Chương 318: Tôi say xe!
Chương 318: Tôi say xe!Chương 318: Tôi say xe!
Kiếm Tôn xuất hiện!
Bốn chữ rung động tựa như sấm sét giữa trời quang.
Sắc mặt mấy thanh niên đứng sau Mạc Cát đồng loạt biến đổi hẳn. Rõ ràng bốn chữ này cực kỳ có sức nặng trong lòng bọn họ.
Trái lại, đám người Nhà họ Thẩm Thẩm Băng Sơn tuy sợ hãi trước sắc mặt Mạc Cát, nhưng nhiều hơn cả là nghi ngờ.
Thẩm Băng Sơn tiến lên một bước, hỏi đầy nghi ngờ:
- Mạc nhị sư huynh, Kiếm Tôn xuất hiện là sao?
Lúc này, sự kiêu ngạo tự phụ trong mặt Mạc Cát đã chẳng còn bóng dáng, ánh mắt trầm xuống, kiểm tra vết kiếm giữa trán Thôi Đồng, không trả lời Thẩm Băng Sơn.
Thẩm Băng Sơn cũng không dám hỏi tiếp nữa, chỉ khoanh tay đứng bên cạnh, ánh mắt có chút khiếp sợ, trong lòng ông ta biết rõ thực lực của Thần Tiên Môn. Chỉ dựa vào một vết kiếm mà lại có thể khiến Mạc Cát có vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ tên sát thủ Trường Bào này quả thực là một cao thủ cao thâm khó dò?
Cảnh tượng yên tĩnh trong chốc lát.
Hồi lâu sau, một tên sai vặt đứng dậy, sắc mặt kiêng dè, hỏi:
- Mạc nhị sư huynh, chắc chắn chứ?
Mạc Cát châm chậm đứng lên, từ từ lắc đầu:
- Rất giống, nhưng mà, nếu chỉ dựa vào một đường kiếm này thì không thể chắc chắn.
- Có lẽ chỉ đơn giản là một cao thủ dùng kiếm
Thanh niên sai vặt nói với vẻ suy đoán:
- Dù sao thì... dòng dõi Kiếm Tôn đã biến mất gần trăm năm...
- Không được suy đoán chủ quan!
Mạc Cát liếc mắt quát, trầm giọng nói:
- Là đệ tử của Thần Tiên Môn, cậu hẳn phải rõ nếu quả thực là Kiếm Tôn xuất hiện sẽ có ý nghĩa gì!
- Cho dù thế nào đi nữa! Chỉ cần kẻ địch của chúng ta dùng kiếm nổi tiếng, vậy thì tuyệt đối không thể coi nhẹ, càng không được khinh địch. Bởi vì, kẻ địch của chúng ta, lúc nào cũng có thể là dòng dõi Kiếm Tôn đã ẩn náu trăm năm nay!
- Đã hiểu rồi, nhị sư huynh.
Người kia nghiêm túc gật đầu.
Đám người Nhà họ Thẩm cố gắng nén nỗi nghi ngờ, cũng không dám hỏi nữa, kể cả Thẩm Băng Sơn cũng chỉ ngậm miệng không nói.
- Mạc nhị sư huynh, có cần báo với sư tôn không?
Lúc này một tên nhóc khác mở miệng hỏi.
Mạc Cát trầm ngâm hồi lâu rồi mới từ từ nói:
- Chuyến này sư tôn còn có việc quan trọng khác, trước khi xác định được có phải là dòng dõi Kiếm Tôn thật sự hay không, đừng quấy rây sư tôn.
Dừng một lát, Mạc Cát lại liếc thi thể lạnh băng trên đất:
- Cho dù là dòng dõi Kiếm Tôn xuất hiện, tôi nghĩ, trăm năm ngủ yên, những tàn tích còn sót lại của dòng dõi Kiếm Tôn ngày nay chưa hẳn đã mạnh bằng trăm năm trước, thậm chí, kém cỏi hơn xưa nhiều. Nếu không, sao trước giờ chúng ta lại chưa từng nghe thấy tin tức về Kiếm Tôn chứ?
Từ chấn động lúc ban đầu, giờ dần tỉnh táo, Mạc Cát bình tĩnh suy đoán.
Vừa rồi thứ khiến y khiếp sợ là lịch sử kinh hãi thế tục của dòng dõi Kiếm Tôn, sự ảnh hưởng kinh khủng ấy vẫn còn vang vọng tới trăm năm sau.
Khẽ thở ra một hơi, Mạc Cát nâng mắt nhìn Thẩm Băng Sơn:
- Kể lại chuyện cái chết của Thôi sư đệ một cách kỹ càng rõ ràng, không được lược bớt bất kỳ chỉ tiết nào.
- Được, tôi biết rồi.
Thẩm Băng Sơn gật đầu, lập tức kể lại mọi chuyện xảy ra trong cuộc họp ở Nhà họ Quân.
Sau khi nói xong, mọi người lâm vào yên lặng.
- Theo như ông nói, mấy người đều không tận mắt chứng kiến cái chết của Thôi sư đệ ư?
Thẩm Băng Sơn gật đầu, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trâm giọng nói:
- Cả quá trình Thôi Đồng chết, chỉ có một người tận mắt chứng kiến, đó chính là Tiêu Dương!
Lúc những nói những lời này, Thẩm Băng Sơn quả thực có tâm cơ.
Dựa vào tình hình lúc đó, trừ Tiêu Dương ra còn có cả hai người Quân Thiết Anh và Lương bá nhìn thấy sát thủ Trường Bào.
Có điều, thù oán giữa Nhà họ Thẩm và Tiêu Dương, Thẩm Băng Sơn hi vọng có thể mượn cơ hội này hoàn toàn chấm dứt.
Sắc mặt Mạc Cát lạnh lùng:
- Người này có lai lịch thế nào?
- Không điều tra được lai lịch cụ thể, hắn là người bên cạnh tam tiểu thư Quân Nhu Anh của Nhà họ Quân.
- Quân Nhu Anh?
Nghe thấy cái tên này, đồng tử Mạc Cát co lại:
- Lại là cô ta...
Nhiệm vụ lần này của Thôi Đồng chính là mang Quân Thiết Anh đi, trong lòng Mạc Cát cũng biết điều này.
Trâm ngâm một lát, Mạc Cát nói:
- Tiêu Dương hiện giờ đang ở Nhà họ Quân?
- Đúng vậy.
Thẩm Băng Sơn gật đầu, hơi chần chừ, nhìn Mạc Cát:
- Ý của Mạc nhị sư huynh là...
- Mời Tiêu Dương! Mạc Cát nhẹ giọng nói ra.
Mạc Cát đã kết luận, muốn tìm ra hung thủ giết người thật sự, đương nhiên phải hỏi rõ mọi chuyện từ Tiêu Dương.
Con ngươi Thẩm Băng sơn co rút, gật gật đầu, nghiêng người giơ tay:
- Tới Nhà họ Quân mời Tiêu Dương tới.
- Để con đi cho.
Lúc này Thẩm Á Tư bỗng đứng dậy, dẫn một đội vệ sĩ tử y nhanh chóng rời khỏi Nhà họ Thẩm.
Mạc Cát chầm chậm tiến lên trước, ngồi lên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Lặng lẽ chờ Tiêu Dương.
- Tiêu Dương...
Lát sau, y hơi hé mắt:
- Họ Tiêu à...
- Nhà họ Thẩm chủ.
Mạc Cát mở mắt nói:
- Nói hết những gì ông điều tra được về Tiêu Dương cho tôi biết.
Thẩm Băng Sơn gật đầu:
- Tiêu Dương tự xưng là thư đồng của tam tiểu thư nhà Nhà họ Quân, hắn còn một thân phận khác, là người gác cửa ở Phục Đại Minh Châu, ngoài ra thì, gần như chẳng còn tài liệu gì về hắn nữa, cứ như tự dưng xuất hiện ở Minh Châu vậy. Thực lực của hắn không tồi, mà y thuật của hắn cực kỳ tài ba, ngay cả hai chân của tam tiểu thư Nhà họ Quân tàn phế suốt hai mươi năm không thể cử động cũng được hắn chữa khỏi luôn...
- Gì cơ?
Bỗng nhiên ánh mắt Mạc Cát trở nên sắc bén, đứng bật dậy, con ngươi co rút, tựa như khó lòng tin nổi:
- Ông nói cái gì? Hai chân của Quân Nhu Anh khỏi rồi?
- Đúng vậy.
Trong đầu Thẩm Băng Sơn nhớ về cảnh tượng hôm qua, vẫn rung động như cũ:
- Trước mắt bao nhiêu con người, Quân tam tiểu thư đã tự mình đứng lên được!
- Không thể nào!
Mạc Cát nói ra, giọng mang theo sự nghỉ ngờ tột độ, nhìn Thẩm Băng Sơn:
- Chính mắt ông nhìn thấy?
Thẩm Băng Sơn cười khổ đáp:
- Không chỉ có mình tôi, mà phần lớn những nhân vật có tiếng tăm chốn Bắc Kinh cũng có mặt. Hơn nữa, sau khi Quân tam tiểu thư đứng lên, Đại trưởng lão Nhà họ Quân còn tự mình kiểm tra, chắc chắn trăm phần trăm.
Đôi mắt lạnh lùng của Mạc Cát híp lại, y ngồi xuống, hồi lâu sau, phun ra một bãi nước bọt:
- Nếu quả thật như vậy, y thuật của tên Tiêu Dương kia chỉ e đã đạt tới cảnh giới thượng thừa! Nhưng, chuyện này... sao có thể chứ? Sự tò mò về Mạc Cát đối với Tiêu Dương chưa gặp mặt càng thêm nhiều hơn.
Hắn rốt cuộc là ai?
Cơn mưa bên ngoài đã dần nhỏ lại nhưng Thẩm Á Tư tới Nhà họ Quân mời Tiêu Dương vẫn chưa thấy đâu.
Tất cả mọi người đều không biết rằng, tuy giờ Thẩm Á Tư đã tới Nhà họ Quân, nhưng chỉ nhận được cánh cửa đóng chặt.
Khi cô ta mang theo vệ sĩ tử y tiến tới Túy Vũ Hiên thì bị chặn lại trước cây cầu.
Chỉ bằng một câu.
Tiêu thần y đang chữa bệnh cho tiểu thư, cho dù là ai cũng không được quấy rây.
Địa vị hiện giờ của Quân Thiết Anh ở Nhà họ Quân bây giờ đã khác xưa, tuy chưa trở thành người thừa kế gia tộc nhưng cô đã trở thành tiểu thư dòng chính khỏe mạnh không ốm yếu. Hơn nữa dựa vào biểu hiện xuất sắc của Tiêu Dương ở cuộc họp của gia tộc, hiện giờ trong lòng không ít người Nhà họ Quân, địa vị của Quân Thiết Anh đã lên một tâm cao mới. Huống chỉ, gia chủ Quân Hoa Thừa đã thay đổi thái độ nhường nhịn khép nép ngày trước, trực tiếp công khai ủng hộ con gái Quân Thiết Anh của mình.
Thậm chí còn có lời đồn rằng, hôm qua trong cuộc họp bí mật của những người cấp cao trong Nhà họ Quân, Quân Hoa Thừa không tiếc lập lời thề, nếu Quân Thiết Anh không thể vượt qua thử thách trở thành người thừa kế, ông tình nguyện từ bỏ vị trí gia chủ.
Cuộc chiến tranh giành đoạt quyền của Nhà họ Quân dần dần rõ ràng, những tranh đấu nho nhỏ trước kia giờ đã thành công khai đối đầu rồi.
Hiện giờ Nhà họ Thẩm đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, Thẩm Á Tư đương nhiên không dám thể hiện bất kỳ thái độ lỗ mãng nào ở Nhà họ Quân, cho dù trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng không thể không đứng tại chỗ chờ đợi...
Khoảng nửa tiếng sau.
Sự kiên nhẫn của Thẩm Á Tư dần bị mài mòn, hơi nhíu mày, nói:
- Sao Tiêu Dương vẫn chưa ra nữa?
Vệ sĩ bình tính không chút thay đổi đứng chắn trước Thẩm Á Tư nói:
- Lúc nào Tiêu thân y muốn ra thì sẽ ra thôi.
Tuyệt thế thần y thể hiện tài năng trong cuộc họp Nhà họ Quân, quả thực đã chinh phục không ít người Nhà họ Quân. Những người tập võ đương nhiên có những lúc bị thương này kia, cho nên không ai tôn trọng hắn hơn đám vệ sĩ rồi! Bởi vì càng là thần y có y thuật cao siêu thì càng có thể cứu mình trong lúc tính mạng mình nguy cấp.
Chẳng ai muốn đắc tội với một thần y cả.
Sắc mặt Thẩm Á Tư trầm xuống, nắm chặt bàn tay, cố gắng nhẫn nhịn.
Sau trận mưa lớn, trên cây cầu nhỏ là không khí tươi mát trong lành.
Bỗng nhiên, một bóng người lao ra khỏi Túy Vũ Hiên với vẻ chật vật, chạy qua cầu nhỏ...
- Tiêu thần y ra rồi.
Tiêu thần y của bọn họ lúc này khác hẳn phong độ thong dong ung dung của một thần y nên có, mặt mũi hốt hoảng, vội vàng chạy ra, cứ như đang chạy trốn gì đó.
Trong Túy Vũ Hiên, loáng thoáng có sát khít - Tiêu thần y, sao vậy ạ?
Tiêu Dương ngừng bước, không ngờ bên ngoài lại có nhiêu người đang đợi mình như vậy, sắc mặt hơi sửng sốt rồi mới nở một nụ cười vô cùng phong độ, khoát tay:
- Không có gì đâu.
Nhưng trong lòng hắn lại cực uất ức, bản thần y chẳng phải chỉ nhìn thấy vệt nước nho nhỏ trong quần con của cô ấy, rồi tò mò hỏi một câu thôi sao? Hai chân còn chưa khỏi hẳn đã muốn xông tới phòng bếp lôi dao ra chém mình rồi! Oan ức quá đi!
Tiểu thư đồng bị tiểu thư đối xử "không công bằng", nên cảm thấy cực kỳ phiền lòng.
- Mấy người là... người Nhà họ Thẩm?
Ánh mắt Tiêu Dương rơi xuống người Thẩm Á Tư. Lúc trước hắn đã thấy cô gái này đứng cạnh Thẩm Băng Sơn.
Thẩm Á Tư cố nở nụ cười:
- Đúng thế, tôi là Thẩm Á Tư, cha tôi Thẩm Băng Sơn muốn tôi đích thân tới đây mời Tiêu thần y tới Nhà họ Thẩm một chuyến.
- Tiêu thần y, Thẩm tiểu thư đã đợi anh ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Vệ sĩ Nhà họ Quân là một người khá thật thà.
Nghe vậy, Tiêu Dương gật gật đầu, mỉm cười với Thẩm Á Tư:
- Thật xin lỗi, để mấy người đợi lâu rồi...
Thẩm Á Tư nghe vậy khế lắc đầu, mỉm cười đáp:
- Không sao đâu...
Tiêu Dương khoát tay chặn lời Thẩm Á Tư lại:
- Đáng tiếc, cho dù mấy người đợi lâu hơn nữa, tôi cũng sẽ không đi đâu.
Thù hận giữa hắn và Nhà họ Thẩm, không ai biết rõ hơn hắn. Cho dù Nhà họ Thẩm không biết hai thằng con trai nhà đó đều bị hắn giết chết thì cũng ghét cay ghét đắng hắn vì chuyện của Quân Thiết Anh rồi.
Nếu không phải gặp phải hắn, Quân Thiết Anh gả vào Nhà họ Thẩm đã là chuyện chắc chắn như đỉnh đóng cột rồi.
Tiêu Dương như từ trên trời rơi xuống, trực tiếp làm loạn hết mọi thứ lên.
Mà lúc này Nhà họ Thẩm mời hắn qua đó, đương nhiên không phải mời con rể về thăm nhà bố mẹ vợ rồi! Trong đầu Tiêu Dương nghĩ vậy...
Nhất định có gian trá.
Biết rõ đối phương muốn đối phó với mình thì sao hắn phải đi chứ?
Nụ cười của Thẩm Á Tư cứng lại, cô ta đích thân tới đây, còn đứng đợi lâu như vậy, thái độ chào hỏi cũng cực kỳ thân thiện, thế mà vẫn bị từ chối thẳng thừng.
Lông mày cô ta không khỏi cau chặt, giọng nói có chút tức giận:
- Tại sao?
- Vì sao ấy hả?
Tiêu Dương liếc mắt nhìn Thẩm Á Tư, cười khẽ: - Nhà họ Thẩm ở xa quá, tôi say xel *xxk+**+* ¬