Chương 319: Mượn đầu người!
Chương 319: Mượn đầu người!Chương 319: Mượn đầu người!
Tôi say xe?
Các cụ nói từ chối người ta phải uyển chuyển nhẹ nhàng, Tiêu thân y đương nhiên hiểu đạo lý này, nên hắn lựa chọn một lý do từ chối rất uyển chuyển. Nhưng mà, lợi ích của việc uyển chuyển này là còn mang theo cả ý trào phúng nữa.
Người sáng suốt đều nhìn ra được hắn cố ý từ chối.
- Anh...
Khuôn mặt Thẩm Á Tư nghẹn đỏ, tay nắm chặt thành nắm đấm. Hồi lâu sau, cô ta thở ra mọt hơi, nhìn Tiêu Dương, cố gắng nở nụ cười:
- Tiêu thần y nói đùa rồi, Nhà họ Thẩm chúng tôi mời anh tới Nhà họ Thẩm một chuyến với đầy thành ý mà. Hơn nữa anh cứ yên tâm, nếu Nhà họ Thẩm tôi đã quang minh chính đại tới Nhà họ Quân mời anh thì nhất định không có bẫy rập gì cả.
Thẩm Á Tư gần như nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Dương, trực tiếp lật bài ngửa luôn.
Tiêu Dương vẫn cười ha ha như cũ, lắc đầu nói:
- Tôi không nói đùa, rốt cuộc Nhà họ Thẩm có bày Hồng Môn Yến hay không đâu liên quan tới tôi?
Tiêu Dương nâng mắt nhìn thẳng Thẩm Á Tư, nói với vẻ đầy nghiêm túc:
- Tôi say xe thật mà.
Sắc mặt Thẩm Á Tư lại cứng còng.
Thân là Nhị tiểu thư Nhà họ Thẩm, đích thân tới mời hắn tới nhà chơi, vậy mà lại bị đối xử như vậy...
Nhưng mà, người ta say xe thì cô có cách nào đâu?
- Hay là...
Tiêu Thần cứ như không đành từ chối như vậy, nên đề nghị:
- Không ngồi xe, cô cõng tôi tới Nhà họ Thẩm nhé?
Vừa dứt lời, không ít đám người Nhà họ Quân trợn mắt há mồm, nghẹn họng trân trối nhìn vị Tiêu thần y trước mắt, trong lòng không khỏi dựng thẳng ngón cái cho hắn. thật không hổ là Tiêu thần y đại náo cuộc họp hôm qua mà, quả nhiên đủ bản lĩnh. Nói thế nào thì đối phương cũng là tiểu thư con nhà giàu, thế mà hắn cũng dám bảo người ta cõng mình từ Nhà họ Quân tới Nhà họ Thẩm.
Thẩm Á Tư sửng sốt không thôi.
Lúc này, Tiêu Dương đã cười ha ha, trực tiếp quay người, cất bước rời khỏi, chẳng bao lâu sau, bóng dáng đã khuất mắt mọi người...
Đi rồi?
Thẩm Á Tư bừng tỉnh, vội vàng dẫn theo đám người Nhà họ Thẩm chạy ra ngoài, nhưng mà, bọn họ vừa đuổi tới cửa lớn thì chỉ nhìn thấy một chiếc taxi phóng vút qua.
- Khốn kiếp!
Mắt Thẩm Á Tư tóe lửa giận, không cam lòng dậm giậm chân, sau khi dậm chán chê, cô ta khoát tay ra lệnh:
- Để lại ít người ở đây đợi hắn quay lại, những người khác cùng tôi trở vê Nhà họ Thẩm. kkkkk
- Tài xế, dừng xe ở phía trước đi.
Tiêu Dương vừa dứt lời, xe dừng, hắn nhanh chóng tiến về phía một trang viên có vẻ cổ điển.
Nhà họ Thủy.
Lúc này, Mai Bộ Tướng đã đứng chờ trước cửa. Thấy Tiêu Dương xuất hiện, y vội vàng bước lên đón, nở nụ cười nói:
- Tiêu Dương, trời vừa tạnh xong thì cậu đã không kìm lòng đượ tới tìm tiểu thư nhà tụi tôi rồi.
Giọng nói mang theo vẻ trêu chọc.
Tiêu Dương lặng lẽ lườm Mai Bộ Tướng một phát.
- Ngưng Quân đang ở đâu?
Mai Bộ Tướng lập tức hiểu ý, chuyện nam nữ hẹn hò là không đợi được đâu, làm gì còn tâm trạng huyên thuyên những chuyện khác, lập tức mở miệng đáp:
- Tiểu thư đang chờ cậu trong phòng rồi.
Mai Bộ Tướng tiến lên trước, thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, hôm nay trời vừa sáng lão gia đã rời nhà, bây giờ vẫn chưa về. Đi đi.
Nghe giọng nói của Mai Bộ Tướng, cứ như kiểu Tiêu Dương tới đây để hẹn họ với Thủy Ngưng Quân thật.
Dẫn Tiêu Dương nhanh chóng vào nhà, nhanh chóng tới trước cửa thư phòng, Mai Bộ Tướng dừng bước, ra hiệu cho Tiêu Dương đi vào rồi thấp giọng nói nữa:
- Tôi tới phía trước trông chừng, lão gia vừa về, tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu.
Mâu thuẫn giữa Tiêu Dương và Thủy lão gia vẫn chưa được giải quyết.
Một khi hai người gặp mặt, Mai Bộ Tướng không dám tưởng tượng cảnh tượng sẽ kinh khủng tới mức nào nữa.
Tiêu Dương nhìn bóng lưng Mai Bộ Tướng rồi nhìn cửa thư phòng đóng chặt, ngưng một lát, cất bước tiến lên...
Lúc này, cửa lớn thư phòng mở ra...
Dáng người duyên sáng yêu kiều, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, trên gương mặt là nụ cười khẽ, hai má lúm đồng tiền mê người như ẩn như hiện, cánh tay trắng nõn giơ lên, mỉm cười:
- Anh tới rồi.
Tiêu Dương không kìm lòng nổi, nhìn chằm chằm Thủy Ngưng Quân. Chẳng trách cô gái này có thể trở thành minh tinh nổi tiếng bao người yêu mến, chỉ dựa vào khí chất bẩm sinh đã khiến người ta như si như say này đã có không ít người không thể tự kìm lòng rồi.
Nhất là khi nụ cười xinh đẹp xuất hiện trên gương mặt lạnh băng, quả thực khuynh quốc khuynh thành.
Tiêu Dương hơi hồi thần, mỉm cười gật đầu tỏ ý:
- Quấy rầy rồi.
Lần này, quả thực là hắn chủ động hẹn Thủy Ngưng Quân.
Thủy Ngưng Quân nhẹ lắc đầu đáp:
- Vào phòng đã rồi nói. Tiêu Dương bước vào thư phòng. Đầu tiên hắn quét mắt nhìn những bức tranh treo trên vách tường xung quanh thư phòng một lượt, lúc thì gật đầu, lúc lại lắc đầu...
- Những bức tranh này, đều là một số bức tranh ông nội sưu tâm trong những năm qua, trong đó không ít tác phẩm là của ông.
Thủy Ngưng Quân chỉ tay về bức tranh bên cạnh:
- Ví dụ như bức tranh "Xuân ý áng nhiên đồ" này, chính là bức tranh tạo nên uy danh của ông.
Tiêu Dương liếc mắt qua, hồi lâu sau, khẽ gật đầu:
- Quả thực không tồi.
Thủy Ngưng Quân không khỏi hé miệng cười cười:
- Tôi còn tưởng anh sẽ lại quăng qua một câu "bức tranh này đáng xé" chứ.
Tiêu Dương nhìn Thủy Ngưng Quân với vẻ nghi ngờ, lại khiến Thủy Ngưng Quân chẳng hiểu ra làm sao.
Hồi lâu sau, Tiêu Dương lên tiếng, nghiêm túc nói:
- Tôi giống một người ngông cuồng vậy sao?
Thủy Ngưng Quân chỉ đành nhếch miệng cười.
Không biết hôm qua là người nào nói câu này khiến ông nội giận sôi máu, còn lớn tiếng nói rồi sẽ có ngày ông nội cầm bức tranh "Mãnh hổ hạ sơn đồ' tới gặp hắn lãnh giáo vậy nhỉ?
Hành vi này mà không phải là ngông cuồng, vậy chuyện nào mới phải đây?
- Tiêu Dương, tối qua anh có phản ứng khác lạ như vậy, có phải còn mang theo mục đích khác, cố ý khích ông nội của tôi không?
Thủy Ngưng Quân bỗng mở miệng hỏi.
- Có sao?
Tiêu thần y tiếp tục giả ngu.
Thủy Ngưng Quân bất mãn thầm thì:
- Không nói thì thôi.
Ngừng một lát rồi lại nói:
- Hôm nay anh hẹn tôi ở thư phòng cũng chỉ là để giám định tranh của ông nội sao?
- Đương nhiên không phải.
Tiêu Dương trực tiếp đi về phía bàn vẽ, cúi đầu nhìn văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) được bày gọn gàng trên bàn, tiện tay cầm lấy cây bút lông, đôi mắt xẹt qua tia tán thưởng:
- Đúng là bút tốt.
- Đương nhiên rồi.
Thủy Ngưng Quân lên tiếng:
- Ông nội đã từng nói, một họa sĩ giỏi thì phải dùng văn phòng tứ bảo tốt mới có thể sáng tác ra tác phẩm tuyệt vời... Cũng giống như một kiếm khách, có trong tay thanh bảo kiếm sắc bén, ắt sẽ như hổ thêm cánh. - Ông nội em nói không tệ.
Tiêu Dương gật đầu.
Thủy Ngưng Quân cười vui vẻ, có thể nghe thấy lời tán thưởng của Tiêu Dương dành cho ông nội là điều khó gặp lắm đó nha.
- Có điều, trình độ của ông nội em cũng chỉ đến vậy thôi.
Câu tiếp theo, trực tiếp thay đổi một trăm tám mươi độ, vừa được tâng bốc xong đã bị dìm thê thảm.
Gương mặt tươi cười của Thủy Ngưng Quân cứng đờ, khóe miệng run rẩy vài cái, nửa ngày sau, trừng Tiêu Dương:
- Nếu ông nội nghe được những lời này, em không cứu nổi anh đâu.
Cũng chỉ đến vậy thôi!
Đường đường là Thủy lão gia mà lại nhận được một lời đánh giá như vậy đấy.
Tiêu Dương không để ý, vươn tay bắt đầu mài mực...
Thấy vậy, mắt Thủy Ngưng Quân sáng lên:
- Tiêu Dương, hôm nay anh tới dạy tôi vẽ tranh ư?
Tuy tên này hơi ngông cuồng một chút, nhưng không ai rõ hơn cô, bản lĩnh của hắn quả thực rất cao.
Cô đã được lĩnh giáo điều này khi ở Phục Đại rồi.
- Đứng yên đừng nhúc nhích.
Tiêu Dương nâng mắt ngăn cản Thủy Ngưng Quân vừa định bước lên:
- Ngưng Quân, làm phiền cô phối hợp một chút. Mục đích tôi tới đây hôm nay, là muốn mượn đầu cô chút.
- Hả?
Thủy Ngưng Quân trợn mắt há mồn, trừng lớn hai mắt, chả hiều gì.
- Mượn... đầu tôi?
Dù Thủy Ngưng Quân thông minh tới đâu cũng không hiểu ý Tiêu Dương.
Tiêu Dương cúi đầu, đột ngột đạp một phát, một cái ghế đáp tới trước mặt Thủy Ngưng Quân:
- Ngồi im không nhúc nhích là được.
Tiêu Dương thấy sự mờ mịt trong mắt Thủy Ngưng Quân, không kìm lòng được cười nói:
- Không phải cô muốn biết khuyết điểm trong bức tranh Mãnh hổ hạ sơn đồ của ông nội cô sao? Ngồi xuống, cô sẽ biết nhanh thôi.
Gương mặt nghi ngờ, Thủy Ngưng Quân châm chậm ngồi xuống.
Từ động tác của Tiêu Dương, cô có thể nhận ra Tiêu Dương chuẩn bị vẽ mình, nhưng mà cô thì liên quan gì tới tranh mãnh hổ chứ?
Nên cô vẫn nhìn Tiêu Dương với vẻ đầy khó hiểu.
Tiêu Dương nhanh chóng mài mực xong, bày giấy trắng lên trước mặt, vươn tay cầm bút lông.
Vừa ngước mắt, hắn hơi mỉm cười: - Ngưng Quân, hãy tỏ ra mình đang tuyệt vọng đi.
Thủy Ngưng Quân hoàn toàn bị Tiêu Dương làm cho chẳng hiểu ra làm sao.
- Khụ.
Tiêu Dương hình như cũng ý thức được hắn làm chuyện này có hơi đột ngột, có điều, hắn cũng không biết phải nói rõ như nào...
Hôm nay hắn tới vẽ chân dung Thủy Ngưng Quân, mục đích cực kỳ rõ ràng, nhưng nếu nói ra thì hơi khó.
Chẳng lẽ hắn nói với Thủy Ngưng Quân rằng, hắn muốn vẽ một bức tranh Thủy Ngưng Quân đầy tuyệt vọng, sau đó làm thành mặt nạ da người, dùng thân phận "Trường Bào' tới gia tộc Cát Điền của Nhật Bản?
Bức thư nói về ngọc tỉ lục soát được trên người sát thủ "Trường Bào' kia, đương nhiên Tiêu Dương vẫn chưa quên.
Tiểu đội Lăng Thiên nhận vụ án ngọc tỉ truyền quốc ở Phục Đại Minh Châu, mà đúng lúc này, sát thủ "Trường Bào' lại nhận được nhiệm vụ giết chết Thủy Ngưng Quân, thù lao cuối cùng cũng là ngọc tỉ!
Hai ngọc tỉ đó, sẽ là một chứ?
Ngọc tỉ thực sự đang ở Nhật Bản?
Hoặc là, gia tộc Cát Điên chỉ đang tung hỏa mù...
Trong đầu Tiêu Dương có rất nhiều nghi ngờ, bởi vậy, hắn có ý định mang "đầu" Thủy Ngưng Quân về Nhật Bản.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của tiểu đội "Lăng Thiên", nhất định phải hoàn thành một cách ngon lành cành đào!
Hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm tốt nhất.
Hắn tùy ý tìm một lý do qua loa để giải thích, tuy Thủy Ngưng Quân không hiểu gì, nhưng lại càng mong chờ vào bức tranh của Tiêu Dương, nên không hỏi thêm, là một ngôi sao nổi tiếng cả ở lĩnh vực âm nhạc và điện ảnh, muốn thể hiện ánh mắt tuyệt vọng, tuyệt đối chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Trong thư phòng trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Thỉnh thoảng Tiêu Dương sẽ ngước mắt, đồng thời bút lông trong tay không ngừng chuyển động...
Bên ngoài, Mai Bộ Tướng quả thực dốc sức làm tròn bổn phận, ánh mắt chưa từng rời phía trước, thỉnh thoảng lại lâm bâầm gì đó.
Bỗng nhiên, một cánh tay khoác lên vai y.
- Bộ Tướng, cậu đang làm gì ở đây vậy?
- Hóng gió chứ gì.
Mai Bộ Tướng không quay đầu mà mở miệng trả lời, nhưng vừa dứt lời, y bỗng nhiên cảm thấy sai sai rồi cả người chấn động, quay phắt đầu lại, hai môi run run, vội vàng lên tiếng.
- Lão lão lão lão lão lão... lão gial