Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 323 - Chương 324: Sức Mạnh Đủ Để Dời Núi!

Chương 324: Sức mạnh đủ để dời núi! Chương 324: Sức mạnh đủ để dời núi!Chương 324: Sức mạnh đủ để dời núi!

Thẩm Thiên Vân kịp thời trờ về Nhà họ Thẩm, đồng thời mang theo một tin tức mấu chốt.

Thế mà Tiêu Dương lại là đệ tử của sát thủ "Trường Bào'.

Tin tức này quả thực khiến tất cả mọi người bất ngờ vô cùng.

Nếu quả thực như vậy thì kế sách đối phó với Tiêu Dương phải thay đổi rồi. Mục đích chỉ có một, tương kế tựu kế, thông qua việc khiêu chiến với Tiêu Dương để dụ sát thủ "Trường Bào" xuất hiện.

Mà ngay cả Mạc Cát, cũng cố nén sát ý trong lòng lúc này, đứng cạnh bên, cùng bàn bạc tối nay hành động thế nào.

Giữa trưa.

Từ giờ tới lúc hẹn còn khoảng mười hai tiếng nữa, đương nhiên Tiêu Dương sẽ không lẳng lặng chờ tới lúc hẹn, càng không đi mời sát thủ "Trường Bào' tới làm chỗ dựa. Vì chẳng ai hay biết, sát thủ "Trường Bào" giờ đã là một trong những thân phận của Tiêu Dương rồi.

Mua giấy, nghiên mực và bút lông xong, Tiêu Dương trở vê Nhà họ Quân rồi tiến vào một căn phòng trong Túy Vũ Hiên và ở lại đó cả một buổi chiều. Mãi khi trời chiêu ngả về tây, không khí được mưa gột rửa cực kỳ trong lành tươi mới, ánh chiều tà đã ghé thăm khung cửa sổ từ bao giờ.

Đẩy cửa sổ ra, trong tay Tiêu Dương cầm một bức tranh thoạt nhìn mỏng như giấy nhưng lại có tính đàn hồi và dẻo dai cực kỳ. Dưới ánh chiều tà, khuôn mặt xinh đẹp tuyện trần hiện ra trên bức tranh.

Đôi mắt là sự tuyệt vọng khôn cùng khiến người ta thương tiếc, hận không thể giả giá tất cả vì mỹ nhân. Sự tuyệt vọng trong đôi mắt phượng tựa như đối mặt với thời khắc rời khỏi nhân thế, tràn ngập hơi thở của cái chết.

Lúc này, bức tranh sống động hệt như người thật, nếu như có người nhìn thấy, nhất định sẽ phát ra tiếng kinh ngạc, bức tranh chân dung này thực sự sống động như thật. Khi ánh mắt tuyệt vọng kia nhìn mình, trong lòng không khỏi rung động.

Bức tranh xuất hiện giữa đất trời vào lúc này, lại thêm sắc chiều tà cuối ngày khiến nó càng trở nên ảm đạm hơn. Sắc trời dân mờ tối, các gian phòng trong Nhà họ Quân dần sáng đèn.

Trên khuôn mặt Tiêu Dương là nụ cười hài lòng.

- Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi.

Trong mắt Tiêu Dương lóe lên tia chờ mong, trong đầu lại đang tính toán chuyện sau khi trở lại Minh Châu.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Tiểu Dương đẩy cửa đi ra, lúc này, một bóng người xinh đẹp mềm mại xuất hiện trong tâm mắt Tiêu Dương, gương mặt thanh thuần xinh đẹp vừa hay đối diện Tiêu Dương. Loài sinh vật mang tên "con gái” thường rất xinh đẹp, tựa như báu vật trời ban, mà Quân Thiết Anh, cũng nằm trong số đó.

Lúc này Quân Thiết Anh đang nhẹ bước đi đi lại lại, đi ra ngoài cửa, sau khi nghe thấy tiếng cửa mở, Quân Thiết Anh vô thức nghiêng mặt, đôi má bỗng hiện lên tia ửng hồng. Vừa nghĩ tới chuyện sáng nay, Quân Thiết Anh đã cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng, má đỏ hây hây.

- Đại tiểu thư.

Trái lại Tiêu Dương sắc mặt như thường, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, bước về phía Quân Thiết Anh, nở nụ cười rất lịch sự.

Sắc mặt Quân Thiết Anh cũng nhanh chóng trở lại bình thường, cô khẽ gật đầu, hé đôi môi đỏ mọng:

- Nghỉ ngơi một ngày rồi, tôi muốn ra ngoài đi lại chút.

- Tôi đi cùng cô.

Hai người sóng vai bước chậm ra khỏi cửa phòng, Quân Thiết Anh mới khỏi bệnh, hai chân vẫn chưa thực sự linh hoạt, bước tới cạnh cây cầu, chỉ đứng ngắm nhìn cảnh đẹp trên hồ một lát rồi ngôi xuống ghế đá.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy đã khiến trán Quân Thiết Anh rịn mồ hôi.

Tiêu thư đồng vô cùng khôn khéo hiểu lòng người, lấy một chiếc khăn ra để lau mồ hôi cho đại tiểu thư.

- Tiêu Dương...

Lúc này Quân Thiết Anh nhẹ giọng mở miệng:

- Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi Nhà họ Quân.

Nghe vậy, Tiêu Dương sửng sốt rồi cười đáp:

- Đúng vậy, kì nghỉ dài mười tháng cũng sắp qua rồi, chúng ta cũng nên quay về Minh Châu rồi. Đại tiểu thư, cô tính khi nào thì lên đường?

- Càng nhanh càng tốt.

Tiêu Dương nhìn Quân Thiết Anh với vẻ nghi ngờ. Về lý mà nói, hiện giờ hai chân cô vừa khỏi, vốn nên phải điều dưỡng thật tốt. Hơn nữa, hiện giờ ở Nhà họ Quân đã chẳng còn ai dám đứng trước mặt cô nói móc thế này thế kia, Quân Thiết Anh đáng lý không nên muốn rời đi một cách vội vã như vậy mới đúng...

- Bởi vì tôi đã gây ra họa ư?

Tiêu Dương nghĩ một lát, dường như đã hiểu quyết định của Quân Thiết Anh.

Quân Thiết Anh cắn nhẹ môi, nói:

- Tiêu Dương, ở trong cuộc họp của gia tộc, anh đã khiến Tam trưởng lão mất sạch mặt mũi, cuối cùng chỉ có thể phun máu ngất đi, vì vậy đã kết thù oán không nhẹ với chi của Tam trưởng lão! Nghe nói sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Tam trưởng lão muốn làm là giết chết anh, có điều, cha tôi đã lấy thân phận gia chủ ngăn chặn hành vi này, hơn nữa cha còn phải đạt thành hiệp nghị gì đó với đoàn trưởng lão nữa, Tam trưởng lão mới tạm thời không hành động. Tôi lo rằng nếu tiếp tục ở lại Nhà họ Quân, tuy ngoài sáng Tam trưởng lão sẽ không làm gì anh, nhưng chắc chắn sẽ âm thầm dùng thủ đoạn độc ác nào đó... Người ta có câu, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng mà.

- Tôi hiểu ý của cô.

Tiêu Dương hơi mỉm cười:

- Tôi đồng ý với cô, hiện giờ lập tức đặt vé máy bay, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Bắc Kinh, trở vê Minh Châu.

Tiêu Dương vốn đã muốn quay về sớm một chút, hiện giờ thì thuận nước đẩy thuyền là xong, để thư đồng cảm nhận được sự quan tâm của đại tiểu thư, đây là chuyện đẹp đế tới mức nào chứ.

Quân Thiết Anh gật đầu, quay mặt nhìn về phía hồ nước. Một chú cá chép nhảy lên đớp bóng nước, gợn sóng lăn tăn...

- Đúng rồi, còn một việc nữa. Quân Thiết Anh liếc mắt nói:

- Buổi chiêu hôm nay, Viêm Hoàng Thư Họa Liên Minh công bố một tin tức, một tháng sau sẽ tổ chức giải đấu vẽ tranh chữ trên phạm vi cả nước, hơn nữa, chỉ có thể dùng danh nghĩa công ty thư họa dự thi.

Nghe vậy, Tiêu Dương hơi ngẩn ra rồi nói:

- Bỗng nhiên tổ chức thi vẽ tranh vào lúc này, e là mục đích không đơn giản đâu.

- Quy tắc thi đấu cụ thể vẫn chưa được công bố, nhưng điều này báo hiệu một điều.

Quân Thiết Anh nhăn mày:

- Liên minh Viêm Hoàng Thư Họa muốn lũng đoạn thị trường thư họa cả nước hơn nữa.

Ý ngầm rằng, nếu chọn lúc này để phát triển công ty thư họa, tuyệt đối khó càng thêm khói!

Đây quả thực là một tin tức như đổ thêm dầu vào lửa.

Tiêu Dương cũng không khỏi cau mày, còn chưa tiếp nhận công ty "Sơn Hà Thư Họa' thì sóng gió đã nổi lên. Đối với Quân Thiết Anh mà nói, đây tuyệt đối là một thử thách khó khăn.

- Thi vẽ tranh...

Tiêu Dương trầm ngâm hồi lâu, châm chậm nói:

- Có lẽ chúng ta cũng có thể thông qua lần thi đấu này, mở rộng thanh danh của "Sơn Hà Thư Họa”?

Khuôn mặt Quân Thiết Anh lộ ra vẻ buồn khổ:

- Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện này, nhưng lần thi vẽ tranh này còn có giới hạn dự thi! Liên minh Viêm Hoàng Thư Họa lập nên một quy tắc cấp bậc cho những công ty thư họa. Phân những công ty thư họa từ cấp một sao tới năm sao, chỉ có công ty đạt cấp hai sao trở lên mới có tư cách báo danh tham gia dự thị, mà "Sơn Hà Thư Họa" của chúng ta, chỉ ở cấp một sao mà thôi.

Gương mặt Tiêu Dương không khỏi co rút.

Nhà họ Quân quăng cho Quân Thiết Anh cái cục nợ này cũng quá ác độc đi!

- Có cách nào để "Sơn Hà Thư Họa" trở thành công ty hai sao trong khoảng thời gian ngăn không?

Tiêu Dương trực tiếp hỏi.

Quân Thiết Anh nhíu mày:

- Điều này thì đầu tiên phải xét tới giá trị thị trường của công ty, không thể tăng cao giá trị thị trường của công ty trong khoảng thời gian ngắn được; còn phải xét duyệt tất cả những nhân tài vẽ tranh mà công ty sở hữu vân vân... Thật ra chỉ một câu thôi, phải thông qua sự xét duyệt của liên minh Viêm Hoàng thư họa mới được.

- Xét duyệt?

Tiêu Dương nghĩ nghĩ một lát rồi nghiêm mặt nói:

- Để tôi nghĩ cách vậy.

*xxk+**+*%

Trăng sáng vằng vặc.

Bên cạnh hồ nước, hai bóng người đang trò chuyện, nhanh chóng bỏ qua chủ đề công ty thư họa, nói tới một số chuyện vui vẻ khác. Ánh trăng chiếu rọi lên bóng hình hai người, in xuống mặt hồ phẳng lặng phía sau, tựa có chú cá nhảy lên đớp bóng nước, gợn sóng lan tỏa. Thời gian trôi qua giữa những kế tay...

Rất nhanh, trời đã khuya, sương mù dày đặc, không khí trở nên hơi lạnh.

Bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp đứng lên, cùng áo trắng tiến vào phòng.

Sau đó, bóng người Tiêu Dương cũng lặng lẽ xông ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong màn đêm thăm thắm...

Mười một giờ đêm mà trong Nhà họ Thẩm đèn đuốc sáng trưng.

Từng lớp vệ sĩ tử y dẫn theo một số vệ sĩ bình thường của Nhà họ Thẩm nhanh chóng xông ra khỏi trang viên Nhà họ Thẩm. Tiếng bước chân dần xa, bóng người cũng biến mất.

Trong đại sảnh.

Thẩm Băng Sơn, Thẩm Thiên Vân!

Mạc Cát!

Trừ ba người này ra, một bóng người đỏ rực bỗng xuất hiện, lắng lặng ngồi trên ghế, sát thủ Huyết Mail

Thẩm Băng Sơn đưa ra lời mời cho sát thủ Huyết Ma với lý do khi Tiêu Dương tới thì sát thủ "Trường Bào” cũng sẽ có mặt, Huyết Ma cũng muốn làm xong vụ này một cách nhanh nhất nên đồng ý với lời mời của Thẩm Băng Sơn.

- Phần lớn thế lực của Nhà họ Thẩm đêm nay đều đã tập trung ở những vùng gần Trường Thành.

Thẩm Băng Sơn mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh trong đại sảnh, trầm giọng nói:

- Chỉ cần sát thủ"Trường Bào" vừa xuất hiện, nhất định sẽ không trốn được tai mắt của chúng ta.

- Bên này của em cũng có tin truyền tới, vùng xung quanh Trường Thành chưa có sự xuất hiện của Tiêu Dương.

Thẩm Thiên Vân nhìn đồng hồ:

- Vẫn còn một tiếng nữa.

Lúc này, Mạc Cát châm chậm đứng lên, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng:

- Chúng ta cũng tới lúc nên xuất phát rồi!

Y đã không chờ đợi được tới lúc đại khai sát giới!

- Tối nay, lực lượng của chúng ta mạnh mẽ tới mức trước nay chưa từng có.

Đôi mắt Thẩm Băng Sơn không giấu được tia kích động, nắm chặt nắm đấm:

- Anh em chúng tôi liên thủ, lại thêm Mạc nhị sư huynh tài ba dẫn dắt và uy lực ám sát mạnh mẽ của sát thủ Huyết Ma! Sức mạnh này đủ để dời núi lấp bể! Có đầy đủ lý do để tin rằng, đêm nay, cho dù sát thủ "Trường Bào" có khả năng lên trời xuống biển cũng có mà chạy đẳng trời! Máu của Trường Bào nhất định sẽ nhuộm đỏ Trường Thành!

Lúc này, Thẩm Băng Sơn cực kỳ tự tin.

Thế lực bốn nơi liên hợp, Thẩm Băng Sơn cảm thấy cho dù trước mắt là núi Thái Sơn, đám bọn chúng cũng có thể phá hủy nó một cách dễ dàng.

- Tôi không đề nghị mọi người râm rộ cùng đi.

Thẩm Thiên Vân trầm giọng nói:

- Sát thủ Trường Bào cực kỳ gian xảo, nếu Trường Bào biết chúng ta tập hợp được lực lượng mạnh như vậy, sẽ trốn luôn không xuất hiện. Một khi như vậy, chúng ta muốn tìm ra Trường Bào lần nữa là điều rất khó khăn.

- Vậy tôi đi trước đây.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, bóng dáng màu đỏ nhoáng lên.

Sát thủ Huyết Ma đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

- Chúng ta cũng xuất phát thôi!

Thẩm Băng Sơn và Thẩm Thiên Vân nhìn nhau, cùng gật đầu.

Trận chiến này cuối cùng cũng tới rồi!

Trường thành đêm nay nhất định sẽ nhuộm đầy máu tươi.

Khi bóng dáng đám người Thẩm Băng Sơn biến mất, trên đại sảnh, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Mạc Cát lóe lên. Y vỗ nhẹ bàn tay, một bóng đen nhẹ tựa như khói bay ra.

- Dặn dò mọi người, nhóm Ảnh Tiên của Thần Tiên Môn nhanh chóng tới Trường Thành! Phong tỏa tất cả những nơi trọng yếu!

- Nếu đã đánh thì nhất định không được bại! Tuyệt đối không được để kẻ địch có đường luil

Sát ý trên mặt Mạc Cát lan tràn!
Bình Luận (0)
Comment