Chương 328: Khi sát thủ gặp sát thân!
Chương 328: Khi sát thủ gặp sát thân!Chương 328: Khi sát thủ gặp sát thân!
Coi thường!
Trong mắt sát thủ Huyết Ma, Tiêu Dương chẳng qua chỉ là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, cho dù có đánh bại được hai cường giả của Nhà họ Thẩm, cũng không có tư cách khiêu khích y.
Thế nhưng, trong mắt Tiêu Dương đang bừng bừng lửa chiến thì Huyết Ma chỉ nhỏ bé như con sâu cái kiến, mình coi thường y mà, cần đếch gì phải khiêu khích?
Gió lạnh khiến áo Tiêu Dương bay phần phật, rồi hắn tựa như diều hâu săn mồi, lao đến trước mặt Huyết Ma.
Trong nháy mắt, một ánh sáng sắc bén màu bạc bắn từ trong tay áo Tiêu Dương ra.
Gấp! Nhanh! Chuẩn!
Mang theo chút gì đó cực kỳ dị.
Một tia sáng tựa như mang theo cả năng lượng của ánh trăng, sáng chói như sao trời...
Tựa như sao băng xet qua.
Từ lúc Tiêu Dương nhảy lên, sát thủ Huyết Ma đã nhìn chằm chằm từng động tác của Tiêu Dương, cũng đã chuẩn bị xong tinh thân phòng ngự trong bất kỳ tình huống nào.
Cho dù tia sáng màu bạc bỗng xuất hiện trong tay áo Tiêu Dương nằm ngoài dự liệu của y, nhưng Huyết ma vẫn không chút hoảng hốt, giữ vững bình tĩnh.
Chân phải nháy mắt bước sang bên, thân mình nghiêng mình lách người tránh khỏi tia sáng ấy. Thân là sát thủ, y cảm thấy mình đủ nhạy bén để tránh thoát một kích này của Tiêu Dương.
Là một sát thủ, nhất là một kẻ có xếp hạng cao như Huyết Ma, danh tiếng của y đều được dựng lên từ những lần y vào sinh ra tử, tích lũy từ những lần tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Làm gì có nhiệm vụ nào không phải lấy tính mạng mình ra đánh cược chứ, vì vậy y đã tôi luyện được bản lĩnh tránh thoát khỏi uy hiếp của chết chóc. Đây không phải là chiêu thức võ học cao siêu thâm hậu gì, nhưng trong chiến đấu một mất một còn thì có tác dụng rất lớn.
Điều này, không thể không nói sát thủ Trường Bào thật sự chết quá oan uổng luôn! Theo lý mà nói thì dù có chết, cũng rất khó chết ngắc khi bị tấn công bằng một kích.
Đáng tiếc, cuối cùng quả thật là bị chết oan ức như vậy đấy, chẳng trách chết không nhắm mắt. Trường Bào căn bản không ngờ cái tên trông có vẻ như hết đường để chạy, bị mình đuổi giết kia sẽ quay đầu lại bắn mình.
Không nhắc tới cái chết của Trường Bào nữa, lúc này, một tiếng nổ vang vọng cả đêm tối.
Tia sáng bạc kia nhanh như chớp đánh thẳng vào tường thành dày dạn, phát ra tiếng nổ cực mạnh, mà đúng lúc đó, bóng người áo trắng mới bắt đầu tấn công thực sự, một chưởng đập vào không khí, tựa như vén liễu ngắm hoa, nhìn có vẻ cực kỳ hời hợt nhưng lại chứa năng lượng cực lớn mang tính phá hủy.
Dưới bầu trời đêm, tựa như một quý công tử nhàn nhã, cả thân mình là hơi thở ung dung tự tại, huơ huơ hai tay thành chưởng một cách nhẹ nhàng, chiêu thức có vẻ lộn xộn nhưng khi lồng lại nhau lại có thể hóa giải sự tấn công của sát thủ Huyết Ma, hơn nữa gần như đè chặt động tác của sát thủ Huyết Ma.
- Chiêu thức ưu nhã, không bị trói buộc, tấn công tùy theo ý mình.
Sắc mặt Mạc Cát không khỏi trở nên nghiêm túc. Giờ phút này có lẽ y đã hoàn toàn chắc chắn, võ học mà Tiêu Dương học được chắc chắn là tuyệt học trong bí tịch Tửu Tiên! Chỉ có điều không biết hắn mang trong mình bao nhiêu tuyệt kĩ của bí tịch Tửu Tiên đây? Rốt cuộc hắn biết bao nhiêu phần trăm trong cả bí tịch đó.
Ánh mắt y chăm chú nhìn Tiêu Dương, cảm nhận được năng lượng mà hắn điều động ra.
- Thực lực mà hắn thể hiện ra lúc này, đã là... trung kì Thực Khí Nhị Vân.
Mạc Cát nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Có điều, xét từ sắc mặt của hắn thì thực lực của Tiêu Dương chỉ e đã là hậu kỳ Thực khí Nhị Vân!
Nghĩ tới điều này, Mạc Cát không khỏi hít một hơi lạnh, trừng lớn mắt:
- Hắn... mới có bao nhiêu tuổi?
Trong Thần Tiên Môn, Mạc Cát còn được xưng là thiên tài một đời. Nhưng mà, hiện giờ y đã hơn ba mươi tuổi, cũng mới đạt tới cảnh giới hậu kỳ Thực ký Nhị vân mà thôi, mãi mà chưa đột phá được vách ngăn để tiến vào cảnh giới Thực khí tam vân.
Mà Tiêu Dương trước mặt lại có thiên phú cao đến mức vậy, quả thực là đã ít lại càng ít hơn.
- Dòng dõi Kiếm Tôn có một người thiên phú nghịch thiên đến vậy, lại cộng thêm bí tịch Tửu Tiên, chỉ e, thực sự sẽ lại quật khởi.
Sự ghen ghét trong mắt Mạc Cát lồ lộ:
- Chẳng lẽ là do tu luyện bí tịch Tửu Tiên ư?
Sắc mặt lộ vẻ tham lam mãi không biến mất.
- Sau khi đại chiến liền mấy hiệp, chắc chắn sức lực hắn đã tiêu haol
Đôi mắt Mạc Cát lóe lên tia sáng:
- Cho dù cảnh giới của hắn cũng là hậu kỳ Thực khí nhị vân, Mạc Cát này cũng có thể giết hắn!
Mạc Cát đã đạt tới cảnh giới hậu kỳ thực khí nhị vân đỉnh phong, trong giới này trừ một số lão già ghê gớm và đám thiên tài với số lượng cực ít thì tuyệt đối không ai có thể là đối thủ của y, nhất là đám người có cảnh giới hậu kỳ thực khí nhị vân, Mạc Cát không sợ bất cứ ail
Kẻ trước mắt này, nhất định là nhân vật quan trọng của dòng dõi Kiếm Tôn, y phải... bóp chết hắn!
Đạo lý nuôi hổ thành họa, Mạc Cát đương nhiên hiểu rõ.
Lúc này điều y muốn trong đầu không chỉ vẻn vẹn là báo thù cho Thôi Đồng và các đệ tử Thần Tiên Môn nữa rồi!
Dòng dõi Kiếm Tôn là kẻ địch lớn không ít người nghe xong mà mặt mày tái nhợt!
Biến mất trăm năm, nay lại xuất hiện.
Bàn tay Mạc Cát bỗng run mạnh! Viu một cái, một luồng gió mạnh nổi lên, xông thẳng lên trời, trên màn đêm tăm tối tới chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì bỗng phát ra tiếng nổ.
Đây là tín hiệu của Thần Tiên Môn!
Sau khi âm thanh này vang lên, từng bóng đen bao vây ngoài Trường Thành gần áp sát...
- Khinh Phong Mạn VũI
Hai bóng người giao nhau, sự tấn công của Tiêu Dương hời hợt tựa như mưa phùn, chưởng nào đánh ra cũng nhẹ nhàng phiêu phiêu như gió nhẹ, nhưng khi ở khoảng cách gần, sát thủ Huyết Ma càng đánh càng kinh ngạc, sự chấn kinh trong ánh mắt không tài nào giấu nổi. Tuy trong y nắm dao găm, nhưng không thể nào phát huy uy lực của dao găm mà bị một chưởng này của Tiêu Dương ép phải liên tục lui ra sau.
- Đây... đấy rốt cuộc là chưởng pháp gì vậy?
Sát thủ Huyết Ma chưa từng thấy chiêu thức nào kỳ lạ đến vậy, nhất thời có cảm giác khó lòng chống đỡ, dao găm trong tay rạch ngang không khí! Mà ngay sau đó, thân mình sát thủ Huyết Ma nhảy vọt lên, nhảy lên trên tường thành hơi nghiêng, tạm thời nín thở, nhìn chằm chằm Tiêu Dương với vẻ hung ác:
- Nhất định tao sẽ quay lại lấy mạng mày!
Vừa dứt lời, sát thủ Huyết Ma bỗng thả mình xuống, tựa như một mũi tên bắn sang phía bên kia núi. Sau khi rơi vào thế hạ phong, sát thủ Huyết Ma không muốn đánh tiếp nữa.
Ở trong tình huống hai bên có thực lực ngang nhau, khả năng đánh giáp lá cà của sát thủ Huyết Ma tuyệt đối không sánh được với năng lực ám sát của y! Một sát thủ chân chính thường chỉ giết người khi chắc chắn mình mạnh hơn kẻ đó.
Một chiêu không chết, quay đầu bỏ đi, đây là tác phong trước sau như một của không ít sát thủ. Kẻ có thực lực tựa vương giả trong giới sát thủ như Huyết Ma mới lựa chọn đánh giáp lá cà với đối thủ.
Viul
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Thân mình sát thủ Huyết Ma phóng nhanh về phía trước, rồi bỗng dừng khựng lại như thắng phanh, không khỏi chấn động nhìn phía trước.
Lúc này, bóng áo trắng kia đã xuất hiện trước mặt y tự bao giờ.
Ánh mắt y chỉ còn lại sự kinh sợi
Thực sự quá nhanh!
Từ trước tới giờ Huyết Ma cực kỳ tự tin với tốc độ của bản thân, nhưng mà y lại bị người trước mặt này dễ dàng bắt kịp.
Khế hít một hơi khí lạnh.
- Mạng của tao, mày cứ lấy ở đây thôi.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn sát thủ Huyết Ma:
- Không cần lân sau đâu, mày chỉ còn cơ hội lần này thôi.
Tiêu Dương tuyệt đối không cho phép một con rắn độc như vậy có thể lần theo hắn bất cứ lúc nào. Nếu đêm nay sát thủ Huyết Ma không chết, sau này hắn sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái.
Vì vậy, Tiêu Dương chỉ có thể giết chết Huyết Ma.
Sát ý trong đôi mắt hắn từ từ lan rộng.
Gió lớn quét qua, mái tóc đỏ rực của Huyết Ma bị thổi tung lên. Lúc này, khuôn mặt của y rốt cuộc cũng lộ ra trước mặt Tiêu Dương.
Xấu quái
Ngũ quan tựa như xoắn lại một cục, cực kỳ xấu, khiến người ta cảm thấy hung dữ như loài dã thú. Khuôn mặt này nếu bước ra đi ngoài đường cái thì chắc sẽ dọa không ít người ngất xỉu.
- Nhìn như vậy mà vẫn có mặt mũi sống trên đời này à?
Tiêu Dương bỗng nhiên tò mò hỏi.
Thế là, khuôn mặt sát thủ Huyết Ma càng thêm dữ tợn, cả người run bần bật: - Câm mồm!
Viul
Dao găm trong tay nhanh chóng lao về phía Tiêu Dương.
Ngoại hình của sát thủ Huyết Ma, cũng chính là vảy ngược yếu ớt nhất trong lòng y, không thể để bất cứ kẻ nào chạm vàol
- Ông mày phải giết mày!
Soạt soạt soạtI
Cùng với giọng nói điên cuông của sát thủ Huyết Ma, bóng dao sáng loáng sắc bén xẹt qua, tạo thành từng tia sáng trên bầu trời đêm, trên dãy núi trùng điệp ngút ngàn của Vạn Lý Trưởng Thành, y bắt đầu liều mạng tấn công!
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên lạnh buốt. Hắn bỗng nhiên bắn ngón tay, một tia sáng bạc lại bắn ra.
Phi châm đoạt mạng!
Viul
Bóng người sát thủ Huyết Ma né tránh sự tấn công của phi châm một cách khó khăn, dao găm bỗng rời tay bay thẳng lên rồi chưa được ba mét lại vòng trở về, nhằm thẳng ngực Tiêu Dương lao tới...
Giữa bầu trời đêm, Tiêu Dương nhảy lên trên không.
Sát thủ Huyết Ma lại kéo mạnh sợi dây vàng mảnh như sợi tóc lần nữa, dao găm lại xoay chuyển giữa không trung, đâm thẳng về phía sau lưng Tiêu Dương. Một loạt những đợt tấn công nhanh như tia chớp, Huyết Ma đang đánh cược lần cuối!
Âm!
Ánh sáng màu bạc trở nên sáng ngời, đôi mắt Tiêu Dương sáng ngời, thân mình hơi dừng lại giữa không trung, trở mạnh tay bắt một phát, cầm luôn lấy chuôi dao.
Soạt!
Cổ tay Tiêu Dương vặn mạnh, lập tức cắt đứt dây mảnh màu vàng.
- Hừ! Sát thủ?
Lúc này, đôi mắt Tiêu Dương lạnh lùng vô cùng, sát ý tuôn ra ào ạt, giơ dao găm vừa bắt được lên, lao mình xuống dưới:
- Khi sát thủ gặp sát thân thì chỉ có một kết cục thôi!
Mà kết cục này, Tiêu Dương dùng hành động nói rõ!
Viuf Viu! Viul
Ba tia sáng bạc lóe lên dưới ánh trăng, tựa như gợn sóng nhộn nhạo, tỏa ra sự lạnh lẽo cùng cực. Nhìn có vẻ như được bắn ra từ một phía nhưng quỹ đạo chuyển động lại cực kỳ khó lường, tựa như chỉ là một cây châm nhưng có thể biến thành vũ khí giết người dù ở vị trí nào.
Con người sát thủ Huyết Ma trợn trừng, gần như vô thức lui người ra sau...
Chỉ cảm thấy trước mắt bỗng hiện lên tia sáng bạc!
Áo choàng đỏ rực bỗng khựng lại trên không, gió nhẹ thổi qua, bóng áo trắng đã xuất hiện sau lưng sát thủ Huyết Ma, nhẹ đẩy dao găm trong tay vào, mảng máu đỏ tươi dần dần lan tràn...
Âm! Giữa không trung, đôi mắt sát thủ Huyết Ma trợn trừng, đã không còn tiêu cự. Lát sau, cái đầu y tựa như bị người ta vặn rời ra vậy, trực tiếp lăn lốc xuống dưới...
Rầm!
Đầu rơi xuống trước, sau đó thân mình mới ngã xuống cái râm.
Sát thân giáng lâm, một đao đứt đầu!
Viul Viul Vịul
Bóng người Tiêu Dương không hề dừng lại, cũng chẳng liếc nhìn cái xác không đầu đang rơi xuống từ muôn trùng núi non xuống của sát thủ Huyết Ma mà quay trở về tường thành, quay đầu nhìn về phía Mạc Cát...
Kẻ địch thực sự đêm nay!