Chương 325: Dời núi thì dễ, chứ dời Tiêu Dương khó lắm đấy!
Chương 325: Dời núi thì dễ, chứ dời Tiêu Dương khó lắm đấy!Chương 325: Dời núi thì dễ, chứ dời Tiêu Dương khó lắm đấy!
Tử y rầm rộ, Huyết Ma ẩn náu.
Thiên Vân Băng Sơn, Thần Tiên Mạc Cát.
Ánh Tiên tập hợp, sát ý lan tràn.
Không nói quá chút nào, lần ước chiến này đây, đám người Nhà họ Thẩm đã vận dụng tất cả những thế lực có thể sử dụng, bày ra thiên la địa võng, thê phải giết chết sát thủ Trường Bào. Hơn nữa, bọn chúng không chút khinh địch, dốc hết sức mình, dùng toàn lực cho trận chiến này!
Từng lớp từng lớp người, dần dần xuất phát.
Vạn Lý Trường Thành, nửa đêm sắp tới!
Gió lớn lạnh lẽo, ánh trăng vằng vặc.
Trên đỉnh núi cao cao mây mù lượn lờ, hơi thở lạnh lẽo bao trùm tất cả.
Dưới đất bằng, một con rồng lớn vắt ngang núi non trùng điệp, tuy lẳng lặng nằm đó nhưng thân mình khổng lồ của nó vẫn khiến người ta cảm thấy rung động không thôi, thân dài vạn dặm - Vạn Lý Trưởng Thành nổi tiếng khắp thế giới.
Là sự tồn tại bất hủ từ ngàn xưal
Đặt mình vào trong Trường Thành, phóng mắt nhìn tường thành trải dài uy nghiêm, cảm giác ấy quả thực khiến người ta phải nể phục.
Đương nhiên, con người chẳng ai giống nhau, có người chỉ muốn ở trong Trường Thành, có những người lại mang trong mình lý tưởng hào hùng chinh phục thiên hại!
Thời gian châm chậm trôi qua, kim đồng hồ sắp điểm mười hai giờ đêm.
Trên một đài đốt lửa hiệu ở Trường Thành, ba bóng người đứng thẳng tắp, khí thế hào hùng, mắt ngập ý chí chiến đấu, mày sắc như đao.
Thẩm Thiên Vân, Thẩm Băng Sơn.
Mạc Cát!
Ba người đứng ở nơi cao cao, có cảm giác cao lớn vô cùng, tựa như núi lớn xem thường những ngọn núi nhỏ dưới chân. Lúc này, cho dù trước mắt họ là một ngọn núi lớn ngăn cản bọn họ giết chết Trường Bào, bọn họ sẽ không chút do dự phá hủy ngọn núi ấy.
Huyết Ma đương nhiên đã tìm nơi ẩn náu, chuẩn bị chiến đấu với sát thủ Trường Bào bất cứ lúc nào.
Dùng sát giết sát!
Hơi thở căng thẳng không ngừng lan tràn trong không khí, sắp mười hai giờ rồi...
- Vẫn chưa có tin tức gì từ Tiêu Dương!
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn thoáng trở nên thâm trầm, trong mắt là sự lạnh lẽo:
- Chỉ còn năm phút nữa thôi là tới nửa đêm, hiện giờ, phía dưới vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nghe vậy, ánh mắt Mạc Cát nhìn về phía xa, sát ý trong ánh mắt khó lòng che dấu:
- Nếu Tiêu Dương dám lấy chuyện này ra trêu đùa chúng ta, đêm nay, tôi sẽ tiến tới Nhà họ Quân. Không giết chết Tiêu Dương... Chết! Không! Nhắm! Mắt! Gió lạnh quét qua, khí thế áp bách!
Lúc này, chỉ còn một giây nữa là đúng mười hai giờ.
Tiêu Dương, vẫn chưa xuất hiện!
Lúc này, sắc mặt đám người Thẩm Băng Sơn đã lạnh lẽo đến cùng cực, hơi thở lạnh lẽo như mùa đông nơi Bắc Cực tỏa ra từ trên người bọn họ...
Chỉ hơi thở này thôi cũng đủ để giết người rồi đó! Nhưng mà, chẳng lẽ đêm nay phải ở đây ngắm núi cả đêm à?
Bọn chúng trở nên cực kỳ tức giận...
- Tiêu Dương! Chuyện này do mày tự làm tự chịu!
Đôi mắt Thẩm Băng Sơn lúc này ngập tràn sát ý với Tiêu Dương.
Thẩm Thiên Vân chau mày, tuy ông không thân thiết gì với Tiêu Dương, nhưng dù gì thì Tiêu Dương cũng là thiên tài Thiên Tử Các vừa phát hiện, Thẩm Thiên Vân không muốn chứng kiến thiên tài này bị giết chết. Nhưng đúng như câu nói kia của Thẩm Băng Sơn, việc Tiêu Dương làm, là tự mình rước lấy!
- Tôi cảm thấy... Tiêu Dương sẽ không làm chuyện vô vị như vậy đâu.
Thẩm Thiên Vân trầm tư hồi lâu rồi mở miệng nói:
- Ít nhất, hắn cũng là người thông minh, sẽ không chọc phải lửa giận của chúng ta mà không có lý do.
- Chú hai, vậy ý của chú là, Tiêu Dương... sẽ tới?
Thẩm Băng Sơn lạnh mặt hỏi.
Ánh mắt Thẩm Thiên Vân quét qua xung quanh, ánh sáng lập lòe, nhưng cũng không thiếu chỗ tối tăm, bỗng nhiên, con ngươi Thẩm Thiên Vân co lại:
- Có lẽ là, hắn đã tới rồi!
Nghe vậy, hai người còn lại cùng sửng sốt.
Thoáng trâm ngâm, sắc mặt Mạc Cát càng thêm lạnh:
- Ý của ông la, hắn đang ẩn mình trong tối, muốn đánh lén ư?
- Chỉ e là ẩn mình trong tối, không phải chỉ có mình Tiêu Dương thôi đâu.
Lúc này Thẩm Băng Sơn lên tiếng:
- Có khi sát thủ Trường Bào đang ở đây đó.
- Hừ. Đồ giấu đầu lòi đuôi,
Mạc Cát lạnh mặt quét mắt bốn phía, tựa như đang phán đoán động tĩnh.
Gió lạnh thấu xương.
Đã nửa tiếng so với khoảng thời gian Tiêu Dương hẹn chiến, bốn phía vẫn lặng ngắt như tờ. Sắc mặt ba kẻ đứng trên Trường Thành lại càng thêm lạnh hơn... Kiên nhẫn gần như đã bị bào mòn gần hết...
- Nhìn phía trước đi...
Bỗng nhiên, con ngươi Thẩm Thiên Vân co rút, ánh mắt nhìn phía trước, đôi mắt không khỏi hóp lại, thấy rõ bóng người, xa xa phía trước, một máu trắng thuần, phiêu diêu bay bay.
Hơi thở bình thản vô cùng, tự do ung dung như mây trôi nước chảy, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã tự tại.
Chính là Tiêu Dương! Đến chậm, nhưng rất khoan thai từ tốn.
- Cuối cùng cũng xuất hiện rồi?
Ý lạnh trên khóe miệng Mạc Cát càng thêm thấu xương. Đứng chắp tay, gió lớn thổi áo quần y bay bay, hơi thở của y tựa như càng thêm lạnh lão.
Bóng người tới gân, khi cách ba người khoảng mười mét, Tiêu Dương bỗng nhún người nhảy lên, đứng lên trên Trường Thành, nở nụ cười, ánh mắt lộ chút áy náy:
- Thật xin lỗi, tôi ngủ quên.
Trận chiến quan trọng như vậy, mà hắn dùng lý do... ngủ quên cho sự chậm trễ của mình?
Sự tức giận của Thẩm Băng Sơn bùng lên như lửa.
- Ô, Thẩm Các lão cũng ở đây hả?
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn về phía Thẩm Thiên Vân, suy nghĩ một lát, cười khẽ nói tiếp:
- Xem ra quan hệ của Thẩm Các lão với Nhà họ Thẩm không đơn giản đâu nhỉ?
Thẩm Thiên Vân chầm chậm tiến lên, nói:
- Hai thiếu gia Nhà họ Thẩm đã chết, là cháu ruột của ta. Tiêu Dương, mục tiêu đêm nay của chúng ta không phải cậu, cậu bảo sư phụ Trường Bào của mình xuất hiện đi.
Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Dương lóe lên.
Ba người phía trước đều nhìn rõ điều này, sắc mặt đều tỏ vẻ đã hiểu. Quả thực như dự đoán, chắc chắn sát thủ Trường Bào đang ẩn nấp đâu đó xung quanh.
- Thủ đoạn lừa trẻ con này, đừng làm cho thêm mất mặt.
Mạc Cát lạnh lùng mở miệng, khí thế mạnh mẽ khôn cùng tỏa ra, tựa như thủy triều, ào ào xông thẳng về phía Tiêu Dương, giọng nói lạnh lùng mang theo sát ý bén nhọn:
- Bảo Trường Bào ra đây ngay, nếu không, chết!
Đối với Thần Tiên Môn rõ ràng là thù giết chết Thôi Đồng quan trọng hơn so với cái chết của ba tên thanh niên kia.
Tiêu Dương nhìn vê phía Mạc Cát:
- Anh chính là cái tên Mạc nhị sư huynh của Thần Tiên Môn đó hả?
- Hừi
Mac Cát chầm chậm tiến lên trước, hơi thở ác độc sắc bén lập tức dồn cả lên khuôn mặt Tiêu Dương.
Tiêu Dương cười ha ha, chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
Thấy vậy, ánh mắt Thẩm Băng Sơn không khỏi lóe lên tia sáng, híp mắt:
- Nếu sát thủ Trường Bào đã như rùa rút cổ không dám xuất hiện, vậy thì chỉ đành giải quyết mày trước thôi.
Nếu quả thực Tiêu Dương và sát thủ Trường Bào là thầy trò, không người thầy nào trơ mắt nhìn học trò xuất sắc của mình bị giết.
Tấn công Tiêu Dương!
Đương nhiên Trường Bào sẽ xuất hiện! Vùi
Người đầu tiên ra tay là Thẩm Băng Sơn, tay run một cái, một dòng khí tựa như hóa thực lan tràn trong không khí vào đêm lạnh.
- Thuật ngưng khí!
Thẩm Băng Sơn là một người có thuộc tính "khí", tuy chiêu thức của người này khác với Trịnh Thu của tập đoàn Hắc Sơn mà Tiêu Dương đã từng giao đấu nhưng hiệu quả thì đều như nhau. Có thể điều khiển dòng không khí, ngưng tụ thành tầng, hơn nữa lan tỏa nhanh chóng, tựa như có thể tạo không khí thành một ngọn núi nhỏ trong nháy mắt, lao thẳng về phía Tiêu Dương!
Thực lực của Thẩm Băng Sơn lúc này hẳn là trung kì Thực Khí nhất vân, không kém hơn Thôi Đồng là baol
Cường giả có thể đạt tới cảnh giới Thực Khí thì phần lớn chỉ quanh quẩn ở tiền kỳ Thực Khí Nhất Vân mà thôi, nên thực lực trung kỳ Thực Khí Nhất Vân của Thẩm Băng Sơn đã coi như là không tồi rồi.
Đương nhiên, cho dù là một người cũng có thực lực trung kỳ Thực khí nhất vân, cũng có thể bị một chiêu này giết chết lập tức! Thực lực của một cường giả, không chỉ xét ở thực lực cảnh giới cao hay thấp mà là sự vận dụng tổng hợp của người đó với nội lực, với võ học học được, với vận dụng chiêu thức, với kinh nghiệm giao đâu vân vân... Nếu chỉ dựa vào cảnh giới tu vi để xét ai hơn ai kém rồi khinh địch thì kẻ đó cách cái chết chẳng còn xa nữa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, dòng khí được ngưng kết kia đã áp sát Tiêu Dương chỉ trong nháy mắt.
Lúc này, trong tâm mắt của mấy người, bóng người màu trắng dưới ánh trăng, đai lưng bay bay lay động, nhưng lại chẳng có ý né tránh, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, có cảm giác dù Thái Sơn sập xuống ngay trước mặt, hắn cũng sẽ không thay đổi sắc mặt.
Vẫn không nhúc nhích, khí ngưng đã áp sát!
Bóng người áo trắng đã bị khí thế mạnh mẽ từ khí ngưng bao trùm cả thân mình...
Thẩm Băng Sơn nở một nụ cười khinh bỉ:
- Nhuốm máu Trường Thành đi!
Âm!
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, tựa như núi lở, dư âm vẫn còn quẩn quanh bốn phía, chấn động giữa núi non.
Khí ngưng được ngưng tụ kia lập tức vỡ tung tóe, dân dần mờ mịt như mây rồi biến mất không thấy tung tích. Giờ khắc này, một màu áo trắng dần dần hiện ra, khuôn mặt vẫn ung dung tiêu sái như trước, tay phải nắm thành nắm đấm hướng thẳng ra phía trước, hệt như chỉ hời hợt quăng ra một đấm mà đã khiến khí ngưng tấn công của Thẩm Băng Sơn tan thành mây khói.
Giờ phút này, đồng tử ba kẻ phía trước cùng lúc co rút.
- Cũng chỉ có vậy thôi.
Tiêu Dương thu tay khẽ cười, giương mắt nhìn Thẩm Băng Sơn:
- Lại nữa không?
Trong giọng nói mang theo sự khiêu khích trêu chọc.
Cũng chỉ có vậy thôi? Sát ý trong mắt Thẩm Băng Sơn càng đậm, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Trong khoảnh khắc, thân hình to lớn dường như càng trở nên lớn hơn, sức mạnh to lớn không ngừng lan tràn.
- Song Sát Vân!
Viuf Viul
Tựa như hô mưa gọi gió vậy, bước chân Thẩm Băng Sơn ầm ầm vang vọng. Trên Vạn Lý Trường Thành vang lên tiếng bước chân ầm ầm tựa như trống trận giục giã, ánh trăng lờ mờ càng trở nên âm u hơn. Khí lưu cuồn cuộn điên cuồng, mang theo sát khí ngập trời, đâm thẳng vào linh hồn người ta.
Hai luồng khí hình đám mây đen kịt một trái một phải nhanh chóng tụ lại với nhau; hơi thở mạnh mẽ dường như khiến cả đất trời cảm thấy áp lực. Giờ phút này, Thẩm Băng Sơn không chút che giấu thực lực của bản thân ông tal
Lực lượng thực sự hình như đã gân đạt tới hậu kỳ Thực Khí Nhất Vân rồi!
- Đi điI
Mạnh mẽ đẩy hai tay ra, hai luồng khí hình mây đen hung hăng phóng lên phía trước nhanh như điện, lao về phía Tiêu Dương chỉ trong nháy mắt...
- Ha ha! Hay đấy!
Cùng với tiếng cười sang sảng cực kỳ phóng khoáng, trên trường thành xuất hiện một bóng áo trắng, không lùi bước, trái lại còn tiến lên, lao thẳng về phía hai luồng mây đen. Tiếng cười không ngớt, tay phải cuộn thành nắm đấm, nhanh chóng vươn ra.
- Phá cho ông! Phái!
- Phái
- Phái
Giọng nói không ngừng vang vọng giữa núi non trùng điệp, một chữ "phá" hiên ngang đất trời,
Thế không thể cản!
Âm!
Âm!
Hai luông mây đen mang theo khí thế tựa như vạn quân xông về phía Tiêu Dương bị nghiền nát chỉ trong nháy mắt!
Gió lớn thổi quá, áo trắng bay bay trên không, thể hiện rõ ý nghĩa của cụm từ tư thế chiến đấu tiêu sái ung dung.
Giờ phút này, phía trên Trường Thành, trong lòng tất cả mọi người đều chấn kinh!
Con ngươi lóe lên tia kinh hãi cùng cực!
Trong đầu không khỏi xẹt qua một suy nghĩ...
Đêm nay, tuy đúng là bọn chúng có sức mạnh đủ để dời cả núi nonl
Nhưng mà...
Dời núi thì dễ, dời Tiêu Dương mới khó!