Chương 310: Bức tranh này đáng xé!
Chương 310: Bức tranh này đáng xé!Chương 310: Bức tranh này đáng xé!
Lúc này Tiêu Dương dường như không nghe thấy người bên cạnh nói gì, trong lòng thầm hối hận, vừa rồi sao hắn không nhanh chân xông vào cơ chứ? Giờ thì tốt rồi, bên trong chẳng có âm thanh nào, hắn cũng không tiện phá cửa xông vào.
Người con trai đứng bên cạnh nhìn Tiêu Dương với vẻ hơi hơi nghi ngờ. Lát sau, thấy hắn vẫn chưa để ý tới mình, giọng y nói không khỏi lớn hơn vài phần:
- Tiêu thần y.
Tiêu Dương liếc mắt liếc người bên cạnh một chút, bình tĩnh hỏi:
- Có chuyện gì?
Tấm giấy mời màu vàng kim lại được đưa tới trước mặt Tiêu Dương.
- Có người mời Tiêu thần y tới nhà một chuyến.
- Mời tôi?
Tiêu Dương hơi cau mày, thế mà lại có người chính thức gửi thư mời cho hắn hả? Hắn nghi ngờ cầm lấy giấy mời mạ vàng, liếc mắt nhìn qua, chữ viết xinh đẹp tựa như rồng bay phượng múa, vô cùng xuất sắc.
- Là cô ấy?
Trong đầu Tiêu Dương lập tức hiện lên một bóng dáng xinh đẹp...
Thân hình cao gầy được bao bọc bằng hơi thở cao quý, cả người tựa như tỏa ra ánh hào quang, trên cánh tay trắng nõn đeo một chiếc lắc tay vàng ròng.
Thủy đại minh tinh, Thủy Ngưng Quân.
Tiêu Dương vừa nhìn một cái là đã nhận ra chữ của cô ấy, tài năng văn chương của cô ấy, không thua kém khả năng ca hát chút nào hết.
Im lặng hồi lâu, Tiêu Dương liếc mắt nhìn thoáng qua Quân Thiết Anh trong phòng, nói:
- Đại tiểu thư, tôi có chuyện phải ra ngoài một chuyến, cô nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé.
- Được.
Quân Thiết Anh đáp khẽ.
Tiêu Dương quay người rời khỏi Nhà họ Quân. Cửa lớn của Nhà họ Quân, một chiếc Mercedes đang đỗ.
Bên cạnh chiếc xe là hai người bạn cũ.
Anh em Mai Bộ Tướng và Mai Hương.
- Tiêu Dương.
Thấy Tiêu Dương đi ra, khuôn mặt Mai Bộ Tướng lập tức hiện lên tia vui vẻ, bước lên đón hắn, cười ha ha, ánh mắt có vài phần sùng bái:
- Tiêu Dương, cái tên này bây giờ danh chấn thủ đô đó nhé.
Mai Hương cũng cười cười:
- Hiện giờ ở Bắc Kinh không ai không biết một vị tuyệt thế thân y đã xuất hiện trong cuộc họp Nhà họ Quân.
Tiêu Dương cười cười lắc đầu, ba người bước lên xe, chiếc xe khởi đồng rồi rời đi... - Đúng rồi, trong khoảng thời gian này, sát thủ không xuất hiện nữa à?
Tiêu Dương hỏi một tiếng.
Lông mày Mai Bộ Tướng khẽ nhăn lại:
- Lại xuất hiện, hơn nữa, không chỉ một lần. Có điều, gần như tiểu thư không hề xuất hiện trong trang viên, cơ hội ra tay của bọn chúng không nhiều lắm, hơn nữa lần nào cũng bị giết sạch.
- Không ngờ gia tộc Cát Điền cứ nhất nhất muốn mạng của Thủy Ngưng Quân.
Tiêu Dương khẽ nhướn mày, nhếch khóe miệng:
- Có điều, hẳn là bọn chúng vẫn đang đợi một người ra tay.
- Sát thủ "Trường Bào”?
Mai Bộ Tướng khẽ giật mình, rồi không khỏi nở nụ cười:
- Chỉ e, bọn chúng có nằm mơ cũng không ngờ, sát thủ "Trường Bào" đã chết trong tay cậu rồi.
- Mai đại ca
Lúc này Tiêu Dương nghiêm mặt nói:
- Cái chết của sát thủ "Trường Bào'...
- Cậu yên tâm đi, bọn tôi chưa từng nhắc tới chuyện này với bất cứ ai, kể cả lão gia.
Tiêu Dương gật gật đầu.
- Mấy ngày nay, Bắc Kinh có loan tin sát thủ "Trường Bào" đã xuất hiện...
Ánh mắt Mai Hương không khỏi nhìn thẳng vào Tiêu Dương, tựa như đã đoán được gì đó. Tiêu Dương lại khoát khoát tay, khẽ cười nói:
- Tôi chẳng qua chỉ là một bảo vệ mà thôi, không có năng lực giả mạo sát thủ "Trường Bào' đâu.
Anh em hai người cùng nhếch miệng cười.
Không có năng lực ấy?
Hai người bọn họ đã tận mắt chứng kiến sát thủ "Trường Bào" chết dưới tay "Nhất dương chỉ" của Tiêu Dương đó nhé. Trong mắt hai an hem bọn họ, thực lực của Tiêu Dương quả thật có thể dùng cao thâm khó lường để hình dung.
Chiếc xe chạy khoảng mười phút, bỗng nhiên quẹo một cái rồi đi thẳng khoảng trăm mét nữa. Một biệt thự nhà vườn với diện tích rộng lớn xuất hiện trong tâm mắt...
- Gần thế à?
Tiêu Dương lại hơi ngạc nhiên, ánh mắt không khỏi đánh giá kĩ phía trước, có một đám quân nhân được trang bị đầy đủ vũ trang đứng thẳng tắp trước cổng.
- Khoảng thời gian này khá nhạy cảm nên tuyến canh gác phòng thủ của Nhà họ Thủy cũng nghiêm ngặt hơn bình thường rất nhiều.
Dường như Mai Bộ Tướng thấy Tiêu Dương thắc mắc, lập tức lên tiếng giải thích:
- Lão gia của tụi tôi tuy không theo chính trị, nhưng ba đứa con đều ở trong quân đội, hơn nữa quân hàm hiện giờ không hề thấp, cho nên việc tạm thời điều động một bộ phận quân đội tới bảo vệ Nhà họ Thủy cũng không có gì lạ.
Chiếc xe từ từ dừng lại, sau khi mai Bộ Tướng mở cửa kính xe ra thì quân nhân canh gác lập tức cho qua. Chiếc xe tiến thẳng vào trong, cảnh sắc chung quanh được trang trí vô cùng thoải mái dễ chịu. Điều khiến Tiêu Dương hơi kinh ngạc là, cứ cách một đoạn lại có một bức tranh thủy mặc được treo bày ở vị trí tương ứng, khiến cảnh quan càng thêm đặc sắc.
- Những bức này đều do lão gia của tụi tôi vẽ.
Mai Hương cười nói:
- Nếu ở bên ngoài thì đám tranh này có giá trị ngàn vàng đấy.
Tiêu Dương đánh giá vài lần, lát sau cũng hơi gật đầu:
- Tài năng vẽ thủy mặc của Thủy lão gia quả thực đã ở cảnh giới cực cao.
- Tất nhiên rồi.
Ánh mắt Mai Hương có vài phần kính nể:
- Lão gia của tụi tôi nằm trong Ngũ Tinh danh gia của Liên minh Viêm Hoàng Thư Họa đó. Được trao cho danh hiệu này, khắp cả liên minh cũng không vượt quá mười người đâu.
- Liên Minh Thư Họa?
Tiêu Dương hơi ngẩn ra, rồi lập tức hứng thú, dò hỏi:
- Thủy lão gia nhà mấy người là người trong liên minh Viêm Hoàng Thư Họa?
- Không chỉ có lão gia nhà này, nói chính xác thì nhà họ Thủy chính là một bộ phận của Liên minh Viêm Hoàng Thư Họa.
Mai Hương mở miệng đáp:
- Liên minh thư họa, phần quan trọng nhất tạo thành nó bao gồm tám đại gia tộc, trong đó bao gồm nhà họ Thủy! Tám đại gia tộc này nắm giữ gần năm mươi phần trăm cổ phần công ty liên minh. Ngoài ra thì còn có một cổ đông lớn nhất liên minh, một mình nắm giữ hơn 40% cổ phần công ty! Thân phận người này bí mật, kể cả trong tám đại gia tộc, người biết rõ thân phận người kia cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
- Độc chiếm 40% cổ phần của công ty lũng đoạn thị trường tranh chữ cả nước!
Sắc mặt Tiêu Dương không khỏi biến đổi, cổ đông có thân phận thần bí kia là ai nhỉ? Người có thân lai lịch như vậy, tại sao lại giấu diếm thân phận của mình chứ...
Trong đầu Tiêu Dương lướt qua một loạt suy đoán.
Hắn thật sự không biết Nhà họ Thủy lại là một trong tám đại gia tộc nắm giữ quyên lợi trong liên minh Viêm Hoàng Thư Họa.
Trong đầu hắn lập tức hiện lên nội dung thử thách để trở thành người thừa kế của Quân Thiết Anh, vừa hay cũng liên quan tới thư họa.
"Đây liệu có thể trở thành một bước đột phá không đây" - Tiêu Dương thầm nghĩ. Đương nhiên, hắn không vọng tưởng rằng chỉ vì một câu nói của mình mà Nhà họ Thủy sẽ vi phạm quy tắc của liên minh thư họa, bật đèn xanh với "Sơn Hà Thư Họa”; Huống tri, Nhà họ Thủy ở thủ đô chưa chắc đã quản lý thị trường tranh chữ của liên minh ở Minh Châu.
Chiếc xe dừng lại, anh em Mai Bộ Tướng dẫn Tiêu Dương đi trên con đường đá, phía trước là một chiếc đình nghỉ mát được xây giữa hồ, nước chảy róc rách qua hòn non bộ thể hiện rõ ràng vẻ đẹp của nơi này.
- Tiêu Dương.
Một âm thanh vui mừng vang lên. Ánh mắt Tiêu Dương liếc qua, ở đình nghỉ mát, một dáng người cao gầy đang đi về phía này. Đôi mắt linh động mang theo chút vui sướng, trên người là bộ đồ ngủ đáng yêu dùng để mặc ở nhà, khí chất hồn nhiên vô ngần, chẳng còn chút cao quý xa cách lần đầu Tiêu Dương gặp cô ở Minh Châu. Lúm đồng tiền nở rộ trên gương mặt, thậm chí ánh mắt vài vệ sĩ bên cạnh cũng không khỏi lóe lên tia kinh ngạc.
Bọn họ cực ít khi thấy Thủy tiểu thư cười như thế này.
Lạnh như băng là sắc mặt trước sau như một của cô.
Tiêu Dương bước tới đình nghỉ mát, mỉm cười gật đầu chào hỏi Thủy Ngưng Quân, ánh mắt rơi trên bức tranh đặt trên bàn đã, đồng tử nhanh chóng co rút.
Phía trước bức tranh, một ông lão mặc áo dài màu xanh đậm, trong tay cầm một cây bút lông. Lúc này, ông lão nghiêng người, gương mặt khẽ nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời khỏe mạnh, giọng nói đầy từ tính:
- Cậu thấy bức tranh này thế nào?
Cùng lúc cất tiếng, ông lão nhẹ nhàng đặt bút xuống một bên.
- Ông nội.
Lúc này, Thủy Ngưng Quân hơi bất mãn lay lay cánh tay ông lão:
- Tiêu Dương người ta vừa mới tới, ông còn chưa chào người ta đã bảo người ta thưởng thức giám định tranh chữ gì đó rồi.
Ông lão cười ha ha:
- Nếu nói vậy, là do ông thất lễ rồi...
- Lão tiên sinh cứ nói đùa.
Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, ánh mắt rơi xuống bức tranh trên bàn, nhìn chăm chú hồi lâu, lông mày không khỏi nhíu lại.
- Tiêu Dương, sao vậy?
Thủy Ngưng Quân không khỏi hỏi hắn.
- Bức tranh này... Sao hả?
Thủy lão gia nhìn Tiêu Dương cười như không cười, hỏi.
- Bức tranh này...
Tiêu Dương im lặng hồi lâu, giương mắt trực tiếp mở miệng:
- Đáng xél
Vừa dứt lời, sắc mặt ai nấy trong đình nghỉ mát thay đổi.
Đáng xé?
Ý trên mặt chữ, đánh giá của Tiêu Dương về bức tranh này là, không đáng một đồng.
Ánh mắt Mai Bộ Tướng không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng nháy mắt tỏ ý với Tiêu Dương. Y biết, trên phương diện tranh chữ, Thủy lão gia vô cùng kiêu ngạo, Tiêu Dương bổ một câu như vậy, là phạm vào điểm mấu chốt của Thủy lão gia đó!
Có điều, Thủy lão gia không hề giận tím mặt như trong tưởng tượng của mọi người, chỉ nhìn thẳng Tiêu Dương:
- Lý do? Tiêu Dương lắc đầu:
- Tâm thường tới mức không đáng bình luận.
Dừng một lát, Tiêu Dương nghiêm mặt nhìn về phía Thủy lão gia:
- Nếu như bức tranh này quả thật do lão gia vẽ, vậy thì, tôi chỉ có thể nói, tôi rất thất vọng.
Giọng điệu gần như mang theo một mũi dao, đâm thẳng về phía trước, sắc mặt mọi người có mặt không khỏi thay đổi, thậm chí, vài vệ sĩ sau lưng Thủy lão gia đã chuẩn bị tốt tinh thần lôi tên nhóc ngông cuồng này tống ra khỏi cửa luôn rồi.
Nhưng mà...
Hồi lâu sau...
- Ha hai
Ngoài dự liệu của mọi người, Thủy lão gia bỗng cười phá lên, nhìn Tiêu Dương với vẻ tán thưởng:
- Hay cho câu "tâm thường"!
Thủy lão gia cuộn tròn bức tranh lại, trực tiếp xé nát nó ra, ném vung ra sau, khẽ cười"
- Bức tranh này, quả thật không phải do lão phu vẽ.
Giờ phút này, tất cả mọi người mới bừng tỉnh đại ngội
Thăm dò.
Thủy lão gia đang dựa vào một bức tranh không phải do ông vẽ để dò xét thực lực của Tiêu Dương. Lúc Tiêu Dương bước qua đây, ông cầm bút trong tay lên vẽ, để Tiêu Dương hiểu lầm rằng ông là người vẽ bức tranh ấy.
Ông tin rằng, trước khi tới đây, Tiêu Dương hẳn đã biết thân phận của ông rồi.
Lúc này, ông đưa ra yêu cầu để Tiêu Dương giám định bức tranh này. Nếu là người bình thường, cho dù cảm thấy bức tranh này chưa hẳn phù hợp với thân phận của Thủy lão gia, nhưng tuyệt đối sẽ không dám kết luật "bức tranh này đáng xé" như hắn.
Mà câu trả lời của Tiêu Dương lại khiến Thủy lão gia vô cùng hài lòng.
Thảo nào mà cháu gái ông cứ khen tên nhóc này không ngớt trước mặt ông. Xem ra, quả thật hắn có chỗ hơn người.
Thủy lão gia mỉm cười, lại lấy ra một bức tranh khác, chầm chậm mở ra, đặt lên trên bàn đá, hơi mỉm cười, nói:
- Tiêu Dương, cậu tới xem xem, bức tranh này thì sao hả?
Tiêu Dương cúi đầu, liếc mắt nhìn qua...
Lúc này, khuôn mặt Thủy lão gia hiện lên vẻ tự tin.
Hồi lâu sau...
Tiêu Dương ngẩng đầu, nhìn về phía Thủy lão gia.
- Bức tranh này...
- Thế nào?
Thủy lão gia hỏi.
- Đáng xé. Âm thanh bình tĩnh vang lên.