Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 322 - Chương 323: Đúng Nửa Đêm Nay, Hẹn Trên Trường Thành!

Chương 323: Đúng nửa đêm nay, hẹn trên Trường Thành! Chương 323: Đúng nửa đêm nay, hẹn trên Trường Thành!Chương 323: Đúng nửa đêm nay, hẹn trên Trường Thành!

Ba chén rượu phạt, chén nào cũng đoạt mệnh!

Tên thanh niên Thần Tiên Môn nói rất đúng, rượu phạt chẳng hề dễ uống. Đáng tiếc, kẻ uống rượu phạt hôm nay lại chính là bọn chúng. Hơn nữa, đây cũng là chén "rượu phạt" cuối cùng bọn chúng phải uống rồi. Niềm kiêu ngạo của Thần Tiên Môn đã vĩnh viễn chôn vùi bọn chúng trong cánh rừng lá phong này.

- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?

Bóng người áo trắng lúc này mới từ tự đáp xuống đất, vẫn bình tĩnh thong dong như trước, quét mắt nhìn ba thi thể nằm giữa vũng máu một lượt, khẽ than:

- Tại sao đàn ông lại làm khó đàn ông vậy chứ?

Lúc này, trong rừng lá phong truyền tới mấy tiếng rên rỉ cực khẽ, là của đám tử y Nhà họ Thẩm. Bọn chúng cuộn mình run rẩy, cố nén đau đớn trên người, nhìn xác ba tên Thần Tiên Môn bằng ánh mắt đầy kinh sợ, liên tục hít khí lạnh.

Tuy bọn chúng không biết thực lực cụ thể của ba tên thanh niên này, nhưng cảnh tượng lúc một tên trong số đó ra tay dạy dỗ tên tử y nói xấu bọn chúng kia vẫn còn hiển hiện trước mắt. Điều đó nói lên rằng, thực lực của ba tên đó tuyệt đối lợi hại hơn năng lực của mười người bọn chúng khi liên thủ gấp trăm lần, thế mà không ngờ rằng, Tiêu Dương giết chết ba tên đó dễ như trở bàn tay!

Thần y Tiêu Dương! Trừ y thuật tuyệt thế vô song ra thì tu vi võ công cũng đã đạt tới trình độ thượng thừa!

Tên này rốt cuộc có thiên phú yêu nghiệt tới mức nào chứ!

Có điều, hiện giờ đám vệ sĩ tử y đã không kịp nghĩ nhiêu hơn nữa, bởi vì, ánh mắt của Tiêu Dương đang đổ dồn lên chúng.

Cả người run lẩy bẩy, tựa như rơi vào hầm băng ngàn năm, rét lạnh thấu xương, sắc mặt bọn chúng càng thêm trắng bệch, bờ môi run rẩy cố nặn ra vài chữ:

- Đừng giết tôi mài

- Chuyện không liên quan tới tôi!

Bọn chúng hoàn toàn có lý do để tin tưởng rằng, Tiêu Dương chắc chắn muốn giết chết bọn chúng.

Gió nổi, lá rơi, cả khu rừng chìm trong trạng thái tiêu điều. Người áo trắng tựa như một Thần chết, cho dù bất động, cũng khiến bọn chúng như bị áp bách, hít thở không thông.

Tiêu Dương không lên tiếng, đám vệ sĩ áo tím cũng không dám thở mạnh, tựa như đang chờ đợi sự phán xử của Tiêu Dương.

Giờ phút này, sống chết của bọn chúng đã không còn nằm trên chính tay mình nữa.

Yên lặng hồi lâu, Tiêu Dương bỗng nhiên cử động, nhẹ nhàng cất bước tiến lên phía trước, khẽ mấp máy môi, cười nhạt hỏi:

- Chúng mày... muốn mời tao uống rượu phạt?

Vừa dứt lời, trong lòng đám tử y lộp bộp như có gì rơi xuống, con ngươi cực kỳ kinh hãi, vội vàng lên tiếng giải thích:

- Không phải, bọn tôi không dám!

- Thần y tha mạng! Chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc thôi. - Tha mạng với!

Giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.

- lm miệng

Tiêu Dương khẽ quát, cả khu rừng trở nên yên tĩnh.

Không ai dám làm trái lời Tiêu Dương vào lúc này.

Ánh mắt Tiêu Dương quét khắp lượt, híp mắt cười cười:

- Mọi người không cần căng thẳng quá đâu, tao cũng có nói muốn mười chúng mày uống rượu phạt đâu. Nhìn tao không có giống mấy kẻ cuồng giết người chứ?

Đám người đều run rẩy như vừa hứng gió lạnh, không khỏi liếc nhìn ba thi thể trên đất, không dám nói gì.

Trong lòng bọn họ, người trước mặt thật sự không phải kẻ cuồng giết người mà là ác ma giết người!

- Trả lời một câu hỏi của tao.

Tiêu Dương điềm tĩnh mở miệng, thấp giọng hỏi:

- Thần Tiên Môn, còn mấy người đang ở Nhà họ Thẩm chúng mày?

Đám tử y không khỏi run rẩy như cánh ve mùa đông, vội vàng lên tiếng.

- Chỉ còn lại một người là Mạc nhị sư huynh.

Thấy ánh mắt Tiêu Dương lóe lên vẻ nghi ngờ, lập tức có kẻ vội vàng giải thích:

- Mạc nhị sư huynh là đệ tử thứ hai của Bình tiền bối!

Tiêu Dương trầm tư hồi lâu, giương mắt quét đám người tử y một lượt, lên tiếng:

- Chúng mày chuyển câu này về Nhà họ Thẩm cho tao.

Bọn chúng yên tĩnh trở lại, dựng thẳng tai nghe, chẳng dám lơ là.

- Ông đây không có thời gian, cũng không có hứng thú quấn lấy mấy người.

Giọng nói Tiêu Dương rất ngang ngược:

- Trở về nói với gia chủ Thẩm Băng Sơn của chúng mày, và cả Thần Tiên Môn gì kia nữa: Đúng nửa đêm nay, hẹn trên Trường Thành(vạn lý trường thành)! Có vấn đề gì thì gặp nhau ở đó, giải quyết mọi chuyện một cách đường đường chính chính!

Sau khi dứt lời, áo dài trắng lập tức quay người, hướng về chiếc taxi bị vất một bên, mở cửa lên xe, chìa khóa vẫn đang cắm trên xe, Tiêu Dương trực tiếp khởi động, quay đầu xe rời đi...

Trong rừng phong, cuối cùng mười tên tử y cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa lượn một vòng qua Quỷ Môn quan vậy, mồ hôi lạnh đổ khắp toàn thân.

Cả đám nhìn nhau.

- Thật sự phải chuyển lời của Tiêu Dương về à?

- Nói nhảm, chẳng lẽ không muốn sống nữa à?

- Nhanh chóng vác xác ba người này về báo cáo thôi.

xkk+

- Đúng nửa đêm nay, hẹn trên Trường Thành!

Nhà họ Thẩm, mười tử y đã mang tin tức trở về, trên đại sảnh lại có thêm ba thi thể lạnh băng. Lúc này, sắc mặt Thẩm Băng Sơn rúng động cực kỳ, còn mang theo cả tức giận!

- Được! Được! Được lắm.

Đôi mắt Thẩm Băng Sơn ngập tức giận, ý lạnh lan tràn.

Một câu nói kia của Tiêu Dương, có thể coi như là đã hạ chiến thư với cả Nhà họ Thẩm rồi.

Hắn không muốn dây dưa lôi thôi, cho nên lựa chọn một trận quyết thắng thua.

Ánh sáng trong mắt ông ta không ngừng lập lòe, nắm chặt tay:

- Tiêu Dương, đừng cho rằng bản thân có chút thực lực là có thể khinh thường mọi thứ! Nhà họ Thẩm tao có thể đứng vững ở Bắc Kinh chẳng lẽ chỉ do may mắn?

- Nếu mày đã muốn chiến một trận, vậy thì, lão phu đồng ý!

Giây phút này, sát ý trên mặt Thẩm Băng Sơn lan tràn.

Lúc này, một tiếng bước chân truyền tới, cả đại sảnh, dường như bị bao trùm bởi một không khí lạnh tới mức đóng băng. Mạc Cát, bước ra với sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Y đã nhận được tin ba thanh niên đi theo mình bị giết chết.

Cất bước đi tới, cúi người kiểm tra xác ba người một lượt, đôi mắt lạnh như băng híp lại.

- Thế mà không phải chết vì kiếm!

- Bọn họ chết vì bị chưởng lực cực mạnh đánh trúng.

Thẩm Băng Sơn trầm giọng mở miệng:

- Mạc nhị sự huynh, cái chết của ba người, đêm nay tôi nhất định sẽ đích thân đòi lại công bằng.

Sắc mặt Mạc Cát lạnh lẽo:

- Thù của đệ tử Thần Tiên Môn, tôi sẽ tự mình báo! Hơn nữa... Không cần phải đợi tới rạng sáng.

Vừa dứt lời, sát ý ngập tràn đôi mắt Mạc Cát, y trực tiếp cất bước đi ra ngoài...

Y không chờ được nữa rồi, chỉ muốn giết chết Tiêu Dương ngay lập tức!

Uy phong của Thần Tiên Môn tuyệt đối không thể để một người phàm tục phá hủy thế được.

- Mạc sư huynh...

Trái Thẩm Băng Sơn khẽ nảy lên, vội vàng mở miệng:

- Hiện giờ Tiêu Dương đã về tới Nhà họ Quân...

- Nhà họ Quân?

Mạc Cát nhếch miệng cười lạnh:

- Trái lại, tôi muốn xem xem, mấy lão già Nhà họ Quân có dám cản tôi giết Tiêu Dương hay không!

Tiếp tục bước đi.

- Từ từ đãi

Một giọng nói vang lên, lúc này, một bóng người bước vào đại sảnh...

Thẩm Băng Sơn nhìn sang, sắc mặt vui vẻ:

- Chú hai, chú trở về rồi!

Người đến là Thẩm Thiên Vân, một trong Bát đại các lão của Thiên Tử Các. Ở Thiên Tử Các, Thẩm Thiên Vân có quyền lực không nhỏ.

Lúc này, Thẩm Thiên Vân cất bước tiến vào đại sảnh, sau khi ngăn Mạc Cát lại, tiếp tục trâm giọng mở miệng:

- Lúc này tuyệt đối không thể động vào Tiêu Dương.

Nghe vậy, Mạc Cát nhướn mày:

- Ông là ai?

- Mạc nhị sư huynh, để tôi giới thiệu.

Thẩm Băng Sơn lập tức bước lên, vội vàng nói:

- Đây là em trai thứ hai của kẻ hèn này, Thẩm Thiên Vân, một trong Bát đại các lão của Thiên Tử Các.

Đôi mắt Mạc Cát lóe lên tia sáng.

- Thiên Vân, vị này chính là đệ tử của Bình tiền bối Thần Tiên Môn, Mạc Cát sư huynh.

- Hân hạnh.

Thẩm Tiên Văn chắp tay, trâm giọng nói tiếp:

- Chuyện xảy ra mấy ngày trước, và cả chuyện ngày hôm nay nữa, tôi đã biết rõ cả rồi. Vì vậy, tôi đề nghị, lúc này Mạc sư huynh không nên động vào Tiêu Dương.

- Tại sao?

Mạc Cát trâm giọng hỏi.

- Vậy thì hãy nghe tôi nói.

Thẩm Thiên Vân chầm chậm tiếng lên, mở miệng nói tiếp:

- Bởi vì một thân phận khác của Tiêu Dương.

- Thân phận gì?

Thẩm Băng Sơn lập tức truy hỏi.

- Mấy người không phải vẫn đang nghi ngờ quan hệ giữa Tiêu Dương và sát thủ "Trường Bào" sao?

Thẩm Thiên Vân nói:

- Tôi có thể chắc chắn trăm phần trăm với các người rằng, Tiêu Dương chính là đệ tử của sát thủ Trường Bào!

Vừa dứt lời, sắc mặt không ít người có mặt ở đây bỗng nhiên đại biến!

- Hóa ra lại là thầy trò!

- Vậy thì mọi chuyện dễ hiểu hơn nhiều rồi! Chẳng trách sát thủ "Trường Bào" bỗng nhiên nhằm thẳng vào Nhà họ Thẩm; khó trách lúc Tiêu Dương gặp nguy hiểm, sát thủ Trường Bào lại ra tay giết chết Thôi Đồng!

- Khó trách thực lực của Tiêu Dương lại lợi hại đến vậy!

Lúc này, sắc mặt Mạc Cát càng thêm lạnh lùng, sát ý càng thêm dày đặc.

- Nếu đã như vậy thì Tiêu Dương càng đáng chết hơn rồi!

Thẩm Thiên Vân khẽ cau mày, hơi ngừng, trầm giọng nói:

- Không dối gạt Mạc sư huynh, Tiêu Dương còn có thân phận khác, chính là thiên tài bôi dương quan trọng của Thiên Tử các ta! Chuyện này, từ lúc vừa mới bắt đầu, đều do sát thủ "Trường Bào" giết người, nếu muốn báo thù, muốn giết thì hãy giết sát thủ "Trường Bào', còn vê phần Tiêu Dương...

- Hừi

Mạc Cát lạnh lùng hừ một tiếng, liếc Thẩm Thiên Vân đầy ác độc, chỉ xuống ba cái xác lạnh băng dưới đất:

- Ba đệ tử của Thân Tiên Môn này, là do ai giết hả?

Sắc mặt Thẩm Thiên Vân thoáng trầm xuống.

Thấy vậy, Thẩm Băng Sơn vội vàng lên tiếng:

- Hai vị trước tiên đừng tranh cãi nữa, việc cần làm bây giờ là, chúng ta muốn thông qua Tiêu Dương, dụ sát thủ "Trường Bào" xuất hiện, dù sao thì sát thủ "Trường Bào" mới là thủ phạm thực sự! Về phần xử lý Tiêu Dương ra sao, sau khi chúng ta giải quyết xong sát thủ "Trường Bào' rồi tính vậy.

Hơi dừng một lát, Thẩm Băng Sơn mở miệng nói:

- Tôi nghĩ, tôi hiểu ý của chú hai rồi! Tiêu Dương chẳng qua là thiên tài trong đám người trẻ tuổi thôi, thực lực có mạnh hơn nữa cũng có hạn! Nhưng mà, hắn lại dám đề xuất cuộc chiến vào đêm nay! Chỉ e...

Sự lạnh lùng trong mắt Thẩm Băng Sơn bùng lên sát khí”

- Lúc đó, sát thủ "Trường Bào' rất sẽ ẩn náu xung quanh, rất có thể sẽ tấn công chúng ta bất cứ lúc nào! Đây mới là mục đích thật sự của Tiêu Dương!

Lúc này, Mạc Cát cũng bình tĩnh lại, trâm tư hồi lâu, y nhấch miệng cười lạnh lùng:

- Nếu quả thật là vậy, tôi sẽ để sát thủ "Trường Bào”, gieo gió phải gặt bão!

- Hừ! Nếu tên đó đã muốn chơi chúng ta một vố, vậy thì, chúng ta hãy tương kế tựu kế, chơi tới cùng đi!

Ánh mắt Thẩm Băng Sơn lóe lên tia kích động. Thành Văn, Phi Văn, cha sắp báo được thù cho các con rồi!

- Trong số chúng ta, chưa ai từng thực sự gặp được sát thủ "Trường Bào', vì vậy vê phân hành động đêm nay, nhất dịnh phải bàn bạc thật kỹ càng.

Thẩm Thiên Vân mở miệng nói:

- Trước khi hành động, ta phải phái người điều tra thật rõ ràng kỹ càng tình hình ở Trường Thành.

Tuy ông không muốn Tiêu Dương mất mạng, nhưng tuyệt đối sẽ không nương tay với sát thủ "Trường Bào.

- Được!

Thẩm Băng Sơn nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt liếc ra phía ngoài đại sảnh, trong lòng có chút cảm giác khó lòng chờ đợi.

Trời, mau tối nào!

- Đúng nửa đêm nay, hẹn trên Trường Thành!

- Đó cũng chính là lúc "Trường Bào' phải chết!
Bình Luận (0)
Comment