Chương 321: Lần sau, không chỉ để anh ôm thôi đâu!
Chương 321: Lần sau, không chỉ để anh ôm thôi đâu!Chương 321: Lần sau, không chỉ để anh ôm thôi đâu!
Dù lúc trước ông đã nói rất nhiều lần "Cậu là đồ cầm thú”, nhưng câu cuối cùng này, còn mang theo nước mắt tuyệt vọng.
Bắt nạt cháu gái lão phu thì thôi đi, thậm chí đến cả lão già như ta đây cũng không tha.
Phải cầm thú đến mức nào, mới có thể làm ra hành động này cơ chứ!
Hai tay Thủy lão gia ôm ngực, cả người co cụm, nhìn chằm chằm Tiêu Dương với ánh mắt cảnh giác mà bi thương...
Lúc này, Thủy Ngưng Quân bưng một chậu nước nóng vào, thấy Thủy lão gia tử đã tỉnh lại. Cô cực kỳ vui vẻ, vội vàng đặt chậu nước xuống, vọt về phía trước, cầm lấy tay Thủy lão gia tử, mừng rơn nói:
- Ông nội, giờ ông cảm thấy thế nào ạ?
Thủy lão gia tử mờ mịt, lúc này mới tỉnh táo lại.
Đúng rồi, hình như lúc nãy ông tái phát bệnh tim...
Sao lại...
Thủy lão gia tử nhìn vị trí cảu mình lúc này, không khỏi kinh ngạc, ông đang ngồi trên bàn.
- Ông nội, vừa rồi ông tái phát bệnh tim, may mà có Tiêu Dương cứu ông đó.
Lúc này Thủy Ngưng Quân mở miệng.
- Cứu ông?
Thủy lão gia tử bình tĩnh trở lại:
- Vừa rồi cậu đang cứu tôi?
- Đương nhiên rồi.
Thủy Ngưng Quân nhân lúc ông nội chưa nổi trận lôi đình trở lại, vội vàng mở miệng, kể lại chuyện trong thư phòng cho ông nội nghe. Để tránh Tiêu Dương bị nện chết, Thủy Ngưng Quân nói rằng cô mời Tiêu Dương tới nhà vẽ tranh chân dung cho mình.
Sau khi Thủy Ngưng Quân nói xong, trái tim áp lực của Thủy lão gia cuối cùng cũng trở lại bình thường, hóa ra chỉ là hiểu lầm, hơn nữa còn là hiểu lầm ông tự vẽ ra.
Tuy rằng hai người trẻ tuổi trước mắt không biết gì, nhưng giờ, sắc mặt Thủy lão gia tử không khỏi đỏ lên, vội vàng ho vài tiếng che dấu sự bối rối...
- Tiêu Dương, tranh cậu vẽ đâu?
Thủy lão gia tử lập tức chuyển chủ đề, hơn nữa, cháu gái tâng bốc Tiêu Dương lên trời luôn, Thủy lão gia tử quả thật cũng muốn chiêm ngưỡng tác phẩm của tên tiểu tử này, xem hắn rốt cuộc giỏi tới mức nào.
- À... Lão gia tử, bức tranh đang bị ông ngồi lên đó.
Tiêu Dương chỉ chỉ mặt bàn, vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Tiêu Dương chưa kịp cất tranh đi.
Thủy lão gia vội nhảy xuống đất, quay đầu nhìn qua, lúc này, trang giấy trên mặt bàn đã bị thân mình ông giày vò tới nhăn nhúm cả lại. Thủy lão gia cầm bức tranh lên, lát sau, không khỏi nhìn Tiêu Dương với vẻ áy náy...
- Ờ thì... Tính cách Thủy lão gia rất thẳng thắn, là đúng hay sai, ông đều nhận, cũng không chối quanh. Cho dù lúc Tiêu Dương bình phẩm về tranh của ông khiến ông vô cùng bực mình, nhưng mà hiện giờ chính ông là người phá hỏng bức tranh của Tiêu Dương. Tâm trạng tác phẩm của mình bị người ta phá hỏng, đương nhiên Thủy lão gia biết rõ.
Bức tranh chân dung kia do vừa rồi chưa khô mực nên giờ đã nhòe đến mức chẳng nhìn rõ nữa rồi.
- Không thì vẽ lại một bức nữa đi?
Thủy Ngưng Quân nói.
- Không cần nữa.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Vẽ một lần là bức tranh ấy đã khắc sâu trong tâm trí tôi mãi mãi, tôi có thể vẽ lại nó bất cứ lúc nào.
Tiêu Dương đi qua bưng chậu nước ấm Thủy Ngưng Quân vừa chuẩn bị, khẽ ngừng một lát rồi nói:
- Lão gia tử, ông tới ngồi lên ghế đi ạ.
- Ông nội, Tiêu Dương nói, anh ấy có thể trị bệnh tim cho ông một cách dứt điểm đó.
Lúc này Thủy Ngưng Quân vui vẻ nói.
- Chữa dứt điểm?
Thủy lão gia sửng sốt vô cùng rồi lập tức khế lắc đầu. Ông cũng già đầu bảy, tám mươi tuổi tới nơi rồi, bệnh tật đầy mình là điều chẳng thể tránh khỏi. Ông cũng không để chuyện trị bệnh trong lòng nữa rồi, đương nhiên, nếu người trẻ tuổi đã có ý tốt, nhất là khi nhìn ánh mắt mong chờ của cháu gái, Thủy lão gia tử vẫn nghe lời Tiêu Dương, ngồi xuống ghế.
Sau khi cởi giày ra, Tiêu Dương ra hiệu cho Thủy lão gia ngâm chân vào nước nóng.
- Tiêu Dương, nước nóng như vậy...
Thủy Ngưng Quân trừng lớn mắt:
- Sao ông nội thả chân vào được? Em đi lấy nước ấm tới.
Dứt lời, Thủy Ngưng Quân vừa tính bước chân ra khỏi cửa đã bị Tiêu Dương cản lại.
Tiêu Dương cười tự tin:
- Yên tâm đi, không sao đâu.
Viul Viul
Hắn đâm hay cây ngân châm lên người Thủy lão gia tử.
Thủy lão gia tử do dự hồi lâu, cắn chặt răng, nâng hai chân lên, ào một cái, đặt thẳng chân vào chậu nước nóng.
Thủy Ngưng Quân hô lên một tiếng, sau khi thấy gương mặt ông nội chẳng có vẻ gì là đau đớn, kìm lòng không đậu hỏi:
- Ông nội, ông... không sao chứ?
- Nhiệt độ nước thật thoải mái.
Thủy lão gia tử híp mắt hưởng thụ.
Thủy Ngưng Quân nhìn Tiêu Dương với vẻ ngạc nhiên. Tiêu Dương bắt đầu tiến hành trị liệu ở Nhà họ Thủy vô cùng suôn sẻ, nhưng mà, cảnh tượng ở Nhà họ Thẩm lại hoàn toàn khác.
Thẩm Á Tư đã mang tin tức Tiêu Dương từ chối lời mời quay lại Nhà họ Thẩm, hơn nữa, vì quá tức giận và mất mặt, cô ta còn thêm mắm dặm muối đủ kiểu. Nhất thời, cả đại sảnh Nhà họ Thẩm, đều là âm thanh của sự tức giận.
- Chẳng phải chỉ có y thuật cao một chút thôi sao? Hắn nghĩ rằng hắn là ai mà bày đặt kiêu ngạo như vậy chứ?
- Nhà họ Thẩm chúng ta đã mời đầy thành ý như vậy mà lại phải gánh chịu nhục nhã trở về.
- Mẹ kếp! Đúng là thằng nhóc không biết thức thời.
Lúc này, sắc mặt Thẩm Băng Sơn vô cùng trầm thấp. Hít sâu một hơi, ông ta chầm chậm nói:
- Mạc nhị sư huynh, hiện giờ Tiêu Dương không chịu tới đây, sao chúng ta có thể tiếp tục điều tra về sát thủ "Trường Bào”?
Nghe vậy, sắc mặt Mạc Cát trở nên lạnh lùng:
- Nếu hắn đã không uống rượu mời, vậy dùng rượu phạt thôi.
Dựa vào thân phận của mình, đối với một tên nhóc chẳng chút địa vị, Mạc Cát căn bản chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều.
Ánh mắt Thẩm Băng Sơn chấn động, ông ta trầm giọng mở miệng:
- Tôi lập tức điều tra rõ tung tích của Tiêu Dương! Chỉ là...
Thẩm Băng Sơn hơi chần chờ:
- Mạc nhị sư huynh, tên Tiêu Dương kia từng đánh bại mấy tên đệ tử trẻ tuổi của Nhà họ Quân trong cuộc họp của Nhà họ Quân, thực lực không phải lại vừa. Những người có thực lực không tâm thường ở Nhà họ Thẩm thì đều là "Chúc tính giả", không tiện lộ mặt công khai chặn đường Tiêu Dương...
Mạc Cát khoát tay ngăn lời ông ta lại, tỏ ý Thẩm Băng Sơn không cần nói tiếp nữa.
- Trước tiên ông cứ điều tra rõ Tiêu Dương đang ở đâu đã.
Hơi dừng một lát, Mạc Cát đứa mắt về phía ba thanh niên đứng cạnh:
- Nhiệm vụ bắt Tiêu Dương, mấy cậu làm đi.
Ba người đồng thời nở nụ cười tự tin, cất bước đi ra:
- Tuân mệnhI
- Nhớ kĩ, không được khinh địch.
Ánh mắt Mạc Cát lóe lên tia lạnh lùng, chậm chậm nói:
- Nếu tên Tiêu Dương kia thực sự có liên quan tới sát thủ giết chết sư đệ Thôi Đồng, vậy thì, kiếm pháp của hắn chắc chắn không kém chút nào đâu.
- Nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được để lật thuyền trong mương.
Mạc Cát hiểu lý do ba người kia tự tin, đồng thời cũng rất có lòng tin với ba người. Đám người thế tục này học được vài chiêu võ vẽ rồi như ếch ngồi đáy giếng, làm gì có chuyện được tiếp xúc với sự tỉnh túy thực sự của võ học đây? Có điều, cẩn tắc vô ưu, Mạc Cát vẫn phải dặn dò vài tiếng.
Khi ba người kia rời khỏi đại sảnh, Thẩm Băng Sơn trầm ngâm mở miệng:
- Mạc sư huynh, mọi người ngồi xe mệt nhọc, không bằng trước tiên nghỉ ngơi trước đã, đợi bọn họ mang Tiêu Dương về, tôi sẽ báo với Mạc sư huynh đầu tiên.
Mạc Cát nghĩ nghĩ một lát rôi châm chậm gật đầu.
Người trong đại sảnh dần tản ra, ai nấy đều có nhiệm vụ của riêng mình, Mã Tĩnh Mỹ cũng chuẩn bị tang lễ cho con trai. Lúc này, Thẩm Băng Sơn đã nhận được tín hiệu, lặng lẽ tiến về hậu viện của Nhà họ Thẩm, tiến vê phía vườn hoa, ngay phía trước, một bóng lưng đỏ rực như máu xuất hiện trong mắt...
Đứng thẳng trong bụi hoa, chẳng chút tiếng động, tựa như hoàn toàn hòa nhập vào đó, nếu không phải Thẩm Băng Sơn cực kỳ quen thuộc vườn hoa nhà mình, chỉ e là ông ta cũng không biết được đây là bóng người.
Sát thủ, có biệt hiệu "Huyết Ma”!
Chính là người Mạc Cát liên lạc cùng để đối phó với sát thủ "Trường Bào'.
Dùng sát giết sát!
- Những chuyện ông nói, tôi đã hiểu rồi.
Giọng nói sát thủ Huyết Ma vang lên bên tai Thẩm Băng Sơn:
- Thù lao ông đưa, tôi cũng khá hài lòng. Tôi chỉ có một yêu cầu, nếu ông đồng ý với yêu cầu này, tôi sẽ nhận vụ này.
- Yêu cầu gì?
Thẩm Băng Sơn vội hỏi.
- Tôi muốn lực lượng tình báo của Nhà họ Thẩm ở Minh Châu tra giúp tôi mội chuyện.
Giọng nói của "Huyết Ma" chầm chậm vang lên.
Thẩm Băng Sơn sửng sốt, không khỏi hỏi:
- Tra chuyện gì?
- Ngọc tỉ truyên quốc.
Bốn chữ lạnh như băng.
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn thay đổi, hồi lâu sau, trong mắt là ánh sáng lập lòe:
- Chuyện ngọc tỉ truyền quốc tôi có từng nghe, chỉ có điều, người mong muốn nhòm ngó thứ này không ít, tôi không dám chắc chắn sẽ điều tra ra được...
- Không ai có thể bảo đảm sẽ tìm ra được ngọc tỉ truyền quốc. Yêu cầu của tôi là, Nhà họ Thẩm các người, dốc hết sức mình mà tìm.
Thẩm Băng Sơn do dự hồi lâu, cuối cùng cắn chặt răng, gật đầu:
- Được! Tôi đồng ý!
- Thẳng thắn đấy!
Bóng lưng đỏ như máu trong bụi hoa màu đỏ bỗng nhiên biến mất không tung tích, đến cả đóa hoa trong bụi cũng không lay động chút nào hết, đồng thời, một giọng nói vọng từ cao xuống:
- Trong vòng mười ngày, ông sẽ được nhìn thấy đầu của sát thủ "Trường Bào'.
Nói tới xếp hạng giới sát thủ,'Trường Bào" đứng sau "Huyết Ma", đương nhiên Huyết Ma tự tin sẽ giết chết được "Trường Bào". Thời gian mười ngày, chỉ để dùng để truy lùng tung tích "Trường Bào" mà thôi.
Trước hoa viên, Thẩm Băng Sơn cười lạnh. - Nợ máu, phải trả bằng máu!
YN C—
Vị thuốc trung y cực đặc bốc lên, vô cùng hun mũi.
Ngoài cửa phòng, Thủy Ngưng Quân thỉnh thoảng lại nhìn phía trong với vẻ lo lắng.
Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra, sau khi Tiêu Dương bước ra, quay người đóng cửa lại.
Thủy Ngưng Quân nhìn Tiêu Dương với vẻ chờ đợi, còn thêm chút hồi hộp.
- Lão gia tử đã uống thuốc, ngủ rồi.
Tiêu Dương cười nói:
- Lần chữa trị này vô cùng thuận lợi, chỉ cân uống theo đơn thuốc tôi đã kê, chưa tới một tháng sau, bệnh của lão gia tử chắc chắn sẽ hoàn toàn không còn.
- Thật sự?
Ánh mắt Thủy Ngưng Quân ngập vẻ vui mừng, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy Tiêu Dương. Thân thể mềm mại nhào vào lòng mình, Tiêu Dương cũng vô cùng phối hợp dang hai tay ra ôm lấy cô. Thủy Ngưng Quân buông tay ra, đứng thẳng, đôi mắt ngập tràn cảm kích, nói:
- Thực sự cảm ơn anh, Tiêu Dương.
Hai tay Tiêu Dương cong lên, thuận thế bày ra động tác khoát khoát tay để che giấu ý đồ bất chính vừa rồi của mình, sau khi cười khan vài tiếng, hắn nhìn Thủy Ngưng Quân:
- Tiện tay mà thôi.
Động tác của Tiêu Dương, Thủy Ngưng Quân đều nhìn thấy, cô không khỏi khẽ bật cười.
Tiêu Dương cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhìn đồng hồ rồi nói:
- Cũng không còn sớm nữa, tôi còn có chút việc, phải đi trước vậy. À đúng rồi, hai người anh em kia của tôi, làm phiền cô bảo người tới giúp bọn họ đổi thuốc.
Thủy Ngưng Quân khẽ gật đầu, tiễn Tiêu Dương ra khỏi cửa, hé miệng cười khẽ, bỗng nhiên ghé miệng sát tai Tiêu Dương.
- Lần sau, không chỉ để anh ôm thôi đâu!
Vừa dứt lời, khi hương thơm mê người vẫn đang quanh quẩn trong chóp mũi Tiêu Dương thì Thủy Ngưng Quân đã xoay người đi mất.
Tiêu Dương ngẩn ra tại chỗ, lát sau, vội vàng quay đầu, lớn tiếng hỏi:
- Này! Còn gì nữa không? Đừng đi vội thế chứ!!!