Chương 308: Giao dịch!
Chương 308: Giao dịch!Chương 308: Giao dịch!
Mặc dù Quân Thiết Anh chưa từng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trong Quân gia, nhưng cô nắm rõ sản nghiệp Quân gia như lòng bàn tay.
Minh Châu.
Nếu muốn lựa chọn thử thách khó khăn nhất cho người muốn trở thành người kế thừa thì "Sơn Hà Thư Họa" chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Cô đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi.
Khi người kia vội vàng rời đi, Tiêu Dương không khỏi lên tiếng:
- Khó lắm sao?
Đôi mắt Quân Thiết Anh gợn sóng. Hồi lâu sau, cô châm chậm gật đầu, nhẹ gảy dây đàn, nói khẽ:
- Liên minh Viêm Hoàng Thư Họa, chẳng lẽ anh chưa từng nghe tới cái tên này?
- Chưa từng.
Tiêu Dương thành thật đáp.
Khuôn mặt cô tràn ngập vẻ kinh ngạc, nhìn Tiêu Dương đầy ngạc nhiên. Cô đã từng thấy Tiêu Dương viết thư pháp, người có khả năng thư pháp xuất sắc như vậy mà thậm chí danh tiếng ngành mũi nhọn của Viêm Hoàng Thư Họa - Liên minh Viêm Hoàng Thư Pháp hắn cũng chưa từng nghe tới bao giờ ư?
Quân Thiết Anh im lặng một lát rồi nói:
- Thư pháp của Viêm Hoàng, từ khâu bồi dưỡng nhân tài tới mua bán tranh chữ các thứ, phàm là chuyện liên quan tới tranh chữ thì đều do Liên minh Viêm Hoàng Thư Họa nắm giữ hầu hết giao dịch.
- Gần như mọi tỉnh thành trên cả nước đều có chi nhánh của Liên minh Viêm Hoàng Thư Họa, gần như chiếm tới tám mươi phần trăm toàn bộ thị trường tranh chữ. Mà hai mươi phần trăm còn lại là thị trường của các công ty có hợp tác với Liên minh Viêm Hoàng Thư Họa, có điều những công ty này để Liên Minh Viêm Hoàng Thư Họa chiếm một số cổ phần nhất định thì mới có thể tiếp tục kinh doanh một các thuận lợi.
Tiêu Dương không khỏi nhíu mày:
- Liên minh này thậm chí còn có khả năng lớn như vậy ư?
Quân Thiết Anh châm chậm gật đầu:
- Trong ngành nghề này, bọn họ chính là vua chúa.
- Đám lão già nhà họ Quân này! Xem ra, thật sự muốn ép đại tiểu thư vào đường cùng.
Tiêu Dương cười lạnh một tiếng, khẽ nhếch khóe miệng, nói:
- Có điều, nếu như đại tiểu thư có thể trổ hết tài năng trong lần thử thách này, thậm chí, từ nay về sau thay đổi bố cục giới kinh doanh tranh chữ thì chẳng khác nào một con dao đâm thẳng vào trái tim đám người kia.
Uất ức bất mãn tuyệt đối không phải phong cách của Tiêu Dương. Nếu đối phương đã ra đề khó cho bọn hắn, điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là từ chối như thế nào mà là phải giải quyết triệt để khó khăn này.
Cũng như vậy, Quân Thiết Anh không khác gì hắn, bởi vậy, giữa hai người mới ăn ý tới mức ấy.
- Tôi sẽ không nhận thua đâu. Lúc trước đã không, bây giờ cũng không, sau này, càng sẽ không! Ánh mắt Quân Thiết Anh kiên định, không phải hận thù trong lòng gì, mà bởi vì đó vốn là tính cách của cô.
Cô sẽ không dễ dàng cúi đầu trước vận mệnh.
- Được.
Tiêu Dương cười ha ha, nhìn thẳng vào Quân Thiết Anh:
- Đại tiểu thư, khi chúng ta quay về Minh Châu, tôi sẽ cùng cô tiếp nhận "Sơn Hà Thư Họa". Tôi lại muốn xem xem, ván cờ này, liệu có phải càng đánh càng thua, không hề có phần thắng hay không.
Trong ánh mắt Tiêu Dương lóe lên ý chí chiến đấu.
Quân Thiết Anh gật đầu.
- Điều cô cần làm bây giờ là nhanh chóng nghỉ ngơi.
Tiêu Dương nói tiếp:
- Tác dụng của Thất diệp hãn huyết thảo sẽ nhanh chóng có hiệu quả đối với cơ thể cô.
- Tiêu Dương...
Ánh mắt Quân Thiết Anh bỗng nhiên dán chặt vào hắn:
- Để lấy được Thất diệp hãn huyết thảo này, chắc chắn anh đã phải trải qua rất nhiều nguy hiểm.
Tiêu Dương hơi ngẩn ra, rồi lắc đầu cười đáp:
- Đại tiểu thư, đừng nghĩ nhiều nữa, tuy rằng trong lúc đó cũng có chút trắc trở... Có điều... Tái Ông mất ngựa, là phúc hay họa còn chưa biết,
Tiêu Dương cười bí hiểm chớp chớp mắt:
- Nếu tôi nói tuy lấy Thất diệp hãn huyết thảo gặp nguy hiểm, nhưng lại trong họa gặp phúc, cô tin chứ?
Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương.
- Được rồi, Đại tiểu thư, trước tiên hãy nghỉ ngơi đã.
Tiêu Dương mỉm cười giúp Quân Thiết Anh tiến về phía giường, vừa đi vừa nói:
- Có mấy vị thuốc đã dùng hết rồi, tôi phải đi ra ngoài chuẩn bị cho cô, tiện kiểm tra vết thương cho Lương bá luôn.
Rồi hắn ôm ngang Quân Thiết Anh lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, khẽ mỉm cười, Tiêu Dương quay người bước đi...
- Tiêu Dương...
Quân Thiết Anh nằm trên giường bỗng nhiên mở miệng gọi một tiếng, Tiêu Dương lập tức dừng bước chân, quay người lại.
Quân Thiết Anh khẽ đảo mắt:
- Tôi đã nói, nếu như tôi có thể đứng lên, tôi sẽ... múa một khúc cho anh xem.
Nghe vậy, Tiêu Dương nở nụ cười:
- Tôi tin, ngày này sắp tới rồi.
Quân Thiết Anh đã phần nào khôi phục, tiếp theo, cân phải điều dưỡng thật kỹ càng, không quá vài ngày, nhất định có thể bước đi bình thường như bao người khác.
Tiêu Dương đẩy cửa, trực tiếp băng qua cây cầu nhỏ, đi tới nơi Lương bá đang nghỉ ngơi. Sau khi châm cứu cho Lương bá, Tiêu Dương trực tiếp rời khỏi Quân gia, tới tiệm thuốc gần đó mua những thứ thuốc cần dùng sắp tới.
Khi trên đường trở về, bỗng nhiên, Tiêu Dương ngừng bước.
Hắn khẽ nâng chiếc túi trong tay lên, nhìn về phía trước, bình tĩnh nói:
- Đi theo tôi lâu như vậy, muốn nói gì thì cứ nói đi.
Tiếng hắn ngừng một lát, một thân hình bốc lửa mặc chiếc váy tím bước ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh Tiêu Dương, lông mày cong cong như trăng khuyết, đôi mắt long lanh động lòng người, cặp đùi thon dài lộ ra ngoài không khí, đẹp tới mức khiến người ta ngừng thở ngắm nhìn.
Người đó là Đơn Mộng Nhi.
Lúc này, Đơn Mộng Nhi nhếch miệng cười, cất bước tiến tới cạnh Tiêu Dương, nghiêng người nâng mắt nói:
- Chúc mừng anh.
- Là cô?
Tiêu Dương nhíu mi.
Lúc hắn còn ở cạnh Tôn Thiến Thiến đã từng gặp người này.
Đương nhiên, đây cũng chính là thứ duy nhất hắn biết vê Đơn Mộng Nhi. Hơn nữa, ấn tượng về cô ả cũng không tốt lắm, ngưu tâm ngưu mã tâm mã, người có thể ở cùng hạng con gái như Tôn Thiến Thiến, Tiêu Dương không làm sao thích cô ả cho được.
- Tiêu thần y, nhìn nét mặt của anh, hình như không muốn nhìn thấy tôi?
Ánh mắt Đơn Mộng Nhi rầu rĩ:
- Vì chuyện của Thiến Thiến nên anh mới không có thiện cảm với tôi ư?
Tiêu Dương không nhìn Đơn Mộng Nhi nữa, lạnh nhạt hỏi:
- Cô tìm tôi có việc gì?
- Tôi vẫn chưa giới thiệu vê mình mà.
Đơn Mộng Nhi nhẹ nhàng vươn tay phải thoạt nhìn mêm mại không xương ra, vươn tới trước mặt Tiêu Dương:
- Tôi tên là Đơn Mộng Nhi.
Người ta có câu không ai đánh người đang cười.
Tiêu Dương không hề biết Đơn Mộng Nhi chính là người đã đánh Chu Mạt rồi ném cậu ta trở lại nhà họ Quân, vì vậy, xuất phát từ phép lịch sự, hắn vươn tay khẽ nắm lấy lòng bàn tay Đơn Mộng Nhị, đáp:
- Tiêu Dương.
Lời ít ý nhiều.
Đơn Mộng Nhi hé miệng cười khẽ:
- Tiêu Dương, Tiêu Dương, trong cuộc họp của nhà họ Quân, danh tiếng của anh đã bay xa rồi, không cần giới thiệu thì có khi cả thủ đô cũng chẳng có mấy người không biết anh.
Tiêu Dương khẽ cau mày, chẳng hiểu sao cô gái này lại theo dõi hắn lâu như vậy, sau khi đi ra thì lại nói những lời vớ vẩn không cần thiết, đâm ra Tiêu Dương không biết mục đích của cô ả là gì. Có điều, Tiêu Dương không có tâm trạng dông dài với Đơn Mộng Nhi. Tuy rằng cô gái trước mặt cũng đẹp, nói chính xác còn là một cô gái rất đẹp. Cơ mà, có đôi khi, bọ cạp độc cũng rất đẹp. Tiêu Dương thích mỹ nữ, nhưng chưa tới mức độ nhìn thấy mỹ nữ là mụ mị đầu óc, nhất là khi hắn chẳng có chút cảm tình gì với cô Đơn Mộng Nhi trước mặt này...
- Nói đi, có chuyện gì?
Nên hắn trực tiếp hỏi.
Đơn Mộng Nhi khẽ bĩu môi, dậm dậm chân, giọng nói mang theo vẻ nũng nịu:
- Tiêu thần y, chẳng lẽ anh ghét nhìn thấy tôi đến vậy sao.
Cô ả vừa dứt lời, Tiêu Dương trực tiếp xách túi thuốc lướt qua người cô ta, đi thẳng lên trước luôn.......
Đơn Mộng Nhi không khỏi nhăn mày, chưa gặp tên đàn ông nào không hiểu phong tình như vậy!
Cô ả thầm hừ một tiếng rồi vội vàng đuổi theo, kéo kéo cánh tay hắn:
- Tiêu thần y, tôi tìm anh có chuyện quan trọng thật mà, anh dừng lại trước đã.
- Có gì thì vừa đi vừa nói.
Tiêu Dương còn phải nhanh chóng trở về đun thuốc. Hắn tự nhận mình là một người đàn ông tốt, cho nên Tiêu Dương quyết tâm phải bỏ qua đám "hoa dại" ven đường.
- Anh...
Đơn Mộng Nhi vội vàng dùng lực, nắm chặt lấy cánh tay Tiêu Dương.
Tiêu Dương dừng lại, nhíu mày nhìn Đơn Mộng Nhi:
- Cô gái à, cô rốt cuộc muốn sao hả?
- Tôi muốn mời anh tới cứu một người.
Đơn Mộng Nhi nhìn chằm chằm Tiêu Dương, mở miệng.
Nghe vậy, Tiêu Dương ngẩn ra, hồi lâu sau, hơi mỉm cười lắc đầu:
- Có bệnh có thể đi khám bác sĩ, cần gì phải tìm tôi?
- Nếu đám lang băm kia có thể chữa khỏi thì tôi tới xin anh làm gì chứ?
Đôi mắt Đơn Mộng Nhi lấp lánh nước, khế cắn bờ môi đỏ mọng:
- Tiêu thần y, người đó vô cùng quan trọng với tôi, xin anh đấy, anh nhất định phải giúp tôi. Tôi có thể trả anh bất cứ giá nào.
Tiêu Dương nhướn mày, lắc đầu:
- Cô gái à, tôi nghĩ cô đã tìm nhầm người rồi, tôi đâu làm nghề bác sĩ, cũng sẽ không khám bệnh cho người khác một cách tùy tiện.
Bụp!
Lúc này, bỗng nhiên Đơn Mộng Nhi quỳ xuống trước mặt Tiêu Dương, giọng nói mang theo tiếng nức nở:
- Tiêu thần y, nếu anh không đồng ý với tôi, tôi sẽ quỳ ở đây không đứng lên.
Đơn Mộng Nhi quỳ xuống khiến Tiêu Dương giật cả mình, vội vàng vươn tay đỡ cô ả dậy, hắn không tự dưng nhận cái quỳ lạy của người ta làm gì cả.
- Cô gái à, có gì từ từ nói.
Tiêu Dương lắc đầu thở dài, hồi lâu sau hắn dò hỏi: - Cô muốn cứu ai? Người đó mắc bệnh gì?
- Anh đồng ý rồi?
Đơn Mộng Nhi mở to hai mắt.
Tiêu Dương lắc đầu:
- Cô trả lời tôi trước đã.
- Là ông nội của tôi.
Đơn Mộng Nhi vội vàng trả lời:
- Ông không phải bị bệnh, mà là bị thương! Vết thương cũ từ nhiều năm trước có di chứng.
- Bị thương?
Tiêu Dương nhíu mày.
Đơn Mộng Nhi gật đầu, thấy Tiêu Dương lâm vào im lặng, cô ả lập tức mở miệng nói tiếp:
- Tôi biết, bây giờ anh đang điều tra một vụ án vô cùng quan trọng, nếu như anh giúp tôi chữa khỏi cho ông nội, tôi sẽ cung cấp một manh mối quan trọng cho anhI
Vừa dứt lời, Tiêu Dương lập tức chấn động, ánh mắt lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm Đơn Mộng Nhi:
- Cô rốt cuộc là ai?
Sắc mặt Đơn Mộng Nhi hơi khó xử, mở miệng đáp:
- Tiêu thần y, thân phận của tôi, tôi nghĩ, đợi tới lúc anh gặp ông nội tôi rồi, sau khi được ông cho phép, tôi sẽ nói cho anh biết. Xin anh hãy tin tưởng tôi, nếu di chứng của ông nội tôi có thể khỏi hoàn toàn, manh mối tôi nắm trong tay có thể giúp anh... tìm được đứa trẻ mồ côi giáo sư để lại mười lăm năm trước.
Câu cuối cùng vừa dứt, Tiêu Dương hoàn toàn tin tưởng Đơn Mộng Nhi có sự hiểu biết nhất định về vụ án này. Đương nhiên, có phải trong tay cô ta có manh mối thật sự hay không, chẳng ai biết cả.
Trâm ngâm hồi lâu, Tiêu Dương giương mắt nhìn chằm chằm Đơn Mộng Nhi:
- Thời gian, địa điểm.
Hắn đã quyết định nhận giao dịch này.
Nghe vậy, Đơn Mộng Nhi mừng rơn, sắc mặt rõ vẻ hưng phấn vui sướng:
- Cảm ơn anh! Tiêu thần y! Ông nội của tôi đang ở Minh Châu, chỉ cần anh quay về Minh Châu, lúc nào cũng có thể đi chữa trị cho ông cả.
- Được.
Tiêu Dương nghiêm mặt gật đầu, không nói thêm gì nữa, đi thẳng về phía trước.
Đứng cạnh cô ả này, Tiêu Dương cứ thấy không thoải mái sao đó.