Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 312 - Chương 313: Cuộc Thi Thư Họa!

Chương 313: Cuộc thi thư họa! Chương 313: Cuộc thi thư họa!Chương 313: Cuộc thi thư họa!

Trừ cụm từ "bệnh tâm thần" ra thì viện trưởng già đã không biết dùng từ gì để hình dung Thẩm Phi Văn tại sao lại nhảy dựng lên như bị trúng tà kia rồi.

Hành lang vốn chật ních người giờ trống vắng vô cùng, trừ viện trưởng già ra thì chỉ còn một cái xác cứng ngắc lạnh lẽo nằm trên sàn nhà. Khi viện trưởng già quay người lại, ông lập tức cảm giác xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo lạ kì, cả người run rẩy, vội vàng quay lại, chạy thẳng xuống tầng...

- Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi, trời ơi tai nạn chết người rồi.

Viện trưởng già vừa gào to vừa chạy xuống dưới.

Đi ra từ trong bóng tối mờ mịt, là một màu áo trắng phiêu dật.

Khóe miệng khẽ nhếch, lóe lên sát ý.

Nếu không phải cứu người quan trọng hơn, vả lại bệnh viện là nơi đông người, vừa rồi Tiêu Dương đã giết chết Thẩm Phi Văn rồi. Có điều, vừa mới đến, hiện giờ mà đánh nhau thì cũng không có lợi cho anh em Lý Bái Thiên. Huống hồ, Tiêu Dương vẫn chưa quên thân phận tiên nhiệm của mình, đội trưởng tiểu đội "Lăng Thiên" của Thiên Tử các. Nếu ra tay ở nơi đông người như này, đám tử y (áo tím) của Nhà họ Thẩm đều là những người có năng lực, một khi đánh nhau, chỉ e sẽ gây ra chấn động không nhỏ chốn thủ đô này.

Cân nhắc cẩn thận, Tiêu Dương bí mật dán thiệp đen lên người Thẩm Phi Văn, không ngờ hiệu quả lại tốt ngoài dự đoán tới vậy. Vẻ mặt kinh hãi tột độ của Thẩm Phi Văn khiến Tiêu Dương đang trốn ở nơi bí mật nghẹn họng trân trối.

Từ lúc nào mà sát thủ "Trường Bào' lại có sức uy hiếp lớn như vậy?

Trong lòng Thẩm Phi Văn đã nhìn gà hóa cuốc từ đời nào, sát thủ "Trường Bào" vốn bí mật tới sân sau Nhà họ Thẩm giết chết Thẩm Thành Văn, ngay sau đó lại xuất hiện bất ngờ ở Nhà họ Quân, giết chết Thôi Đồng - một kẻ có thực lực rất mạnh.

Phòng vệ của hai nhà đều có thể nói là cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng sát thủ "Trường bào' lại trà trộn vào dễ dàng như đang ở trong nhà mình vậy, đi lại tự do, có ai mà không sợ chứ!

- Ra đây đi, không sao nữa rồi.

Tiêu Dương nói vọng vào trong một tiếng. Hồi lâu sau, Chu Mạt thò đầu ra, thấy Tiêu Dương đứng bên ngoài, tức thì mặt mày hớn hở, vội vàng quay người cõng Lý Bái Thiên ra, sắc mặt kích động:

- Đại ca.

- Tới nơi khác rồi nói sau.

Tiêu Dương cất bước tiến lên trước, đỡ Lý Bái Thiên trên lưng Chu Mạt sang lưng mình rồi nói:

- ĐI.

Ba người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Bởi vì toàn thân hai anh em Lý Bái Thiên băng bó đủ chỗ, lại còn mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, nên khi xuất hiện trên đường cái thu hút không ít ánh nhìn. Ra hiệu mấy lần mà chẳng chiếc taxi nào dừng lại chở bọn họ.

Lúc này, từ xa, một chiếc xe Mercesdes-benz màu trắng vô cùng quen thuộc xuất hiện trong tâm mắt Tiêu Dương.

- ơœ

Tiêu Dương ngẩn ra, chiếc Mercesdes màu trắng kia dừng lại trước người bọn họ, cửa kính xe hạ xuống, một gương mặt xinh đẹp tuyện trần với chiếc kính râm to đùng che gần hết gương mặt hiện ra, đó là Thủy Ngưng Quân.

- Lên xe đi.

Thủy Ngưng Quân cười với Tiêu Dương.

Tiêu Dương không chần chừ nữa, mở cửa xe ra, đỡ hai anh em Lý Bái Thiên lên xe rồi cũng lên theo.

- Ngưng Quân, sao cô lại biết tôi ở đây?

Tiêu Dương vừa lên xe đã mở miệng hỏi.

- Chuyện của anh với hai nhà Quân - Thẩm hôm nay đã được truyền khắp cả Bắc Kinh rồi.

Lúc này, Mai Bộ Tướng đang lái xe cười đáp:

- Sau khi cậu rời đi, tiểu thư rất lo lắng, hơn nữa còn điều tra ra được bệnh viện hai anh em này đang nằm điều trị, vì vậy đã bất chấp việc bị lão gia phát hiện, trộm chạy tới đây.

Ánh mắt Tiêu Dương không khỏi di chuyển tới gương mặt Thủy Ngưng Quân. Cô đeo kính râm, không nhìn thấy ánh mắt nhưng lại vội vàng lên tiếng:

- Tiêu Dương, hai anh em họ đang bị thương, không nên vất vả quá độ. Hay là để bọn họ tới nhà họ Thủy tôi đi? Tôi nghĩ, dù Nhà họ Thẩm có ngang ngược thế nào chăng nữa cũng tuyệt đối không dám tới đòi nhà họ Thủy giao người đâu.

Nghe vậy, Tiêu Dương trầm ngâm hồi lâu, nhìn về phía hai người Lý Bái Thiên.

Chu Mạt nhếch miệng cười cười, nói với vẻ chẳng thèm để ý:

- Em nghe theo sự sắp xếp của đại ca.

- Vậy được rồi.

Tiêu Dương cũng không chần chờ thêm nữa. Đây quả thực là một nơi dưỡng thương cực kỳ tốt, rôi hắn quay người cười với Thủy Ngưng Quân:

- Làm phiền cô rồi.

Thủy Ngưng Quân khẽ cười, đôi má lúm như ẩn như hiện, lập tức đáp:

- Đừng khách khí, dù nói thế nào đi nữa thì anh cũng là... thây giáo của tôi mà.

Thủy Ngưng Quân không hề quên chuyện xảy ra ở hồ Hoa Sen Phục Đại.

Không khí trong xe rơi vào im lặng.

Hồi lâu sau...

Thủy Ngưng Quân do sự hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng:

- Tiêu Dương, hôm nay...

- Chuyện đã qua rồi.

Tiêu Dương biết Thủy Ngưng Quân muốn nói gì, cười khẽ lắc đầu đáp:

- Tôi không tính toán chỉ li với ông nội cô đâu.

Hồi lâu sau, Thủy Ngưng Quân dò hỏi:

- Anh thật sự phát hiện ra chỗ chưa ổn của bức "Thâm sơn Mãnh Hổ” của ông nội sao? Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn Thủy Ngưng Quân, khẽ cười:

- Ngưng Quân, khi về cô hãy nói với ông nội cô câu này, hổ, là vua của muôn loài! Đây chính là đánh giá của tôi dành cho bức tranh của ông ấy.

- Hổ, là vua của muôn loài?

Thủy Ngưng Quân cảm thấy mờ mịt, không biết ý của Tiêu Dương là gì, sau khi nhắc lại vài lân, nhìn Tiêu Dương với vẻ khó hiểu.

Tiêu Dương cười cười, không hề giải thích.

- Tôi vẫn còn chút chuyện nên không tới nhà mọi người nữa. Mai đại ca, anh cho tôi xuống phía trước kia nhé.

Tiêu Dương quay mặt nhìn Thủy Ngưng Quân:

- Hai người anh em của tôi, đành làm phiền cô vậy.

Thủy Ngưng Quân muốn nói lại thôi.

Xe dừng, Tiêu Dương nhanh chóng xuống xe, rồi biến mất trong màn đêm tối tăm.

Chiếc Mercesdes màu trắng dần dần tiến vào khu nhà Thủy gia.

Sau khi Thủy Ngưng Quân sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho hai anh em bèn lập tức tiến tới một gian phòng có cách bài trí cực kỳ khác biệt.

Đẩy cửa, chưa thấy mặt đã thấy giọng.

- Ông nội ơi...

Thủy lão gia đang ngồi trước bàn sách, cầm trong tay chút tài liệu. Thấy Thủy Ngưng Quân tiến vào, ông bỏ tài liệu trong tay xuống, nhẹ lắc đầu:

- Con nhóc này, cuối cùng cũng về rồi hả?

Thủy Ngưng Quân le lưỡi, đương nhiên cô không giấu được ông nội về những việc mình làm.

- Hai người kia cháu sắp xếp ở đâu?

Thủy lão gia mở miệng hỏi.

- Ở phòng dành cho khách phía tây ạ.

Thủy Ngưng Quân vô thức đáp rồi lại vội vàng che miệng, nhìn Thủy lão gia đầy dè dặt:

- Ông nội...

Thủy lão gia cười khổ lắc đầu, khoát tay nói:

- Yên tâm đi, ông nội không trách cháu. Có ơn phải báo, nhà họ Thủy chúng ta nhất định phải làm được điều này.

Thủy Ngưng Quân mỉm cười, bước tới sau lưng ông lão, đưa tay mát xa hai vai cho ông:

- Ông nội tốt nhất trên đời!

- Đừng có nịnh nọt ông nữa. Nói đi, cháu lại tính làm gì đây.

Có thể nói Thủy lão gia là người hiểu rõ đứa cháu gái này nhất.

- Ông nội, ông thấy đấy, mấy ngày qua đám sát thủ kia cũng chẳng còn động tĩnh gì nữa, cháu...

Thủy Ngưng Quân hỏi với vẻ thăm dò: - Lúc nào cháu mới có thể ra ngoài ạ?

- Đợi thêm một chút đi.

Thủy lão gia khẽ nhíu mày:

- Ông nội đang thương lượng cùng với gia tộc Cát Điền bên kia, có điều, hình như bọn chúng thật sự quyết tâm muốn cháu phải nợ máu trả bằng máu. Trong khoảng thời gian này, cháu nhất định không được rời khỏi nhà. Ai bảo cháu ra tay dã man như vậy chứ...

Thủy Ngưng Quân bĩu miệng, chẳng phải chỉ làm đời sau của gia tộc Cát Điền không thể có con được nữa thôi sao.

Cô chỉ dám nói thầm trong lòng chứ không dám mở miệng nói ra, chỉ đành im lặng cam chịu.

- Ø? Ông ơi, đây là...

Ánh mắt Thủy Ngưng Quân rơi xuống đám tài liệu Thủy lão gia cầm trong tay, mở miệng hỏi.

- Kế hoạch phát triển mới nhất của liên minh thư họa.

Thủy lão gia xoa xoa hai hốc mắt, mở miệng nói:

- Cuộc họp tổng bộ liên minh hồi trước đã có kết quả rồi.

- Có chuyện gì lớn không ạ?

- Nói tóm lại, chỉ có một mục tiêu thôi.

Thủy lão gia đáp:

- Mục tiêu ấy chính là tiếp tục khuếch trương sức ảnh hưởng của liên minh thư họa trong giới thư họa.

Nghe vậy, Thủy Ngưng Quân trợn tròn hai mắt:

- Còn muốn khuếch trương nữa ạ? Ông nội à, chẳng phải liên minh thư họa đã khống chế tới chín mươi phần trăm tổng số giao dịch rồi sao...

- Có điều, mười phần trăm còn lại cũng là số lợi nhuận khổng lồ đó! Đương nhiên cũng khiến những kẻ khác thèm thuồng.

Thủy lão gia khẽ cười đáp:

- Hơn nữa, thực hiện việc lũng đoạn thị trường một cách hoàn toàn và triệt để. Đây vốn là mục tiêu cuối cùng của liên minh, bao nhiêu thế hệ của liên minh, cũng đều phấn đấu vì mục tiêu này cả.

Thủy Ngưng Quân hơi nhăn mày:

- Mười phần trăm những công ty thư họa còn lại kinh doanh vốn đã rất khó khăn rồi. Nếu hiện giờ liên minh thư họa lại tác động nữa, thì chẳng phải...

- Quân Nhi, cháu phải hiểu điều này, thương trường như chiến trường, đây vốn chẳng khác gì một ván cờ. Cho dù là ngành nghề nào đi chăng nữa, đều có kẻ sống người chết, thắng làm vua, thua làm giặc, kẻ mạnh được lợi. Liên minh thư họa có được những tác gia và họa sĩ giỏi nhất, nắm trong tay tất cả những tâng lớp liên quan tới thư họa, hơn nữa trình độ luôn vượt lên trên những công ty thư họa khác. Nói thẳng ra thì, những người được các công ty khác đào tạo nên chính là chướng ngại của ngành nghề chúng ta nắm giữ. Nếu liên minh thư họa nắm trọn thị trường này trong tay, thì sẽ là sự phát triển vượt bậc đối với ngành nghề tranh chữ của Trung Quốc chúng ta.

- Đương nhiên, chúng ta cạnh tranh lành mạnh, sẽ không giở trò hay ăn gian chơi xấu này kia. Nếu công ty thư họa nào muốn trụ vững được sau lần lũng đoạn này, thì cũng chỉ có thể dựa vào thực lực của chính bọn họ mà thôi. Thủy lão gia tiện tay lật lật vài tờ tài liệu, trong cuộc họp lần này, những quyết sách bọn họ đã thông qua quả thực không ít.

- Giải thi đấu tranh chữ toàn quốc?

Thủy Ngưng Quân liếc mắt nhìn sang, không khỏi thốt lên.

- Đúng vậy, đây là quyết sách vừa mới được thông qua, vẫn chưa công khai.

Thủy lão gia trâm giọng nói:

- Lần thi đấu tranh chữ toàn quốc lần này, không phải dùng danh nghĩa cá nhân, mà chỉ có thể dùng danh nghĩa công ty hoặc là bất kỳ cơ sở lớn nhỏ nào có liên quan tới lĩnh vực này để đăng ký dự thi. Phần thưởng của cuộc so tài này vô cùng hấp dẫn đó!

Thủy lão gia cười cười nói.

Thủy Ngưng Quân đi tới, cầm tư liệu đọc:

- Top hai mươi đứng đầu cả nước có thể đạt được cơ hội hợp tác kinh doanh cùng liên minh thư họal Top mười đứng đầu cả nước sẽ có được tư cách khiêu chiến những tác giả họa sĩ khác trong liên minh. Nếu thắng...

Thủy Ngưng Quân đọc tới đây thì mắt trợn tròn, khó lòng tin hổi:

- Sẽ được tặng 0. 5% cổ phần của công ty liên minh thư họa! Có quyền bỏ phiếu trong bất cứ quyết sách gì của liên minh! Vậy... Vậy chẳng phải nó có nghĩa rằng, nếu thắng cuộc thì sẽ trở thành cổ đông của liên minh thư họa hay sao?

Thủy Ngưng Quân tỏ vẻ khó lòng tin nổi:

- Chuyện này...

Quả thực có thể nói là sẽ từ cá chép hóa thành rồng!

0. 5 phần trăm cổ phần công ty liên minh thư họa đói

Đây là chuyện người ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!

- Cháu không hoa mắt phải không ông?

Thủy Ngưng Quân tràn ngập vẻ khiếp sợ, nghi ngờ hỏi một câu như vậy.

Lúc này, gương mặt Thủy lão gia hiện lên nụ cười vui vẻ:

- Cháu đọc tiếp đi, hậu quả của việc khiêu chiến thất bại.

Thủy Ngưng Quân quét mắt xuống dưới, hồi lâu sau...

Hai mắt sáng ngời, sự kích động vẫn chưa lui, lát sau, cô châm chậm lên tiếng:

- Cháu hiểu rồi.
Bình Luận (0)
Comment