Chương 329: Tới nào! Chiến một trận!
Chương 329: Tới nào! Chiến một trận!Chương 329: Tới nào! Chiến một trận!
Vạn Lý Trường Thành, công trình vỹ đại từ ngàn xưa dần lộ rõ dưới ánh trăng, con rồng cực lớn phủ phục giữa núi non ngàn năm nay dường như đã ngẩng đầu thức tỉnh sau khi nếm mùi máu tươi.
Trăng tròn vành vạnh, áo trắng nhảy thẳng lên cao, tựa như mang theo mặt trăng trên lưng mình, dao găm sắc bén trong tay vẽ lên không trung, vòng tròn sáng loáng mà sắc bén tỏa ra ý lạnh khiến người ta run rẩy.
Một dao rạch ngang trời, bay từ trên không thẳng xuống phía Mạc Cát ở dưới...
Trong lòng Tiêu Dương biết, đêm nay, kẻ thực sự có khả năng uy hiếp tới hắn là kẻ được xưng đồ đệ thứ hai của Bình tiên bối Thần Tiên Môn - Thần Tiên Mạc Cát!
Huy động lực lượng trong mình, dao găm nhanh chóng lao về phía Mạc Cát.
Trước đó Mạc Cát suy đoán không sai, thực lực hiện giờ của Tiêu Dương, quả thực là hậu kỳ Thực khí †am vân.
Nhưng đây tuyệt đối không phải thực lực của Tiêu Dương ở triều Đại Tống!
Là trạng nguyên văn võ song toàn trẻ tuổi tài giỏi bậc nhất Đại Tống, cùng với sự cố gắng không ngừng trong võ học cộng thêm tư chất cao đến nghịch thiên của hắn, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cảnh giới võ học của hắn đã vô cùng cao siêu. Nếu không, khó mà trốn thoát được từ trong tử lao hoàng cung - nơi cao thủ nhiều như mây.
Có điều, trong quá trình đó, Tiêu Dương gánh chịu không ít vết thương, hơn nữa rơi xuống vách núi, cuối cùng chẳng hiểu sao lại xuất hiện trên khe suối ở Minh Châu. Tuy những vết thương trên người đã biến mất trong quá trình kia, nhưng cùng với đó là, cảnh giới võ học của hắn cũng tụt dốc thê thảm so với trước.
Đương nhiên, dựa vào cảnh giới hậu kỳ thực khí tam vân của mình, tại thời hiện đại, Tiêu Dương vốn đã được coi là thiên tài khiến cả đám người tròn mắt khiếp sợ! Đặc biệt là ở khắp Viêm Hoàng, người có thể đạt tới cảnh giới hậu kỳ Thực khí tam vân đã rất ít rồi. Nhất là đám người trẻ tuổi từ ba mươi đổ lại, thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thái tử của Thiên Tử Các Viêm Hoàng, là một người như vậy.
Âm!
Một tiếng nổ ầm vang, rúng động đêm tối!
Bóng roi thoáng hiện lên, roi dài di chuyển, cây roi dài khoảng gần hai mét tựa như một con rắn linh hoạt vọt ra từ trong người Mạc Cát, tốc độ nhanh như tia chớp, vừa vặn đập trung dao găm Tiêu Dương phi tới.
Leng keng!
Không trung tóe lửa, sau đó là tiếng leng keng, dao găm rơi xuống đất, roi dài lao thẳng lên phía trước đầy hung mãnh, tựa như mãnh hổ xuống núi. Cây roi dài mạnh mẽ lúc này bỗng nhiên tấn công ác liệt, trong không khí không ngừng vang lên những tiếng nổ ầm ầm cực mạnh. Bóng roi dài màu bạc tựa như lông sắt, vây chặt bóng người màu trắng bên trong.
Áo chắng chuyển động, bóng người tao nhã chỉ dùng bộ pháp nhẹ nhàng di chuyển, bước đi trên không!
Quý Phi Túy Tửu!
Đôi mắt Mạc Cát xẹt qua tia ghen tị và oán hận.
Đây là một bộ thân pháp cực kỳ thân kỳ, cho dù không địch lại được đối phủ, chỉ cần dựa vào bộ thân pháp thần kì trong bí tịch Tửu Tiên này thì chắc chắn sẽ không rơi vào thế bại, có thể đào thoát trong tay kẻ địch mạnh.
- Quý Phi Túy Tửu!
Mạc Cát thu lại ánh nhìn ghen ghen trong mắt, cả người toát ra hơi thở lạnh băng:
- Trái lại tao muốn xem thử xem, nội lực mày có thể duy trì bộ thân pháp này tới lúc nào.
Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Dương không khỏi lóe lên tia kinh ngạc.
Đây là người đầu tiên nhận ra thân pháp của hắn.
- Không ngờ, đường đường là dòng dõi Kiếm Tôn mà lại làm tay chân cho sát thủi
Mạc Cát vừa điều khiển roi dài trong tay tạo thành tấn công không chút kẽ hở, vừa nở nụ cười mỉa:
- Dòng dõi Kiếm Tôn hóa ra vẫn chưa biến mất hoàn toàn?
Tiêu Dương là đệ tử của sát thủ Trường Bào, nên Mạc Cát suy đoán vậy cũng chẳng có gì sai.
Giữa không trung, thân mình Tiêu Dương liên tục di chuyển mấy mét, thân thể tựa như chuồn chuồn đạp nước. Sau khi nhảy xa mấy mét nữa thì hắn đã đứng trên tường thành, giương mắt nhìn Mạc Cát với ánh mắt nghi ngờ:
- Mày có ý gì? Dòng dõi Kiếm Tôn?
Mạc Cát sửng sốt rồi cười ha ha:
- Thật không ngờ, dòng dõi Kiếm Tôn biến mất trăm năm, giờ xuất hiện lại rồi mà ngay cả thân phận của mình cũng không dám thừa nhận.
Tiêu Dương càng không dám thừa nhận, Mạc Cát càng yên tâm. Điều này chẳng phải nói lên rằng, tuy dòng dõi Kiếm Tôn nghỉ ngơi tu dưỡng cả trăm năm nhưng vẫn chưa thể đạt tới thực lực có thể chống lại Thần Tiên Môn hay sao? Chỉ e là "Quý Phi Túy Tửu" này cũng chỉ có được trong dịp tình cờ nào đó thôi, nhất định vẫn chưa tìm thấy bí tịch Tửu Tiên thực sự.
Lúc này, Tiêu Dương hơi nhướn mày, liếc nhìn Mạc Cát, lát sau bỗng lên tiếng hỏi dò:
- Ý của mày là, Quý Phi Túy Tửu... là võ học của "dòng dõi Kiếm Tôn" ấy hả?
Trong lòng Tiêu Dương quả thực rất nghi ngờ.
Võ học mà hắn học được đều học từ trong cuốn sách vô danh gia truyền nhà mình, hơn nữa rất ít lộ ra trước mặt người ngoài. Mãi tới khi hắn thi đậu võ trạng nguyên, Tiêu Dương mới nổi tiếng ở triều Đại Tống cao thủ nhiều như mây, xuất hiện đầy bất ngờ! Hơn nữa, chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn bị Hoàng đế ban chết!
Cho nên, hắn căn bản chưa kịp tìm hiểu rõ môn phái võ nghệ mà mình học được là ở đâu tới.
Hiện giờ thấy Mạc Cát nói như vậy, lúc này Tiêu Dương bỗng tò mò vô cùng.
Dòng dõi Kiếm Tôn, rốt cuộc là môn phái nào vậy?
Mà ngay cả Thần Tiên Môn của Mạc Cát, trước giờ Tiêu Dương cũng chưa nghe nói.
Thử nghĩ mà xem, một thiên tài chỉ mới hai mươi tuổi, cả ngày nghiên cứu võ học trong cuốn điển tịch vô danh, còn vì để đỗ Văn trạng nguyên mà học đủ thứ thi thư, luyện đủ thứ ca phú, cầm kỳ thi họa, thiên văn địa lý, xem tướng bấm tay vân vân... thì lấy đâu ra thời gian tiếp xúc với thế giới bên ngoài chứ?
Lúc này, trên gương mặt Mạc Cát là nụ cười lạnh lùng. Trong mắt y, rõ ràng Tiêu Dương đang giả ngu.
Có điều không sao hết, đêm nay, mạng của hắn chắc chắn sẽ thuộc về y. - Bảo sư phụ Trường Bào của mày xuất hiện đi!
Mạc Cát mở miệng nói, hai đầu lông mày toát ra ý cười lạnh lẽo:
- Nếu không, e là thiên tài dòng dõi Kiếm Tôn khó khăn lắm mới bồi dưỡng được, sẽ đi đời nhà ma mất thôi!
Tiêu Dương nhướn mày.
Hắn căn bản chẳng biết dòng dõi Kiếm Tôn là gì hết, mà Mạc Cát cứ nhắc đi nhắc lại, nhưng lại không có ý sẽ trả lời hắn, điều này khiến hắn cảm thấy phiền muộn không thôi.
Cho dù muốn đóng phim thì trước tiên cũng phải đưa người ta kịch bản đã chứ.
- Sư phụ tao?
Tiêu Dương máy máy mắt:
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
- Đối với đám tôm tép các người, còn phải để người tự mình ra tay sao?
Mạc Cát nở nụ cười.
Đôi mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh.
Quanh đây trải rộng tai mắt của Thẩm gia, Thần Tiên Môn và Thiên Tử Các, nhưng không ai phát hiện động tĩnh gì hết, Mạc Cát đã nghi ngờ sát thủ Trường Bào không hề ở đây từ lâu rồi. Hiện giờ nghe Tiêu Dương nói vậy, y lại càng an lòng, sự tự tin trong mắt càng rõ.
Đêm nay, Tiêu Dương có chạy đằng trời!
- Chắc cũng hòm hòm rồi đấy.
Vốn dĩ Mạc Cát không tấn công nữa là vì đợi lúc này đây. Nhóm Ảnh Tiên của Thần Tiên Môn lẩn trốn ở nơi nào đó chắc hẳn đã qua đây rồi, hơn nữa cũng đã tìm được chỗ phù hợp để mai phục. Khi Mạc Cát bỗng nhiên võ võ tay, trong ngoài Trường Thành, vào đêm tối mờ mịt, từng bóng đen bỗng xuất hiện.
Viu! Viuf Vịul
Tổng cộng có tất cả mười bóng đen, trong tay mỗi bóng đen là một cây roi dài màu đen, bọn chúng bao vây Tiêu Dương đủ mọi góc, mọi phương hướng, chỉ vẻn vẻn để lại một chỗ trống. Một làn gió nhẹ quét qua, bóng người Mạc Cát nhẹ nhàng lấp đầy chỗ trống ấy.
Mười chín người tạo thành một trận thế kỳ lạ, bao vây chặt Tiêu Dương.
Không khí chung quanh cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo, mười tám người của nhóm Ảnh Tiên sắc mặt bình thản, cầm roi đen trong tay, ánh mắt hờ hững, không chút thay đổi, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ, mặc gió lạnh thấu xương quét qua.
Khí thế mạnh mẽ, tựa như có thể khiến trời long đất lởi
Lúc này, trong lòng Tiêu Dương đứng giữa không khỏi chấn động vô cùng, con ngươi hơi co rụt, nhẹ dịch chuyển một bước nhỏ, chống cự khí thế mạnh mẽ này.
Chỉ lát sau thôi, Tiêu Dương sẽ đối mặt với thử thách thực sự đầu tiên từ sau khi đến với xã hội hiện đại!
Sau khi chiến đấu với hai cường giả của Thẩm gia và sát thủ Huyết Ma, nội lực của Tiêu Dương đã tiêu hao không ít. Xét về nội lực, hắn ngang ngửa Mạc Cát! Nhưng mà, nhóm Ảnh Tiên mười tám người bỗng nhiên xuất hiện này liên thủ cùng Mạc Cát, thực lực bỗng tăng vọt gấp mấy lần!
Thực lực như vậy đã cao hơn hắn rồi! Tiếp theo hắn quả thật phải đối mặt với một trận ác chiến!
Mạc Cát nhìn ra điều này, lúc này trên gương mặt y là nụ cười khiêu khích, giọng nói mang theo ý mỉa mai:
- Nghe đồn bên trong bí tịch Tửu Tiên chứa đựng vô số võ công xuất thần nhập hóa! Năm xưa Tửu Tiên Thái Bạch Kiếm Tôn cũng nhờ có Thanh Liên Kiếm Ca trong bí tịch Tửu Tiên mà áp cả quần hùng, trở thành người sáng lập bất hủ của dòng dõi Kiếm Tôn. Còn Tiêu Dương mày thì...
Mạc Cát cười ha ha, châm chậm giơ roi dài trong tay lên:
- Tao muốn xem chút xem, sau khi Quý Phi Túy Tửu đã thất truyên ngàn năm xuất hiện, thì liệu Thanh Liên Kiếm Ca có tái xuất giang hồ lần nữa không!
Mặc Cát nói năng càn rỡ ngang ngược, bởi y nhìn ra Tiêu Dương không thể có trong tay Thanh Liên Kiếm Ca được! Trong lịch sử, dù khi bí tịch Tửu Tiên vẫn chưa thất truyền, người có thể luyện thành Thanh Liêm Kiếm Ca trong cả dòng dõi Kiếm Tôn chỉ có mình Thái Bạch Kiếm Tôn mà thôi.
Kiếm thuật cao siêu, lại không ai kế thừa!
Đôi mắt Tiêu Dương sắc bén như kiếm, lạnh lùng liếc Mạc Cát, trong đôi mắt là ánh sáng lạnh lão.
- Đuối phó với đám cướp giật chúng mày, không cần Kiếm Cal
- Nói khoác không biết ngượng.
Mạc Cát cười lạnh, lạnh lùng nói:
- Tiêu Dương, nếu tao là mày, nhất định sẽ đồng ý làm một cuộc giao dịch với tao đấy.
Hơi ngừng, chưa đợi Tiêu Dương lên tiếng, Mạc Cát đã nói tiếp, giọng nói bình tĩnh:
- Mày hẳn là đã cảm nhận được thực lực của nhóm Ảnh Tiên Thần Tiên Môn! Nếu mười tám người này liên thủ, chẳng tốn chút sức lực cũng có thể đánh bại cường giả ở nơi này như Thẩm Thiên Vân, còn thêm sự phối hợp của tao nữa thì cho dù là cường giả có cảnh giới Thực khí tứ vân cũng có thể sống mái một phenl
- Mày không có chút cơ hội nào đâu! Cho dù mày có dùng Thanh Liên Kiếm Ca, cũng không thể thắng được đâu!
- Rốt cuộc mày muốn gì?
Tiêu Dương nhíu mày.
Thấy Tiêu Dương có vẻ thỏa hiệp, Mạc Cát nhếch môi nở nụ cười lạnh.
Tấn công hắn mà không tấn công, đương nhiên còn có mục đích khác nữa.
- Giao tâm pháp võ học Quý Phi Túy Tửu ra đây!
Mạc Cát trực tiếp nói.
Hai mắt Tiêu Dương hấp háy như sao. Lát sau, hắn ngửa đầu cười ha hả, vừa dứt tiếng cười, hắn quét mắt nhìn Mạc Cát:
- Chỉ dựa vào mày?
- Chỉ dựa vào taol
Mạc Cát quất roi dài trên không một cái, bầu trời thăm thẳm bỗng vang lên tiếng nổ mạng.
Âm! Âm! Âm!
Mười tám người áo đen đồng thời giơ roi, tiếng roi ghê người đồng loạt vang lên, khí thế mạnh mẽ vô cùng xông thẳng lên trời! - Tao cho mày cơ hội vùng vẫy trước khi chết vậy. Ánh sáng hung ác lóe qua đôi mắt Mạc Cát, roi dài quất về phía áo trắng đang bị bao vây. Gió lạnh thấu xương quét qua. Áo trắng đứng chắp tay, rỗi bỗng nhiên, nhẹ nhàng đặt tay xuống bên xông, khẽ xoay cổ tay. Viul Một tia kiếm sáng lòa hiện lên, tiếng vang như rồng ngâm. Nhuyễn kiếm sáng chói được rút ra khỏi vỏ. Ý chí chiến đấu trong mắt Tiêu Dương càng thêm đậm... - Tới đi! Chiến một trận!