, Quân Thiết Anh đã bình tĩnh mở miệng, như thể đã biết từ trước.

Người nọ trợn tròn mắt, vội vàng gật đầu như giã tỏi:

- Đúng vậy, Đại tiểu thư, sao cô biết hay vậy...

Quân Thiết Anh bỗng nhiên cười khẽ, ngón tay nhẹ vuốt qua dây đàn, bình tĩnh như tự nói với mình:

- Nếu không phải là "Sơn Hà Thư Họa' thì mới là lạ đấy.
Bình Luận (0)
Comment