Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 319 - Chương 320: Tiêu Dương! Cái Đồ Cầm Thú Này!

Chương 320: Tiêu Dương! Cái đồ cầm thú này! Chương 320: Tiêu Dương! Cái đồ cầm thú này!Chương 320: Tiêu Dương! Cái đồ cầm thú này!

Giọng nói Mai Bộ Tướng bắt đầu trở nên lắp bắp, sắc mặt trở nên căng thẳng bất thường.

Thủy lão gia tử nghi ngờ nhìn Mai Bộ Tướng...

- Lão... lão gia.

Giọng nói Mai Bộ Tướng run lên:

- Lão... lão ra qua đây kiểu gì vậy?

Thủy lão gia tử nhướn mày:

- Kiểu gì? Đương nhiên là đi tới rồi.

Chắc chắn không phải bay tới.

- Sao... Sao tôi không thấy vậy?

Mai Bộ Tướng liếc mắt nhìn đường.

- Cậu sao vậy hả?

Thủy lão gia tử chưa thấy Mai Bộ Tướng lắp bắp như vậy bao giờ:

- Sao phải để cậu thấy chứ?

Sau khi nhìn Mai Bộ Tướng với vẻ nghi ngờ, Thủy lão gia tử lắc đầu, không nói gì nữa, cất bước hướng về phía thư phòng...

- Ấy, lão gial

Mai Bộ Tướng vội vàng gào lên.

Thủy lão gia tử dừng bước, quay đầu hỏi:

- Có việc à?

Trong lòng Mai Bộ Tướng hiện giờ vô cùng lo lắng. Phải biết rằng, thư phòng là nơi Thủy lão gia coi như báu vật quan trọng, nếu để ông thấy cái tên nhóc hôm qua còn đứng trước mặt mình ngông nghênh chê bai tranh vẽ của ông động vào đám văn phòng tứ bảo ông coi như bảo bối thì... E là sẽ nổi trận lôi đình mất.

Nhất thời, Mai Bộ Tướng rối hết cả lên, chẳng biết phải nói gì.

Thủy lão gia tử hình như nhìn ra chút kì lạ, nhìn vê phía thư phòng, đột ngột hỏi:

- Có người ở trong đó?

Nghe vậy, Mai Bộ Tướng cả kinh, vội vàng ngẩng đầu, trên trán rịn ra một tâng mồ hôi lạnh...

- Hừi

Thủy lão gia tử bỗng có dự cảm không lành, nhanh chóng phất tay áo, quay người sải bước tới thư phòng...

- Lão gia! Lão gia... !

Mai Bộ Tướng lớn tiếng gọi, muốn nhắc nhở người bên trong.

Trong thư phòng vẫn lặng ngắt như tờ.

Tiêu Dương thả cây bút lông trong tay xuống, nhìn bức tranh trên bản với vẻ thỏa mãn, gật đầu khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Thủy Ngưng Quân. Nghĩ ngợi một lát, hắn cất bước đi qua. - Tôi nhìn xem có cần phải bổ sung chi tiết nào nữa không.

Tiêu Dương cúi người, khẽ nâng cằm Thủy Ngưng Quân lên...

Đúng vào lúc này!

Thủy lão gia tử mạnh mẽ đẩy cửa ra...

Nâng mắt nhìn lên, đúng lúc này, Thủy Ngưng Quân vừa hay cũng quay mặt...

Gương mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng ngồi trên ghế, tư thế mềm yếu đáng thương, lập tức chạm phải nơi mềm yếu nhất trong lòng Thủy lão gia tử. Lúc này sắc mặt ông đại biến, sợ hãi lao tới:

- Quân Nhi! Sao vậy?

Ông xông thẳng tới, Thủy Ngưng Quân chưa kịp thu hồi vẻ mặt tuyệt vọng. Thủy lão gia tử đã ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dương vừa vội vã buông tay, giận tím cả mặt, lửa giận bừng bừng:

- Cậu... Cậu rốt cuộc đã làm gì Quân Nhi rồi!

Hai người còn lại trong phòng đều ngẩn ra.

Trong mắt Thủy lão gia tử, cô nam quả nữ chung một phòng, bên ngoài còn có người canh chừng, lúc đẩy cửa tiến vào, gương mặt Thủy Ngưng Quân toàn là tuyệt vọng, còn cả động tác của Tiêu Dương nữa...

Tất cả những điều này, đều khiến Thủy lão gia tử hiểu rằng...

Cháu gái của ông, bị người ta nhúng chàm!

- Tiêu Dương! Cái đồ cầm thú này!

Hai mắt Thủy lão gia tử đỏ bừng, giận đến mức tóc bạc cũng dựng thẳng đứng, trực tiếp cầm lấy một cái ghế trong phòng, nện mạnh lên người Tiêu Dương.

Âm!

Tiêu Dương nghiêng người tránh, cái ghế trực tiếp nện lên một bức tranh trên tường.

- Ông nội...

Lúc này Thủy Ngưng Quân mới hoàn hồn, vội vã đứng lên tính ngăn Thủy lão gia tử:

- Ông nội, ông đừng xúc động như vậy, Tiêu Dương không cố ý đâu mà.

Trong cảm nhận của Thủy Ngưng Quân, cô tưởng rằng ông nội giận dữ vì Tiêu Dương đã dùng văn phòng tứ bảo của ông nên mặt mày mới tím tái cả ra vậy.

Tất cả những thứ trong thư phòng này, đều được ông nội yêu quý như vàng.

- Không phải cố ý? Thì là gì hả?

Thủy lão gia tử nổi giận đùng đùng xắn tay áo. Lúc này ông đã không nghe lọt bất cứ từ ngữ giải thích nào nữa, việc duy nhất ông muốn làm, chính là phang chết tên cầm thú trước mặt này!

- Cậu là cái đồ câm thúIl

Tiêu Dương hoàn toàn cạn lời. Hắn chẳng phải chỉ vẽ một bức tranh thôi mà cũng thành cầm thú được sao? Tiêu Dương đặt tay lên ngực tự hỏi, cho dù là trong quá trình vẽ, trong lòng hắn tuyệt đối không dậy lên chút dâm tà nào mài

Chỉ đơn giản là vẽ thôi!

Có điều, tình hình trước mắt không để Tiêu Dương cân nhắc đắn đo nhiều lắm, bởi vì Thủy lão gia đang tử đằng đằng sát khí xông về phía này, trên tay còn vác thêm cái ghế để nện hắn nữa.

Trong lòng Tiêu Dương không khỏi lo lắng, sợ cái ghế nặng nề kia sẽ khiến Thủy lão gia tử bị vẹo hông mất. Hắn vừa tránh né, vừa lên tiếng:

- Lão gia tử, ông bình tĩnh một chút.

Bình tĩnh?

Thủy lão gia tử nói, tới nông nỗi này rồi còn tỉnh táo cái rắm! Vừa rồi khi đẩy cửa, ánh mắt tuyệt vọng của cháu gái khiến cả trái tim ông đau đớn không thôi, nếu không băm vằm tên cầm thú này ra làm trăm mảnh, chẳng may cháu gái ông nghĩ quẩn thì phải làm sao.

Phù! Phù!

Chiếc ghế mang theo tiếng gió bay qua...

- Lão gia tử...

Tiêu Dương càng xoắn xuýt, vừa trốn vừa nói:

- Chẳng phải tôi chỉ dùng có một trang giấy thôi sao...

- Cậu...

Thủy lão gia tử tức đến nghẹn thở, sắc mặt càng đỏ, giơ cái ghế đang cầm trên tay lên, lại hung hăng nện về phía Tiêu Dương.

Cái tên súc sinh được tiện nghi còn khoe mết

Cầm thú!

Chẳng lẽ cậu còn muốn dùng mấy trang giấy à?I

Thủy lão gia tử tức tới mức khó lòng kiềm chế.

- Ông nội...

Đám chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, trong nhất thời Thủy Ngưng quân chưa kịp phản ứng, lúc này, cô vội lớn tiếng nói:

- Ông nội, người đừng kích động, Tiêu Dương làm như vậy là vì được Quân Nhi cho phép mà.

Tuy rằng trước kia cô cũng biết ông nội cực thích những thứ trong thư phòng, nhưng cô thực sự không ngờ phản ứng của ông nội lại lớn đến vậy.

Cho phép?

Thủy lão gia tử căn bản không tin cháu gái cho phép Tiêu Dương làm loại hành vi câm thú này! Nếu không sao lúc ông vừa đẩy cửa tiến vào lại thấy ánh mắt tuyệt vọng của cháu gái chứ.

Hơn nữa, động tác Tiêu Dương đang làm với cháu gái mình rõ là...

E rằng cháu gái chỉ đang an ủi ông thôi.

Cháu ông bị oan ức lớn như vậy, hiện giờ còn phải quan tâm tới cảm giác của ông, sự áy náy trong lòng Thủy lão gia dành cho cháu gái càng lớn, đều tại ông nội không bảo vệ được cháu!

- Cái tên cầm thú này!

Thủy lão gia tử vẫn chỉ nói câu này, nổi giận đùng đùng đuổi đánh Tiêu Dương.

Âm!

Cái ghế bị nện mạnh xuống sàn nhà, Tiêu Dương lách mình tránh được... - Cậu... Cậu...

Thân mình Thủy lão gia đột ngột trở nên co rút, ông run rẩy chỉ vào Tiêu Dương, bỗng nhiên hai mắt tối sâm, giận quá hóa bệnh, gã gục xuống mặt đất.

- Ông nội!

Thủy Ngưng Quân nhất thời sợ hãi vô cùng, lập tức vọt lên, cúi người gọi lớn, sắc mặt vô cùng lo lắng.

Lúc này, Thủy lão gia tử té trên mặt đất, cả người co giật, tay trái che ngực, toàn thân run rẩy, hai môi tím tái...

- Thuốc! Thuốc ở đâu?

Thủy Ngưng Quân vội vàng lên tiếng, hai mắt đỏ ửng.

Bệnh tim của Thủy lão gia tử phát tác.

Sau khi co giật, ông bỗng ngất đi.

- Nhanh lên! Mau gọi xe cứu thương!

Thủy Ngưng Quân gào to với Mai Bộ Tướng.

Lúc này mặt cô tràn đầy lo lắng.

Nhưng lại không biết làm sao mới được...

- Để tôi đi.

Một giọng nói không chút du dự vang lên, Tiêu Dương quỳ xuống, một tay đặt lên mạch của Thủy lão gia tử, lập tức ôm Thủy lão gia tử lên, đặt trên mặt bàn, nhìn Mai Bộ Tướng:

- Mai đại ca, phiên anh cởi quần áo trên người lão gia ra, rồi dìu ông ngồi dậy.

Sau khi sợ hãi, Mai Bộ Tướng vội vàng vọt lên.

Trong cuộc họp Nhà họ Quân, Tiêu thần y nổi tiếng, điều này, đương nhiên Mai Bộ Tướng có nghe nói qua, vì vậy hiện giờ y tin tưởng Tiêu Dương vô điều kiện, nghe theo lời Tiêu Dương. Sau khi cởi quần áo trên người lão gia đi thì thấy giữa ngón tay Tiêu Dương đã kẹp ngân châm vừa dài vừa mảnh.

Viul

Tiếng nâng châm!

Viul

Châm thứ nhất đâm thẳng vào ngực Thủy lão gia tử...

Quỷ Y Thất Khấu Thứi

Lúc này, Mai Bộ Tướng không khỏi cả kinh, hai tay suýt nữa run lên bần bật...

- Đừng nhúc nhích!

Tiêu Dương hét lớn.

Viu viu... Hắn liên tục đâm châm xuống.

Rất nhanh, trước ngực Thủy lão gia tử đã có một đám châm, Tiêu Dương vừa châm cứu, vừa đặt lên lưng Thủy lão gia tử, truyền nội khí...

Lát sau, sắc mặt Thủy lão gia tử rốt cuộc bình thường trở lại.

Hàng mày nhíu chặt của Thủy Ngưng Quân cũng dần giãn ra, không khỏi thở phào một hơi. Khi Tiêu Dương buông tay, ra hiệu Mai Bộ Tướng từ từ đặt Thủy lão gia tử lên bàn, Thủy Ngưng Quân nhìn Tiêu Dương đầy vẻ cảm kích:

- Tiêu Dương, lần này may mà có anh.

Tiêu Dương cười lắc đầu:

- Khách khí gì chứ, lão gia tử vì tôi nên mới phát tác bệnh tim mà... Đúng rồi.

Tiêu Dương khẽ cau mày:

- Bệnh tim của lão gia tử hình như khá nặng, cô không biết sao?

Gương mặt Thủy Ngưng Quân đầy buồn bã:

- Sao không biết được chứ? Nhưng mà, ông nội đã mắc bệnh rất nhiều năm rồi. Bác sĩ nói, không thể trị tận gốc được, chỉ có thể dùng thuốc khống chế bệnh mà thôi. Ông nội cũng lâu rồi chưa tái phát bệnh tim, tôi không ngờ hôm nay ông...

- Tái phát hôm nay, trái lại lại là chuyện tốt.

Tiêu Dương nhìn thoáng qua lão gia tử đang nằm trên bàn, mở miệng dặn dò:

- Mai đại ca, hiện giờ phải nhớ không được chạm vào người lão gia tử.

Rồi Tiêu Dương lập tức nghiêng mặt nhìn Thủy Ngưng Quân, mỉm cười nói:

- Cho dù là bệnh gì, nếu có nguồn gốc bệnh ắt sẽ tìm ra. Vạn vật trên đợi, âm dương giao hòa, tương sinh tương khắc, không có bệnh nào không trị khỏi được. Nói không thể chữa, là vì người ta không thể chưa, chứ không phải bệnh đó không thể chữa khỏi.

Nghe vậy, Thủy Ngưng Quân dường như nghe ra ý của Tiêu Dương, con ngươi không khỏi sáng lên:

- Tiêu Dương, anh... anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông ư?

Tiêu Dương gật đầu:

- Tôi sẽ cố hết sức mình.

Vừa dứt lời, Tiêu Dương đã quay người, tiện tay câm lên một tờ giấy, vung bút viết đơn thuốc, đưa cho Mai Bộ Tướng:

- Mai đại ca, đi bốc ba thang thuốc như thế này, nhớ kỹ, phải thật nhanh, trong vòng một giờ hãy mang thuốc đã sắc xong lên đây.

- Được.

Mai Bộ Tướng nhận đơn thuốc xong nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

- Ngưng Quân, cô mang một chậu nước nóng tới đây.

Tiêu Dương nghiêng mặt nói.

Thủy Ngưng Quân lập tức ra ngoài.

Trong thư phòng, bình tĩnh một chút, thấy thời gian hòm hòm, Tiêu Dương đi tới cạnh Thủy lão gia tử, nhanh chóng rút ngân châm trên người Thủy lão gia tử ra.

Sau khi cất ngân châm đi, Tiêu Dưng đứng bên cạnh, hai tay cầm lấy tay lão gia tử, bắt đầu xoa bóp.

Cách xoa bóp của Tiêu thị!

Động tác nhẹ nhàng, chậm mà chắc, hai tay giữ nguyên tốc độ, dần dần tiến lên trên...

Vừa đúng lúc tay hắn xoa bóp tới ngực Thủy lão gia tử, hai tay Tiêu Dương đặt trên ngực Thủy lão gia tử, cảnh tượng kỳ quái vô cùng, đúng lúc này, hai mắt Thủy lão gia tử run run, từ từ mở ra... Con ngươi ông trợn trừng, ngồi bật dậy, cúi đâu nhìn thân trên trân trụi của mình, Thủy lão gia tử hồi tưởng động tác của Tiêu Dương lúc ông vừa tỉnh dậy...

Toàn thân ông run rẩy không thôi.

Ông giương mắt nhìn Tiêu Dương, giọng nói bi phẫn.

- Tiêu Dương! Cậu là đồ cầm thúi

Giờ khắc này, trong mắt Thủy lão gia tử cũng lóe lên tia tuyệt vọng.
Bình Luận (0)
Comment