Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 329 - Chương 330: Trời Xanh, Cò Trắng Mấy Hàng Bay !*

Chương 330: Trời xanh, cò trắng mấy hàng bay !* Chương 330: Trời xanh, cò trắng mấy hàng bay !*Chương 330: Trời xanh, cò trắng mấy hàng bay !*

*: Liễu biếc, oanh vàng từng cặp hót

Trời xanh, cò trắng mấy hàng bay

Song khuôn tuyết núi nghìn thu phủ

Bến đậu thuyền Ngô vạn dặm bày

Thơ Đỗ Phủ.

Sợ gì chiến một trận chứ!

Tiêu Dương chưa bao giờ gặp đối thủ còn mạnh hơn mình, cho dù là khi tham gia tranh đoạt chức võ trạng nguyên Đại Tống. Thực lực lúc đó của Tiêu Dương ở đỉnh phong, cũng chẳng gặp quá nhiều trở ngại.

Hiện giờ trên trường thành, dựa vào trận hình này của Mạc Cát, nếu là lúc trước, Tiêu Dương chẳng tốn công sức cũng có thể giết chết y. Nhưng lúc này, hắn hình như có chút áp lực rồi!

Trận chiến thế này mới thú vị chứ.

Tiêu Dương trực tiếp rút kiếm, dù gì thì ngón tấn công hắn mạnh nhất, giỏi nhất là kiếm. Lúc này đây, Tiêu Dương không chút chần chờ, trực tiếp rút kiếm!

Kiếm tựa như bạc, sáng lòa chói mắt.

Mạc Cát nhìn nhuyễn kiếm trong tay Tiêu Dương, ánh mắt lóe lóe, nhếch miệng cười lạnh, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, khẽ hừ một tiếng:

- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệt

Mạc Cát chần chừ không tấn công chỉ vì một thứ... Quý Phi Túy Tửu!

Đáng tiếc, Tiêu Dương lại không thuận theo!

- Mở trận!

Y hét lớn một tiếng!

Vút vút vút vút vút

Âm thanh roi dài vang lên không dứt, âm này đè âm khác, cứ như pháo nổ, âm thanh cực kỳ chói tai bay lên cả tầng mây, tựa như tiếng kêu ai oán của chim lợn trong đêm, khiến tinh thần người ta sợ hãi.

Còn có hiệu quả tấn công bằng sóng âm.

Tiếng roi hỗn loạn vang khắp trời, cây roi dài nhỏ bé tựa như ngón tay đang vung vẩy, tạo thành một tấm lưới roi không chút kẽ hở, phong tỏa khắp không gian chỉ trong chốc lát.

Đây là một trong những nguyên nhân Mạc Cát đợi tới khi mười tám người nhóm Ảnh Tiên tụ họp đầy đủ mới hành động.

Thân pháp "Quý Phi Túy Tửu" quả thực quá kỳ dị khó lượng, chỉ dựa vào sức của một mình Mạc Cát, cho dù y có lòng tin sẽ đánh bại Tiêu Dương, nhưng chưa chắc đã tóm được hắn.

Mà hiện giờ bày trận hình mười chín người, đương nhiên là muốn dùng trận pháp này phong tỏa mọi lối, phá giải Quý Phi Túy Tửu!

Có vẻ Mạc Cát đã đạt được mục đích!

Roi đen đan cài vào nhau, tạo thành vòng vây vây chặt Tiêu Dương ở trong. Khi tấm lưới càng nhỏ, phạm vi hoạt động của Tiêu Dương càng hẹp, bóng roi kín kẽ hoàn toàn vây chặt bóng kiếm ở giữa lại.

Khí thế kinh người.

- Sự thật chứng miinh, cho dù là Quý Phi Túy Tửu cũng chưa chắc không thể phá giải!

Roi dài trong tay Mạc Cát vang lên tiếng vút vút, y múa roi kín không kẽ hở, nở nụ cười lạnh, ý mỉa mai trong nụ cười không chút che giấu:

- Nói cách khác, Tiêu Dương, mày tu luyện chưa đến nơi đến chốn!

Dựa vào tình hình hiện giờ, Mạc Cát hoàn toàn có tự tin Tiêu Dương chưa kịp phát huy thực lực đã bị y đánh cho bị thương nặng.

Mười chín người bỗng gây áp lực thêm cho trận hình, khiến Tiêu Dương vốn trở tay không kịp chỉ đành ra sức phòng thủ. Một khi hắn đã bị động, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của Mạc Cát, sao y có thể để Tiêu Dương dễ dàng vượt qua khốn cảnh này?

Cho nên y tin rằng, một khi đã chiếm thế thượng phong thì y đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Trận hình roi dài dần dần thu hẹp, uy lực của nó từ từ được dồn vào trung tâm, Tiêu Dương quả thật cảm thấy mình đang đối mặt với áp lực trước nay từng có, bên tai không ngừng vang lên âm thanh roi quất chói tai, bóng roi bám sát theo từng bước phòng thủ của hắn, áp sát lại gần.

Cho dù như vậy, bóng người Tiêu Dương vẫn nhanh nhẹn giữa không trung như đang tản bộ. Đây là chỗ tinh túy của Quý Phi Túy Tửu, cho dù gặp phải tình cảnh khó khăn gian nan tới mức nào, không được để tâm lý dao động. Chỉ khi giữ vững tâm lý, mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất của Quý Phi Túy Tửu.

Giọng nói Mạc Cát vang lên bên tai Tiêu Dương, nghe cứ như chuyện cười.

- Buồn cười! Ai thắng ai thua, chiến xong khắc biết.

Nhuyễn kiếm trong tay Tiêu Dương lay động linh hoạt như rắn nhỏ, kiếm quang tuôn rơi như thủy triều sóng cao không ngừng trào dâng, chỉ có điều, nếu so ra thì khí thế của kiếm quang không thể sánh được với thế trận đan xen của mười chín roi kia được. Đám roi dài màu đen đan cài vào nhau tạo thành từng làn sóng lớn màu đen, dần dần nuốt chửng những tia sáng tỏa ra từ thanh nhuyễn kiếm. Đương nhiên, khi xuất kiếm, Tiêu Dương cũng đã hóa giải thành công sự tấn công ác liệt của roi dài.

- Chiến xong khắc biết?

Mạc Cát gắn từng tiếng, cười lạnh trào phúng:

- Mày dựa vào cái gì mà đòi chiến với tao một trận?

Điều Mạc Cát kiêng dè nhất là thân pháp Quý Phi Túy Tửu vô cùng khó lường của Tiêu Dương, hiện giờ thân pháp ấy đã bị kiềm chế, đương nhiên Mạc Cát không cần phải e sợ gì nữa.

Bắt cua trong lỗ, chẳng phải đã ăn chắc chín mươi phần trăm rồi sao?

- Tao muốn xem xem, con thú bị vây nhốt như mày có thể giãy giụa bao lâu nữa!

Rõ ràng Mạc Cát không muốn lãng phí thời gian, ý lạnh trong mắt tuôn trào, roi dài vút vút trên không, hét lớn:

- Truy Hồn Tam Tuyệt Sát, chiêu thứ nhất - Trận Trường Tiên Giảo Sát, mởi

Trong khoảnh khắc, tựa như roi dài đầy trời bỗng thay đổi, như biến thành gió lốc sắc bén quét qua gương mặt, nhất thời trải rộng khắp không gian. Bóng roi càng trở nên ác độc hơn, giữa không trung gần như chỉ còn lại tiếng nổ ầm ầm của roi vút. Giây phút này, đôi mắt Tiêu Dương bỗng lóe lên tia sáng.

Nhuyễn kiếm trong tay bỗng trở thành mái chèo trước sóng, chiêu kiếm huyền ảo, tránh né tấn công. - Chiêu thứ hai trong tam tuyệt...

Giọng Mạc Cát vang vọng, sát ý dâng trào, như gió bão nổi lên:

- Hắc Phong Cuồng Lôi.

Âm âm ầm ầmI

Bóng roi đen ngòm dày đặc gần như gào thét trên trời cao, lúc này, Tiêu Dương không do dự chút nào nữa, cầm chắc nhuyễn kiếm trong tay, khẽ quát:

- Giai nhân thiên thu!

Viu! Viuf Vịul

Mười ảo ảnh hiện ra trong không gian chật hẹp trong bóng roi, cực hạn của thân pháp này là một thực hóa mười ảo, dưới không gian bị bóng roi điên cuồng dội xuống, ảo ảnh chuyển động không ngừng trong không gian cực nhỏ...

Mạc Cát sớm đã dự tính được Tiêu Dương sẽ dùng chiêu này. Điều y muốn là, dồn Tiêu Dương tới tuyệt cảnh này. Chỉ chiêu "Giai nhân thiên thu" của thân pháp Quý Phi Túy Tửu Tiêu Dương dùng bị phá giải, vậy thì, trận chiến cũng sẽ kết thúc.

Giây phút này, Mạc Cát không kìm lòng được mà nở một nụ cười vui vẻ của kẻ thắng cuộc...

Y có lòng tin, mười chín người sẽ phá giải được "Giai nhân thiên thu'!

- Không có đủ không gian, cho dù là thân pháp tuyệt diệu đến đâu, cũng chỉ là đồ bỏ!

Lấy roi dài của Mạc Cát làm kẻ dẫn đầu, đánh vào một ảo ảnh trong không gian chật hẹp, lát sau, trong mắt Mạc Cát bỗng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, quát:

- Tập trung lực lượng tấn công tất cả, thân mình thật sự của hắn sẽ chuyển biến qua lại giữa những ảo ảnh.

Chỉ cần tấn công tất cả những ảo ảnh của hắn cùng một lúc, động tác đồng nhất không chút sai lệch, chắc chắn "Giai nhân thiên thu" sẽ bị phá giải! Mà trận hình hiện tại này, chắc hẳn có thể làm được điều đói

Vì cùng trong trận hình, suy nghĩ của tất cả mọi người đều được liên kết lại với nhau, tấn công cùng lúc là việc bọn họ có thể làm được một cách dễ dàng.

Âm ầm ầm!

Roi dài đen ngòm giáng từ trên trời xuống!

Con ngươi Mạc Cát trợn trừng, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt...

Cùng lúc bóng roi giáng xuống, từng bóng ảo ảnh dần dần tiêu tán, nhanh chóng từ mười ảo ảnh giảm xuống chỉ còn vài ảo ảnh, hơn nữa vẫn còn đang giảm tiếp...

Tám!

Sáu!

Bốn!

- Khặc khặc! Tuyệt vọng rồi phải không!

Khi chỉ còn lại hai ảo ảnh cuối cùng, Mạc Cát nở nụ cười tươi rói, quát lớn một câu.

Thừa thắng xông lên!

- Tam tuyệt chiêu thứ ba... Chấn Thiên phích lịch! Thần Tiên Môn, dựa vào roi làm chủ đạol

Những cây roi dài thoạt nhìn cực khó khống chế khi nằm trong tay đệ tử Thần Tiên Môn bỗng hóa thành trợ thủ đắc lực. Cùng với tiếng quát lớn của Mạc Cát, tiếng roi nổ trong không trung quả thực đã có thể so sánh với tiếng sấm sét rần vang, hơn nữa toàn bộ sức mạnh đều chỉ dồn về hai mục tiêu!

Mà hai mục tiêu này, nhất định có một là Tiêu Dương thật.

- Con thú bị vây khốn, cho dù có giãy giụa thế nào, thì cũng chỉ có một kết cục thôi!

Giọng nói tựa như thẩm phán của Mạc Cát vang vọng không trung.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc!

- Qúy phi nhất túy!

Trong bầu trời đêm, một giọng nói nhẹ nhàng bình thản vang lên, giữa hai ảo ảnh ấy lại xuất hiện thêm một ảo ảnh khác nữa.

Đó mới là Tiêu Dương thật!

Trong nháy mắt áo trắng nhảy ra ấy, hai ảo ảnh kia bị trận roi như sấm sét đánh tan thành mây khói. Mà đúng vào lúc ấy, Tiêu Dương chẳng chút chần chừ, đôi mắt sáng như sao lóe lên tia lạnh lẽo.

Con thú bị vây khốn?

Giãy dụa phí công?

- Đám lâu la các người... nhảy nhót đủ rồi đấy nhỉ.

Khóe miệng Tiêu Dương khẽ nhếch, nụ cười sắc bén như dao, nhuyễn kiếm trong tay bỗng như mũi tên, âm thanh bùng bùng chói tai vang lên, nhuyễn kiếm lập tức chứa trong mình nội lực hùng hậu của Tiêu Dương, vù vù chớp động, tựa như trở thành một thanh thần khí chỉ trong nháy mắt.

- Khải kiếm thức!

Kiếm giơ lên, bầu trời tối đen dường như bao trùm một cảm giác lạnh lẽo từ đầu tới chân.

Hắn dùng kiếm rồi!

Trước đó có cầm kiếm, vung kiếm, xoay kiếm, nhưng mà, hắn còn chưa dùng tới kiếm ý thực sự!

Đó là kiếm pháp thuộc về Tiêu Dương!

Xoạt!

Gió lạnh quất thẳng vào mặt.

Tốc độ của đám roi dài trong mắt Tiêu Dương bỗng nhiên trở nên cực kỳ chậm rạp, mà kiếm của hắn thì nhanh như chớp.

Kiếm cũng như người, người chính là kiếm!

Hắn bay thẳng lên cao, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, áo trắng tung bay, trong tay là thần binh tuyệt thế, bao trọn đất trời.

- Cái gì?

Sắc mặt Mạc Cát hơi biến.

Soạt soạt soạtI

Mười chín người đồng thời mở to mắt, trên bầu trời đen như mực, giờ này đã chẳng còn bóng dáng áo trắng kia nữa. -Ơ...

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Người vốn sắp mất mạng trong trận hình kín kẽ bỗng nhiên như xuyên qua được trận hình, vừa nhảy một cái đã... biến mất?

Không khí xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.

Tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!

Không khí yên lặng bao phủ lên gương mặt tất cả mọi người.

Bỗng nhiên...

- Quảng hàn điện thượng ngân thiềm phi, thủy tinh cung trung ngọc long vũ!

Giọng nói vang vọng, tựa như phiêu tán từ trong không khí ra vậy.

Tựa như hồi chuông gõ mạnh lên linh hồn mỗi người có mặt ở đây.

Nơi giọng nói phát ra, tựa như ở phía trên bầu trời, truyền tới từ chín tâng mây.

Cả người Mạc Cát chấn động.

- Đây là...

Tinh thần đau đớn, cả người run lên đau đớn tựa như bị đâm thẳng vào người, sắc mặt y đại biến!

- Thanh Liên Kiếm Cal

Cảm giác hít phải một ngụm khí lạnh!

Lúc này, một suy nghĩ bỗng xẹt qua trong đầu Mạc Cát...

- Rút luil

Y vừa dứt lời, Mạc Cát là người đầu tiên lui vút vê sau nhanh như sao băng...

Mà mười tám người còn lại chưa kịp phản ứng lại, trên đỉnh đầu bọn chúng, ngoài những ngôi sao lấp lánh ra, bọn chúng hình như còn nhìn thấy một đóa sen xanh đang rơi xuống!

Đây là một đóa sen xanh được tạo thành từ kiếm quang.

Thanh liên giáng thế, nhanh như sấm chớp.

Chỉ trong chớp mắt, đóa sen xanh đã bao trùm lên đầu mười tám người, phụt phụt phụt từng tia kiếm quang bắn ra, hơi lạnh thấu xương, khiến người ta run rẩy như cánh ve mùa đông!

- Chiêu thứ...

Giọng nói vừa mới vang lên được một nửa, giọng nói từ tốn mà khoan thai kia đã vang lên, ngắt lời người nói.

- Thanh Liên Kiếm Ca...

- Trời xanh, cò trắng mấy hàng bay !

Viuf Viuf Viul Vịul

Kiếm thế tựa như không gì cản nổi, kiếm ý vô tận trải rộng tới chân trời.

Không thể địch lại!

Chỉ trong nháy mắt, mười tám luồng kiếm quang đã "soạt soạt soạt", quét qua mười tám cái bóng đen...

Mà nơi kiếm quang nhằm vào quả thực khiến người ta kinh ngạc vô cùng: giữa hai chân cả mười tám bóng đenl Viuf Viul Viul Từng tiếng gào thét đau đớn vang lên, mười tám "chú chim nhỏ' nhuốm máu bay thẳng lên trời... Trời xanh, cò trắng mấy hàng bay!
Bình Luận (0)
Comment