Chương 309: Được anh ôm, ngủ một giấc!
Chương 309: Được anh ôm, ngủ một giấc!Chương 309: Được anh ôm, ngủ một giấc!
Bóng dáng Tiêu Dương nhanh chóng biến mất khỏi tâm mắt Đơn Mộng Nhi.
Đơn Mộng Nhi dần thu lại nụ cười, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, có chút lạnh lẽo.
Lời Đơn Mộng Nhi nói với Tiêu Dương, nửa thật nửa giả.
Sau khi Tiêu Dương thể hiện y thuật vô cùng kỳ diệu của mình, trong lòng cô ả đã có ý nghĩ này, quả thật cần Tiêu Dương đi cứu người, nhưng mà, dựa vào tính cách của Đơn Mộng Nhị, làm gì có chuyện để Tiêu Dương được lợi.
- Manh mối?
Đơn Mộng Nhi nhếch khóe miệng, tự nói với mình:
- Trong tay tôi quả thật có một manh mối có thể chứng minh thân phận của đứa mồ côi kia, có điều... cho anh ấy hả?
Ánh mắt cô ả lóe lên tia sáng "ngọc tỷ truyền quốc..."
Cho dù là ai, cũng sẽ rung động trước nó, Đơn Mộng Nhi cũng không ngoại lệ.
Tiêu Dương trực tiếp trở về Nhà họ Quân, lúc này hẳn là cuộc họp Nhà họ Quân đã kết thúc, hắn bước vào cửa rồi vê Túy Vũ Hiên, trên đường có không ít ánh mắt dòm ngó hắn. Mãi tới khi Tiêu Dương biến mất sau cây cầu dẫn tới Túy Vũ hiên mới dừng.
- Không ngờ trên đời này còn có người có y thuật thân kỳ đến vậy.
- Đáng tiếc, người này quá kiêu ngạo thanh cao, dám đắc tội với Tam trưởng lão, chết mới hết tội.
- Đúng vậy, hiện giờ còn dám công khai ở lại Nhà họ Quân, chẳng lẽ không sợ bị Tam trưởng lão xử lý hả?
Tiếng xì xào dân biến mất, Tiêu Dương đẩy cửa hướng về phía phòng bếp, nhanh chóng lấy thuốc ra, chia rõ số lượng rồi nổi lửa đun thuốc.
Khoảng một giờ sau.
Tiêu Dương mở hộp Thất diệp huyết hãn thảo ra.
Cả gốc Thất diệp huyết hãn thảo, hiện giờ vẫn còn bốn chiếc lá. Tác dụng của nó quả thực quá kinh khủng, điều trị hai chân cho Quân Thiết Anh không cần phải dùng hết bọn chúng. Hắn lấy một ít lá nghiền thành phấn rồi gảy nhẹ vào trong nồi thuốc, không khí lập tức bốc lên một mùi hương cực kỳ gay mũi, lát sau, hương vị ấy biến mất không chút dấu vết.
Sau khi đổ thuốc ra bát, Tiêu Dương cầm bát tiến thẳng về phía giường nằm.
Lúc này, Quân Thiết Anh cũng châm chậm tỉnh lại, mở mặt ra, thấy Tiêu Dương mỉm cười nhìn mình, cô lập tức lật người ngôi dậy...
- Đại tiểu thư.
Tiêu Dương mỉm cười ngồi xuống bên cạnh:
- Nào, nhân lúc thuốc còn nóng hãy uống đi.
Quân Thiết Anh cầm chén, Tiêu Dương nhìn Quân Thiết Anh uống thuốc xong, im lặng hồi lâu, hình như đang do dự, lát sau, hắn không kìm được mà mở miệng:
- Đại tiểu thư, tôi muốn hỏi một chuyện. - Anh hỏi đi.
- Chân của cô từ khi sinh ra đã bị tật ư?
Tiêu Dương hỏi.
Quân Thiết Anh ngẩn ra, đôi mắt nhìn Tiêu Dương với vẻ khó hiểu, gật gật đầu.
Lông mày Tiêu Dương khẽ cau lại, thở dài một hơi:
- Đại tiểu thư, thực ra, hai chân của cô, căn bản không phải bị bệnh!
- Gì cơ?
Quân Thiết Anh ngạc nhiên.
- Là trúng độc.
Tiêu Dương nhấn mạnh từng chữ, rồi nghiêm mặt nói:
- Từ lần đầu tiên kiểm tra cho cô, tôi đã nghi ngờ, có điều mãi về sau mới có thể phán đoán chính xác. Từ khi cô còn rất nhỏ, hai chân cô đã bị người ta hạ độc, có điều, loại độc này cực kỳ kỳ lạ, chỉ tập trung ở hai chân, vô cùng kì lạ.
- Chẳng trách... Cho dù cha thử cách gì đi chăng nữa, đều không chữa khỏi được.
Quân Thiết Anh nhíu mày, bỗng nhiên chấn động:
- Trúng độc? Chẳng lẽ mẹ của tôi...
Sắc mặt Quân Thiết Anh thay đổi.
Khi sinh Quân Thiết Anh, mẹ cô vì khó sinh mà chết!
Mà Quân Thiết Anh, lại mắc bệnh liệt hai chân...
Tất cả những điều này, tựa như đã nói rõ một sự thật, chỉ e là, mẹ của Quân Thiết Anh, tuyệt đối không phải chết vì khó sinh như đã nói. Mọi chuyện, có lẽ còn có uẩn khúc.
Tiêu Dương võ nhẹ bả vai Quân Thiết Anh, an ủi cô:
- Đừng nghĩ nhiều quá, nếu thật sự có hung thủ đứng phía sau, rồi sẽ có ngày giấu đầu lòi đuôi thôi.
Đợi Quân Thiết Anh uống thuốc xong, Tiêu Dương ôm cô đặt lên xe lăn, đẩy lên cầu nhỏ.
Lúc này khoảng bốn giờ chiều, ánh hoàng hôn chiếu xuống hồ nước, mặt nước lấp lánh ánh chiều tà.
Bên cạnh cầu nhỏ, phong cảnh như vẽ.
Hai màu áo trắng tung bay trong gió.
Hít một hơi thật sâu, trong phổi tràn đầy không khí tươi mới, giây phút này, cảnh tượng trước mắt, đẹp tới mức như chưa từng thấy trước đây.
Cùng những người khác nhau ngắm cảnh, cảnh sắc ta ngắm nhìn cũng khác biệt rất nhiều.
Hai người cùng trò chuyện với gió nhẹ.
Lúc này, có một cảnh tượng, khác hoàn toàn với nơi cạnh cây cầu nhỏ.
Phòng khách lớn, Nhà họ Thẩm.
Tất cả mọi người không dám hít thở mạnh, cả không gian rộng lớn im lặng tới đáng sợ, sự lạnh lão tràn ngập khắp không khí.
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn lạnh lùng ngồi trên ghế gia chủ. Lúc này, trên mặt đất trước mặt ông ta, một cái xác cứng ngắc nằm đó, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Giữa trán giàn dụa máu tươi.
Thẩm Băng Sơn đã kiểm tra miệng viết thương rồi.
- Cao thủ dùng kiếm! Hơn nữa, đó không phải là kiếm pháp của Nhà họ Quân.
Hồi lâu sau, giọng nói lạnh lùng như băng của Thẩm Băng Sơn vang lên:
- Thực lực của Thôi Đồng, trung kỳ Thực khí nhất vân, có thể giết y chỉ bằng một kiếm, Tiêu Dương tuyệt đối không làm được.
- Cha à, xem ra, hung thủ chính là sát thủ "Trường Bào' rồi.
Thẩm Phi Văn trầm giọng nói:
- Chỉ có sát thủ giỏi như vậy, mới có thể xuống một kiếm nhanh chóng chuẩn xác như vậy thôi.
- Sát thủ "Trường Bào"!
Đôi mắt Thẩm Băng Sơn lóe lên tia hận thù:
- Rốt cuộc là sát thủ ai mời tới mà nhất định phải đuổi tận giết tuyệt Nhà họ Thẩm ta như vậy!
†r
- Chỉ cần tìm được sát thủ "Trường Bào", mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
Thẩm Phi Văn tiếp lời:
- Con đã phái tất cả tai mắt của Nhà họ Thẩm đi điều tra rồi, chỉ cần sát thủ "Trường Bào" vẫn còn ở thủ đô, cho dù đào ba thước đất lên, cũng phải tìm cho raI
- Sợ nhất là chưa tìm được sát thủ "Trường Bào", Nhà họ Thẩm đã không còn nữa rồi.
Cả người Thẩm Băng Sơn lạnh toát như đang ở giữa đông.
Thôi Đồng chết, ông ta không dám giấu diếm một giây phút nào.
Sau khi liên lạc với Bình tiền bối, sự tức giận của đối phương còn sôi trào hơn cả tưởng tượng của ông ta gấp nhiều lần! Hơn nữa, còn nói thẳng luôn, vị Bình tiền bối kia sáng sớm ngày mai sẽ tới Nhà họ Thẩm. Đến lúc cho, nếu Nhà họ Thẩm không cho người ta lời giải thích thì chỉ còn nước nhận lấy lửa giận của người ta mà thôi!
- Dốc hết sức điều tral
Thẩm Băng Sơn nghiến răng nghiến lợi:
- Không được buông tha bất cứ kẻ khả nghỉ nào.
- Băng Sơn...
Mã Tĩnh Mỹ ở bên cạnh mở miệng:
- Xem tình hình hỏa hoạn ở hiện trường, mặc dù có vài cái xác bị thiêu khô không nhận ra được gì, nhưng trong phòng lại thiếu mất hai người! Em nghi ngờ, sau khi sát thủ Trường Bào giết chết con chúng ta còn mang theo hai người khác! Mà hai người kia, chính là anh em của Tiêu Dương!
- Tiêu Dương!
Lúc này Thẩm Phi Văn cũng căm hận nói:
- Hắn chính là kẻ tình nghi lớn nhất.
- Tra hết! Thẩm Băng Sơn lạnh giọng nói:
- Trừ sát thủ "Trường Bào ra", tra rõ tung tích của hai người mất tích kia luôn, cho dù không phải là Tiêu Dương, chỉ cần tìm thấy hai người kia thì sẽ có cơ hội tìm hiểu rõ ngọn ngành, tìm ra tung tích của "Trường Bào.
- Cho dù không phải...
Sát ý trong mắt Thẩm Băng Sơn dâng cao:
- Thà giết lâm còn hơn bỏ sót...
Nhà họ Thẩm bên kia đang nước sôi lửa bỏng, trước Túy Vũ Hiên của Nhà họ Quân lại thảnh thơi nhàn hạ, chơi đùa cùng gió. Từng cánh hoa chao liệng từ tay Quân Thiết Anh xuống hồ nước, khiến đàn cá tung tăng đuổi theo.
Tiếng cười vui vẻ trong trẻo như âm thanh giòn vang của chuông bạc.
Tâm trạng Quân Thiết Anh nhẹ nhõm thoải mái trước nay chưa từng có.
- Thời gian cũng hòm hòm rồi.
Tiêu Dương nhìn đồng hồ, đột ngột nói nhỏ:
- Đại tiểu thư, thuốc hồi phục lúc trước đã phát huy kha khá công hiệu, bây giờ cô có thể thử đứng lên đi lại một chút.
Nghe vậy, đôi mắt của Quân Thiết Anh càng thêm vui sướng, không thể đè nén nổi sự kích động này.
Đứng lên đi lại là chuyện hạnh phúc mức nào chứ?
Hai chân quả thật đã có lực hơn lúc đầu rất nhiều, nhanh chóng nhẹ nhàng chạm đất. Tiêu Dương vươn tay bắt lấy tay Quân Thiết Anh, hơi dùng chút sức, Quân Thiết Anh lập tức đứng dậy được.
- Không tồi.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu.
Lúc này hai chân Quân Thiết Anh vẫn có chút run rẩy...
- Đi vài bước nào...
Bước chân nhẹ nhàng di chuyển cực kỳ chậm chạp, có điều, hai người cực kỳ kiên nhẫn.
Lúc bắt đầu, Tiêu Dương còn dùng tay dìu Quân Thiết Anh, nhưng dần dần, hắn từ từ buông tay, Quân Thiết Anh giống hệt như một bé con mới học đi, lãm chẫm bước từng bước...
Sự kích động trong mắt càng ngày càng nhiều hơn, bước từng bước, về phía cửa phòng.
Mình có thể bước đi!
Giây phút này, cảm giác kích động không thể dùng từ ngữ nào để hình dung, còn không chân thực hơn cả nằm mơ.
Khoảng cách ngắn ngủi vài mét mà Quân Thiết Anh dùng hết gân mười phút đồng hồ mới đi hết, cuối cùng cũng bước tới trước cửa, mồ hôi đầm đìa. Tựa nhẹ lên cửa, cô quay người, đôi mắt tràn ngập vui sướng, nhìn Tiêu Dương:
- Tôi thành công rồi!
Tiêu Dương mỉm cười cất bước tiến lên, ánh mắt không rời Quân Thiết Anh, có hơi chút thất thần.
Ánh chiều tà nhẹ chiếu xuống, thêu lên màu vàng ưu nhã trên chiếc váy trắng, dung nhan tuyệt mỹ mà trong trẻo, núm đồng tiền xinh xắn duyên dáng, thân mình mềm mại tựa lên cửa phòng mang hơi hướng cổ điển, tựa như tiên nữ ngoái đầu nhìn hắn với ánh mắt trông mong. Tư thế xinh đẹp vô cùng, váy trắng bồng bênh, tựa như tiên nữ giáng trần.
Tiêu Dương ngẩn người hồi lâu, Quân Thiết Anh lại nhìn Tiêu Dương, ánh mắt hắn sáng ngời, vội bước qua.
- Cảm ơn anh.
Giọng nói nhẹ nhàng của Quân Thiết Anh vang lên. Bỗng nhiên cô ngước mặt lên nhìn Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, anh có nguyện vọng gì muốn thực hiện nhất không?
- Ôm lấy cô, ngủ một giấc.
Tiêu Dương buột miệng thốt lên, sau đó vội vàng bịt chặt miệng lại, ngượng cười nhìn thoáng qua đại tiểu thư đang đứng trước mặt, không cẩn thận phụt luôn lời đang nghĩ trong lòng ra mất rồi, có điều, Tiêu Dương lại vội vàng giải thích"
- Khụ, chỉ đơn giản là ngủ cùng một giấc thôi.
Càng bôi càng đen. ...
Quân Thiết Anh liếc Tiêu Dương một cái.
- Đại tiểu thư, cô thì sao?
Tiêu Dương vội vàng đánh lạc hướng để xóa tan sự xấu hổ:
- Sau khi đứng lên được, nguyện vọng cô muốn thực hiện nhất là gì.
Ánh mắt Quân Thiết Anh khẽ động, tựa như dòng nước ấm áp lướt qua trái tim Tiêu Dương. Giọng nói êm ái, cười như không cười nhìn Tiêu Dương.
- Được anh ôm, ngủ một giấc.
Cô vừa dứt lời, Quân Thiết Anh đã vội vàng đẩy cửa ra, bước nhẹ vào rồi giơ tay đóng cửa lại.
Để lại Tiêu trạng nguyên đang ngây người ngoài cửa.
Nửa ngày sau...
Con mắt hắn trợn trắng, vội vàng gõ cửa, vẻ mặt lo lắng:
- Đại tiểu thư, chuyện này... lời này phải nói rõ ràng một chút.
- Đại tiểu thư, ôi, đại tiểu thư ơi!
Thời điểm Tiêu trạng nguyên đang hô hào lớn tiếng, một bóng người vội vã chạy tới, anm hơi nghi hoặc nhìn thoáng qua Tiêu thần y lúc này đang ghé người vào cửa phòng. Dừng lại một chút, người nọ cầm phong thư trên tay đưa tới:
- Tiêu thần y, có người mời cậu tới nhà gặp mặt.