Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 311 - Chương 312: Hóa Ra Cậu Ta Bị Bệnh Thân Kinh!

Chương 312: Hóa ra cậu ta bị bệnh thân kinh! Chương 312: Hóa ra cậu ta bị bệnh thân kinh!Chương 312: Hóa ra cậu ta bị bệnh thân kinh!

Hậu quả của việc nói không biết chính là chết!

Hơi lạnh lan tràn tứ phía trong con hẻm nhỏ tối tăm, thấm sâu vào người còn lại đang đứng trong đó. Toàn thân gã run bần bật, cứ như sắp bị đông cứng vậy.

Mà đồng bọn té trên mặt đất của gã hiển nhiên đã chết ngắc rồi.

Hơi lạnh buốt giá tan lỏa tứ phía.

Thân phận của Thôi Đồng bị Nhà họ Thẩm cấm công khai ra ngoài, người vi phạm lệnh cấm, nghiêm trị.

Nhưng mà, nếu hiện giờ không nói ra, gã chắc chắn phải chết.

Tiêu Dương giết người vô cùng sát phạt quyết đoán khiến gã sợ hãi đến mức hồn phách lên mây, không tự chủ được mà run rẩy toàn thân, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Thấy bóng người kia đang tính tiến lại gân mình hơn, tất cả tâm lý chống cự gì đó của gã đều bay biến sạch sẽ, gật đầu như giã tỏi, giọng nói dồn dập, còn mang theo cả tia cầu xin:

- Đừng giết tôi, tôi nói! Tôi biết

Tiêu Dương dừng chân, hai con ngươi lạnh lùng sắc nhọn như mũi kiếm nhìn chằm chằm về phía gã, không lên tiếng.

Người nọ đã không dám chậm trễ nữa, vội vàng gật đầu liên tục rồi nói:

- Thôi Đồng, là khách quý tới từ Thần Tiên môn.

- Thần Tiên môn?

Tiêu Dương hơi nhíu mày, rôi mở miệng hỏi:

- Có địa vị gì?

Nghe vậy, toàn thân người kia run rẩy không nói, giọng nói mang theo tiếng nức nở:

- Chuyện này tôi thật sự không biết.

Câu Tiêu Dương vừa nói, hậu quả của việc không biết thực sự rất nghiêm trọng. Có điều, lúc này lời gã nói là thật.

- Thân Tiên môn là tôi nghe được trong lúc lão gia vô tình nhắc tới. Ngài ấy nói, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà "Bình tiền bối" giao thì Nhà họ Thẩm có thể đứng vững ở Bắc Kinh, thực lực tăng cao.

Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên vài phần khó hiểu, dựa vào sắc mặt của người này hẳn là không nói dối. Nhưng mà, Thần Tiên Môn kì lạ kia rốt cuộc có vị trí như thế nào? Địa vị của Nhà họ Thẩm ở Bắc Kinh không nhỏ, thực lực cũng không tệ chút nào, mà Thẩm Băng Sơn lại đối xử với tên đệ tử Thần Thiên Môn này lại...

- Nhiệm vụ gì?

Tiêu Dương hỏi tiếp.

Người nọ chần chừ hồi lâu, giọng nói có chút run rẩy:

- Tôi... Tôi chỉ tình cờ nghe được thôi... Chứ không rõ ràng lắm... Hình như là... là liên quan tới Tam tiểu thư Quân gia Quân Nhu Anh.

Giờ phút này, con ngươi Tiêu Dương co rút, ánh mắt lóe sáng, trong đầu xẹt qua hành động hôm nay của Thẩm Băng Sơn. Quả thật, cho dù con trai ông ta đã chết, nhưng ông ta vẫn nhất quyết muốn Quân Thiết Anh vào cửa nhà mình. Hành vi khác thường như vậy quả thực có ẩn tình. Mục đích của ông ta là Quân Thiết Anh.

- Nhiệm vụ mà Thần Tiên Môn giao ra là muốn bắt Quân Thiết Anh đi ư?

Đầu Tiêu Dương bỗng xẹt qua một ý nghĩ, vậy thì không khó giải thích tại sao Thôi Đồng bỗng nhiên xuất hiện trước cửa căn phòng hắn dùng để chữa trị cho đại tiểu thư, hơn nữa còn nhất quyết đòi xông vào.

- Hẳn... Hắn là vậy.

Người nọ toàn thân run rẩy, khúm núm trả lời.

- Mục đích mấy người theo dõi tôi là gì?

Trâm ngâm hồi lâu, Tiêu Dương lại lên tiếng hỏi lần nữa.

Đôi môi kẻ kia khô khốc, vì quá sợ hãi mà lồng ngực thỉnh thoảng lại giật thót, không dám giấu diếm, vội vàng trả lời:

- Người của Thần Tiên Môn sẽ tới Nhà họ Thẩm vào ngày mai, hơn nữa, còn yêu cầu Nhà họ Thẩm chúng tôi cho họ một câu trả lời thuyết phục. Nếu không, Nhà họ Thẩm chắc chắn gặp đại họa.

Rồi gã run rẩy nói tiếp:

- Gia chủ có dặn, thà giết lâm còn hơn bỏ sót bất cứ kẻ nào đáng nghi. Hi vọng...

- Hi vọng có thể thông qua việc theo dõi tôi để xác định xem có phải tôi là kẻ đứng sau sát thủ "Trường Bào" không hả?

Tiêu Dương điềm nhiên mở miệng.

- Đúng vậy. Hơn nữa, phu nhân nghi ngờ trong trận hỏa hoạn kia, có khả năng hai anh em sinh đôi kia chưa chết, chưa biết chừng theo dõi cậu sẽ tìm được tung tích của bọn họ.

Vừa dứt lời, con ngươi của Tiêu Dương hơi chấn động, nhanh chóng bước lên trước, giơ tay, tốc độ nhanh như cắt, sau tiếng kêu đau đớn, một người ngã xuống, cùng lúc đó, bóng người Tiêu Dương cũng thoáng cái biến mất ngoài ngõ nhỏ tối đen...

Trong một bệnh viện bình thường.

Bóng đèn sáng rõ, lúc này, không ngờ cửa bệnh viện lại đang đóng chặt.

Dưới sự gắt gao tra xét không ngừng của Nhà họ Thẩm, hành tung của anh em Lý Bái Thiên đã bị lộ.

- Tra xét cho thật kỹ vào, không được bỏ qua góc nhỏ nào hết.

Lần này, Thẩm Phi Văn dẫn đầu đám người, bên cạnh có hơn chục người áo tím đứng thành hàng, ngoài ra, còn có một số lượng lớn vệ sĩ của Nhà họ Thẩm. Lúc này, bọn chúng đang tập trung ở đại sảnh lầu một của bệnh viện, trước bức tường ở vị trí hẻo lánh, một đám người mặc áo trắng đang run rẩy, hoảng sợ nhìn về phía này...

- Mọi người hãy trật tự, không phải sợ.

Thẩm Phi Văn trâm giọng mở miệng:

- Chúng tôi là người của Nhà họ Thẩm, vốn dĩ tối nay tới đây là để tìm hai tên hung thủ giết người. Hi vọng mọi người hãy tích cực phối hợp, cứ đứng tại chỗ không cử động là được.

Vừa dứt lời, Thẩm Phi Văn khoát tay ra hiệu:

- Lục soát!

Cho dù đã điều tra ra hai anh em kia đang ở bệnh viện này, nhưng mà, điều này đồng thời đã đánh rắn động cỏ. Khi Thẩm Phi Văn dẫn đám người tới, phát hiện phòng bệnh mà hai anh em kia ở đã rỗng tuếch từ bao giờ. Có điều, dựa vào phán đoán của Thẩm Phi Vân, trong hai anh em kia có một người bị thương nặng, bọn họ nhất định chưa chạy xa được.

Bọn họ nhất định vẫn đang trốn trong bệnh viện, nếu như chạy ra bên ngoài, tỉ lệ bị phát hiện sẽ càng lớn.

- Lục soát cặn kế cho tôi!

Thẩm Phi Văn châm chậm bước lên lầu, đám vệ sĩ áo tím bám sát theo lưng gã. Hiện giờ Nhà họ Thẩm hơi loạn, hơn nữa còn có sát thủ Trường Bào luôn ẩn mình trong bóng tối, có thể cho người Nhà họ Thẩm một kích trí mạng bất cứ lúc nào. Cho nên đương nhiên Thẩm Phi Văn không dám lơ là, mang theo lực lượng hùng hậu.

Soát từ tâng hai lên tới tận tâng bảy!

Tầng tám là tâng cuối cùng rồi, đã tìm kiếm hết mọi ngóc ngách, chỉ còn lại một căn phòng tối cuối cùng.

- Đây là nơi nào?

Trong lúc Thẩm Phi Văn đi lên, viện trưởng bệnh viện đã cười nịnh nọt đi ra đón.

- Thẩm thiếu gia, đây là căn phòng chứa đồ của bệnh viện chúng tôi.

Bệnh viện đầu tóc bạc phơ vội mở miệng đáp.

Đôi mắt Thẩm Phi Văn híp lại, từ từ nhìn thẳng phía trước.

Y có cảm giác mãnh liệt rằng, hai anh em song sinh kia, nhất định đang trốn trong phòng chứa đồ này.

Nhẹ vung tay lên, một đám vệ sĩ lập tức khẽ khàng tiến lên trước...

Một người trong số đó đứng trước cửa, dùng tay đẩy ra, phát hiện cánh cửa khóa trái, lúc này gã dùng lực, rầm một tiếng, cửa phòng chứa đồ vỡ nát trong tiếng lòng đau đớn của viện trưởng già.

- Lục soát!

Người kia dẫn đầu, là người đầu tiên bước vào...

- Cẩn thận!

Giờ phút này, giọng nói kinh sợ vừa vang lên thì đã im bặt trong nháy mắt.

Viuf Viuf Viul Vịu

Một đám mũi tên đen kịt dày đặc phi thẳng từ trong phòng ra ngoài.

Âm!

Tên dẫn đầu xông vào kia bị phản lực cực lớn đẩy trở về, thân mình nặng nê ngã xuống hành lang, máu toàn thân loang lổ, trên người bị bắn lỗ chỗ, máu tươi tràn ra.

Chết tại chỗ.

- ÁI

Lúc đó, viện trưởng già tóc bạc phơ vội vàng lùi vê sau mấy bước, mặt mũi trắng bệch.

Ông sống trên đời bao nhiêu năm nay, nhưng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này bao giờ...

Lúc này, bước chân đám vệ sĩ vừa rồi tính xông vào cũng ngừng lại, sắc mặt hơi kiêng dè, nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.

Quả nhiên ở bên trong.

Khóe miệng Thẩm Phi Văn khẽ nhếch, bây giờ, chỉ còn việc bắt cua trong lỗ mà thôi. Gã không vội chút nào, nhẹ nhàng, châm chậm giơ tay lên...

- Người ở trong nghe đây, nếu như thức thời...

- Mày đang sủa đấy hả đồ chó mái

Chưa đợi Thẩm Phi Văn nói xong, bên trong đã truyền ra tiếng gào đầy tức giận, quả thực là giọng nói của Chu Mạt, giọng điệu vô cùng khinh thường:

- Đồ chó má, có bản lĩnh thì xông vào đây bắt ông mày đi!

Đôi mắt Thẩm Phi Văn lóe lên tia tức giận, ánh sáng lạnh lẽo không ngừng dâng lên:

- Không biết điều!

- Tử y nghe lệnh!

Gào lên một câu.

Lúc này, bỗng nhiên có một cánh tay khoác lên vai Thẩm Phi Văn, sắc mặt viện trường già tái nhợt, lúc này, trong ánh mắt hoảng sợ của ông còn lẫn cả chút nghi ngờ:

- Thẩm thiếu gia, sau lưng cậu có dán gì vậy?

Khóe miệng Thẩm Phi Văn thoáng co rút.

Vào lúc gã chuẩn bị gào lên ra lệnh thì lão già này sờ soạng mò mâm làm cái gì cơ chứ!

- Cút xa một chút.

Thẩm Phi Văn giận dữ mắng một tiếng.

Viện trưởng già lúc này cả người run rẩy, chỉ chỉ sau lưng Thẩm Phi Văn:

- Sau lưng cậu có dán cái gì đó thật mà.

- Bản thiếu gia kệ mẹ nó là thứ chó má gì luôn!

Thẩm Phi Văn vừa gào vừa cảm nhận được hình như sau lưng mình nặng hơn thật. Gã tiện tay mò ra sau lưng, sờ được một thứ như là tấm thẻ gì đó, không khỏi gào lên:

- Đứa chó nào...

Giọng nói ngưng bặt.

Trong khoảnh khắc, dường như ngừng thở.

Toàn thân y tựa như bị đông cứng, hơi lạnh lan tỏa khắp chốn, con ngươi nháy mắt trừng lớn, tựa như bị sét bổ trúng vậy.

Sợ tới mức tí nữa là tè ra quần!

- Hắc thiếp!

Giọng nói hoảng sợ chói tai vang lên trong miệng Thẩm Phi Vân, lỗ chân lông toàn thân gần như dựng đứng cả lên. Giờ khắc này, Thẩm Phi Văn gân như cảm giác khoảng cách của mình với địa ngục không còn xa nữa.

Hắc Thiếp xuất hiện!

Mục tiêu của Hắc Thiếp, chưa có ai sống sót!

Kẻ bất kính nhìn thấy Hắc Thiếp, đều phải chết!

Mà gã vừa nói gì nhỉ... - Thứ chó má?

- Chó má?

Thẩm Phi Văn há hốc miệng, tay chân lạnh buốt, hồi lâu sau, giọng nói hoảng sợ bén nhọn vang lên:

- Đề phòng! Đề phòng! Tất cả đề phòng!

Đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Người có tên, cây có bóng.

Trong vòng một ngày này, ấn tượng mà sát thủ "Trường Bào" để lại cho người Nhà họ Thẩm vô cùng sâu sắc, quả thực chỉ cần nghe thấy thôi là ai nấy mặt mũi biến sắc, chứ đừng nói tới chuyện gã bị dán Hắc Thiếp sau lưng.

Một mùi khai nồng bốc lên, đũng quần Thẩm Phi Văn đã ướt đẫm.

- ĐiI Đi maul

Căn bản chẳng thèm nghĩ tới gì nữa, Thẩm Phi Văn trực tiếp vung tay lên, dưới sự bảo vệ của đám người áo tím, vội vã chạy xuống lầu.

Không thể ở lại đây được nữa.

- Đề phòng! Nhất định phải đề phòng đấy!

Giọng nói hoảng sợ của Thẩm Phi Văn liên tục vang vọng khắp hành lang các tầng.

Thấy cảnh tượng này, viện trưởng già tóc bạc đầu hỏi không khỏi nghi ngờ, nhẹ nhàng chỉnh lại gọng kính đã rớt xuống mũi.

- Thật sự chẳng hiểu ra làm sao.

Viện trưởng già khẽ thì thầm một tiếng, không khỏi nghiêng người cố gắng nhìn phía sau mình, hình như muốn nhìn xem phía sau lưng mình có tấm thiệp màu đen kỳ lạ kia không. Hồi lâu sau, ông mới lắc lắc đầu, thâm nói với vẻ đã hiểu ra rồi:

- À mình hiểu rồi! Hóa ra cậu ta bị bệnh thần kinh!
Bình Luận (0)
Comment